Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838
CHƯƠNG 838: VƯƠNG QUỐC MỘNG MƠ
Một tiếng vang nhỏ, nắp chai rượu đã được mở ra.
Sau khi anh ta rót cho mỗi người đang ngồi một ly thì lùi về sau đứng ở vị trí vừa rồi.
Khi bọn họ chuẩn bị cụng ly, lại nghe thấy tiếng hô của trẻ nhỏ từ căn phòng ngủ ở đầu bên kia phòng khách truyền đến: “Oa oa!”
Ngay sau đó lại truyền đến tiếng ‘sột soạt sột soạt’.
“Bọn nhỏ dậy rồi, em đi qua nhìn xem.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, đứng dậy khỏi bàn ăn, quay người ra khỏi nhà ăn.
Trải qua mấy tiếng nghỉ ngơi, bọn nhỏ giống như động cơ nhỏ đã sạc đầy điện.
Điều đầu tiên khiến bọn chúng ngạc nhiên chính là, bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.
Mặc dù đã kéo rèm cửa, nhưng là ban ngày nên trong phòng cũng không quá tối.
Đồ nội thất xa hoa lộng lẫy trong căn phòng… Đương nhiên, khiến bọn chúng ngạc nhiên hô lên chính là, khoảnh khắc Dương Dương mở rèm cửa sổ.
Một chiếc đu quay khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Ba đứa trẻ đều không hẹn mà cùng đứng trước cửa sổ.
Chiếc đu quay khổng lồ kia được gọi là ‘Con mắt của London’, đối với ba đứa trẻ thì có sức hấp dẫn hơn thành phố cổ kính này nhiều.
“Các bé cưng, đều ngủ ngon chứ?” Cửa phòng mở ra, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười chào hỏi bọn chúng.
“Mẹ, mẹ, chúng con muốn đi nơi đó…”
Bọn nhỏ kích động chỉ về phía ‘Con mắt của London’, hưng phấn nói với mẹ.
“Được, nhưng bây giờ các con phải ngoan ngoãn ăn cơm mới được.”
“Đi ăn cơm thôi…” Ba nhóc con chỉ mặc áo ngủ, xoay người chạy về phía cửa.
“Ơ kìa, các con vẫn chưa mặc quần áo tử tế đâu. Ở đây không thể giống như ở nhà, hơn nữa còn có người ngoài nữa, đừng để ba mẹ mất mặt chứ.” Cố Hạnh Nguyên giơ tay bắt lấy Dương Dương chạy đầu tiên.
Mấy phút sau, Cố Hạnh Nguyên mang theo ba đứa trẻ đã thay quần áo xong xuất hiện ở nhà ăn.
“Ba, ba đúng là không thú vị gì cả, lén ăn đồ ăn ngon sau lưng bọn con, may mà bọn con tỉnh dậy sớm, nếu không đã bị mọi người ăn sạch rồi.”
Dương Dương vừa nhìn thấy đồ ăn, hai mắt đã phát sáng.
“Khụ khụ…”
Vẫn may bọn họ nói tiếng nước T, nhân viên phục vụ nước Anh kia nghe không hiểu.
Nhưng mà Bắc Minh Thiện vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Ngày đầu tiên đến London, Dương Dương lần đầu tiên khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy mất mặt ở trước mặt người ngoài.
Mặc dù xét từ góc độ của lời nói, nó cũng không tạo ra bất kỳ lúng túng nào cho người ở đây.
Thoạt nhìn tính tình kiêu ngạo của anh đã cải thiện rất nhiều trong khoảng thời gian không ngắn này rồi, nhưng không ai là hoàn mỹ, vẫn luôn có một số vấn đề nhỏ nhặt không dễ gì thay đổi.
Giống như bây giờ, trong lúc lơ đãng con trai nhỏ của anh đã tăng thêm một chút ‘phiền phức nhỏ’.
Có lẽ anh cần phải học cách tiếp nhận và quen thuộc với chuyện này.
Điều này thật sự rất quan trọng, nhất là với cuộc sống trong tương lai.
Rốt cuộc ‘tương lai’ này sẽ là bao lâu?
Có lẽ phải đợi đến khi Dương Dương có thể tự vác balo trên lưng rồi rời khỏi nhà.
