Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 840
CHƯƠNG 840: MỐI QUAN HỆ THÚ VỊ.
Ông đi đến trước mặt Dương Dương: “Xin lỗi, là ông đã hiểu lầm cháu, ông không nên nói như vậy.”
“Hihi, không sao, ông cũng đâu phải nói cháu chỉ một lần, cháu đã quen rồi. Cũng trách cháu nói linh tinh mà ra, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng lúc nãy, cháu thật sự hơi giận ông đấy.”
Trên gương mặt nhỏ của Dương Dương lập tức nở một nụ cười, cậu không phải là người hay ghi thù, chỉ cần có thể rửa sạch oan ức, vẫn sẽ không để trong lòng.
Một đám mây đen coi như đã tan, nhưng một vấn đề vẫn cứ lởn vởn trên đầu họ.
Nên dùng cách gì để ba mẹ gần nhau hơn đây?
Mọi người đều tránh đi, để họ ở riêng thì không được.
Cửu Cửu chớp mắt mắt to mấy cái, dường như nghĩ ra một cách: “Ừm… cháu nghĩ, để ba và mẹ đi xem phim thì sao? Cháu thấy trong phim truyền hình đều diễn như vậy, xem xong sẽ nắm tay nhau bước ra ngoài.”
“Như vậy được không?”
Phương pháp nghe có vẻ quả thực khá ổn, nhưng thật sự có tác dụng với hai người không?
Rất nhiều khi, một việc vốn rất đơn giản, lại bị người lớn nghĩ cực kỳ phức tạp hoặc khó khăn.
Nhưng trẻ con sẽ luôn đơn giản hóa vấn đề như vậy.
Xem phim, chủ ý này quả thực là một cách không thể đơn giản hơn được nữa để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ mà xem, có bao nhiêu người không phải đến với nhau như vậy sao? Mời hay là được mời, đến cuối cùng chẳng phải vẫn tay nắm tay bước ra từ rạp phim sao?
Nếu đã xác định được phương pháp rồi, việc tiếp theo cứ làm thuận theo trình tự là được.
*
Đưa hai tấm vé vào tay của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, đã là chập tối ngày thứ hai rồi.
“Này.”
Mạc Cẩm Thành ngồi trên sofa, vừa dứt lời, hai tấm vé giống như biến ảo thuật xuất hiện trong tay ông ta, tiếp đó đưa vào tay của Bắc Minh Thiện ngay bên cạnh.
Việc này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng vẫn đưa tay nhận vé, xem cẩn thận, đây là hai tấm vé của nhà hát kịch Hoàng Gia, tên vở kịch là “Mèo”.
Nhìn thấy vở kịch này, lại khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ, anh mỉm cười: “Con vẫn luôn muốn xem vở kịch này, chỉ là mấy năm nay vẫn không có thời gian sắp xếp.”
“Ồ, vậy à? Xem ra con khá may mắn đấy.” Mạc Cẩm Thành nhìn thấy anh cực kỳ thích thú, xem ra chút thay đổi nhỏ mà mình chuẩn bị riêng vẫn là đúng đắn.
Đối với hai người đã từng trải qua mưa gió mà nói, xem nhạc kịch càng thích hợp với mặt trưởng thành của họ hơn.
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện đối mặt với việc chỉ có hai tấm vé thì hơi khó, anh cảm thấy một vở kịch hay như vậy, thì cả nhà nên cùng nhau thưởng thức.
“9 giờ tối nay bắt đầu biểu diễn, thời gian còn lại cũng không có nhiều. Ba hy vọng các con có thể trải qua tối nay vui vẻ một chút.” Mạc Cẩm Thành thiện ý nhắc nhở một câu.
Lúc này, đúng lúc Cố Hạnh Nguyên từ nhà tắm đi ra.
Nhưng đã ăn mặc chỉnh tề.
Dù gì cũng không thể tùy ý như ở nhà vậy, đương nhiên cho dù là trong biệt thự Bán Sơn của Bắc Minh Thiện, cũng giống như ở đây vậy.
“Nguyên, con ra đúng lúc lắm, chỗ ba có hai tấm vé, mời con và Thiện đi xem nhạc kịch.”
