Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 810
CHƯƠNG 810: MÀI DAO XOÈN XOẸT
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên né khỏi Đường Thiên Trạch trước mặt, đi ra ngoài biệt thự.
Cô không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, lên xa nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Thiện vẫn luôn nấp trong góc tối mãi đến khi nhìn thấy cô lái xe rời đi, lúc này mới coi như nhẹ lòng.
Không ngờ Lý Thâm sống ở đây.
Anh vốn muốn khởi động xe, cứ vậy mà rời đi, nhưng một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu lại khiến anh không ấn nút khởi động.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Thâm đang có chút thất vọng ngồi ở phòng khách bỗng nhiên lên tinh thần: “Mau mở cửa đi, có lẽ là Hạnh Nguyên lại quay về rồi đấy.”
Khi Đường Thiên Trạch mở cửa, chỉ thấy người đứng trước cửa không phải Cố Hạnh Nguyên, mà là Bắc Minh Thiện.
Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta, nhếch mép cười: “Sao thế, cho phép anh âm thầm đi tìm Nguyên, mà không cho phép tôi đến tìm anh à? Sao, không dám cho tôi vào à?”
“Nực cười, tôi có gì mà không dám. Chẳng qua là sợ anh không dám vào thôi.” Đường Thiên Trạch nói xong, nghiêng người qua một bên nhường đường.
Bắc Minh Thiện sải bước vào.
“Yên tâm đi, tôi đến một mình.” Lúc anh bước vào đã cảm nhận được sau khi mình vào, Đường Thiên Trạch đang dòm ngó xung quanh.
“Không nhìn ra, chủ nhân của anh vẫn là một người rất niệm tình cũ.” Bắc Minh Thiện vừa đi vào trong, vừa lơ đễnh ngó quanh những bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Lúc này từ phòng khách truyền đến một giọng già yếu: “Phải đó, nếu như không niệm tình cũ, thì làm sao phải tốn công ở đây với cậu, lãng phí thời gian của tôi chứ.”
Lý Thâm ngồi trong phòng khách, ông ta có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Thiện.
Đối với việc Bắc Minh Thiện có thể đến được đây, ông ta dường như không hề cảm thấy quá bất ngờ.
Cho đến khi Bắc Minh Thiện đi vào phòng khách, đối mặt trực diện với ông ta.
“Không hổ là người của nhà Bắc Minh, cũng đúng là đủ can đảm, lại dám một mình đến chỗ tôi. Ngồi đi.” Lý Thâm ngồi trên sofa, nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện cũng không khách sáo, anh tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với Lý Thâm, mà Đường Thiên Trạch vào theo sau cùng cũng chặn ở cửa phòng khách.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn anh ta, nhếch mép cười, sau đó vừa nhìn đã thấy giỏ hoa quả bày trên bàn trà.
Anh không hề báo trước, lấy ra một con dao gấp trong túi áo, vừa bấm lò xo “cạch” một tiếng, lưỡi dao sáng loáng đã bật ra.
Việc này không khỏi khiến Đường Thiên Trạch căng thẳng, anh ta vô thức dùng tay sờ vào lưng mình, lúc nào anh ta cũng giấu một con dao găm quân dụng ở đó.
Con dao sáng loáng trong tay Bắc Minh Thiện, khiến Đường Thiên Trạch hay là Lý Thâm, nhìn đều cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Khóe mắt anh liếc Đường Thiên Trạch ở phía sau, đuôi mắt hơi cong lên. Anh không hề lên tiếng, mà giơ tay lấy một quả táo từ trong giỏ hoa quả ra.
Và cực kỳ thong thả gọt vỏ táo từng chút, từng chút một.
Sau đó hai ngón tay vuốt hai đầu trên dưới quả táo, rồi đưa cho Lý Thâm: “Cho dù thế nào, ông cũng là bề trên. Giỏ hoa quả tươi ngon như vậy, quả đầu tiên nên là của ông, hơn nữa ông còn là ba của Nguyên.”
Lý Thâm nhìn anh, nhếch mép hừ một tiếng: “Cậu đến đây làm gì? Đừng tưởng rằng gọt cho tôi một quả táo, nói một câu ngon ngọt thì có thể lấy lại được Bắc Minh thị. Cậu là một thương nhân, cuộc làm ăn lỗ như này, tôi không làm đâu.”