* Người đàn ông nước Anh đứng nghiêm cạnh cửa nhà ăn, mặt anh ta không chút biểu cảm, dường như nhắm mắt làm ngơ với chuyện đang xảy ra lúc này.
Điểm này đã thể hiện đầy đủ tố chất nên có của một nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Oa! Sao nơi này còn có một người đang đứng?” Sau khi đi vào nhà ăn, Dương Dương nhìn thấy người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn không kém ba mình là bao thì thốt lên.
“Hello, hi.”
Cuối cùng đã có chỗ để cậu thể hiện trình độ tiếng Anh rồi.
Dương Dương giống như phát hiện ra một vùng đất mới.
Đối mặt với vị khách nhỏ đến từ phương Đông xa xôi, người đàn ông nước Anh chỉ khẽ gật đầu với cậu, sau đó dùng giọng London tiêu chuẩn nói: “Can I help you, sir?”
Dường như câu trả lời này đã thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏ trong lòng Dương Dương.
Khi ở nước Mỹ, cậu chỉ bị người đi đường coi thành ‘bé trai’.
Đây là lần đầu tiên được ‘coi trọng’ đấy.
“Dương Dương, đến ăn cơm!” Để phòng ngừa nhóc con này làm ra một số chuyện ngoài ý muốn, Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng gọi cậu đến.
“Chỗ này có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu như cháu không đến, vậy sẽ bị chúng ta ăn sạch.” Dư Như Khiết cũng biết cháu nội này là một nhóc tinh nghịch.
Quả nhiên, nghe thấy có đồ ăn ngon, cậu rất quyết đoán từ bỏ suy nghĩ quấy rầy người đàn ông nước Anh.
Thật ra cậu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ lâu, chỉ là tính tò mò của cậu tạm thời dời nó đi mà thôi.
“Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôm hùm, cua…” Đồ ăn ngon trên bàn quả thật khiến cậu hoa mắt rồi.
Tựa như sắp chảy cả nước miếng.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên cậu nhìn người đàn ông nước Anh nói một câu: “Có gà cuốn và KFC không?”
“Chuyện này…”
Vị khách nhỏ bất chợt hỏi một câu khiến người đàn ông nước Anh không biết phải trả lời cậu như thế nào.
Điều này cũng khiến anh ta hơi xấu hổ.
Đương nhiên, so với anh ta thì gia đình khách đến từ phương Đông càng xấu hổ hơn.
“Bắc Minh Tư Dương!”
Mặt mũi quả thật bị ném hết ra nước ngoài rồi.
Trình Trình ngồi ở bên cạnh Dương Dương, cậu hơi nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói với cậu em trai luôn không hiểu chuyện này: “Nơi này là khách sạn, sao có thể có món ở quán ăn nhanh chứ. Nếu em muốn ăn, cũng phải hỏi mẹ một câu trước. Em như thế này chính là khiến cả nhà chúng ta mất mặt trước người ngoài.”
Nhìn thấy dáng vẻ hận không thể tóm mình qua đánh một trận của mẹ, lại nhìn sắc mặt tràn đầy lúng túng của người đàn ông nước Anh kia.
Dương Dương biết, xem ra lời mình nói không phù hợp với nơi này rồi.
Nhưng chắc hẳn người lớn sẽ không để ý đến lời của trẻ nhỏ đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, cậu nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh với người đàn ông nước Anh.
Dương Dương thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xoay chuyển đầu óc.
Dùng tiếng Anh-Mỹ trôi chảy nói: “Cháu chỉ là muốn kiểm tra rốt cuộc khách sạn của các chú có đẳng cấp như thế nào thôi. Cháu nghe nói nếu như trong khách sạn có bán đồ ăn nhanh, như vậy chứng tỏ nó chỉ là một quán ăn nhanh có chỗ ở mà thôi.”
Lý do này thật sự vô cùng kém chất lượng, kém đến mức bản thân Dương Dương cũng cảm thấy gượng gạo.
Nhưng mà, ‘người lớn’ không so đo với ‘trẻ nhỏ’.
