Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 812
CHƯƠNG 812: THUA THIỆT
Hiện tại, đối mặt với Mạc Cẩm Thành cũng không có gì cần giấu diếm nữa: “Không sai, trong lòng cháu quả thật không giống bọn họ. Chú có biết tại sao khi đó cháu lại ra ngoài với Hạnh Nguyên không?”
Mạc Cẩm Thành lắc đầu, ông ta nhíu mày nhìn Bắc Minh Thiện, không quá hiểu những lời anh nói là có ý gì.
“Chúng cháu đến chỗ Lý Thâm một chuyến.”
Đây quả thật là câu trả lời ngoài dự kiến của Mạc Cẩm Thành.
“Chú còn nhớ rõ mấy cuộc điện thoại gọi cho Hạnh Nguyên trước khi ăn cơm không, đó là Đường Thiên Trạch gọi tới. Bởi vì Lý Thâm muốn gặp Hạnh Nguyên, cho nên đã nói anh ta gọi điện đến. Còn cháu thì trộm đi theo.” Bắc Minh Thiện nói ngắn gọn chuyện tiếp theo cho Mạc Cẩm Thành nghe.
“Lý Thâm càng già càng cố chấp, không tin tưởng lời nói của bất cứ ai. Xem ra cháu muốn lấy lại Bắc Minh thị quả thật có hơi khó khăn.”
Bắc Minh Thiện nâng tách trà lên uống một ngụm: “Đúng vậy, cháu rất muốn quang minh chính đại lấy lại Bắc Minh thị. Cũng không muốn chơi đùa với bọn họ. Chẳng qua bây giờ lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.”
Mạc Cẩm Thanh lấy một đồ vật trong túi của mình ra đưa đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
“Đây là gì ạ?” Bắc Minh Thiện cầm lên xem, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Cháu mở ra xem là biết. Nếu có tác dụng với cháu thì cứ mượn dùng đi.”
Bắc Minh Thiện mở ra xem, nhìn thấy là một chiếc chìa khóa. Điều này làm cho anh càng thêm ngờ vực, cái này nhìn cũng không thấy có thể giúp gì được cho mình.
“Cái này…”
“Đây là chìa khóa két sắt ngân hàng XX. Chú để chút đồ trong đó.”
Bắc Minh Thiện cầm chìa khóa trong tay, tuy rằng anh không biết trong két sắt này để cái gì. Nhưng anh cảm giác thứ này nhất định có trọng lượng.
Mạc Cẩm Thành nhìn anh: “Bây giờ chú muốn hỏi cháu một chuyện: nếu có một ngày Bắc Minh thị quay về tay cháu lần nữa, cháu sẽ làm gì tiếp theo?”
Bắc Minh Thiện cười khổ: “Cái này cháu vẫn chưa nghĩ đến. Dù sao bây giờ còn chưa biết có thể lấy lại nó hay không, chứ đừng nói tương lai sau này.”
“Sao vậy, Bắc Minh Thiện dám nghĩ dám làm chú từng quen đã mất tăm mất tích sau đả kích này rồi à? Nếu là như vậy, chú thật khá thất vọng đấy.” Mạc Cẩm Thành nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Chú Mạc, chú nghĩ sai rồi, cháu vẫn là cháu của trước kia. Chẳng qua sau khi trải qua quá nhiều chuyện, cháu cảm thấy mình nên xác định rõ mình muốn cái gì. Trước kia cháu đặt tất cả tinh lực lên Bắc Minh thị, kia chẳng qua là muốn chứng minh năng lực của mình trước ba, đương nhiên còn lẫn ít nhiều với mong muốn trả thù ông ấy. Nhưng bây giờ cháu cảm thấy những thứ trước kia cháu từng mong, giờ lại không phải tất cả nữa. Ngày tháng như vậy hoàn toàn không thích hợp với cháu. Nếu có một ngày cháu nắm giữ được Bắc Minh thị một lần nữa, cháu sẽ chọn giao nó cho người khác quản lý.”
Mạc Cẩm Thành nhìn anh: “Chẳng lẽ cháu không muốn trở lại ngày tháng hô gió hô mưa trước kia chút nào à. Cháu nhớ lại cuộc sống an nhàn sung sướng khi làm tổng giám đốc của Bắc Minh thị trước kia đi. Chú cảm thấy cháu vẫn là một người có lý tưởng như trước kia, chẳng lẽ cứ trở nên nhạt nhẽo như vậy à?”