Việc này khiến Cố Hạnh Nguyên ngây người, lịch trình vào khoảng thời gian này đều sắp xếp để mọi người cùng nhau, sao bỗng nhiên lại nhảy ra một cái khác thế.
“Ba nuôi, lẽ nào không phải chúng ta cùng nhau đi sao?”
“Chỗ ba chỉ có hai tấm vé, đương nhiên chỉ có hai người con và Thiện rồi. Thiện rất muốn xem vở kịch này.”
Cố Hạnh Nguyên bất giác nhìn Bắc Minh Thiện, dường như nhìn ra được sự phấn khích trong đôi mắt anh.
Nếu tối nay cùng Bắc Minh Thiện đi xem kịch, việc này thật sự khiến cô cảm thấy hơi khó xử, hoặc có thể nói là không biết làm thế nào.
Họ rất ít khi ở riêng rồi, xem phim gì đó lại càng khó nói hơn.
“Ba nuôi, buổi tối con còn phải chăm sóc mấy đứa trẻ con…”
Cô muốn tìm cho mình một lý do để từ chối.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn cô, dường như lộ ra một tia mất mát.
“Tối nay cứ giao bọn trẻ cho ba và dì Như Khiết đi. Các con cứ yên tâm đi xem kịch, đây cũng coi như là cho các con nghỉ phép, muốn chơi đến mấy giờ về cũng được, cho dù buổi tối không về cũng không sao.”
Xem ra Mạc Cẩm Thành cố chấp muốn hai người họ cùng đi xem kịch rồi.
Cố Hạnh Nguyên thấy vậy, ngại thể diện của người già, cũng không tiện thoái thác nữa.
“Vâng, con đi thay quần áo.” Nói xong, cô xoay người vào phòng ngủ.
Nhìn Cố Hạnh Nguyên đi vào, Mạc Cẩm Thành nhìn Bắc Minh Thiện cười: “Lúc nãy nó nói không muốn đi, có phải con cảm thấy hơi thất vọng không?”
Đối mặt với Mạc Cẩm Thành, lần này Bắc Minh Thiện cũng đã gật đầu.
Anh đã buông bỏ thứ gọi là “thể diện” mà mình vẫn quen giữ lấy.
Anh đã từng quan tâm như thế, nhưng bây giờ lại phải thay đổi.
Không thể không nói, đây đều quy về nhân vật mục tiêu của chủ đề – Cố Hạnh Nguyên.
“Cảm giác giữa chúng con vừa gần vừa xa. Không ngờ đối mặt với cô ấy còn khó hơn bất kỳ cuộc đàm phán thương nghiệp nào.”
Mạc Cẩm Thành nhìn anh, mỉm cười: “Sao thế, con chuẩn bị nhận thua như vậy rồi? Vậy thì những gì con làm trước đây… Ba vẫn nhìn thấy trên tay con bé có chiếc nhẫn mà con tặng nó. Chàng trai, nó không tháo ra thì chứng tỏ con vẫn còn hy vọng, thực ra con bé đã cho
con cơ hội rồi, con phải nắm bắt cho tốt đấy.”
Nghe xong lời của ông ta, trong lòng Bắc Minh Thiện dường như trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lúc này, anh trở nên giống như một thiếu niên mơ hồ đang tuổi thanh xuân, đang vì thanh xuân bồng bột mà hơi thấp thỏm.
Lúc này, anh cần một người đi trước, ít nhất là một tiền bối mà anh không ghét, hơn nữa có thể tin cậy được.
Từ khi ba qua đời, trong cuộc đời của anh vẫn luôn thiếu đi một nhân vật như vậy.
Điều này quả thực khiến anh cảm thấy hơi hối hận, sự điên cuồng thời niên thiếu đã trở thành “vốn liếng” hối hận lúc này.
Cũng may anh may mắn không hề bị sa đọa, cuối cùng một “người đi trước” khác đã xuất hiện trong cuộc đời, đó chính là Mạc Cẩm Thành.
Vào lúc cuối cùng Bắc Minh Thiện đã chấp nhận mẹ của mình, ông ta đã gánh vác trọng trách của người làm ba.