Cuối cùng người đàn ông nước Anh vẫn trả lời cậu: “Thưa cậu, mặc dù chúng tôi là một khách sạn cao cấp, nhưng mà chúng tôi vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn một số yêu cầu đặc biệt của khách hàng. Về phần món ăn cậu muốn, tôi sẽ phái người phụ trách đưa đến cho cậu.”
Nói xong, anh ta giơ tay lên kết nối bộ đàm cỡ nhỏ đeo trên tai, khi đang định thông báo cho đồng nghiệp thì bị Dương Dương cắt đứt.
“Cháu cũng đã nói chỉ là kiểm tra mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Trên bàn đã có nhiều đồ ăn ngon rồi, sao cháu còn ăn những thứ kia chứ.” Nói xong, cậu vươn tay cầm một con cua đỏ rực cho vào trong bát của mình.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành nhìn cậu, cũng chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
* “Thật sự ngại quá, gây thêm phiền phức cho các anh rồi, đây là tiền boa cho anh.”
Ăn cơm xong, Bắc Minh Thiện nói với người đàn ông nước Anh đứng trước cửa ra vào đang chuẩn bị đẩy xe thức ăn đựng đầy cơm canh thừa rời đi, lấy hai mươi bảng Anh đưa cho anh ta.
Người đàn ông nước Anh cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn ngài, đây đều là việc chúng tôi phải làm, không thể nói là phiền phức, rất vui vì được phục vụ mọi người.”
“Mẹ, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?” Thoạt nhìn Dương Dương đã không thể chờ thêm được nữa.
Cố Hạnh Nguyên trợn mắt lườm Dương Dương: “Chơi cái gì mà chơi, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh, ăn cái gì mà Hamburger khoai tây chiên chứ.”
“Không, không phải con đã nói đó là đùa chú ấy rồi sao. Hơn nữa người ta cũng đã nói là không để ý. Lần sau con không như vậy nữa là được rồi.” Dương Dương đút tay trong túi quần, nói.
“Con còn dám có lần sau…”
“Hạnh Nguyên, Dương Dương vẫn là một đứa trẻ, dù thế nào cũng có chú nghịch ngợm, không cần so đo.”
Một tiếng vang nhỏ, nắp chai rượu đã được mở ra.
Sau khi anh ta rót cho mỗi người đang ngồi một ly thì lùi về sau đứng ở vị trí vừa rồi.
Khi bọn họ chuẩn bị cụng ly, lại nghe thấy tiếng hô của trẻ nhỏ từ căn phòng ngủ ở đầu bên kia phòng khách truyền đến: “Oa oa!”
Ngay sau đó lại truyền đến tiếng ‘sột soạt sột soạt’.
“Bọn nhỏ dậy rồi, em đi qua nhìn xem.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, đứng dậy khỏi bàn ăn, quay người ra khỏi nhà ăn.
Trải qua mấy tiếng nghỉ ngơi, bọn nhỏ giống như động cơ nhỏ đã sạc đầy điện.
Điều đầu tiên khiến bọn chúng ngạc nhiên chính là, bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.
Mặc dù đã kéo rèm cửa, nhưng là ban ngày nên trong phòng cũng không quá tối.
Đồ nội thất xa hoa lộng lẫy trong căn phòng… Đương nhiên, khiến bọn chúng ngạc nhiên hô lên chính là, khoảnh khắc Dương Dương mở rèm cửa sổ.
Một chiếc đu quay khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Ba đứa trẻ đều không hẹn mà cùng đứng trước cửa sổ.
Chiếc đu quay khổng lồ kia được gọi là ‘Con mắt của London’, đối với ba đứa trẻ thì có sức hấp dẫn hơn thành phố cổ kính này nhiều.
“Các bé cưng, đều ngủ ngon chứ?” Cửa phòng mở ra, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười chào hỏi bọn chúng.
“Mẹ, mẹ, chúng con muốn đi nơi đó…”
Bọn nhỏ kích động chỉ về phía ‘Con mắt của London’, hưng phấn nói với mẹ.
“Được, nhưng bây giờ các con phải ngoan ngoãn ăn cơm mới được.”
“Đi ăn cơm thôi…” Ba nhóc con chỉ mặc áo ngủ, xoay người chạy về phía cửa.