Nói xong, ông ta cũng không khách sáo, giơ tay nhận lấy quả táo, và đưa đến bên miệng cắn một miếng.
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện lại gọt quả thứ hai, nhưng đây là cho bản thân ăn.
“Cũng không cần nói tuyệt tình vậy đâu. Đương nhiên, mục đích lần này tôi đến không phải vì Bắc Minh thị. Nhưng nếu vừa rồi đã nhắc đến chủ đề này, tôi không thể không nói một câu: Sự việc năm đó nói với mấy người không chỉ một lần, việc để lạc mất Nguyên không liên quan gì đến mẹ tôi. Hơn nữa cho dù là nhân nhượng một vạn bước, cho dù là do mẹ tôi gây ra, mẹ làm con chịu, cũng chỉ cần nhắm vào một mình tôi là được, cũng không liên quan đến Bắc Minh thị. Mà cách làm của mấy người bây giờ cũng quá là không nói đạo nghĩa rồi nhỉ.”
“Đạo nghĩa? Lúc này cậu còn ở đây nói đạo nghĩa với tôi. Mẹ con hai người chẳng có gì tốt đẹp cả. Một người làm lạc con gái tôi, người còn lại vì lợi ích của bản thân, lợi dụng con gái tôi sinh con cái. Cho dù là Nguyên nó không tính toán, người làm ba như tôi cũng phải truy cứu đến cùng. Tôi sẽ không trả lại Bắc Minh thị về tay mấy người đâu. Còn về món nợ với cậu đó, tôi cũng sẽ khiến cậu phải trả giá!” Lý Thâm càng nói càng tức, thật sự hận không thể chém người đàn ông trước mặt này thành trăm mảnh, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng.
Đường Thiên Trạch lúc này mắt đã trở nên đỏ ngầu, anh ta rút con dao găm quân dụng đã từng cùng mình trải qua vô số tháng ngày ra.
Chỉ cần Lý Thâm ra lệnh một tiếng, anh ta có thể dùng tốc độ khiến Bắc Minh Thiện trở tay không kịp, một nhát cắt trúng nơi chí mạng.
Đây cũng là việc mà anh ta muốn làm nhất trong bao nhiêu năm qua.
Chỉ đáng tiếc, cho dù Lý Thâm ở tình huống thế này, cũng không có ý bảo anh ta ra tay.
Cả căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc súng, Lý Thâm hùng hổ dọa người, Đường Thiên Trạch mài dao xoèn xoẹt.
Cho dù là vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến Bắc Minh Thiện, anh vẫn ngồi vững như Thái Sơn, ăn từng miếng táo.
Anh đã cực kỳ kiềm chế cảm xúc trong lòng mình rồi.
“Lễ phép một chút, tôi gọi ông một tiếng: bác Lý. Nói lời không nên nói, thay vì nói mấy người một lòng tìm mẹ tôi báo thù, thậm chí sau khi chúng tôi nói rõ sự tình, mấy người vẫn không chịu nghe, chi bằng nói mấy người không dám chấp nhận chân tướng mà chúng tôi nói ra. Bởi vì như vậy, sẽ hoàn toàn phủ nhận đi cái gọi là “khổ cực cố gắng” của mấy người trong những năm nay. Quả thực, lúc tiết lộ chân tướng đôi khi sẽ càng tàn khốc hơn, nhưng dù gì nó vẫn là chân tướng. Cho dù mấy người tin hay hay không, nó vẫn ở đây. Còn về sự tình liên quan đến Nguyên, tôi có thể thừa nhận lúc đó tôi đã làm tổn thương cô ấy. Về vấn đề này, tôi bằng lòng làm bất kỳ việc gì để bù đắp cho cô ấy.
“Bù đắp?” Đường Thiên Trạch đứng ở cửa, tỏ vẻ nhẹ nhàng chơi đùa con dao trong tay: “Nếu anh đã nói như vậy, vậy thì tất cả đều dễ làm rồi. Hôm nay anh cũng đừng đi nữa, ở lại đây là được rồi.”
