Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 790: Chẳng hay biết gì
Cùng lúc đó, trong nhà hàng của Hình Uy, gần như cũng gặp phải cảnh tượng tương tự, Anna, Lạc Kiều và bọn trẻ đều lặng lẽ nhìn Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên.
Từ lúc hai người trở về vẫn luôn im lặng, hoàn toàn trái ngược với lúc rời đi, dù bọn họ có hỏi hay nhắc tới vấn đề, thì hai người cũng không nói gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải hôm nay lúc rời đi cậu vẫn rất vui vẻ à, sao lại quay về với bộ dạng này, Hạnh Nguyên, chiếc đầm cậu mặc hôm nay thật sự rất đẹp, hay cậu nói cho tớ biết, lúc cậu mặc nó cùng Bắc Minh Thiện đi vào khách sạn, người khác đã nhìn hai người bằng ánh mắt gì?” Lạc Kiều rất muốn xoa dịu bầu không khí trầm mặc này, bằng không cô thật sự sẽ bức rức đến chết.
***
Nói thật, lúc Cố Hạnh Nguyên dẫn bọn trẻ quay về, thật sự đã làm Lạc Kiều chấn động.
Cô chưa từng thấy Cố Hạnh Nguyên ăn mặc như vậy, ngay cả tối qua cô ấy đi thử đồ, cũng giữ bí mật.
Cuối cùng lần này cô cũng được nhìn thấy, nên không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Nhưng lúc đó, cô đã nhìn ra tâm trạng cô ấy không được vui, hơn nữa người quay về cùng cô ấy không phải là Bắc Minh Thiện, mà là Hình Uy, điều này càng khiến cô tò mò hơn.
Cô vốn định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Hình Uy và bọn trẻ liên tục ra hiệu ngăn cản cô.
Cố Hạnh Nguyên lặng lẽ lên lầu thay đồ.
Cuối cùng những lời đã được đè nén một lúc lâu này cũng được nhắc lại trêи bàn cơm.
Nhưng điều làm cô thất vọng là, dù là Cố Hạnh Nguyên hay Hình Uy, cũng đều im lặng như uống thuốc câm, thậm chí còn không động vào chén cơm trước mặt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hai người muốn tôi lo đến chết à...” Lạc Kiều oán trách xong thì quay đầu hỏi ba đứa trẻ: “Chắc tụi cháu biết tại sao mẹ cháu im lặng đúng không, mau thành thật khai báo đi, bằng không đừng ai nghĩ đến việc ăn cơm.”
Ba đứa trẻ cũng đau khổ lắc đầu, cuối cùng vẫn là Dương Dương lên tiếng: “Dì Kiều, dì tha cho tụi cháu đi, tụi cháu không biết gì cả, lúc mẹ tới đón tụi cháu đã như vậy rồi.”
Lạc Kiều nhìn khuôn mặt vô tội lại sầu muộn của ba đứa trẻ, thì biết bọn trẻ cũng không nói dối: “Được rồi, mấy đứa ăn cơm đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, lúc ra ngoài Hạnh Nguyên còn rất vui vẻ mà, sao giờ quay về lại thế này, thật sốt ruột quá đi mất.”
*
Lúc mấy người Bắc Minh Thiện đang ăn cơm, thì người giúp việc đi vào nói: “Cậu cả, cậu hai, cậu ba về rồi.”
Bắc Minh Triều Lâm gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi, bảo nó vào đây ăn cơm đi.”
“Vâng cậu ba.” Người giúp việc nói xong thì xoay người rời đi.
“Huýt hiu...” Rồi tiếng huýt sáo lanh lảnh lớn dần, chẳng mấy chốc Bắc Minh Đông đã xuất hiện trong phòng ăn.
“Ôi cha, đúng là mặt trời mọc đằng tây, anh gấp gáp gọi em về như vậy, là để em tới chứng kiến hai anh em các anh cùng ngồi ăn cơm à.” Bắc Minh Đông che giấu nỗi sầu muộn trong lòng, giả vờ tươi cười đi tới bên bàn.
