Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-697
Chương 697: Tan rã trong không vui
Lời không hợp hai người lập tức trở mặt. Cố Hạnh Nguyên dù gì cũng xuất thân từ luật sư, thế nhưng cô không tin vào quyền lực của pháp luật.
Đối mặt với người đáng ghét như vậy, làm dấy lên ý chí chiến đấu trong lòng cô: “Cục trưởng Quách, nếu đã đến nước này rồi, thì tôi cũng không còn gì để nói. Chỉ với lời ông vừa nói, tôi quyết định sẽ đấu cho đến cùng. Còn nữa, tôi nghĩ chắc ông cũng biết người đánh ông hôm qua là ai, ông có biết quan hệ giữa tôi với người đó hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi. Hãy đợi đấy!”
Cố Hạnh Nguyên vòng qua giường bệnh đi về phía cửa, trước khi rời khỏi cửa, cô quay đầu bổ sung thêm một câu: “Chúc ông mau chóng khỏe mạnh, nếu không thì cuộc sống trong tù sẽ khó khăn lắm đấy.”
Nói xong cô kéo cửa đi ra ngoài, rồi nặng nề đóng cửa lại.
Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, cô cảm thấy thân thể cô không kiềm được mà run rẩy. Không phải bởi vì sợ mà là vì tức giận.
Cô tức giận vì bây giờ đã là xã hội pháp quyền, tại sao lại tồn tại loại người như vậy, tại sao lại chống lưng cho ông ta muốn làm gì thì làm. Mà nạn nhân lại chỉ có thể giận lại không dám lên tiếng?
Ngày hôm nay, cô chính là muốn khiêu chiến với hạng người bất lương như vậy. Việc không đơn thuần chỉ là cố gắng cứu Bắc Minh Thiện mà còn cao hơn một bậc. Không chỉ vì một người mà là vì một quần thể bị thế lực đen tối chèn ép nhiều năm biến thành một quần thể không có sức phản kháng. Nhưng cô tin rằng, công lý cùng chính nghĩa nhất định sẽ đứng về phía mình.
***
Trong ánh nhìn kinh ngạc của Cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên rời khỏi cửa với tư thế hiên ngang. Giờ khắc này, cô cảm thấy mình chính là anh hùng đang đối đầu với lưỡi lê lạnh lùng của kẻ thù trong những bộ phim giáo dục lòng yêu nước mà hồi nhỏ cô đã từng xem.
Trái tim cô tràn đầy nhiệt huyết, và khao khát chiến thắng cuối cùng.
Rời khỏi bệnh viện chuyện đầu tiên cần làm là tìm luật sư giải quyết chuyện của Bắc Minh Thiện.
Vụ án này cô không thể làm luật sư đại diện. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, dù cô có làm luật sư cho anh, thì cũng không nắm chắc được bao nhiêu phân thắng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô biết rõ bản thân mình nặng bao nhiêu kí.
Mặc dù trước đó cô cãi thắng một vài vụ án, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ rằng người khiến vụ kiện thắng lợi không phải là cô.
Khi đó cô bị thắng lợi che mờ mắt, cho rằng đó chính là công lao của mình. Thế nhưng khi thời gian qua đi, lại trải qua nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại. Bỗng nhiên chút hưng phấn khi thắng kiện đã biến mất không còn một mảnh.
Đây chắc là một loại đúc kết từ thực tiễn, từ kiêu ngạo, sắc sảo trở thành trầm tĩnh, tinh tế. Kinh nghiệm từ quá khứ thực sự có ý nghĩa đối với hiện tại.
Trên đường về Bắc Minh thị, Cố Hạnh Nguyên gọi điện thoại cho Hình Uy, nói cho anh ta nghe chuyện về Bắc Minh Thiện, hơn nữa còn nói thêm chuyện về Cục trưởng Quách tại bệnh viện.