“Anh có ý gì?” Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch nhướn mắt chờ đợi, nhếch mép cười: “Mọi người đều là người thông minh, còn phải ở đây làm bộ làm tịch cái gì chứ. Ý của tôi là để mạng của anh ở lại đây là được rồi!”
Câu này vừa nói ra, không khỏi khiến Lý Thâm cũng cảm thấy kinh ngạc: “Thiên Trạch, có phải cậu điên rồi không!”
“Thầy, con làm như vậy có lý do của con. Thầy và anh ta có thù, con cũng có thù với anh ta. Chỉ cần giải quyết anh ta, mới coi như là thật sự hả dạ. Đương nhiên, thầy cứ yên tâm, nếu là chủ ý mà con nghĩ ra, sẽ không để liên lụy đến thầy đâu.”
Lúc này, trên người Đường Thiên Trạch đã tràn ngập sát khí.
Anh ta bước từng bước về phía Bắc Minh Thiện: “Tôi vẫn luôn nghĩ nên tìm anh tính sổ thế nào, không ngờ hôm nay anh lại tự sa vào lưới.”
Nhìn Đường Thiên Trạch từng bước lại gần mình, Bắc Minh Thiện lại không hề hoảng loạn, đứng dậy: “Xem ra giữa chúng ta cuối cùng phải dựa vào cách này để giải quyết. Nhưng tôi lại hơi nghi ngờ cậu có bản lĩnh động được vào tôi không.”
“Kính coong…”
Chính vào lúc gươm súng sẵn sàng, chuông cửa lại đột ngột vang lên.
Lông mày của Đường Thiên Trạch nhíu lại.
Vào lúc này, anh ta ghét nhất là có người đến làm phiền mình.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giải quyết Bắc Minh Thiện, cho dù thầy có thật sự phản đối mình làm như vậy, ông ta cũng sẽ đứng về phía mình.
Đây lại còn là địa bàn của mình.
Thứ gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, đều đang ở phía mình.
Cho dù Bắc Minh Thiện có đánh đấm giỏi thế nào, mình nhiều nhất cũng kéo dài thời gian hơn với anh ta mà thôi.
Không ngờ chính vào lúc này, lại có người gõ cửa.
Họ đã ở đây một khoảng thời gian rồi, vốn không giao lưu với người khác, người ngoài đến gõ cửa lại càng không thể nào.
“Kính coong…”
Chuông cửa lại lần nữa reo lên.
“Thiên Trạch, cất dao đi.” Lý Thâm mắng.
Cục diện thế này, nếu để người ngoài nhìn thấy, cho dù nói thế nào cũng là không hay, hơn nữa rất có thể sẽ dẫn đến phiền phức lớn hơn.
“Coi như anh may mắn, nhưng việc giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!” Đường Thiên Trạch chán nản giắt lại dao vào lưng, đi qua mở cửa.
Trong phòng khách một lần nữa chỉ còn lại Bắc Minh Thiện và Lý Thâm.
“Tôi rất hiểu tính cách của Thiên Trạch. Nếu như nó đã nói sẽ không tha cho cậu, thì nhất định sẽ xử lý cậu đến cùng.”
Bắc Minh Thiện lúc này cũng thu dao của mình lại, anh vẫn tỏ vẻ rất ung dung: “Cho dù có phải ông muốn nhắc nhở tôi không, ở đây tôi đều phải cảm ơn ông. Còn về việc anh ta muốn đối phó tôi thế nào, thì đều không sao cả. Chỉ cần có bản lĩnh này, tôi sẽ tiếp đến cùng.”
“Ừm, không hổ là con trai của Bắc Minh Chính. Trước đây lúc còn chưa xảy ra chuyện, tôi và ông ta cũng từng giao lưu. Đương nhiên là thông qua quan hệ giữa mẹ Nguyên và mẹ cậu, ông ta cũng giống cậu, không sợ trời không sợ đất.”
“Cảm ơn ông còn có thể đánh giá ba tôi như vậy.”
Lý Thâm thở dài: “Đúng là thế sự khó lường, không ngờ hai nhà chúng ta lại gây sự đến bước này.”