Anh gật đầu với Lan Hồng: “Chị dâu, đã lâu không gặp, thật sự không nhìn ra sau một thời gian không gặp, chị dâu ngày càng trẻ trung xinh đẹp, xem ra chị dâu rất biết cách chăm sóc.”
Lan Hồng khẽ gật đầu với anh: “Cậu ba nói đùa rồi.”
Nói xong, anh lại nhìn Bắc Minh Diệp Long ở bên cạnh, rồi vỗ vai anh ta: “Cháu trai, nghe nói cháu đã làm tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, giờ chú chưa chuẩn bị quà cáp gì, đợi hai ngày nữa chắc chắn chú sẽ bù cho cháu một món quà.”
Giờ Bắc Minh Diệp Long cũng đang sầu muộn, anh rất muốn nói chuyện với Bắc Minh Đông, nhưng giờ anh chẳng có tâm trạng, đành phải nói ngắn gọn: “Chú ba không cần phải vậy đâu.”
“Haizz, sao lại không cần, cháu đang khách sáo với chú đúng không? Mặc dù chú không giàu bằng tổng giám đốc như cháu, nhưng cũng không đến nổi trêи người không có đồng nào, hơn nữa ít nhiều gì chú cũng phải có chút tấm lòng đúng không? Được rồi, cháu đừng tranh cãi với chú ở đây nữa.”
Bắc Minh Đông lần lượt chào hỏi, hình như anh cũng nhận ra điều bất thường, nhưng không nói ra được chỗ nào bất thường.
***
Cũng không thể trách Bắc Minh Đông nhạy cảm với tâm trạng mọi người như vậy.
Chủ yếu là vì qua nhiều lần ăn cơm cùng mọi người, hai ‘anh trai tốt’ của anh luôn bày ra bộ mặt này để ăn cơm.
Đến khi Bắc Minh Triều Lâm bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh...
“Thằng ba, cậu đừng đứng đó ăn nói lung tung nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Đúng lúc này, cuối cùng Bắc Minh Triều Lâm cũng ra dáng một anh cả.
“Được.” Bắc Minh Đông đáp, rồi kéo ghế ngồi cạnh Bắc Minh Thiện: “Đồ ăn hôm nay rất ngon, từ lúc ba mất, hiếm khi thấy cả nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, nhất là nửa năm gần đây, em còn tưởng mình đang sống một mình ở đây.”
Nghe Bắc Minh Đông nói thế, Bắc Minh Thiện liền đặt bát trong tay xuống, quay đầu nhìn anh ta: “Gần đây dì Tâm vẫn khỏe chứ...”
Bắc Minh Đông nghe vậy thì khẽ thở dài: “Cũng được, dù gì ở trong đó cũng được ăn no ngủ kỹ, cơ thể cũng không mắc bệnh gì quá nặng, nhưng người già luôn có những chứng bệnh về tuổi già...”
Nghe Bắc Minh Đông nói thế, Bắc Minh Thiện liền gật đầu nói: “Vậy thì tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ tới đó thăm bà ấy.”
“Ấy đừng...” Bắc Minh Đông vừa nghe xong đã từ chối ngay: “Anh đi tới đó càng làm bà ấy ngột ngạt hơn thôi, anh cũng biết giữa mẹ anh và mẹ em có những hiểu lầm hay mâu thuẫn gì đó mà. Haizz... già rồi nên có mấy suy nghĩ rất dễ trở nên cố chấp, rồi thích để tâm đến những chuyện vụn vặt, cuối cùng em đã tốn rất nhiều công sức mới có thể làm cho mẹ em không nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, nếu giờ bà ấy lại thấy anh tới, chẳng phải công sức lúc trước của em sẽ tan thành mây khói à?”
Bắc Minh Thiện nghe xong thấy cũng có lý: “Nếu vậy thì tôi không đi nữa.”
“Mọi người ăn cơm đi.” Bắc Minh Triều Lâm lại lên tiếng.