“Ơ kìa, các con vẫn chưa mặc quần áo tử tế đâu. Ở đây không thể giống như ở nhà, hơn nữa còn có người ngoài nữa, đừng để ba mẹ mất mặt chứ.” Cố Hạnh Nguyên giơ tay bắt lấy Dương Dương chạy đầu tiên.
Mấy phút sau, Cố Hạnh Nguyên mang theo ba đứa trẻ đã thay quần áo xong xuất hiện ở nhà ăn.
“Ba, ba đúng là không thú vị gì cả, lén ăn đồ ăn ngon sau lưng bọn con, may mà bọn con tỉnh dậy sớm, nếu không đã bị mọi người ăn sạch rồi.”
Dương Dương vừa nhìn thấy đồ ăn, hai mắt đã phát sáng.
“Khụ khụ…”
Vẫn may bọn họ nói tiếng nước T, nhân viên phục vụ nước Anh kia nghe không hiểu.
Nhưng mà Bắc Minh Thiện vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Ngày đầu tiên đến London, Dương Dương lần đầu tiên khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy mất mặt ở trước mặt người ngoài.
Mặc dù xét từ góc độ của lời nói, nó cũng không tạo ra bất kỳ lúng túng nào cho người ở đây.
Thoạt nhìn tính tình kiêu ngạo của anh đã cải thiện rất nhiều trong khoảng thời gian không ngắn này rồi, nhưng không ai là hoàn mỹ, vẫn luôn có một số vấn đề nhỏ nhặt không dễ gì thay đổi.
Giống như bây giờ, trong lúc lơ đãng con trai nhỏ của anh đã tăng thêm một chút ‘phiền phức nhỏ’.
Có lẽ anh cần phải học cách tiếp nhận và quen thuộc với chuyện này.
Điều này thật sự rất quan trọng, nhất là với cuộc sống trong tương lai.
Rốt cuộc ‘tương lai’ này sẽ là bao lâu?
Có lẽ phải đợi đến khi Dương Dương có thể tự vác balo trên lưng rồi rời khỏi nhà.
* Người đàn ông nước Anh đứng nghiêm cạnh cửa nhà ăn, mặt anh ta không chút biểu cảm, dường như nhắm mắt làm ngơ với chuyện đang xảy ra lúc này.
Điểm này đã thể hiện đầy đủ tố chất nên có của một nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Oa! Sao nơi này còn có một người đang đứng?” Sau khi đi vào nhà ăn, Dương Dương nhìn thấy người đàn ông nước ngoài có thân hình cao lớn không kém ba mình là bao thì thốt lên.
“Hello, hi.”
Cuối cùng đã có chỗ để cậu thể hiện trình độ tiếng Anh rồi.
Dương Dương giống như phát hiện ra một vùng đất mới.
Đối mặt với vị khách nhỏ đến từ phương Đông xa xôi, người đàn ông nước Anh chỉ khẽ gật đầu với cậu, sau đó dùng giọng London tiêu chuẩn nói: “Can I help you, sir?”
Dường như câu trả lời này đã thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏ trong lòng Dương Dương.
Khi ở nước Mỹ, cậu chỉ bị người đi đường coi thành ‘bé trai’.
Đây là lần đầu tiên được ‘coi trọng’ đấy.
“Dương Dương, đến ăn cơm!” Để phòng ngừa nhóc con này làm ra một số chuyện ngoài ý muốn, Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng gọi cậu đến.
“Chỗ này có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu như cháu không đến, vậy sẽ bị chúng ta ăn sạch.” Dư Như Khiết cũng biết cháu nội này là một nhóc tinh nghịch.
Quả nhiên, nghe thấy có đồ ăn ngon, cậu rất quyết đoán từ bỏ suy nghĩ quấy rầy người đàn ông nước Anh.
Thật ra cậu đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ lâu, chỉ là tính tò mò của cậu tạm thời dời nó đi mà thôi.
“Oa, nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôm hùm, cua…” Đồ ăn ngon trên bàn quả thật khiến cậu hoa mắt rồi.
Tựa như sắp chảy cả nước miếng.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên cậu nhìn người đàn ông nước Anh nói một câu: “Có gà cuốn và KFC không?”