“Nói như thế nào đây, cháu làm như vậy là vì cháu thua thiệt con cái rất nhiều. Thời điểm bọn nhỏ lớn lên, cháu không ở bên cạnh chúng nó. Mặc là là Trình, cháu cũng rất ít quan tâm đến thằng bé. Về phần hai đứa khác, cháu căn bản không coi là một người ba có trách nhiệm. Cho nên cháu muốn dành nhiều thời gian ở bên các con hơn. Đương nhiên cháu vẫn còn thua thiệt một người, hơn nữa cái cháu nợ cô ấy cả đời này cũng khó mà trả hết.”
Bắc Minh Thiện nói xong, đưa tay vào túi tìm kiếm thứ gì, nhưng sờ soạng một hồi cũng không tìm được gì cả.
Lúc này, Mạc Cẩm Thành đưa một hộp thuốc lá cho anh.
Bắc Minh Thiện chỉ nhìn chứ không nhận lấy: “Không cần đâu, cháu đã quyết định cai thuốc vào sáng nay rồi.”
Mạc Cẩm Thành lấy thuốc lại: “Cháu là vì con gái nuôi Hạnh Nguyên của chú đúng không. Chú nhìn ra được trong lòng cháu có nó từ lâu. Chẳng qua chú cũng coi như người nhìn cả đoạn đường mà hai đứa đi qua. Thái độ trước đây của cháu đối với con bé, cùng với thái độ hiện tại.”
“Sở dĩ bây giờ cháu thay đổi, phần lớn là nhờ công của cô ấy. Là cô ấy giúp cháu tìm lại bản thân đã đi lạc. Cho nên cháu hy vọng, đương nhiên cũng mong cô ấy bằng lòng đi cùng cháu hết quãng đường về sau.”
“Em không muốn anh vì em mà từ bỏ lý tưởng của mình!”
Bắc Minh Thiện vừa nói xong, giọng nói của Cố Hạnh Nguyên thình lình vang lên.
“Hạnh Nguyên, con xuống dưới lúc nào thế?” Mạc Cẩm Thành kinh ngạc nhìn con gái nuôi của mình đang đứng cách họ không xa.
Có lẽ vì mình và Bắc Minh Thiện đang nói chuyện cho nên căn bản không chú ý thay đổi xung quanh.
“Con đã nghe hết những gì hai người nói.” Cố Hạnh Nguyên nói xong bèn đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện: “Em và anh không có nợ nần gì cả. Không phải chúng ta đã huề nhau từ lâu rồi ạ. Tập đoàn Bắc Minh thị vốn là sản nghiệp của nhà Bắc Minh anh, anh là trụ cột nhà Bắc Minh, anh không gánh trách nhiệm này thì còn trông cậy vào ai đi gánh?”
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên đứng trước mặt mình, dáng vẻ của cô giờ phút này làm cho anh nhớ lại thời gian cô từng đối nghịch với mình.
“Người nhà Bắc Minh không có ai cũng có thể sống tốt. Còn anh, chẳng qua là đưa cơ hội này cho người càng cần rèn luyện hơn. Đâu thể chuyện gì cũng phải dựa vào anh mới có thể làm được. Anh cũng là người, không phải sắt thép như suy nghĩ của em, huống hồ anh cũng đã làm quy hoạch cho cuộc sống sau này, sẽ không kém bây giờ.”
Nói tới đây, Bắc Minh Thiện đứng dậy nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên, đôi mắt anh tràn ngập nhu tình: “Nếu em bằng lòng mang theo con cùng anh đối mặt tương lai hoàn toàn mới, anh sẽ làm em và các con hạnh phúc.”
Chẳng lẽ đây là anh thổ lộ sao? Qúa đột ngột rồi. Đầu óc Cố Hạnh Nguyên đột nhiên trống rỗng.
Chính cô bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nhất là tâm lý đối mặt với anh.
Tuy rằng tự cô có thể cảm nhận được anh có tình cảm với mình, nhưng có chút bóng ma trong lòng chưa bao giờ tiêu tán hoàn toàn.