Hình Uy nghe xong, một mặt lo lắng cho ông chủ, một mặt cực kỳ oán giận hành động của Cục trưởng Quách.
Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ tâm trạng của anh ta, nếu hôm qua anh ta có mặt tại đó, có khả năng sẽ ra tay còn tàn nhẫn hơn cả Bắc Minh Thiện. Tuy rằng không chết người, nhưng cũng sẽ khiến ông ta nửa đời sau phải ngồi xe lăn.
Việc đã đến nước này, bây giờ điều quan trọng nhất là phải nghĩ ra cách cứu Bắc Minh Thiện.
“Thân phận của tôi bây giờ không đủ tư cách làm luật sư của anh ấy. Anh nên tìm luật sư tốt nhất giúp anh ấy cãi thắng vụ kiện này.” Cố Hạnh Nguyên đặc biệt nhắc nhở thêm.
“Xin cô hãy yên tâm, tôi sẽ tìm ngay lập tức. Đúng rồi, tôi đã kêu người trả lại xe cho cô rồi. Bây giờ cô đang ở đâu? Cô không nên về bây giờ, dưới lầu đang có rất nhiều phóng viên.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn xe taxi ngoài cửa sổ gật đầu nói: “Được rồi, tôi đang ở bên ngoài nghĩ cách. Sau khi tìm được luật sư, thì liên lạc với tôi ngay.”
*
Nhìn Cố Hạnh Nguyên rời khỏi bệnh viện, Cục trưởng Quách hung tợn nhìn về phía cửa nói một câu: “Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cô phải quỳ trên đất cầu xin tôi. Mặc cho tôi sắp đặt. Đây chính là kết cục của những kẻ dám chống đối lại tôi.”
Vừa nói xong, cửa lần thứ hai bị mở ra.
Người tiến vào không phải Cố Hạnh Nguyên, mà là một người đàn ông vóc người cao lớn đẹp trai. Sau khi vào cửa câu đầu tiên của anh ta là: “Cục trưởng Quách, kết cục của người dám chống đối với ông sao…, không ngại nói cho tôi biết chứ.”
Cục trưởng Quách thấy người đàn ông tiến vào, sắc mặt lập tức thay đổi, cười như hoa nở vội vã ngồi dậy, hết sức cung kính: “Ngài Đường, tôi không biết là ngài tới. Thật sự thất lễ thất lễ.”
***
Đường Thiên Trạch tới chỗ này là để truyền đạt chỉ thị của Lý Thâm cho Cục trưởng Quách nghe. Hiển nhiên, Lý Thâm chính là chỗ dựa của ông ta.
Khi anh ta gần đến của phòng bệnh, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng ông ta.
Đường Thiên Trạch thấy vậy nhanh chóng trốn vào cửa phòng bệnh gần đó, đem vành nón kéo xuống thấp.
Chờ đến khi người phụ nữ kia đi ngang qua anh, anh ta mới ngẩng đầu nhìn sang. Vừa nhìn anh ta liền giật mình, bởi vì anh ta nhận ra người phụ nữ đó chính là Cố Hạnh Nguyên.
Cô xuất hiện ở đây, lại liên tưởng đến ngày hôm qua, xem ra suy đoán kia rất có khả năng là thật.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh ta liền nghe thấy lời nói này của Cục trưởng Quách.
Cục trưởng Quách gặp Đường Thiên Trạch, tựa như nô tài gặp chủ nhân, ông ta dùng hết sức đứng lên khỏi giường, cười rạng rỡ: “Ngài Đường, tôi chỉ là tức giậm với cái người vừa mới đi thôi.”
Đường Thiên Trạch đi tới trước mặt ông ta nhìn trên dưới một lượt, ánh mắt anh ta dừng lại cái tay đang bó thạch cao: “Chuyện hôm qua tôi đã nghe rồi, không nghĩ rằng ông lại bị thương nặng đến vậy.”