Mà ông ta cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm này.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Dư Như Khiết vui vẻ, hạnh phúc, ông ta làm thì cũng được.
Hai là, ông ta đã từng có ấn tượng với Bắc Minh Thiện, nói thật lòng là không được tốt lắm, nhưng sau khi hóa giải thì lại khiến cách nhìn của ông ta thay đổi, thậm chí có thể nói là ngược với cách nhìn trước đây.
Kinh nghiệm nói với ông ta, người này không phải là một quý công tử được nuông chiều hư hỏng.
Hơn nữa, giữa người đàn ông này với con gái nuôi của mình, tuy rằng tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông ta vẫn có thể nhìn ra họ không thể rời xa đối phương.
Tương sinh tương khắc, tuy rằng sẽ có ma sát hoặc là gì đó, sẽ tạo thành một số tổn thương cho đối phương, nhưng lại càng thêm không thể tách rời.
Đây là một mối quan hệ rất thú vị.
***
Trên con phố London vào chạng vạng tối, tuy rằng hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Họ không lựa chọn ngồi taxi, mà lên xe bus tham quan hai tầng.
Mấy ngày nay, chỉ lo chơi cùng bọn trẻ, bản thân lại không có nhiều tâm tư ngắm phong cảnh.
Từ bên đường vọng đến khúc nhạc mà nghệ sĩ đường phố biểu diễn, khiến con đường đến nhà hát này trở nên lãng mạn hơn nhiều.
“Hôm nay em mặc rất đẹp.”
Lời khen ngợi bất ngờ từ Bắc Minh Thiện đã khơi gợi nội tâm Cố Hạnh Nguyên xao động.
Đây là một bộ lễ phục mà anh từng chọn cho mình.
Cô không biết vào lúc ra ngoài, vì sao bản thân lại mặc bộ đồ này, ma xui quỷ khiến, hoặc là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, bây giờ xem ra là lúc dùng nó.
“Cảm ơn, bộ này của anh cũng không tồi.” Cố Hạnh Nguyên lễ phép đáp lại lời khen của Bắc Minh Thiện.
“Nếu như em không thích xem nhạc kịch, anh nghĩ chúng ta có thể đi xem cái khác.” Trên đường, Bắc Minh Thiện âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên.
Dường như cô không hứng thú với nhạc kịch như mình.
Đương nhiên, lúc anh nói câu này cũng đã dằn vặt một hồi, nhưng vì để dỗ cô vui, bản thân nên lịch thiệp một chút.
***
Cố Hạnh Nguyên làm sao lại không biết đây là anh nhượng bộ, thực ra lúc thay đồ, cô vẫn nghe lén một chút cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Đối với ý tốt của người già, cô thật sự cảm kích. Nhưng đối với vấn đề mình và Bắc Minh Thiện có tương lai hay không, đây vẫn là một ẩn số.
Thời gian, vẫn là vì thời gian.
Khi tất cả đều chưa thật sự xác định, cô cảm thấy trạng thái thế này là tốt nhất rồi.
Lúc gần lúc xa có thể khiến hai người họ đều có kiềm chế, cũng có thể có đủ không gian để xem xét có nên để mối quan hệ này tiến gần thêm một bước, hoặc là cứ tiếp tục thế này.
Sự thay đổi của Bắc Minh Thiện bây giờ vẫn chưa đủ khiến cô thật sự yên lòng.
Bây giờ cô là một con chim sợ cành cong, một con chim cần thời gian để tự chữa lành vết thương.
“Không cần đâu, chúng ta cứ xem bộ nhạc kịch đó đi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, hơi mỉm cười.
*
“Mèo” không hổ là một bộ nhạc kịch vĩ đại, quả thực có thể khiến khán giả hưởng thụ cái đẹp.
Rất thuận lý thành chương, hai người giống như người gỗ, ngồi xuống chiếc ghế êm ái.
Giữa họ không có bất kỳ câu nói nào, càng không có bất kỳ sự giao lưu ánh mắt nào.
Những lo lắng thấp thỏm sâu trong nội tâm hai người khiến họ không thể thưởng thức bầu không khí đẹp đẽ này.
Cuối cùng, khi chương đầu tiên diễn xong, đã là nửa đêm rồi.
