Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-587
Chương 587: Tin tức ngoài ý muốn
Xem ra chuyện này phải suy tính lại nên xử lý thế nào.
“Sao hả, chuyện này có khó khăn gì với anh không?” Bắc Minh Diệp Long ít nhiều vẫn tồn tại chút ảo tưởng hỏi một câu.
Đường Thiên Trạch nhíu mày một cái: “Chuyện này trước tiên cậu đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của tôi được rồi.” Nói xong, Đường Thiên Trạch liền cúp máy.
Bắc Minh Diệp Thanh nghe tiếng cúp máy, cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng anh ta có thể cảm thấy khi mình nói ra tên Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch mới nhanh chóng cúp điện thoại.
Chẳng lẽ Cố Hạnh Nguyên có gì bí mật?
Nghĩ đến đây, Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút không có khả năng, anh ta và Cố Hạnh Nguyên đã làm bạn nhiều năm như vậy, cô ấy có gì khó nói bản thân anh còn không biết hay sao.
Có lẽ là người kia có việc gấp muốn làm thôi.
…
Đường Thiên Trạch cúp máy, anh ta nghĩ hôm nay cú điện thoại này đối với anh ta và sư phụ của mình mà nói, thực sự rất quan trọng.
Có điều trước khi nói cho sư phụ chuyện này, anh ta còn phải làm một chuyện.
Bắc Minh Thiện bị giam vì tội mưu sát, đối với Đường Thiên Trạch mà nói vẫn chưa thể hả giận.
Bởi vì anh ta không gục ngã trong tay mình, tiếp theo, với Bắc Minh Thiện anh ta cần phải thêm dầu vào lửa.
Về phần vụ án mưu sát mà Bắc Minh Thiện dính phải, anh ta cũng phải điều tra một chút.
…
Đường Thiên Trạch nhanh chóng báo tin tức Bắc Minh Thiện bị cảnh sát bắt cho Lý Thâm.
Nghe vậy Lý Thâm cảm thấy bất ngờ vô cùng, ông ta thở dài nói: “Người như Bắc Minh Thiện, thật không ngờ lại dính vào chuyện thế này, đúng là hời cho cậu ta. Ta không thích chuyện mình đang đối phó một người, kẻ đó lại xảy ra chuyện trước. Con thăm dò chi tiết xem, rốt cuộc là vì chuyện gì.”
Vừa nhắc đến Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch lập tức nhớ đến chuyện Bắc Minh Diệp Long tiết lộ cho anh ta.
“Sư phụ, con còn một tin nữa muốn báo cho sư phụ. Trước khi Bắc Minh Thiện bị cảnh sát bắt đi, anh ta đã mở hội nghị cấp cao tại Bắc Minh Thị, trong buổi hội nghị đó anh ta đã chọn ra người kế nhiệm chức tổng giám đốc của Bắc Minh Thị.”
Lý Thâm đập đập chiếc tẩu thuốc trong tay lên gạt tàn: “Bắc Minh Thiện đã bị bắt giam, tuy không phải do chúng ta làm nhưng cũng coi như bớt một công đoạn, để tên nhóc Bắc Minh Diệp Long kia xem mà làm là được rồi. Chuyện người được chọn làm tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ ta không có hứng thú quan tâm.”
Đối với Lý Thâm mà nói, Bắc Minh Chính đã chết, Bắc Minh Thiện vào tù.
Kết cục của hai người này như vậy, cũng có thể coi như đã hóa giải một chút oán hận khi Dư Như Khiết làm mất con của ông ta năm đó.
Hiện giờ Cố Hạnh Nguyên đã trở lại đoàn tụ cùng Lục Lộ. Tuy con bé không nhận ông là cha, nhưng vẫn có thể gặp nhau trong lúc hỏi thăm Lục Lộ, đối với Lý Thâm mà nói cũng là một loại hạnh phúc hiếm hoi.
Nhưng… thứ hạnh phúc này quá ngắn ngủi, còn sót lại vẫn là nỗi đau khổ cả đời không thể tiêu tan.
Nếu như không phải Dư Như Khiết năm đó, có lẽ bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống những ngày tươi đẹp như vậy, hơn nữa cuộc sống mẹ con họ hai mươi năm qua cũng sẽ không bấp bênh đến thế.
Trước khi Bắc Minh Thiện xảy ra chuyện, Lý Thâm cũng có rất nhiều cơ hội để hạ gục cậu ta.
Ông ta còn nhớ trong một lần nói chuyện với Lục Lộ, vô tình biết được con gái và Bắc Minh Thiện có một cặp con trai song sinh, còn có một đứa con gái.
Điều này khiến ông ta bắt đầu do dự.