“Ngài Đường nhọc lòng rồi. Tay của tôi chỉ bị trật khớp thôi, không phải việc gì lớn. Tôi làm vậy cũng chỉ muốn nhân cơ hội giáo huấn bọn họ một chút thôi.” Nói rồi, Cục trưởng Quách hoạt động cánh tay một chút biểu thị mình chỉ là đang giả vờ.
“Cục trưởng Quách, xem ra để có thể chỉnh được bọn họ ông cũng tốn không ít công phu rồi.”
“Ha ha, không phải như thế. Tôi chỉ là làm theo dặn dò của ông cụ mà thôi.”
Đường Thiên Trạch nhìn ông ta, khuôn mặt vốn đang ôn hòa bỗng chốc thay đổi, anh ta nâng tay đánh lên cánh tay đang bó bột của Cục trưởng Quách.
Tiếp đó, liền nghe thấy Cục trưởng Quách hét thảm một tiếng.
Chỉ thấy chỗ bị Đường Thiên Trạch đánh, băng gạc bị hõm xuống một lỗ, thạch cao cũng bị đánh nát.
Tuy rằng Cục trưởng Quách không bị thương tổn đến gân cốt, nhưng chỉ với thân thể của ông ta làm sao có thể chịu nổi sức lực lớn đến vậy.
Ông ta một tay đỡ lấy cánh tay đang bị thương của mình, thống khổ méo miệng nhìn Đường Thiên Trạch: “Ư…Ngài Đường, ngài đây là…Tôi đã làm điều gì sai sao?”
Vẻ mặt của Đường Thiên Trạch lúc này vẫn đáng sợ như ban đầu: “Người vừa nảy bước ra khỏi phòng của ông có phải là cô gái kia.”
“Đúng vậy, cô ta là người đã làm hại tay tôi bị thương. Nhưng chuyện này sao lại chọc đến ngài chứ?” Cục trưởng Quách nghĩ mãi không ra. Cô ta là tổng giám đốc Bắc Minh thị, mà ông ta thì được lệnh là phải thể hiện thái độ với Bắc Minh thị mà.
Đường Minh Trạch không trực tiếp đáp lời ông ta, chỉ nói là: “Ông kể rõ ràng mọi chuyện tối qua cho tôi nghe, đừng hòng che giấu việc gì nếu không ông biết hậu quả rồi đấy.”
“Ngài Đường, xin ngài bớt giận, tôi sẽ nói hết sự thật cho ngài biết.” Cục trưởng Quách kể hết mọi chuyện ra.
Còn chuyện thủ hạ của mình thả thuốc vào trong ly rượu của Cố Hạnh Nguyên như thế nào, cùng chuyện mình chuẩn bị thừa dịp chiếm tiện nghi ra sao, hắn không nhắc đến nữa chữ.
***
Đường Thiên Trạch nghe chuyện Cục trưởng Quách kể lại, rồi cau mày suy nghĩ, Bắc Minh Thiện sẽ không chỉ vì chuyện như vậy mà đánh ông ta.
Chắc chắn ông ta vẫn còn đang giấu giếm chuyện gì đó, nghĩ rằng nói dối như thế thì có thể qua ải sao.
Nghĩ vậy, anh ta lần thứ hai giơ tay lên, để lại một cái hố nhỏ trên thạch cao và băng gạc.
Lần này Cục trưởng Quách đau đến đổ mồ hôi lạnh. Ông ta có chút oan ức nói: “Ngài, ngài Đường, tôi đã nói hết rồi…”
“Hừ…” Đường Thiên Trạch cười lạnh một tiếng: " Ông bị đánh, khẳng định không phải nguyên nhân mà ông nói. Gan ông đúng là lớn thật, còn dám nói dối cả tôi. Khôn hồn thì đem hết chuyện mà ông giấu nói ra đi, bằng không cái tay giả bộ gãy này của ông sẽ biến thành gãy thật mà còn nặng gấp đôi đấy.”