“Bộ nhạc kịch này không hay sao?” Hai người ra khỏi nhà hát, đi bộ dọc theo một con đường cái không biết dẫn về đâu.
“Rất hay, vì sao anh lại hỏi như vậy?” Hai tay Cố Hạnh Nguyên nhét vào túi áo, nhiệt độ của buổi tối hơi thấp.
Khi cơ thể cô hơi run lên vì gió lạnh, đã có một chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên người.
Đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được một sự ấm áp ập đến.
Chiếc áo khoác đó còn lưu giữa lại hương bạc hà thoang thoảng.
“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên nói rất nhỏ, nhỏ đến mình dường như bản thân sắp không nghe thấy nữa.
“Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?” Dường như hơi khó tin, Bắc Minh Thiện trả lời rất hợp lý, có lẽ là anh đã đọc ra được nội tâm của cô.
Cuối cùng anh vẫn dứt khoát ôm cô vào lòng, độ ấm của anh đủ khiến cô yên lòng: “Hy vọng lúc em đối diện với anh, sẽ trở nên tự nhiên một chút, như vậy có lợi với cả hai chúng ta.”
Nấp trong lòng anh, tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên thậm chí còn cảm nhận được sự kích động của thời thanh xuân niên thiếu. Cảm giác này chỉ từng xuất hiện khi mình đối mặt với Bắc Minh Diệp Long, thậm chí lúc đối mặt với Vân Chi Lâm cũng chưa từng có.
Thế nhưng, vào lúc này lại có cảm giác như vậy khi đối mặt với người đàn ông vẫn luôn “giày vò” mình.
Đúng là hơi khó tin.
Lâu ngày sinh tình? Hoặc là cái gì đó khác, khiến bản thân cô cũng không nói rõ được.
Tiếng nhịp tim chậm rãi mà trầm thấp của anh, từng nhịp từng nhịp dường như muốn cùng nhịp với trái tim rộn ràng của cô vậy.
“Hít…” Cô nhẹ nhàng hít một hơi dài, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiếp tục đi về phía trước…
Ông đi đến trước mặt Dương Dương: “Xin lỗi, là ông đã hiểu lầm cháu, ông không nên nói như vậy.”
“Hihi, không sao, ông cũng đâu phải nói cháu chỉ một lần, cháu đã quen rồi. Cũng trách cháu nói linh tinh mà ra, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng lúc nãy, cháu thật sự hơi giận ông đấy.”
Trên gương mặt nhỏ của Dương Dương lập tức nở một nụ cười, cậu không phải là người hay ghi thù, chỉ cần có thể rửa sạch oan ức, vẫn sẽ không để trong lòng.
Một đám mây đen coi như đã tan, nhưng một vấn đề vẫn cứ lởn vởn trên đầu họ.
Nên dùng cách gì để ba mẹ gần nhau hơn đây?
Mọi người đều tránh đi, để họ ở riêng thì không được.
Cửu Cửu chớp mắt mắt to mấy cái, dường như nghĩ ra một cách: “Ừm… cháu nghĩ, để ba và mẹ đi xem phim thì sao? Cháu thấy trong phim truyền hình đều diễn như vậy, xem xong sẽ nắm tay nhau bước ra ngoài.”
“Như vậy được không?”
Phương pháp nghe có vẻ quả thực khá ổn, nhưng thật sự có tác dụng với hai người không?
Rất nhiều khi, một việc vốn rất đơn giản, lại bị người lớn nghĩ cực kỳ phức tạp hoặc khó khăn.
Nhưng trẻ con sẽ luôn đơn giản hóa vấn đề như vậy.
Xem phim, chủ ý này quả thực là một cách không thể đơn giản hơn được nữa để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nghĩ mà xem, có bao nhiêu người không phải đến với nhau như vậy sao? Mời hay là được mời, đến cuối cùng chẳng phải vẫn tay nắm tay bước ra từ rạp phim sao?
Nếu đã xác định được phương pháp rồi, việc tiếp theo cứ làm thuận theo trình tự là được.
*
Đưa hai tấm vé vào tay của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, đã là chập tối ngày thứ hai rồi.
“Này.”