“Chuyện này…”
Vị khách nhỏ bất chợt hỏi một câu khiến người đàn ông nước Anh không biết phải trả lời cậu như thế nào.
Điều này cũng khiến anh ta hơi xấu hổ.
Đương nhiên, so với anh ta thì gia đình khách đến từ phương Đông càng xấu hổ hơn.
“Bắc Minh Tư Dương!”
Mặt mũi quả thật bị ném hết ra nước ngoài rồi.
Trình Trình ngồi ở bên cạnh Dương Dương, cậu hơi nhíu mày, sau đó nhỏ giọng nói với cậu em trai luôn không hiểu chuyện này: “Nơi này là khách sạn, sao có thể có món ở quán ăn nhanh chứ. Nếu em muốn ăn, cũng phải hỏi mẹ một câu trước. Em như thế này chính là khiến cả nhà chúng ta mất mặt trước người ngoài.”
Nhìn thấy dáng vẻ hận không thể tóm mình qua đánh một trận của mẹ, lại nhìn sắc mặt tràn đầy lúng túng của người đàn ông nước Anh kia.
Dương Dương biết, xem ra lời mình nói không phù hợp với nơi này rồi.
Nhưng chắc hẳn người lớn sẽ không để ý đến lời của trẻ nhỏ đâu nhỉ.
Nghĩ đến đây, cậu nhoẻn miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh với người đàn ông nước Anh.
Dương Dương thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xoay chuyển đầu óc.
Dùng tiếng Anh-Mỹ trôi chảy nói: “Cháu chỉ là muốn kiểm tra rốt cuộc khách sạn của các chú có đẳng cấp như thế nào thôi. Cháu nghe nói nếu như trong khách sạn có bán đồ ăn nhanh, như vậy chứng tỏ nó chỉ là một quán ăn nhanh có chỗ ở mà thôi.”
Lý do này thật sự vô cùng kém chất lượng, kém đến mức bản thân Dương Dương cũng cảm thấy gượng gạo.
Nhưng mà, ‘người lớn’ không so đo với ‘trẻ nhỏ’.
Cuối cùng người đàn ông nước Anh vẫn trả lời cậu: “Thưa cậu, mặc dù chúng tôi là một khách sạn cao cấp, nhưng mà chúng tôi vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn một số yêu cầu đặc biệt của khách hàng. Về phần món ăn cậu muốn, tôi sẽ phái người phụ trách đưa đến cho cậu.”
Nói xong, anh ta giơ tay lên kết nối bộ đàm cỡ nhỏ đeo trên tai, khi đang định thông báo cho đồng nghiệp thì bị Dương Dương cắt đứt.
“Cháu cũng đã nói chỉ là kiểm tra mà thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Trên bàn đã có nhiều đồ ăn ngon rồi, sao cháu còn ăn những thứ kia chứ.” Nói xong, cậu vươn tay cầm một con cua đỏ rực cho vào trong bát của mình.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành nhìn cậu, cũng chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.
* “Thật sự ngại quá, gây thêm phiền phức cho các anh rồi, đây là tiền boa cho anh.”
Ăn cơm xong, Bắc Minh Thiện nói với người đàn ông nước Anh đứng trước cửa ra vào đang chuẩn bị đẩy xe thức ăn đựng đầy cơm canh thừa rời đi, lấy hai mươi bảng Anh đưa cho anh ta.
Người đàn ông nước Anh cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn ngài, đây đều là việc chúng tôi phải làm, không thể nói là phiền phức, rất vui vì được phục vụ mọi người.”
“Mẹ, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?” Thoạt nhìn Dương Dương đã không thể chờ thêm được nữa.
Cố Hạnh Nguyên trợn mắt lườm Dương Dương: “Chơi cái gì mà chơi, ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh, ăn cái gì mà Hamburger khoai tây chiên chứ.”
“Không, không phải con đã nói đó là đùa chú ấy rồi sao. Hơn nữa người ta cũng đã nói là không để ý. Lần sau con không như vậy nữa là được rồi.” Dương Dương đút tay trong túi quần, nói.
“Con còn dám có lần sau…”
“Hạnh Nguyên, Dương Dương vẫn là một đứa trẻ, dù thế nào cũng có chú nghịch ngợm, không cần so đo.”