Nghe anh ta nói thế sau lưng Cục trưởng Quách đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta không giấu được nữa rồi. Lần này, ông ta khai hết tất cả, thậm chí chi tiết nhỏ cũng nói ra hết.
Đường Thiên Trạch một bên nghe, tay lại nắm chặt đến độ nghe cả tiếng răng rắc.
Đến khi ông ta nói đến lúc Bắc Minh Thiện xuất hiện, thì bất ngờ đấm ông ta một phát.
“A….”
Ngay sau đó Cục trưởng Quách kêu đầy thảm thiết.
Cánh tay bị bó thạch cao cùng băng gạt bắt đầu run rẩy, rất nhanh máu đỏ sẫm lập tức tràn ra khỏi lớp vải thưa bên trong.
Lần này còn tàn nhẫn hơn cả Bắc Minh Thiện, ông ta còn cảm giác được tay của mình đã bị bẻ gãy.
Đường Thiên Trạch nếu đã đánh ông ta, tất nhiên cũng sẽ cho ông ta biết được nguyên nhân.
“Ông có biết người phụ nữ kia là ai hay không.”
“Cô ta không phải là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh à…” Giọng Cục trưởng Quách lần này mang theo âm thanh như muốn khóc. Hai ngày bị đánh hai lần, nhưng chỉ một cánh tay bị thương.
“Người phụ nữ đó chính là con gái của sư phụ! Ông lại dám dùng thuốc với cô ta, ông chán sống rồi phải không.”
Nghe đến đó, Cục trưởng Quách sợ đến mức chân mềm nhũn, bỗng chốc ông ta quỳ gối trước mặt Đường Thiên Trạch, lúc này ông ta cũng không bận tâm đến cánh tay đang đau xót khôn cùng kia, so với mạng của ông thì chút đau đớn đó chẳng đáng là gì.
Lời không hợp hai người lập tức trở mặt. Cố Hạnh Nguyên dù gì cũng xuất thân từ luật sư, thế nhưng cô không tin vào quyền lực của pháp luật.
Đối mặt với người đáng ghét như vậy, làm dấy lên ý chí chiến đấu trong lòng cô: “Cục trưởng Quách, nếu đã đến nước này rồi, thì tôi cũng không còn gì để nói. Chỉ với lời ông vừa nói, tôi quyết định sẽ đấu cho đến cùng. Còn nữa, tôi nghĩ chắc ông cũng biết người đánh ông hôm qua là ai, ông có biết quan hệ giữa tôi với người đó hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi. Hãy đợi đấy!”
Cố Hạnh Nguyên vòng qua giường bệnh đi về phía cửa, trước khi rời khỏi cửa, cô quay đầu bổ sung thêm một câu: “Chúc ông mau chóng khỏe mạnh, nếu không thì cuộc sống trong tù sẽ khó khăn lắm đấy.”
Nói xong cô kéo cửa đi ra ngoài, rồi nặng nề đóng cửa lại.
Chờ đến khi ra khỏi bệnh viện, cô cảm thấy thân thể cô không kiềm được mà run rẩy. Không phải bởi vì sợ mà là vì tức giận.
Cô tức giận vì bây giờ đã là xã hội pháp quyền, tại sao lại tồn tại loại người như vậy, tại sao lại chống lưng cho ông ta muốn làm gì thì làm. Mà nạn nhân lại chỉ có thể giận lại không dám lên tiếng?
Ngày hôm nay, cô chính là muốn khiêu chiến với hạng người bất lương như vậy. Việc không đơn thuần chỉ là cố gắng cứu Bắc Minh Thiện mà còn cao hơn một bậc. Không chỉ vì một người mà là vì một quần thể bị thế lực đen tối chèn ép nhiều năm biến thành một quần thể không có sức phản kháng. Nhưng cô tin rằng, công lý cùng chính nghĩa nhất định sẽ đứng về phía mình.