*
Thấy đồ ăn trêи bàn vẫn còn nguyên vẹn, Lạc Kiều vừa mới cảm thấy bất mãn, thì giờ đến lượt Anna.
“Hạnh Nguyên, cậu có chuyện cũng đừng bắt chúng tớ phải nhịn đói chứ? Bằng không cho dù có cách giải quyết cũng chẳng có sức lực để làm, cậu nhìn đi, cậu không động đũa, nên bọn trẻ cũng phải mở to mắt nhìn cậu, cậu không đau lòng cho bản thân, cũng phải đau lòng cho bọn trẻ chứ?”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy mới cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Lúc này Anna mới hài lòng gật đầu: “Ừm, vậy mới đúng chứ, có chuyện gì cũng phải ăn no rồi mới giải quyết được, ba đứa mau ăn cơm đi, ăn xong thì lên lầu làm bài tập biết chưa?”
Ba đứa trẻ vô cùng phối hợp gật đầu.
*
Trong một biệt thự ở thành phố A, Lý Thâm đang ngồi trước một bàn tròn, nhâm nhi thưởng thức mùi vị bát canh ở trước mặt.
Ông ta vừa uống vừa gật đầu, có thể thấy ông ta rất thích mùi vị bát canh này.
Đường Thiên Trạch đang ngồi bên cạnh ông ta.
Có thể thấy hôm nay tâm trạng anh ta cực kỳ tốt.
Lý Thâm uống xong bát canh thì từ tốn nói: “Cậu nói sau khi cậu tuyên bố, thằng nhãi Bắc Minh Thiện đó không hề làm gì đã xoay người rời đi?”
Đường Thiên Trạch nở nụ cười chế giễu nói: “Đúng vậy sư phụ, con vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp anh ta mấy chiêu, ai ngờ anh ta lại ảo não rời đi, ngay cả Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long cũng rời đi chẳng dám hó hé.”
Lý Thâm nghe xong thì nở nụ cười hài lòng: “Có lẽ chúng ta làm thế đã chọc bọn họ tức đến nổ phổi, nhưng sư phụ không ngờ cậu ta lại chịu đựng giỏi đến thế, có lẽ cách làm của con vẫn chưa hoàn hảo, nếu có thể chọc cậu ta ra tay đánh nhau trong bữa tiệc, thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
***
Đường Thiên Trạch khẽ nhíu mày nói: “Đúng vậy, dựa vào sự hiểu biết của con về anh ta, với tình hình trong bữa tiệc hôm nay, anh ta hoàn toàn có thể làm thế, nhưng lại nhẫn nhịn, thật không ngờ, sau mấy ngày ngồi tù, đã nhốt một con hổ như anh ta thành một con mèo bệnh.”
Nói xong, hình như anh chợt nhớ ra điều gì đó, nên lấy điện thoại ra, mở album ảnh rồi đưa cho Lý Thâm: “Sư phụ, đây là con gái sư phụ, hôm nay trang phục của cô ấy đã trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc, nếu không có những chuyện sau đó, con tin rằng cô ấy sẽ tỏa sáng nhất nơi này.”
Lý Thâm nhận điện thoại, lướt qua từng tấm ảnh mà Đường Thiên Trạch đã lén lút chụp trộm Cố Hạnh Nguyên.
Ông từ tốn xem, rồi liên tục gật đầu: “Thật không ngờ con bé ngày càng giống dáng vẻ Lục Lộ năm đó.” Nói xong, ông bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến con bé không? Sư phụ không muốn con bé phải chịu tổn thương.”
Đường Thiên Trạch chép miệng, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Con thấy cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe con nói xong, rồi cùng Bắc Minh Thiện xoay người rời đi.”
“Con nói con bé rời đi cùng Bắc Minh Thiện?”
“Cũng không phải thế, con thấy bọn họ chia thành hai nhóm, người nhà Bắc Minh rời đi trước, còn cô ấy thì rời đi cùng Hình Uy, con nghĩ có lẽ bọn họ không đi cùng hướng.” Đường Thiên Trạch khẳng định.