“Cục diện thế này hoàn toàn do ông một tay tạo ra. Tôi biết, ông không phải là một người bình thường, chẳng qua ông không muốn dùng tài nguyên trong tay điều tra rõ chân tướng, thà tin tưởng một chân tướng đã lừa gạt ông suốt hơn 20 năm qua.”
“Tôi không muốn thảo luận thêm với cậu về vấn đề vô nghĩa này nữa. Nếu như bây giờ cậu rời đi, tôi vẫn có thể bảo cậu ta thả cậu đi. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để cậu rời khỏi đây rồi.”
Bắc Minh Thiện không hề xoay người rời đi, mà là tiếp tục ngồi xuống.
Lúc Đường Thiên Trạch đi đến trước cửa, tiếng chuông lần thứ ba lại lần nữa reo lên.
Trong lòng anh ta vốn đã bừng cháy lửa giận, muốn phát tiết với Bắc Minh Thiện, không ngờ lại phải đi ra thế này.
Cũng coi như người đến này xui xẻo, lửa giận gì đó đều trút hết lên người đến này, chỉ trách tên này xui xẻo thôi.
“Ai vậy!” Âm thanh của anh ta cực kỳ lớn, đồng thời nhanh chóng mở cửa ra.
Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy người đứng ngoài cửa, lửa giận lập tức tan đi một nửa.
Đây là người thứ hai khiến anh ta cảm thấy bất ngờ khi mở cửa rồi.
“Anh đang tỏ ý bất mãn với tôi à? Tôi cũng rất ghét phải gặp anh, nhưng tôi quay lại là bởi vì có đồ để quên ở đây.”
Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước cửa nói, khẽ nhấc cánh tay đang chắn trước cửa của Đường Thiên Trạch ra, lách người đi vào.
“Nguyên, cô không thể…”
Còn chưa đợi anh ta nói xong, Cố Hạnh Nguyên đã đến cửa phòng khách.
Khi cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi bên trong, liền ngây người.
Đồng thời, Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi rồi trở lại cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, anh vốn dĩ là âm thầm quan sát cô mà qua đây.
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên né khỏi Đường Thiên Trạch trước mặt, đi ra ngoài biệt thự.
Cô không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, lên xa nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Thiện vẫn luôn nấp trong góc tối mãi đến khi nhìn thấy cô lái xe rời đi, lúc này mới coi như nhẹ lòng.
Không ngờ Lý Thâm sống ở đây.
Anh vốn muốn khởi động xe, cứ vậy mà rời đi, nhưng một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu lại khiến anh không ấn nút khởi động.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Thâm đang có chút thất vọng ngồi ở phòng khách bỗng nhiên lên tinh thần: “Mau mở cửa đi, có lẽ là Hạnh Nguyên lại quay về rồi đấy.”
Khi Đường Thiên Trạch mở cửa, chỉ thấy người đứng trước cửa không phải Cố Hạnh Nguyên, mà là Bắc Minh Thiện.
Điều này khiến anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta, nhếch mép cười: “Sao thế, cho phép anh âm thầm đi tìm Nguyên, mà không cho phép tôi đến tìm anh à? Sao, không dám cho tôi vào à?”
“Nực cười, tôi có gì mà không dám. Chẳng qua là sợ anh không dám vào thôi.” Đường Thiên Trạch nói xong, nghiêng người qua một bên nhường đường.
Bắc Minh Thiện sải bước vào.
“Yên tâm đi, tôi đến một mình.” Lúc anh bước vào đã cảm nhận được sau khi mình vào, Đường Thiên Trạch đang dòm ngó xung quanh.
“Không nhìn ra, chủ nhân của anh vẫn là một người rất niệm tình cũ.” Bắc Minh Thiện vừa đi vào trong, vừa lơ đễnh ngó quanh những bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Lúc này từ phòng khách truyền đến một giọng già yếu: “Phải đó, nếu như không niệm tình cũ, thì làm sao phải tốn công ở đây với cậu, lãng phí thời gian của tôi chứ.”
Lý Thâm ngồi trong phòng khách, ông ta có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Thiện.
Đối với việc Bắc Minh Thiện có thể đến được đây, ông ta dường như không hề cảm thấy quá bất ngờ.