***
Trong ánh nhìn kinh ngạc của Cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên rời khỏi cửa với tư thế hiên ngang. Giờ khắc này, cô cảm thấy mình chính là anh hùng đang đối đầu với lưỡi lê lạnh lùng của kẻ thù trong những bộ phim giáo dục lòng yêu nước mà hồi nhỏ cô đã từng xem.
Trái tim cô tràn đầy nhiệt huyết, và khao khát chiến thắng cuối cùng.
Rời khỏi bệnh viện chuyện đầu tiên cần làm là tìm luật sư giải quyết chuyện của Bắc Minh Thiện.
Vụ án này cô không thể làm luật sư đại diện. Trong lòng cô vô cùng rõ ràng, dù cô có làm luật sư cho anh, thì cũng không nắm chắc được bao nhiêu phân thắng. Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô biết rõ bản thân mình nặng bao nhiêu kí.
Mặc dù trước đó cô cãi thắng một vài vụ án, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ rằng người khiến vụ kiện thắng lợi không phải là cô.
Khi đó cô bị thắng lợi che mờ mắt, cho rằng đó chính là công lao của mình. Thế nhưng khi thời gian qua đi, lại trải qua nhiều chuyện, bây giờ ngẫm lại. Bỗng nhiên chút hưng phấn khi thắng kiện đã biến mất không còn một mảnh.
Đây chắc là một loại đúc kết từ thực tiễn, từ kiêu ngạo, sắc sảo trở thành trầm tĩnh, tinh tế. Kinh nghiệm từ quá khứ thực sự có ý nghĩa đối với hiện tại.
Trên đường về Bắc Minh thị, Cố Hạnh Nguyên gọi điện thoại cho Hình Uy, nói cho anh ta nghe chuyện về Bắc Minh Thiện, hơn nữa còn nói thêm chuyện về Cục trưởng Quách tại bệnh viện.
Hình Uy nghe xong, một mặt lo lắng cho ông chủ, một mặt cực kỳ oán giận hành động của Cục trưởng Quách.
Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ tâm trạng của anh ta, nếu hôm qua anh ta có mặt tại đó, có khả năng sẽ ra tay còn tàn nhẫn hơn cả Bắc Minh Thiện. Tuy rằng không chết người, nhưng cũng sẽ khiến ông ta nửa đời sau phải ngồi xe lăn.
Việc đã đến nước này, bây giờ điều quan trọng nhất là phải nghĩ ra cách cứu Bắc Minh Thiện.
“Thân phận của tôi bây giờ không đủ tư cách làm luật sư của anh ấy. Anh nên tìm luật sư tốt nhất giúp anh ấy cãi thắng vụ kiện này.” Cố Hạnh Nguyên đặc biệt nhắc nhở thêm.
“Xin cô hãy yên tâm, tôi sẽ tìm ngay lập tức. Đúng rồi, tôi đã kêu người trả lại xe cho cô rồi. Bây giờ cô đang ở đâu? Cô không nên về bây giờ, dưới lầu đang có rất nhiều phóng viên.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn xe taxi ngoài cửa sổ gật đầu nói: “Được rồi, tôi đang ở bên ngoài nghĩ cách. Sau khi tìm được luật sư, thì liên lạc với tôi ngay.”
*
Nhìn Cố Hạnh Nguyên rời khỏi bệnh viện, Cục trưởng Quách hung tợn nhìn về phía cửa nói một câu: “Một ngày nào đó, tôi sẽ bắt cô phải quỳ trên đất cầu xin tôi. Mặc cho tôi sắp đặt. Đây chính là kết cục của những kẻ dám chống đối lại tôi.”
Vừa nói xong, cửa lần thứ hai bị mở ra.
Người tiến vào không phải Cố Hạnh Nguyên, mà là một người đàn ông vóc người cao lớn đẹp trai. Sau khi vào cửa câu đầu tiên của anh ta là: “Cục trưởng Quách, kết cục của người dám chống đối với ông sao…, không ngại nói cho tôi biết chứ.”