Cuộc đời này ân oán và duyện phận chính là đan xen qua lại như vậy.
Ân oán tình thù của đời trước đến đời tiếp theo cũng dùng phương thức này để hóa giải.
Hóa ra cách này đã không thể dùng. Bởi vì là một bậc bề trêи, ông ta vẫn mong muốn đời sau của mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ông ta không muốn để ba đứa trẻ có một gia đình không hoàn chỉnh, cho dù hiện giờ Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện vẫn chưa tiến vào thánh đường hôn nhân.
Ít nhất hiện giờ nữ chưa gả, nam chưa cưới, vẫn còn cơ hội,
Cái chết của Bắc Minh Chính cũng là chứng minh cho điều này, khiến cho ý định tiến hành hôn lễ của Bắc Minh Thiện hoàn toàn bị hủy bỏ.
Đường Thiên Trạch cũng hiểu sư phụ mình đang suy nghĩ điều gì, có điều nếu sư phụ không biết chuyện này, để Bắc Minh Diệp Long tự ý làm bậy tại tập đoàn Bắc Minh Thị thì có lẽ sẽ liên lụy đến một người khác, đó chính là Cố Hạnh Nguyên.
“Sư phụ, người được lựa chọn làm tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, con nghĩ là sư phụ nên biết thì hơn.”
“Hửm? Con thấy cần thiết ư?” Lý Thâm có chút bất ngờ, Đường Thiên Trạch sao lại để tâm đến tập đoàn Bắc Minh Thị như vậy.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Con thấy cần thiết, bởi vì trước khi đi, người Bắc Minh Thiện chỉ định cho vị trí tổng giám đốc chính à Cố Hạnh Nguyên.”
….
Lý Thâm không khỏi nhíu mày. Ông ta không hiểu được ý đồ của Bắc Minh Thiện.
Vị trí tổng giám đốc có thể tùy tiện tìm ngước khác thay thế ư, chuyện này cần một người có kinh nghiệm nhất định mới đảm nhiệm được.
Chẳng lẽ Bắc Minh Thiện cảm thấy mình đi vào rồi sẽ khó thoát ra ư?
Nghe Đường Thiên Trạch nói, Bắc Minh Thiện từ trước đã bất hòa với nhà họ Bắc Minh, ép anh cả của mình – Bắc Minh Triều Lâm phải đi, đồng thời dùng thủ đoạn cực kỳ độc ác chiếm được cổ phẩn mà cậu ta có, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị.
Có thể nói, cậu ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, khó khăn lắm mới nắm được tập đoàn Bắc Minh Thị trong tay, sao có thể dễ dàng giao người của cậu ta được?
Dù người đó là con gái ông ta, dù có thù hận với nhà Bắc Minh, nhưng ông ta vẫn rất lý trí khi nhìn nhận vấn đề này.
Bắc Minh Thiện chắc chắn không phải loại người mua mâm phải đâm cho thủng, bởi vì cậu ta là một người đàn ông, mặc dù anh ta có lẽ không cần Cố Hạnh Nguyên chịu bất cứ trách nhiệm gì nhưng dưới chân cậu ta còn con cái, không thể không để lại cho các con của mình chút gì được.
Chắc chắn cậu ta có lòng tin nhất định với Cố Hạnh Nguyên.
“Đúng rồi, sư phụ, con còn nghe được, khi Nguyên Nguyên đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, có một người giúp cô ấy, chính là Hình Uy.” Lúc này, Đường Thiên Trạch lại bổ sung một câu.
Nghe thấy tên Hình Uy, Lý Thâm ít nhiều cũng an tâm hơn, con gái mình có người này phụ tá, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Không ngờ Bắc Minh Thiện cũng là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, con gái của mình sinh con cho cậu ta, trong lúc cậu ta khó khăn nhất đã giao toàn bộ tập đoàn cho con bé, nhưng lại để cho trợ thủ đắc lực nhất của mình hỗ trợ, đây là muốn bảo vệ bốn người sau này không phải lo cơm áo.
Lý Thâm nghĩ đến đây, khẽ gật đầu; “Xem ra Bắc Minh Thiện cũng không phải loại chẳng ra gì. Nếu cậu ta đã quyết định như vậy thì ta nghĩ chúng ta cũng nên thu tay lại.”
Đường Thiên Trạch nhanh chóng hiểu được ý đồ của sư phụ mình, ông ấy muốn con gái mình ngồi vững trêи giang sơn của Bắc Minh Thị.
“Thây, hiện giờ thu tay không phải không thể. Có điều Bắc Minh Diệp Long sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa con nghe nói Nguyên Nguyên chỉ đồng ý với Bắc Minh Thiện làm tổng giám đốc lâm thời mà thôi, đến lúc nào đó sẽ có người thay thế cô ấy.”