Nghe đến đây, Lý Thâm mới thở dài nói: “Người làm chuyện đại sự luôn có những chỗ không được như ý muốn, trước tiên cứ mặc kệ con bé, làm xong chuyện chúng ta nên làm đã, sau này sư phụ sẽ tìm cơ hội trò chuyện với con bé.”
*
Nhìn từng chiếc đĩa được ăn hết sạch trêи bàn, Bắc Minh Đông thật sự không dám tin: “Hôm nay mọi người đi dự tiệc của Bắc Minh thị chứ không phải đi huấn luyện dã ngoại. Sao em lại cảm thấy mọi người như bị bỏ đói mấy ngày vậy, có phải giờ mọi người nên nói cho em biết nguyên nhân rồi không, đừng nói là em nói trúng rồi nhé, bữa tiệc hôm nay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Nói xong anh nhanh chóng nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người.
“Chẳng lẽ em thật sự nói trúng rồi?”
Giờ cũng là lúc nên nói rõ chuyện trong bữa tiệc hôm nay rồi.
Bắc Minh Triều Lâm nhìn người giúp việc trong phòng ăn.
Bọn họ rất thức thời nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Triều Lâm nghiêm mặt, nhìn mọi người: “Giờ tôi sẽ nói cho cậu biết về chyện trong bữa tiệc hôm nay...”
Bắt đầu từ lúc Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên hoàn thành bài khiêu vũ đầu tiên.
Mọi người đều bị kỹ thuật khiêu vũ của hai người chính phục, rồi bọn họ bắt đầu đi cụng ly với mấy tổng giám đốc tập đoàn lớn, nói những lời khách sáo với nhau.
Nhưng trong lúc bầu không khí trong hội trường đang vui vẻ, thì một giọng nói đã làm mọi người trở nên yên tĩnh,
Đó là Đường Thiên Trạch.
Anh ta cầm micro, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều chiếu lên người anh ta.
Từ lúc hai người trở về vẫn luôn im lặng, hoàn toàn trái ngược với lúc rời đi, dù bọn họ có hỏi hay nhắc tới vấn đề, thì hai người cũng không nói gì.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng phải hôm nay lúc rời đi cậu vẫn rất vui vẻ à, sao lại quay về với bộ dạng này, Hạnh Nguyên, chiếc đầm cậu mặc hôm nay thật sự rất đẹp, hay cậu nói cho tớ biết, lúc cậu mặc nó cùng Bắc Minh Thiện đi vào khách sạn, người khác đã nhìn hai người bằng ánh mắt gì?” Lạc Kiều rất muốn xoa dịu bầu không khí trầm mặc này, bằng không cô thật sự sẽ bức rức đến chết.
***
Nói thật, lúc Cố Hạnh Nguyên dẫn bọn trẻ quay về, thật sự đã làm Lạc Kiều chấn động.
Cô chưa từng thấy Cố Hạnh Nguyên ăn mặc như vậy, ngay cả tối qua cô ấy đi thử đồ, cũng giữ bí mật.
Cuối cùng lần này cô cũng được nhìn thấy, nên không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Nhưng lúc đó, cô đã nhìn ra tâm trạng cô ấy không được vui, hơn nữa người quay về cùng cô ấy không phải là Bắc Minh Thiện, mà là Hình Uy, điều này càng khiến cô tò mò hơn.
Cô vốn định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị Hình Uy và bọn trẻ liên tục ra hiệu ngăn cản cô.
Cố Hạnh Nguyên lặng lẽ lên lầu thay đồ.
Cuối cùng những lời đã được đè nén một lúc lâu này cũng được nhắc lại trêи bàn cơm.