Cục trưởng Quách thấy người đàn ông tiến vào, sắc mặt lập tức thay đổi, cười như hoa nở vội vã ngồi dậy, hết sức cung kính: “Ngài Đường, tôi không biết là ngài tới. Thật sự thất lễ thất lễ.”
***
Đường Thiên Trạch tới chỗ này là để truyền đạt chỉ thị của Lý Thâm cho Cục trưởng Quách nghe. Hiển nhiên, Lý Thâm chính là chỗ dựa của ông ta.
Khi anh ta gần đến của phòng bệnh, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng ông ta.
Đường Thiên Trạch thấy vậy nhanh chóng trốn vào cửa phòng bệnh gần đó, đem vành nón kéo xuống thấp.
Chờ đến khi người phụ nữ kia đi ngang qua anh, anh ta mới ngẩng đầu nhìn sang. Vừa nhìn anh ta liền giật mình, bởi vì anh ta nhận ra người phụ nữ đó chính là Cố Hạnh Nguyên.
Cô xuất hiện ở đây, lại liên tưởng đến ngày hôm qua, xem ra suy đoán kia rất có khả năng là thật.
Lúc đẩy cửa bước vào, anh ta liền nghe thấy lời nói này của Cục trưởng Quách.
Cục trưởng Quách gặp Đường Thiên Trạch, tựa như nô tài gặp chủ nhân, ông ta dùng hết sức đứng lên khỏi giường, cười rạng rỡ: “Ngài Đường, tôi chỉ là tức giậm với cái người vừa mới đi thôi.”
Đường Thiên Trạch đi tới trước mặt ông ta nhìn trên dưới một lượt, ánh mắt anh ta dừng lại cái tay đang bó thạch cao: “Chuyện hôm qua tôi đã nghe rồi, không nghĩ rằng ông lại bị thương nặng đến vậy.”
“Ngài Đường nhọc lòng rồi. Tay của tôi chỉ bị trật khớp thôi, không phải việc gì lớn. Tôi làm vậy cũng chỉ muốn nhân cơ hội giáo huấn bọn họ một chút thôi.” Nói rồi, Cục trưởng Quách hoạt động cánh tay một chút biểu thị mình chỉ là đang giả vờ.
“Cục trưởng Quách, xem ra để có thể chỉnh được bọn họ ông cũng tốn không ít công phu rồi.”
“Ha ha, không phải như thế. Tôi chỉ là làm theo dặn dò của ông cụ mà thôi.”
Đường Thiên Trạch nhìn ông ta, khuôn mặt vốn đang ôn hòa bỗng chốc thay đổi, anh ta nâng tay đánh lên cánh tay đang bó bột của Cục trưởng Quách.
Tiếp đó, liền nghe thấy Cục trưởng Quách hét thảm một tiếng.
Chỉ thấy chỗ bị Đường Thiên Trạch đánh, băng gạc bị hõm xuống một lỗ, thạch cao cũng bị đánh nát.
Tuy rằng Cục trưởng Quách không bị thương tổn đến gân cốt, nhưng chỉ với thân thể của ông ta làm sao có thể chịu nổi sức lực lớn đến vậy.
Ông ta một tay đỡ lấy cánh tay đang bị thương của mình, thống khổ méo miệng nhìn Đường Thiên Trạch: “Ư…Ngài Đường, ngài đây là…Tôi đã làm điều gì sai sao?”
Vẻ mặt của Đường Thiên Trạch lúc này vẫn đáng sợ như ban đầu: “Người vừa nảy bước ra khỏi phòng của ông có phải là cô gái kia.”
“Đúng vậy, cô ta là người đã làm hại tay tôi bị thương. Nhưng chuyện này sao lại chọc đến ngài chứ?” Cục trưởng Quách nghĩ mãi không ra. Cô ta là tổng giám đốc Bắc Minh thị, mà ông ta thì được lệnh là phải thể hiện thái độ với Bắc Minh thị mà.