Có lẽ bóng ma này đã tiêu tán hết rồi, ở thời điểm cô lơ đãng không để ý. Chẳng qua cô không dám thừa nhận sự thật này mà thôi.
Sao có thể quên đi tất cả những điều tồi tệ của một người đã gây ra tổn thương cho mình? Hơn nữa bây giờ còn không hận người đó một chút nào?
Sự thật như vậy quả thật có phần có tiếp thu, ít nhất là vết cắt trong lòng rõ ràng chưa thể bước qua.
Nhưng cô lại cảm thấy mặt mình như đốt lửa, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mộng đi.
Cứ tưởng rằng giữa họ sẽ không có sự khác biệt và mâu thuẫn, nhưng chỉ vài ngày nữa họ sẽ thật sự như kẻ địch của nhau.
Cô dùng sức gạt tay Bắc Minh Thiện ra khỏi tay mình: “Giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, bây giờ em thật sự không thể tin tưởng được lời hứa hẹn của anh, rất xin lỗi.” Nói xong, cô vội vàng xoay người đi lên lầu, rời khỏi phòng khách.
Bắc Minh Thiện nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Đây có thể là quả báo cho những việc vô liêm sĩ mà anh từng làm với cô.
Tuy rằng không bằng những việc anh làm với cô, nhưng vẫn để lại một vết sẹo thật sâu trên trái tim anh.
Vết sẹo này làm cho anh hoàn toàn nhìn thấy rõ chính mình.
“Thiện, đừng nản lòng. Con bé Hạnh Nguyên luôn mạnh miệng như vậy, nhưng chú biết trong lòng con bé không nghĩ như thế đâu. Chuyện của hai đứa trải qua chú biết ít nhiều, cho nên có lẽ là không dám nhận, con bé sợ hãi mình lại bị tổn thương. Thật sự con bé đã bị tổn thương rất nhiều.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ thở dài một hơi: “Hạnh Nguyên và mẹ con bé giống nhau, cả hai mẹ con đều không suôn sẻ chuyện tình cảm.” Nói xong ông ta chậm rãi đứng lên rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại mình Bắc Minh Thiện.
Lời nói của Cố Hạnh Nguyên lặp đi lặp lai bên tai anh.
Anh uống xong chút nước trà cuối cùng còn sót lại trong chén, sau đó xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Hiện tại anh không muốn ngủ, anh đẩy cửa đi ra ban công. Lúc này nhiệt độ không khí càng rét lạnh hơn sáng sớm một chút.
Cũng chỉ có nhiệt độ như vậy mới có thể làm anh tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại chính mình.
Giống Bắc Minh Thiện, lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng chưa nghỉ ngơi.
Cô và Cửu Cửu ở cùng phòng, cũng may giường đủ lớn. Cô không thể phủ nhận tình yêu của Bắc Minh Thiện đối với con.
Nhưng đối với cô, cô lại không thể tin được tình cảm anh dành cho mình là thật.
Buổi sáng đầu tiên khi Lễ Giáng Sinh qua đi, Cố Hạnh Nguyên bị tiếng chuông đồng hồ báo thức gọi dậy.
Khi cô dẫn bọn trẻ xuống nhà, không ngờ rằng Bắc Minh Thiện đã ngồi trong nhà ăn rồi.
Mẹ anh Dư Như Khiết và em gái bà ta, còn cả Mạc Cẩm Thành đã bắt đầu dùng cơm.
“Mấy đứa nhanh đến ăn cơm, nếu không sẽ đi học muộn đấy. Ha ha…” Mỗi lần nhìn thấy ba đứa bé, Dư Như Khiết đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tình cảm cách thế hệ là sâu sắc nhất, huống hồ ba đứa trẻ thật sự rất dễ làm người yêu thương.
Bọn họ vội vàng đi qua ăn sáng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa con: “Có chào tạm biết bà nội, bà dì và ông nội không nào?”
“Đương nhiên là có.”
Dương Dương nói xong, cười hì hì phất tay với ba người già: “Cháu đi học đây ạ.”
Trình Trình cũng vẫy tay theo.
“Ngoan, đi đi.”