Nhưng điều làm cô thất vọng là, dù là Cố Hạnh Nguyên hay Hình Uy, cũng đều im lặng như uống thuốc câm, thậm chí còn không động vào chén cơm trước mặt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hai người muốn tôi lo đến chết à...” Lạc Kiều oán trách xong thì quay đầu hỏi ba đứa trẻ: “Chắc tụi cháu biết tại sao mẹ cháu im lặng đúng không, mau thành thật khai báo đi, bằng không đừng ai nghĩ đến việc ăn cơm.”
Ba đứa trẻ cũng đau khổ lắc đầu, cuối cùng vẫn là Dương Dương lên tiếng: “Dì Kiều, dì tha cho tụi cháu đi, tụi cháu không biết gì cả, lúc mẹ tới đón tụi cháu đã như vậy rồi.”
Lạc Kiều nhìn khuôn mặt vô tội lại sầu muộn của ba đứa trẻ, thì biết bọn trẻ cũng không nói dối: “Được rồi, mấy đứa ăn cơm đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, lúc ra ngoài Hạnh Nguyên còn rất vui vẻ mà, sao giờ quay về lại thế này, thật sốt ruột quá đi mất.”
*
Lúc mấy người Bắc Minh Thiện đang ăn cơm, thì người giúp việc đi vào nói: “Cậu cả, cậu hai, cậu ba về rồi.”
Bắc Minh Triều Lâm gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi, bảo nó vào đây ăn cơm đi.”
“Vâng cậu ba.” Người giúp việc nói xong thì xoay người rời đi.
“Huýt hiu...” Rồi tiếng huýt sáo lanh lảnh lớn dần, chẳng mấy chốc Bắc Minh Đông đã xuất hiện trong phòng ăn.
“Ôi cha, đúng là mặt trời mọc đằng tây, anh gấp gáp gọi em về như vậy, là để em tới chứng kiến hai anh em các anh cùng ngồi ăn cơm à.” Bắc Minh Đông che giấu nỗi sầu muộn trong lòng, giả vờ tươi cười đi tới bên bàn.
Anh gật đầu với Lan Hồng: “Chị dâu, đã lâu không gặp, thật sự không nhìn ra sau một thời gian không gặp, chị dâu ngày càng trẻ trung xinh đẹp, xem ra chị dâu rất biết cách chăm sóc.”
Lan Hồng khẽ gật đầu với anh: “Cậu ba nói đùa rồi.”
Nói xong, anh lại nhìn Bắc Minh Diệp Long ở bên cạnh, rồi vỗ vai anh ta: “Cháu trai, nghe nói cháu đã làm tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, giờ chú chưa chuẩn bị quà cáp gì, đợi hai ngày nữa chắc chắn chú sẽ bù cho cháu một món quà.”
Giờ Bắc Minh Diệp Long cũng đang sầu muộn, anh rất muốn nói chuyện với Bắc Minh Đông, nhưng giờ anh chẳng có tâm trạng, đành phải nói ngắn gọn: “Chú ba không cần phải vậy đâu.”
“Haizz, sao lại không cần, cháu đang khách sáo với chú đúng không? Mặc dù chú không giàu bằng tổng giám đốc như cháu, nhưng cũng không đến nổi trêи người không có đồng nào, hơn nữa ít nhiều gì chú cũng phải có chút tấm lòng đúng không? Được rồi, cháu đừng tranh cãi với chú ở đây nữa.”
Bắc Minh Đông lần lượt chào hỏi, hình như anh cũng nhận ra điều bất thường, nhưng không nói ra được chỗ nào bất thường.
***
Cũng không thể trách Bắc Minh Đông nhạy cảm với tâm trạng mọi người như vậy.
Chủ yếu là vì qua nhiều lần ăn cơm cùng mọi người, hai ‘anh trai tốt’ của anh luôn bày ra bộ mặt này để ăn cơm.
Đến khi Bắc Minh Triều Lâm bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh...
“Thằng ba, cậu đừng đứng đó ăn nói lung tung nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Đúng lúc này, cuối cùng Bắc Minh Triều Lâm cũng ra dáng một anh cả.