“Vậy chẳng phải quá dễ hay sao, con chỉ cần rút sạch đầu tư vào cha con Bắc Minh Diệp Long là được.” Xem ra Lý Thâm quyết định bảo vệ vị trí của con gái mình. Chỉ cần Bắc Minh Diệp Long không tranh giành, ở tập đoàn Bắc Minh Thị, nào có ai có năng lực này.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Sư phụ cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
…
Đường Thiên Trạch cúp máy, anh ta bắt đầu tìm cách thu hồi khoản vốn lúc trước đã đầu tư cho Bắc Minh Diệp Long.
Chuyện này nói thì dễ, kỳ thực ít nhiều có chút khó khăn, phải đề phòng anh ta nếu biết sự tình thay đổi sẽ gây ra chuyện gì đó bất lợi với Bắc Minh Thị hoặc Cố Hạnh Nguyên.
Nếu vậy sẽ thành được một mất mười.
…
Trình Trình và Dương Dương từ khi xảy ra bất đồng quan điểm trong chuyện tìm bạn trăm năm cho mẹ mình thì không còn nhắc đến đề tài này nữa.
Cả hai nhìn nhau đều không vừa mắt.
Đây chính là điều khiến người làm em gái như Cửu Cửu có chút khó chịu, bé không muốn hai anh cả ngày cứ xị mặt, bé muốn hai anh giống như trước kia, ngày ngày dỗ dành chơi đùa vui vẻ với mình.
…
Bắc Minh Thiện bị bắt đi đã được năm ngày.
Cho dù là người nhà Bắc Minh hay Cố Hạnh Nguyên đều không thấy thông báo phán quyết của Bắc Minh Thiện.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thâm dẫn Đường Thiên Trạch đến toàn nhà của Bắc Minh Thị.
Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trong phòng làm việc kiểm tra tài liệu. Hai ngày nay bên phía Bắc Minh Diệp Long hình như xảy ra một vài vấn đề.
Trước đó Hình Uy nhận được một cú điện thoại, một người ẩn danh nói với anh, công trình của tập đoàn Gia Mậu xảy ra sự cố khiến công nhân xây dựng tử vong.
Hình Uy tuy không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của người giấu tên này, nhưng chuyện này khá nhạy cảm, hơn nữa lại vào thời điểm Bắc Minh Thiện đang bị giam giữ.
Nếu xử lý không tốt, chuyện này sẽ ảnh hướng cực kỳ xấu đến toàn bộ Bắc Minh Thị.
Anh không dám chậm trễ, phái liền mấy người thân tín đi điều tra tính chân thực của chuyện này, cùng lúc đó thông báo cho Cố Hạnh Nguyên để cô có biện pháp chuẩn bị đối phó.
Nhưng khi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị gọi Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long lại bất ngờ biết được bọn họ đã xin nghỉ hai ngày, hiện đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện.
Điều này khiến cho Cố Hạnh Nguyên có chút khó xoay sở.
Vào thời điểm mấu chốt như vậy, chỉ có một mình cô đối mặt với cục diện này.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lý Thâm và Đường Thiên Trạch bước vào.
Hình Uy mặc dù chưa từng gặp Lý Thâm nhưng anh biết Đường Thiên Trạch, thấy dáng vẻ chẳng tốt lành gì của bọn họ, anh hơi nhíu mày.
Anh nhanh chóng bước tới đứng trước mặt bọn họ: “Xin lỗi, hai người vào bằng cách nào, có hẹn trước không?”
Sắc mặt Lý Thâm âm trầm, nhìn thoáng qua Hình Uy, vốn tâm trạng của ông ta đã không tốt, nhưng dù sao đây cũng không phải địa bàn của mình nên ít nhiều cũng đè nén cơn giận: “Chẳng lẽ tôi đến gặp con gái mình còn cần hẹn trước sao?”
Những lời này cho Hình Uy sửng sốt.
Anh đã từng nghe nói, cha của Cố Hạnh Nguyên không phải sớm đã mất tích ư, sao hôm nay lại nhảy ra.
Chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông này rất nghiêm túc, giữa hàng lông mày tỏa ra một cảm giác uy nghiêm khiến người ta phải lùi bước.
Hơn nữa người đứng sau ông ta là kẻ mà ông chủ ghét nhất, phản cảm nhất – Đường Thiên Trạch.
Điều này khiến anh có chút hoài nghi, người đàn ông trước mặt đang nói dối.
Không đợi Lý Thâm và Đường Thiên Trạch lên tiếng, từ phía sau bỗng vang lên giọng nói của Cố Hạnh Nguyên: “Hình Uy, hai người này tôi quen.”