Đến phiên Cửu Cửu, cô bé không giống hai anh trai mà chạy đến trước mặt bọn họ, ý bảo bọn họ ngồi xổm xuống, sau đó thơm lên má mỗi người một cá.
Làm xong mới đi theo mẹ và hai anh ra ngoài.
“Từ từ, anh đi cùng mọi người.”
Đang lúc Cố Hạnh Nguyên đưa ba đứa bé lên xe, Bắc Minh Thiện cũng đi ra.
“Bọn em…”
Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói hết lời, Bắc Minh Thiện đã ngồi lên vị trí phó lái không chút khách khí, cũng thắt dây an toàn luôn.
Thấy thế, cô cũng không thể nói gì nữa, chỉ đành lên xe.
“Em phải đưa con đến trường trước mới có thể đưa anh đến công ty. Nếu đến muộn em sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Rõ ràng chính anh có xe mà còn ngồi ké xe em.”
Cố Hạnh Nguyên nói những lời này mang theo mấy phần trêu chọc anh.
Bắc Minh Thiện coi như không nghe thấy: “Không sao cả, làm việc hay không là anh quyết định.” Nói xong, anh điều chỉnh ghế ngồi nghiêng ra sau hơn một chút.
“Thái độ của anh có thể nghiêm chỉnh hơn chút được không, làm ba bọn trẻ là phải làm tấm gương tốt cho các con noi theo đấy.”
“Sao vậy, chẳng lẽ anh làm tấm gương còn chưa tốt à? Nhìn Trình là biết bình thường anh tạo ảnh hưởng như thế nào đến thằng bé. Nhìn lại Dương xem, thằng bé đi theo em từ nhỏ, hình như… Nhưng mà không sao, anh ra tay đúng lúc vẫn có thể làm thằng bé tiến bộ hơn trước.”
Cố Hạnh Nguyên nhất thời không nói gì.
Anh lấy ví dụ này ra quả thật làm cô không có cơ hội phản bác.
Chẳng qua Dương Dương ngồi phía sau không đồng ý: “Ba à, ba đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe ạ? Thuận tiện con nói một câu, sở dĩ con có thành tích như vậy, công lao hoàn toàn là của chính con.”
Hiện tại, đối mặt với Mạc Cẩm Thành cũng không có gì cần giấu diếm nữa: “Không sai, trong lòng cháu quả thật không giống bọn họ. Chú có biết tại sao khi đó cháu lại ra ngoài với Hạnh Nguyên không?”
Mạc Cẩm Thành lắc đầu, ông ta nhíu mày nhìn Bắc Minh Thiện, không quá hiểu những lời anh nói là có ý gì.
“Chúng cháu đến chỗ Lý Thâm một chuyến.”
Đây quả thật là câu trả lời ngoài dự kiến của Mạc Cẩm Thành.
“Chú còn nhớ rõ mấy cuộc điện thoại gọi cho Hạnh Nguyên trước khi ăn cơm không, đó là Đường Thiên Trạch gọi tới. Bởi vì Lý Thâm muốn gặp Hạnh Nguyên, cho nên đã nói anh ta gọi điện đến. Còn cháu thì trộm đi theo.” Bắc Minh Thiện nói ngắn gọn chuyện tiếp theo cho Mạc Cẩm Thành nghe.
“Lý Thâm càng già càng cố chấp, không tin tưởng lời nói của bất cứ ai. Xem ra cháu muốn lấy lại Bắc Minh thị quả thật có hơi khó khăn.”
Bắc Minh Thiện nâng tách trà lên uống một ngụm: “Đúng vậy, cháu rất muốn quang minh chính đại lấy lại Bắc Minh thị. Cũng không muốn chơi đùa với bọn họ. Chẳng qua bây giờ lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.”
Mạc Cẩm Thanh lấy một đồ vật trong túi của mình ra đưa đến trước mặt Bắc Minh Thiện.
“Đây là gì ạ?” Bắc Minh Thiện cầm lên xem, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Cháu mở ra xem là biết. Nếu có tác dụng với cháu thì cứ mượn dùng đi.”
Bắc Minh Thiện mở ra xem, nhìn thấy là một chiếc chìa khóa. Điều này làm cho anh càng thêm ngờ vực, cái này nhìn cũng không thấy có thể giúp gì được cho mình.