Cho đến khi Bắc Minh Thiện đi vào phòng khách, đối mặt trực diện với ông ta.
“Không hổ là người của nhà Bắc Minh, cũng đúng là đủ can đảm, lại dám một mình đến chỗ tôi. Ngồi đi.” Lý Thâm ngồi trên sofa, nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện cũng không khách sáo, anh tiện tay kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với Lý Thâm, mà Đường Thiên Trạch vào theo sau cùng cũng chặn ở cửa phòng khách.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn anh ta, nhếch mép cười, sau đó vừa nhìn đã thấy giỏ hoa quả bày trên bàn trà.
Anh không hề báo trước, lấy ra một con dao gấp trong túi áo, vừa bấm lò xo “cạch” một tiếng, lưỡi dao sáng loáng đã bật ra.
Việc này không khỏi khiến Đường Thiên Trạch căng thẳng, anh ta vô thức dùng tay sờ vào lưng mình, lúc nào anh ta cũng giấu một con dao găm quân dụng ở đó.
Con dao sáng loáng trong tay Bắc Minh Thiện, khiến Đường Thiên Trạch hay là Lý Thâm, nhìn đều cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Khóe mắt anh liếc Đường Thiên Trạch ở phía sau, đuôi mắt hơi cong lên. Anh không hề lên tiếng, mà giơ tay lấy một quả táo từ trong giỏ hoa quả ra.
Và cực kỳ thong thả gọt vỏ táo từng chút, từng chút một.
Sau đó hai ngón tay vuốt hai đầu trên dưới quả táo, rồi đưa cho Lý Thâm: “Cho dù thế nào, ông cũng là bề trên. Giỏ hoa quả tươi ngon như vậy, quả đầu tiên nên là của ông, hơn nữa ông còn là ba của Nguyên.”
Lý Thâm nhìn anh, nhếch mép hừ một tiếng: “Cậu đến đây làm gì? Đừng tưởng rằng gọt cho tôi một quả táo, nói một câu ngon ngọt thì có thể lấy lại được Bắc Minh thị. Cậu là một thương nhân, cuộc làm ăn lỗ như này, tôi không làm đâu.”
Nói xong, ông ta cũng không khách sáo, giơ tay nhận lấy quả táo, và đưa đến bên miệng cắn một miếng.
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện lại gọt quả thứ hai, nhưng đây là cho bản thân ăn.
“Cũng không cần nói tuyệt tình vậy đâu. Đương nhiên, mục đích lần này tôi đến không phải vì Bắc Minh thị. Nhưng nếu vừa rồi đã nhắc đến chủ đề này, tôi không thể không nói một câu: Sự việc năm đó nói với mấy người không chỉ một lần, việc để lạc mất Nguyên không liên quan gì đến mẹ tôi. Hơn nữa cho dù là nhân nhượng một vạn bước, cho dù là do mẹ tôi gây ra, mẹ làm con chịu, cũng chỉ cần nhắm vào một mình tôi là được, cũng không liên quan đến Bắc Minh thị. Mà cách làm của mấy người bây giờ cũng quá là không nói đạo nghĩa rồi nhỉ.”
“Đạo nghĩa? Lúc này cậu còn ở đây nói đạo nghĩa với tôi. Mẹ con hai người chẳng có gì tốt đẹp cả. Một người làm lạc con gái tôi, người còn lại vì lợi ích của bản thân, lợi dụng con gái tôi sinh con cái. Cho dù là Nguyên nó không tính toán, người làm ba như tôi cũng phải truy cứu đến cùng. Tôi sẽ không trả lại Bắc Minh thị về tay mấy người đâu. Còn về món nợ với cậu đó, tôi cũng sẽ khiến cậu phải trả giá!” Lý Thâm càng nói càng tức, thật sự hận không thể chém người đàn ông trước mặt này thành trăm mảnh, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng.
Đường Thiên Trạch lúc này mắt đã trở nên đỏ ngầu, anh ta rút con dao găm quân dụng đã từng cùng mình trải qua vô số tháng ngày ra.