Đường Minh Trạch không trực tiếp đáp lời ông ta, chỉ nói là: “Ông kể rõ ràng mọi chuyện tối qua cho tôi nghe, đừng hòng che giấu việc gì nếu không ông biết hậu quả rồi đấy.”
“Ngài Đường, xin ngài bớt giận, tôi sẽ nói hết sự thật cho ngài biết.” Cục trưởng Quách kể hết mọi chuyện ra.
Còn chuyện thủ hạ của mình thả thuốc vào trong ly rượu của Cố Hạnh Nguyên như thế nào, cùng chuyện mình chuẩn bị thừa dịp chiếm tiện nghi ra sao, hắn không nhắc đến nữa chữ.
***
Đường Thiên Trạch nghe chuyện Cục trưởng Quách kể lại, rồi cau mày suy nghĩ, Bắc Minh Thiện sẽ không chỉ vì chuyện như vậy mà đánh ông ta.
Chắc chắn ông ta vẫn còn đang giấu giếm chuyện gì đó, nghĩ rằng nói dối như thế thì có thể qua ải sao.
Nghĩ vậy, anh ta lần thứ hai giơ tay lên, để lại một cái hố nhỏ trên thạch cao và băng gạc.
Lần này Cục trưởng Quách đau đến đổ mồ hôi lạnh. Ông ta có chút oan ức nói: “Ngài, ngài Đường, tôi đã nói hết rồi…”
“Hừ…” Đường Thiên Trạch cười lạnh một tiếng: " Ông bị đánh, khẳng định không phải nguyên nhân mà ông nói. Gan ông đúng là lớn thật, còn dám nói dối cả tôi. Khôn hồn thì đem hết chuyện mà ông giấu nói ra đi, bằng không cái tay giả bộ gãy này của ông sẽ biến thành gãy thật mà còn nặng gấp đôi đấy.”
Nghe anh ta nói thế sau lưng Cục trưởng Quách đổ đầy mồ hôi lạnh, ông ta không giấu được nữa rồi. Lần này, ông ta khai hết tất cả, thậm chí chi tiết nhỏ cũng nói ra hết.
Đường Thiên Trạch một bên nghe, tay lại nắm chặt đến độ nghe cả tiếng răng rắc.
Đến khi ông ta nói đến lúc Bắc Minh Thiện xuất hiện, thì bất ngờ đấm ông ta một phát.
“A….”
Ngay sau đó Cục trưởng Quách kêu đầy thảm thiết.
Cánh tay bị bó thạch cao cùng băng gạt bắt đầu run rẩy, rất nhanh máu đỏ sẫm lập tức tràn ra khỏi lớp vải thưa bên trong.
Lần này còn tàn nhẫn hơn cả Bắc Minh Thiện, ông ta còn cảm giác được tay của mình đã bị bẻ gãy.
Đường Thiên Trạch nếu đã đánh ông ta, tất nhiên cũng sẽ cho ông ta biết được nguyên nhân.
“Ông có biết người phụ nữ kia là ai hay không.”
“Cô ta không phải là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh à…” Giọng Cục trưởng Quách lần này mang theo âm thanh như muốn khóc. Hai ngày bị đánh hai lần, nhưng chỉ một cánh tay bị thương.
“Người phụ nữ đó chính là con gái của sư phụ! Ông lại dám dùng thuốc với cô ta, ông chán sống rồi phải không.”
Nghe đến đó, Cục trưởng Quách sợ đến mức chân mềm nhũn, bỗng chốc ông ta quỳ gối trước mặt Đường Thiên Trạch, lúc này ông ta cũng không bận tâm đến cánh tay đang đau xót khôn cùng kia, so với mạng của ông thì chút đau đớn đó chẳng đáng là gì.