“Cái này…”
“Đây là chìa khóa két sắt ngân hàng XX. Chú để chút đồ trong đó.”
Bắc Minh Thiện cầm chìa khóa trong tay, tuy rằng anh không biết trong két sắt này để cái gì. Nhưng anh cảm giác thứ này nhất định có trọng lượng.
Mạc Cẩm Thành nhìn anh: “Bây giờ chú muốn hỏi cháu một chuyện: nếu có một ngày Bắc Minh thị quay về tay cháu lần nữa, cháu sẽ làm gì tiếp theo?”
Bắc Minh Thiện cười khổ: “Cái này cháu vẫn chưa nghĩ đến. Dù sao bây giờ còn chưa biết có thể lấy lại nó hay không, chứ đừng nói tương lai sau này.”
“Sao vậy, Bắc Minh Thiện dám nghĩ dám làm chú từng quen đã mất tăm mất tích sau đả kích này rồi à? Nếu là như vậy, chú thật khá thất vọng đấy.” Mạc Cẩm Thành nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Chú Mạc, chú nghĩ sai rồi, cháu vẫn là cháu của trước kia. Chẳng qua sau khi trải qua quá nhiều chuyện, cháu cảm thấy mình nên xác định rõ mình muốn cái gì. Trước kia cháu đặt tất cả tinh lực lên Bắc Minh thị, kia chẳng qua là muốn chứng minh năng lực của mình trước ba, đương nhiên còn lẫn ít nhiều với mong muốn trả thù ông ấy. Nhưng bây giờ cháu cảm thấy những thứ trước kia cháu từng mong, giờ lại không phải tất cả nữa. Ngày tháng như vậy hoàn toàn không thích hợp với cháu. Nếu có một ngày cháu nắm giữ được Bắc Minh thị một lần nữa, cháu sẽ chọn giao nó cho người khác quản lý.”
Mạc Cẩm Thành nhìn anh: “Chẳng lẽ cháu không muốn trở lại ngày tháng hô gió hô mưa trước kia chút nào à. Cháu nhớ lại cuộc sống an nhàn sung sướng khi làm tổng giám đốc của Bắc Minh thị trước kia đi. Chú cảm thấy cháu vẫn là một người có lý tưởng như trước kia, chẳng lẽ cứ trở nên nhạt nhẽo như vậy à?”
“Nói như thế nào đây, cháu làm như vậy là vì cháu thua thiệt con cái rất nhiều. Thời điểm bọn nhỏ lớn lên, cháu không ở bên cạnh chúng nó. Mặc là là Trình, cháu cũng rất ít quan tâm đến thằng bé. Về phần hai đứa khác, cháu căn bản không coi là một người ba có trách nhiệm. Cho nên cháu muốn dành nhiều thời gian ở bên các con hơn. Đương nhiên cháu vẫn còn thua thiệt một người, hơn nữa cái cháu nợ cô ấy cả đời này cũng khó mà trả hết.”
Bắc Minh Thiện nói xong, đưa tay vào túi tìm kiếm thứ gì, nhưng sờ soạng một hồi cũng không tìm được gì cả.
Lúc này, Mạc Cẩm Thành đưa một hộp thuốc lá cho anh.
Bắc Minh Thiện chỉ nhìn chứ không nhận lấy: “Không cần đâu, cháu đã quyết định cai thuốc vào sáng nay rồi.”
Mạc Cẩm Thành lấy thuốc lại: “Cháu là vì con gái nuôi Hạnh Nguyên của chú đúng không. Chú nhìn ra được trong lòng cháu có nó từ lâu. Chẳng qua chú cũng coi như người nhìn cả đoạn đường mà hai đứa đi qua. Thái độ trước đây của cháu đối với con bé, cùng với thái độ hiện tại.”
“Sở dĩ bây giờ cháu thay đổi, phần lớn là nhờ công của cô ấy. Là cô ấy giúp cháu tìm lại bản thân đã đi lạc. Cho nên cháu hy vọng, đương nhiên cũng mong cô ấy bằng lòng đi cùng cháu hết quãng đường về sau.”
“Em không muốn anh vì em mà từ bỏ lý tưởng của mình!”
Bắc Minh Thiện vừa nói xong, giọng nói của Cố Hạnh Nguyên thình lình vang lên.