Chỉ cần Lý Thâm ra lệnh một tiếng, anh ta có thể dùng tốc độ khiến Bắc Minh Thiện trở tay không kịp, một nhát cắt trúng nơi chí mạng.
Đây cũng là việc mà anh ta muốn làm nhất trong bao nhiêu năm qua.
Chỉ đáng tiếc, cho dù Lý Thâm ở tình huống thế này, cũng không có ý bảo anh ta ra tay.
Cả căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc súng, Lý Thâm hùng hổ dọa người, Đường Thiên Trạch mài dao xoèn xoẹt.
Cho dù là vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến Bắc Minh Thiện, anh vẫn ngồi vững như Thái Sơn, ăn từng miếng táo.
Anh đã cực kỳ kiềm chế cảm xúc trong lòng mình rồi.
“Lễ phép một chút, tôi gọi ông một tiếng: bác Lý. Nói lời không nên nói, thay vì nói mấy người một lòng tìm mẹ tôi báo thù, thậm chí sau khi chúng tôi nói rõ sự tình, mấy người vẫn không chịu nghe, chi bằng nói mấy người không dám chấp nhận chân tướng mà chúng tôi nói ra. Bởi vì như vậy, sẽ hoàn toàn phủ nhận đi cái gọi là “khổ cực cố gắng” của mấy người trong những năm nay. Quả thực, lúc tiết lộ chân tướng đôi khi sẽ càng tàn khốc hơn, nhưng dù gì nó vẫn là chân tướng. Cho dù mấy người tin hay hay không, nó vẫn ở đây. Còn về sự tình liên quan đến Nguyên, tôi có thể thừa nhận lúc đó tôi đã làm tổn thương cô ấy. Về vấn đề này, tôi bằng lòng làm bất kỳ việc gì để bù đắp cho cô ấy.
“Bù đắp?” Đường Thiên Trạch đứng ở cửa, tỏ vẻ nhẹ nhàng chơi đùa con dao trong tay: “Nếu anh đã nói như vậy, vậy thì tất cả đều dễ làm rồi. Hôm nay anh cũng đừng đi nữa, ở lại đây là được rồi.”
“Anh có ý gì?” Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch nhướn mắt chờ đợi, nhếch mép cười: “Mọi người đều là người thông minh, còn phải ở đây làm bộ làm tịch cái gì chứ. Ý của tôi là để mạng của anh ở lại đây là được rồi!”
Câu này vừa nói ra, không khỏi khiến Lý Thâm cũng cảm thấy kinh ngạc: “Thiên Trạch, có phải cậu điên rồi không!”
“Thầy, con làm như vậy có lý do của con. Thầy và anh ta có thù, con cũng có thù với anh ta. Chỉ cần giải quyết anh ta, mới coi như là thật sự hả dạ. Đương nhiên, thầy cứ yên tâm, nếu là chủ ý mà con nghĩ ra, sẽ không để liên lụy đến thầy đâu.”
Lúc này, trên người Đường Thiên Trạch đã tràn ngập sát khí.
Anh ta bước từng bước về phía Bắc Minh Thiện: “Tôi vẫn luôn nghĩ nên tìm anh tính sổ thế nào, không ngờ hôm nay anh lại tự sa vào lưới.”
Nhìn Đường Thiên Trạch từng bước lại gần mình, Bắc Minh Thiện lại không hề hoảng loạn, đứng dậy: “Xem ra giữa chúng ta cuối cùng phải dựa vào cách này để giải quyết. Nhưng tôi lại hơi nghi ngờ cậu có bản lĩnh động được vào tôi không.”
“Kính coong…”
Chính vào lúc gươm súng sẵn sàng, chuông cửa lại đột ngột vang lên.
Lông mày của Đường Thiên Trạch nhíu lại.
Vào lúc này, anh ta ghét nhất là có người đến làm phiền mình.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giải quyết Bắc Minh Thiện, cho dù thầy có thật sự phản đối mình làm như vậy, ông ta cũng sẽ đứng về phía mình.
Đây lại còn là địa bàn của mình.
Thứ gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, đều đang ở phía mình.
Cho dù Bắc Minh Thiện có đánh đấm giỏi thế nào, mình nhiều nhất cũng kéo dài thời gian hơn với anh ta mà thôi.