“Được.” Bắc Minh Đông đáp, rồi kéo ghế ngồi cạnh Bắc Minh Thiện: “Đồ ăn hôm nay rất ngon, từ lúc ba mất, hiếm khi thấy cả nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, nhất là nửa năm gần đây, em còn tưởng mình đang sống một mình ở đây.”
Nghe Bắc Minh Đông nói thế, Bắc Minh Thiện liền đặt bát trong tay xuống, quay đầu nhìn anh ta: “Gần đây dì Tâm vẫn khỏe chứ...”
Bắc Minh Đông nghe vậy thì khẽ thở dài: “Cũng được, dù gì ở trong đó cũng được ăn no ngủ kỹ, cơ thể cũng không mắc bệnh gì quá nặng, nhưng người già luôn có những chứng bệnh về tuổi già...”
Nghe Bắc Minh Đông nói thế, Bắc Minh Thiện liền gật đầu nói: “Vậy thì tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ tới đó thăm bà ấy.”
“Ấy đừng...” Bắc Minh Đông vừa nghe xong đã từ chối ngay: “Anh đi tới đó càng làm bà ấy ngột ngạt hơn thôi, anh cũng biết giữa mẹ anh và mẹ em có những hiểu lầm hay mâu thuẫn gì đó mà. Haizz... già rồi nên có mấy suy nghĩ rất dễ trở nên cố chấp, rồi thích để tâm đến những chuyện vụn vặt, cuối cùng em đã tốn rất nhiều công sức mới có thể làm cho mẹ em không nghĩ tới mấy chuyện đó nữa, nếu giờ bà ấy lại thấy anh tới, chẳng phải công sức lúc trước của em sẽ tan thành mây khói à?”
Bắc Minh Thiện nghe xong thấy cũng có lý: “Nếu vậy thì tôi không đi nữa.”
“Mọi người ăn cơm đi.” Bắc Minh Triều Lâm lại lên tiếng.
*
Thấy đồ ăn trêи bàn vẫn còn nguyên vẹn, Lạc Kiều vừa mới cảm thấy bất mãn, thì giờ đến lượt Anna.
“Hạnh Nguyên, cậu có chuyện cũng đừng bắt chúng tớ phải nhịn đói chứ? Bằng không cho dù có cách giải quyết cũng chẳng có sức lực để làm, cậu nhìn đi, cậu không động đũa, nên bọn trẻ cũng phải mở to mắt nhìn cậu, cậu không đau lòng cho bản thân, cũng phải đau lòng cho bọn trẻ chứ?”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy mới cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Lúc này Anna mới hài lòng gật đầu: “Ừm, vậy mới đúng chứ, có chuyện gì cũng phải ăn no rồi mới giải quyết được, ba đứa mau ăn cơm đi, ăn xong thì lên lầu làm bài tập biết chưa?”
Ba đứa trẻ vô cùng phối hợp gật đầu.
*
Trong một biệt thự ở thành phố A, Lý Thâm đang ngồi trước một bàn tròn, nhâm nhi thưởng thức mùi vị bát canh ở trước mặt.
Ông ta vừa uống vừa gật đầu, có thể thấy ông ta rất thích mùi vị bát canh này.
Đường Thiên Trạch đang ngồi bên cạnh ông ta.
Có thể thấy hôm nay tâm trạng anh ta cực kỳ tốt.
Lý Thâm uống xong bát canh thì từ tốn nói: “Cậu nói sau khi cậu tuyên bố, thằng nhãi Bắc Minh Thiện đó không hề làm gì đã xoay người rời đi?”
Đường Thiên Trạch nở nụ cười chế giễu nói: “Đúng vậy sư phụ, con vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp anh ta mấy chiêu, ai ngờ anh ta lại ảo não rời đi, ngay cả Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long cũng rời đi chẳng dám hó hé.”