“Hạnh Nguyên, con xuống dưới lúc nào thế?” Mạc Cẩm Thành kinh ngạc nhìn con gái nuôi của mình đang đứng cách họ không xa.
Có lẽ vì mình và Bắc Minh Thiện đang nói chuyện cho nên căn bản không chú ý thay đổi xung quanh.
“Con đã nghe hết những gì hai người nói.” Cố Hạnh Nguyên nói xong bèn đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện: “Em và anh không có nợ nần gì cả. Không phải chúng ta đã huề nhau từ lâu rồi ạ. Tập đoàn Bắc Minh thị vốn là sản nghiệp của nhà Bắc Minh anh, anh là trụ cột nhà Bắc Minh, anh không gánh trách nhiệm này thì còn trông cậy vào ai đi gánh?”
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên đứng trước mặt mình, dáng vẻ của cô giờ phút này làm cho anh nhớ lại thời gian cô từng đối nghịch với mình.
“Người nhà Bắc Minh không có ai cũng có thể sống tốt. Còn anh, chẳng qua là đưa cơ hội này cho người càng cần rèn luyện hơn. Đâu thể chuyện gì cũng phải dựa vào anh mới có thể làm được. Anh cũng là người, không phải sắt thép như suy nghĩ của em, huống hồ anh cũng đã làm quy hoạch cho cuộc sống sau này, sẽ không kém bây giờ.”
Nói tới đây, Bắc Minh Thiện đứng dậy nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên, đôi mắt anh tràn ngập nhu tình: “Nếu em bằng lòng mang theo con cùng anh đối mặt tương lai hoàn toàn mới, anh sẽ làm em và các con hạnh phúc.”
Chẳng lẽ đây là anh thổ lộ sao? Qúa đột ngột rồi. Đầu óc Cố Hạnh Nguyên đột nhiên trống rỗng.
Chính cô bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nhất là tâm lý đối mặt với anh.
Tuy rằng tự cô có thể cảm nhận được anh có tình cảm với mình, nhưng có chút bóng ma trong lòng chưa bao giờ tiêu tán hoàn toàn.
Có lẽ bóng ma này đã tiêu tán hết rồi, ở thời điểm cô lơ đãng không để ý. Chẳng qua cô không dám thừa nhận sự thật này mà thôi.
Sao có thể quên đi tất cả những điều tồi tệ của một người đã gây ra tổn thương cho mình? Hơn nữa bây giờ còn không hận người đó một chút nào?
Sự thật như vậy quả thật có phần có tiếp thu, ít nhất là vết cắt trong lòng rõ ràng chưa thể bước qua.
Nhưng cô lại cảm thấy mặt mình như đốt lửa, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, cứ nghĩ đây chỉ là một giấc mộng đi.
Cứ tưởng rằng giữa họ sẽ không có sự khác biệt và mâu thuẫn, nhưng chỉ vài ngày nữa họ sẽ thật sự như kẻ địch của nhau.
Cô dùng sức gạt tay Bắc Minh Thiện ra khỏi tay mình: “Giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, bây giờ em thật sự không thể tin tưởng được lời hứa hẹn của anh, rất xin lỗi.” Nói xong, cô vội vàng xoay người đi lên lầu, rời khỏi phòng khách.
Bắc Minh Thiện nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Đây có thể là quả báo cho những việc vô liêm sĩ mà anh từng làm với cô.
Tuy rằng không bằng những việc anh làm với cô, nhưng vẫn để lại một vết sẹo thật sâu trên trái tim anh.
Vết sẹo này làm cho anh hoàn toàn nhìn thấy rõ chính mình.
“Thiện, đừng nản lòng. Con bé Hạnh Nguyên luôn mạnh miệng như vậy, nhưng chú biết trong lòng con bé không nghĩ như thế đâu. Chuyện của hai đứa trải qua chú biết ít nhiều, cho nên có lẽ là không dám nhận, con bé sợ hãi mình lại bị tổn thương. Thật sự con bé đã bị tổn thương rất nhiều.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ thở dài một hơi: “Hạnh Nguyên và mẹ con bé giống nhau, cả hai mẹ con đều không suôn sẻ chuyện tình cảm.” Nói xong ông ta chậm rãi đứng lên rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại mình Bắc Minh Thiện.