Không ngờ chính vào lúc này, lại có người gõ cửa.
Họ đã ở đây một khoảng thời gian rồi, vốn không giao lưu với người khác, người ngoài đến gõ cửa lại càng không thể nào.
“Kính coong…”
Chuông cửa lại lần nữa reo lên.
“Thiên Trạch, cất dao đi.” Lý Thâm mắng.
Cục diện thế này, nếu để người ngoài nhìn thấy, cho dù nói thế nào cũng là không hay, hơn nữa rất có thể sẽ dẫn đến phiền phức lớn hơn.
“Coi như anh may mắn, nhưng việc giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu!” Đường Thiên Trạch chán nản giắt lại dao vào lưng, đi qua mở cửa.
Trong phòng khách một lần nữa chỉ còn lại Bắc Minh Thiện và Lý Thâm.
“Tôi rất hiểu tính cách của Thiên Trạch. Nếu như nó đã nói sẽ không tha cho cậu, thì nhất định sẽ xử lý cậu đến cùng.”
Bắc Minh Thiện lúc này cũng thu dao của mình lại, anh vẫn tỏ vẻ rất ung dung: “Cho dù có phải ông muốn nhắc nhở tôi không, ở đây tôi đều phải cảm ơn ông. Còn về việc anh ta muốn đối phó tôi thế nào, thì đều không sao cả. Chỉ cần có bản lĩnh này, tôi sẽ tiếp đến cùng.”
“Ừm, không hổ là con trai của Bắc Minh Chính. Trước đây lúc còn chưa xảy ra chuyện, tôi và ông ta cũng từng giao lưu. Đương nhiên là thông qua quan hệ giữa mẹ Nguyên và mẹ cậu, ông ta cũng giống cậu, không sợ trời không sợ đất.”
“Cảm ơn ông còn có thể đánh giá ba tôi như vậy.”
Lý Thâm thở dài: “Đúng là thế sự khó lường, không ngờ hai nhà chúng ta lại gây sự đến bước này.”
“Cục diện thế này hoàn toàn do ông một tay tạo ra. Tôi biết, ông không phải là một người bình thường, chẳng qua ông không muốn dùng tài nguyên trong tay điều tra rõ chân tướng, thà tin tưởng một chân tướng đã lừa gạt ông suốt hơn 20 năm qua.”
“Tôi không muốn thảo luận thêm với cậu về vấn đề vô nghĩa này nữa. Nếu như bây giờ cậu rời đi, tôi vẫn có thể bảo cậu ta thả cậu đi. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để cậu rời khỏi đây rồi.”
Bắc Minh Thiện không hề xoay người rời đi, mà là tiếp tục ngồi xuống.
Lúc Đường Thiên Trạch đi đến trước cửa, tiếng chuông lần thứ ba lại lần nữa reo lên.
Trong lòng anh ta vốn đã bừng cháy lửa giận, muốn phát tiết với Bắc Minh Thiện, không ngờ lại phải đi ra thế này.
Cũng coi như người đến này xui xẻo, lửa giận gì đó đều trút hết lên người đến này, chỉ trách tên này xui xẻo thôi.
“Ai vậy!” Âm thanh của anh ta cực kỳ lớn, đồng thời nhanh chóng mở cửa ra.
Thế nhưng vào lúc anh ta nhìn thấy người đứng ngoài cửa, lửa giận lập tức tan đi một nửa.
Đây là người thứ hai khiến anh ta cảm thấy bất ngờ khi mở cửa rồi.
“Anh đang tỏ ý bất mãn với tôi à? Tôi cũng rất ghét phải gặp anh, nhưng tôi quay lại là bởi vì có đồ để quên ở đây.”
Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước cửa nói, khẽ nhấc cánh tay đang chắn trước cửa của Đường Thiên Trạch ra, lách người đi vào.
“Nguyên, cô không thể…”
Còn chưa đợi anh ta nói xong, Cố Hạnh Nguyên đã đến cửa phòng khách.
Khi cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi bên trong, liền ngây người.
Đồng thời, Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi rồi trở lại cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, anh vốn dĩ là âm thầm quan sát cô mà qua đây.