Mạc Cẩm Thành ngồi trên sofa, vừa dứt lời, hai tấm vé giống như biến ảo thuật xuất hiện trong tay ông ta, tiếp đó đưa vào tay của Bắc Minh Thiện ngay bên cạnh.
Việc này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng vẫn đưa tay nhận vé, xem cẩn thận, đây là hai tấm vé của nhà hát kịch Hoàng Gia, tên vở kịch là “Mèo”.
Nhìn thấy vở kịch này, lại khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ, anh mỉm cười: “Con vẫn luôn muốn xem vở kịch này, chỉ là mấy năm nay vẫn không có thời gian sắp xếp.”
“Ồ, vậy à? Xem ra con khá may mắn đấy.” Mạc Cẩm Thành nhìn thấy anh cực kỳ thích thú, xem ra chút thay đổi nhỏ mà mình chuẩn bị riêng vẫn là đúng đắn.
Đối với hai người đã từng trải qua mưa gió mà nói, xem nhạc kịch càng thích hợp với mặt trưởng thành của họ hơn.
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện đối mặt với việc chỉ có hai tấm vé thì hơi khó, anh cảm thấy một vở kịch hay như vậy, thì cả nhà nên cùng nhau thưởng thức.
“9 giờ tối nay bắt đầu biểu diễn, thời gian còn lại cũng không có nhiều. Ba hy vọng các con có thể trải qua tối nay vui vẻ một chút.” Mạc Cẩm Thành thiện ý nhắc nhở một câu.
Lúc này, đúng lúc Cố Hạnh Nguyên từ nhà tắm đi ra.
Nhưng đã ăn mặc chỉnh tề.
Dù gì cũng không thể tùy ý như ở nhà vậy, đương nhiên cho dù là trong biệt thự Bán Sơn của Bắc Minh Thiện, cũng giống như ở đây vậy.
“Nguyên, con ra đúng lúc lắm, chỗ ba có hai tấm vé, mời con và Thiện đi xem nhạc kịch.”
Việc này khiến Cố Hạnh Nguyên ngây người, lịch trình vào khoảng thời gian này đều sắp xếp để mọi người cùng nhau, sao bỗng nhiên lại nhảy ra một cái khác thế.
“Ba nuôi, lẽ nào không phải chúng ta cùng nhau đi sao?”
“Chỗ ba chỉ có hai tấm vé, đương nhiên chỉ có hai người con và Thiện rồi. Thiện rất muốn xem vở kịch này.”
Cố Hạnh Nguyên bất giác nhìn Bắc Minh Thiện, dường như nhìn ra được sự phấn khích trong đôi mắt anh.
Nếu tối nay cùng Bắc Minh Thiện đi xem kịch, việc này thật sự khiến cô cảm thấy hơi khó xử, hoặc có thể nói là không biết làm thế nào.
Họ rất ít khi ở riêng rồi, xem phim gì đó lại càng khó nói hơn.
“Ba nuôi, buổi tối con còn phải chăm sóc mấy đứa trẻ con…”
Cô muốn tìm cho mình một lý do để từ chối.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn cô, dường như lộ ra một tia mất mát.
“Tối nay cứ giao bọn trẻ cho ba và dì Như Khiết đi. Các con cứ yên tâm đi xem kịch, đây cũng coi như là cho các con nghỉ phép, muốn chơi đến mấy giờ về cũng được, cho dù buổi tối không về cũng không sao.”
Xem ra Mạc Cẩm Thành cố chấp muốn hai người họ cùng đi xem kịch rồi.
Cố Hạnh Nguyên thấy vậy, ngại thể diện của người già, cũng không tiện thoái thác nữa.
“Vâng, con đi thay quần áo.” Nói xong, cô xoay người vào phòng ngủ.
Nhìn Cố Hạnh Nguyên đi vào, Mạc Cẩm Thành nhìn Bắc Minh Thiện cười: “Lúc nãy nó nói không muốn đi, có phải con cảm thấy hơi thất vọng không?”
Đối mặt với Mạc Cẩm Thành, lần này Bắc Minh Thiện cũng đã gật đầu.
Anh đã buông bỏ thứ gọi là “thể diện” mà mình vẫn quen giữ lấy.