Lý Thâm nghe xong thì nở nụ cười hài lòng: “Có lẽ chúng ta làm thế đã chọc bọn họ tức đến nổ phổi, nhưng sư phụ không ngờ cậu ta lại chịu đựng giỏi đến thế, có lẽ cách làm của con vẫn chưa hoàn hảo, nếu có thể chọc cậu ta ra tay đánh nhau trong bữa tiệc, thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
***
Đường Thiên Trạch khẽ nhíu mày nói: “Đúng vậy, dựa vào sự hiểu biết của con về anh ta, với tình hình trong bữa tiệc hôm nay, anh ta hoàn toàn có thể làm thế, nhưng lại nhẫn nhịn, thật không ngờ, sau mấy ngày ngồi tù, đã nhốt một con hổ như anh ta thành một con mèo bệnh.”
Nói xong, hình như anh chợt nhớ ra điều gì đó, nên lấy điện thoại ra, mở album ảnh rồi đưa cho Lý Thâm: “Sư phụ, đây là con gái sư phụ, hôm nay trang phục của cô ấy đã trở thành tiêu điểm trong bữa tiệc, nếu không có những chuyện sau đó, con tin rằng cô ấy sẽ tỏa sáng nhất nơi này.”
Lý Thâm nhận điện thoại, lướt qua từng tấm ảnh mà Đường Thiên Trạch đã lén lút chụp trộm Cố Hạnh Nguyên.
Ông từ tốn xem, rồi liên tục gật đầu: “Thật không ngờ con bé ngày càng giống dáng vẻ Lục Lộ năm đó.” Nói xong, ông bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến con bé không? Sư phụ không muốn con bé phải chịu tổn thương.”
Đường Thiên Trạch chép miệng, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Con thấy cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên khi nghe con nói xong, rồi cùng Bắc Minh Thiện xoay người rời đi.”
“Con nói con bé rời đi cùng Bắc Minh Thiện?”
“Cũng không phải thế, con thấy bọn họ chia thành hai nhóm, người nhà Bắc Minh rời đi trước, còn cô ấy thì rời đi cùng Hình Uy, con nghĩ có lẽ bọn họ không đi cùng hướng.” Đường Thiên Trạch khẳng định.
Nghe đến đây, Lý Thâm mới thở dài nói: “Người làm chuyện đại sự luôn có những chỗ không được như ý muốn, trước tiên cứ mặc kệ con bé, làm xong chuyện chúng ta nên làm đã, sau này sư phụ sẽ tìm cơ hội trò chuyện với con bé.”
*
Nhìn từng chiếc đĩa được ăn hết sạch trêи bàn, Bắc Minh Đông thật sự không dám tin: “Hôm nay mọi người đi dự tiệc của Bắc Minh thị chứ không phải đi huấn luyện dã ngoại. Sao em lại cảm thấy mọi người như bị bỏ đói mấy ngày vậy, có phải giờ mọi người nên nói cho em biết nguyên nhân rồi không, đừng nói là em nói trúng rồi nhé, bữa tiệc hôm nay đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Nói xong anh nhanh chóng nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người.
“Chẳng lẽ em thật sự nói trúng rồi?”
Giờ cũng là lúc nên nói rõ chuyện trong bữa tiệc hôm nay rồi.
Bắc Minh Triều Lâm nhìn người giúp việc trong phòng ăn.
Bọn họ rất thức thời nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Triều Lâm nghiêm mặt, nhìn mọi người: “Giờ tôi sẽ nói cho cậu biết về chyện trong bữa tiệc hôm nay...”
Bắt đầu từ lúc Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên hoàn thành bài khiêu vũ đầu tiên.
Mọi người đều bị kỹ thuật khiêu vũ của hai người chính phục, rồi bọn họ bắt đầu đi cụng ly với mấy tổng giám đốc tập đoàn lớn, nói những lời khách sáo với nhau.
Nhưng trong lúc bầu không khí trong hội trường đang vui vẻ, thì một giọng nói đã làm mọi người trở nên yên tĩnh,
Đó là Đường Thiên Trạch.
Anh ta cầm micro, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều chiếu lên người anh ta.