Lời nói của Cố Hạnh Nguyên lặp đi lặp lai bên tai anh.
Anh uống xong chút nước trà cuối cùng còn sót lại trong chén, sau đó xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Hiện tại anh không muốn ngủ, anh đẩy cửa đi ra ban công. Lúc này nhiệt độ không khí càng rét lạnh hơn sáng sớm một chút.
Cũng chỉ có nhiệt độ như vậy mới có thể làm anh tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại chính mình.
Giống Bắc Minh Thiện, lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng chưa nghỉ ngơi.
Cô và Cửu Cửu ở cùng phòng, cũng may giường đủ lớn. Cô không thể phủ nhận tình yêu của Bắc Minh Thiện đối với con.
Nhưng đối với cô, cô lại không thể tin được tình cảm anh dành cho mình là thật.
Buổi sáng đầu tiên khi Lễ Giáng Sinh qua đi, Cố Hạnh Nguyên bị tiếng chuông đồng hồ báo thức gọi dậy.
Khi cô dẫn bọn trẻ xuống nhà, không ngờ rằng Bắc Minh Thiện đã ngồi trong nhà ăn rồi.
Mẹ anh Dư Như Khiết và em gái bà ta, còn cả Mạc Cẩm Thành đã bắt đầu dùng cơm.
“Mấy đứa nhanh đến ăn cơm, nếu không sẽ đi học muộn đấy. Ha ha…” Mỗi lần nhìn thấy ba đứa bé, Dư Như Khiết đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tình cảm cách thế hệ là sâu sắc nhất, huống hồ ba đứa trẻ thật sự rất dễ làm người yêu thương.
Bọn họ vội vàng đi qua ăn sáng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa con: “Có chào tạm biết bà nội, bà dì và ông nội không nào?”
“Đương nhiên là có.”
Dương Dương nói xong, cười hì hì phất tay với ba người già: “Cháu đi học đây ạ.”
Trình Trình cũng vẫy tay theo.
“Ngoan, đi đi.”
Đến phiên Cửu Cửu, cô bé không giống hai anh trai mà chạy đến trước mặt bọn họ, ý bảo bọn họ ngồi xổm xuống, sau đó thơm lên má mỗi người một cá.
Làm xong mới đi theo mẹ và hai anh ra ngoài.
“Từ từ, anh đi cùng mọi người.”
Đang lúc Cố Hạnh Nguyên đưa ba đứa bé lên xe, Bắc Minh Thiện cũng đi ra.
“Bọn em…”
Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói hết lời, Bắc Minh Thiện đã ngồi lên vị trí phó lái không chút khách khí, cũng thắt dây an toàn luôn.
Thấy thế, cô cũng không thể nói gì nữa, chỉ đành lên xe.
“Em phải đưa con đến trường trước mới có thể đưa anh đến công ty. Nếu đến muộn em sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Rõ ràng chính anh có xe mà còn ngồi ké xe em.”
Cố Hạnh Nguyên nói những lời này mang theo mấy phần trêu chọc anh.
Bắc Minh Thiện coi như không nghe thấy: “Không sao cả, làm việc hay không là anh quyết định.” Nói xong, anh điều chỉnh ghế ngồi nghiêng ra sau hơn một chút.
“Thái độ của anh có thể nghiêm chỉnh hơn chút được không, làm ba bọn trẻ là phải làm tấm gương tốt cho các con noi theo đấy.”
“Sao vậy, chẳng lẽ anh làm tấm gương còn chưa tốt à? Nhìn Trình là biết bình thường anh tạo ảnh hưởng như thế nào đến thằng bé. Nhìn lại Dương xem, thằng bé đi theo em từ nhỏ, hình như… Nhưng mà không sao, anh ra tay đúng lúc vẫn có thể làm thằng bé tiến bộ hơn trước.”
Cố Hạnh Nguyên nhất thời không nói gì.
Anh lấy ví dụ này ra quả thật làm cô không có cơ hội phản bác.
Chẳng qua Dương Dương ngồi phía sau không đồng ý: “Ba à, ba đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe ạ? Thuận tiện con nói một câu, sở dĩ con có thành tích như vậy, công lao hoàn toàn là của chính con.”