Anh đã từng quan tâm như thế, nhưng bây giờ lại phải thay đổi.
Không thể không nói, đây đều quy về nhân vật mục tiêu của chủ đề – Cố Hạnh Nguyên.
“Cảm giác giữa chúng con vừa gần vừa xa. Không ngờ đối mặt với cô ấy còn khó hơn bất kỳ cuộc đàm phán thương nghiệp nào.”
Mạc Cẩm Thành nhìn anh, mỉm cười: “Sao thế, con chuẩn bị nhận thua như vậy rồi? Vậy thì những gì con làm trước đây… Ba vẫn nhìn thấy trên tay con bé có chiếc nhẫn mà con tặng nó. Chàng trai, nó không tháo ra thì chứng tỏ con vẫn còn hy vọng, thực ra con bé đã cho
con cơ hội rồi, con phải nắm bắt cho tốt đấy.”
Nghe xong lời của ông ta, trong lòng Bắc Minh Thiện dường như trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lúc này, anh trở nên giống như một thiếu niên mơ hồ đang tuổi thanh xuân, đang vì thanh xuân bồng bột mà hơi thấp thỏm.
Lúc này, anh cần một người đi trước, ít nhất là một tiền bối mà anh không ghét, hơn nữa có thể tin cậy được.
Từ khi ba qua đời, trong cuộc đời của anh vẫn luôn thiếu đi một nhân vật như vậy.
Điều này quả thực khiến anh cảm thấy hơi hối hận, sự điên cuồng thời niên thiếu đã trở thành “vốn liếng” hối hận lúc này.
Cũng may anh may mắn không hề bị sa đọa, cuối cùng một “người đi trước” khác đã xuất hiện trong cuộc đời, đó chính là Mạc Cẩm Thành.
Vào lúc cuối cùng Bắc Minh Thiện đã chấp nhận mẹ của mình, ông ta đã gánh vác trọng trách của người làm ba.
Mà ông ta cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm này.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần Dư Như Khiết vui vẻ, hạnh phúc, ông ta làm thì cũng được.
Hai là, ông ta đã từng có ấn tượng với Bắc Minh Thiện, nói thật lòng là không được tốt lắm, nhưng sau khi hóa giải thì lại khiến cách nhìn của ông ta thay đổi, thậm chí có thể nói là ngược với cách nhìn trước đây.
Kinh nghiệm nói với ông ta, người này không phải là một quý công tử được nuông chiều hư hỏng.
Hơn nữa, giữa người đàn ông này với con gái nuôi của mình, tuy rằng tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông ta vẫn có thể nhìn ra họ không thể rời xa đối phương.
Tương sinh tương khắc, tuy rằng sẽ có ma sát hoặc là gì đó, sẽ tạo thành một số tổn thương cho đối phương, nhưng lại càng thêm không thể tách rời.
Đây là một mối quan hệ rất thú vị.
***
Trên con phố London vào chạng vạng tối, tuy rằng hơi lạnh, nhưng lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Họ không lựa chọn ngồi taxi, mà lên xe bus tham quan hai tầng.
Mấy ngày nay, chỉ lo chơi cùng bọn trẻ, bản thân lại không có nhiều tâm tư ngắm phong cảnh.
Từ bên đường vọng đến khúc nhạc mà nghệ sĩ đường phố biểu diễn, khiến con đường đến nhà hát này trở nên lãng mạn hơn nhiều.
“Hôm nay em mặc rất đẹp.”
Lời khen ngợi bất ngờ từ Bắc Minh Thiện đã khơi gợi nội tâm Cố Hạnh Nguyên xao động.
Đây là một bộ lễ phục mà anh từng chọn cho mình.
Cô không biết vào lúc ra ngoài, vì sao bản thân lại mặc bộ đồ này, ma xui quỷ khiến, hoặc là có nguyên nhân khác.
Tóm lại, bây giờ xem ra là lúc dùng nó.
“Cảm ơn, bộ này của anh cũng không tồi.” Cố Hạnh Nguyên lễ phép đáp lại lời khen của Bắc Minh Thiện.
“Nếu như em không thích xem nhạc kịch, anh nghĩ chúng ta có thể đi xem cái khác.” Trên đường, Bắc Minh Thiện âm thầm quan sát biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên.
Dường như cô không hứng thú với nhạc kịch như mình.
Đương nhiên, lúc anh nói câu này cũng đã dằn vặt một hồi, nhưng vì để dỗ cô vui, bản thân nên lịch thiệp một chút.
***
Cố Hạnh Nguyên làm sao lại không biết đây là anh nhượng bộ, thực ra lúc thay đồ, cô vẫn nghe lén một chút cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Đối với ý tốt của người già, cô thật sự cảm kích. Nhưng đối với vấn đề mình và Bắc Minh Thiện có tương lai hay không, đây vẫn là một ẩn số.
Thời gian, vẫn là vì thời gian.
Khi tất cả đều chưa thật sự xác định, cô cảm thấy trạng thái thế này là tốt nhất rồi.
Lúc gần lúc xa có thể khiến hai người họ đều có kiềm chế, cũng có thể có đủ không gian để xem xét có nên để mối quan hệ này tiến gần thêm một bước, hoặc là cứ tiếp tục thế này.
Sự thay đổi của Bắc Minh Thiện bây giờ vẫn chưa đủ khiến cô thật sự yên lòng.
Bây giờ cô là một con chim sợ cành cong, một con chim cần thời gian để tự chữa lành vết thương.
“Không cần đâu, chúng ta cứ xem bộ nhạc kịch đó đi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, hơi mỉm cười.
*
“Mèo” không hổ là một bộ nhạc kịch vĩ đại, quả thực có thể khiến khán giả hưởng thụ cái đẹp.
Rất thuận lý thành chương, hai người giống như người gỗ, ngồi xuống chiếc ghế êm ái.
Giữa họ không có bất kỳ câu nói nào, càng không có bất kỳ sự giao lưu ánh mắt nào.
Những lo lắng thấp thỏm sâu trong nội tâm hai người khiến họ không thể thưởng thức bầu không khí đẹp đẽ này.
Cuối cùng, khi chương đầu tiên diễn xong, đã là nửa đêm rồi.
“Bộ nhạc kịch này không hay sao?” Hai người ra khỏi nhà hát, đi bộ dọc theo một con đường cái không biết dẫn về đâu.
“Rất hay, vì sao anh lại hỏi như vậy?” Hai tay Cố Hạnh Nguyên nhét vào túi áo, nhiệt độ của buổi tối hơi thấp.
Khi cơ thể cô hơi run lên vì gió lạnh, đã có một chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên người.
Đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được một sự ấm áp ập đến.
Chiếc áo khoác đó còn lưu giữa lại hương bạc hà thoang thoảng.
“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên nói rất nhỏ, nhỏ đến mình dường như bản thân sắp không nghe thấy nữa.
“Giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?” Dường như hơi khó tin, Bắc Minh Thiện trả lời rất hợp lý, có lẽ là anh đã đọc ra được nội tâm của cô.
Cuối cùng anh vẫn dứt khoát ôm cô vào lòng, độ ấm của anh đủ khiến cô yên lòng: “Hy vọng lúc em đối diện với anh, sẽ trở nên tự nhiên một chút, như vậy có lợi với cả hai chúng ta.”
Nấp trong lòng anh, tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên thậm chí còn cảm nhận được sự kích động của thời thanh xuân niên thiếu. Cảm giác này chỉ từng xuất hiện khi mình đối mặt với Bắc Minh Diệp Long, thậm chí lúc đối mặt với Vân Chi Lâm cũng chưa từng có.
Thế nhưng, vào lúc này lại có cảm giác như vậy khi đối mặt với người đàn ông vẫn luôn “giày vò” mình.
Đúng là hơi khó tin.
Lâu ngày sinh tình? Hoặc là cái gì đó khác, khiến bản thân cô cũng không nói rõ được.
Tiếng nhịp tim chậm rãi mà trầm thấp của anh, từng nhịp từng nhịp dường như muốn cùng nhịp với trái tim rộn ràng của cô vậy.
“Hít…” Cô nhẹ nhàng hít một hơi dài, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiếp tục đi về phía trước…