Xem ra chuyện này phải suy tính lại nên xử lý thế nào.
“Sao hả, chuyện này có khó khăn gì với anh không?” Bắc Minh Diệp Long ít nhiều vẫn tồn tại chút ảo tưởng hỏi một câu.
Đường Thiên Trạch nhíu mày một cái: “Chuyện này trước tiên cậu đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của tôi được rồi.” Nói xong, Đường Thiên Trạch liền cúp máy.
Bắc Minh Diệp Thanh nghe tiếng cúp máy, cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng anh ta có thể cảm thấy khi mình nói ra tên Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch mới nhanh chóng cúp điện thoại.
Chẳng lẽ Cố Hạnh Nguyên có gì bí mật?
Nghĩ đến đây, Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút không có khả năng, anh ta và Cố Hạnh Nguyên đã làm bạn nhiều năm như vậy, cô ấy có gì khó nói bản thân anh còn không biết hay sao.
Có lẽ là người kia có việc gấp muốn làm thôi.
…
Đường Thiên Trạch cúp máy, anh ta nghĩ hôm nay cú điện thoại này đối với anh ta và sư phụ của mình mà nói, thực sự rất quan trọng.
Có điều trước khi nói cho sư phụ chuyện này, anh ta còn phải làm một chuyện.
Bắc Minh Thiện bị giam vì tội mưu sát, đối với Đường Thiên Trạch mà nói vẫn chưa thể hả giận.
Bởi vì anh ta không gục ngã trong tay mình, tiếp theo, với Bắc Minh Thiện anh ta cần phải thêm dầu vào lửa.
Về phần vụ án mưu sát mà Bắc Minh Thiện dính phải, anh ta cũng phải điều tra một chút.
…
Đường Thiên Trạch nhanh chóng báo tin tức Bắc Minh Thiện bị cảnh sát bắt cho Lý Thâm.
Nghe vậy Lý Thâm cảm thấy bất ngờ vô cùng, ông ta thở dài nói: “Người như Bắc Minh Thiện, thật không ngờ lại dính vào chuyện thế này, đúng là hời cho cậu ta. Ta không thích chuyện mình đang đối phó một người, kẻ đó lại xảy ra chuyện trước. Con thăm dò chi tiết xem, rốt cuộc là vì chuyện gì.”
Vừa nhắc đến Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch lập tức nhớ đến chuyện Bắc Minh Diệp Long tiết lộ cho anh ta.
“Sư phụ, con còn một tin nữa muốn báo cho sư phụ. Trước khi Bắc Minh Thiện bị cảnh sát bắt đi, anh ta đã mở hội nghị cấp cao tại Bắc Minh Thị, trong buổi hội nghị đó anh ta đã chọn ra người kế nhiệm chức tổng giám đốc của Bắc Minh Thị.”
Lý Thâm đập đập chiếc tẩu thuốc trong tay lên gạt tàn: “Bắc Minh Thiện đã bị bắt giam, tuy không phải do chúng ta làm nhưng cũng coi như bớt một công đoạn, để tên nhóc Bắc Minh Diệp Long kia xem mà làm là được rồi. Chuyện người được chọn làm tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ ta không có hứng thú quan tâm.”
Đối với Lý Thâm mà nói, Bắc Minh Chính đã chết, Bắc Minh Thiện vào tù.
Kết cục của hai người này như vậy, cũng có thể coi như đã hóa giải một chút oán hận khi Dư Như Khiết làm mất con của ông ta năm đó.
Hiện giờ Cố Hạnh Nguyên đã trở lại đoàn tụ cùng Lục Lộ. Tuy con bé không nhận ông là cha, nhưng vẫn có thể gặp nhau trong lúc hỏi thăm Lục Lộ, đối với Lý Thâm mà nói cũng là một loại hạnh phúc hiếm hoi.
Nhưng… thứ hạnh phúc này quá ngắn ngủi, còn sót lại vẫn là nỗi đau khổ cả đời không thể tiêu tan.
Nếu như không phải Dư Như Khiết năm đó, có lẽ bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống những ngày tươi đẹp như vậy, hơn nữa cuộc sống mẹ con họ hai mươi năm qua cũng sẽ không bấp bênh đến thế.
Trước khi Bắc Minh Thiện xảy ra chuyện, Lý Thâm cũng có rất nhiều cơ hội để hạ gục cậu ta.
Ông ta còn nhớ trong một lần nói chuyện với Lục Lộ, vô tình biết được con gái và Bắc Minh Thiện có một cặp con trai song sinh, còn có một đứa con gái.
Điều này khiến ông ta bắt đầu do dự.
Cuộc đời này ân oán và duyện phận chính là đan xen qua lại như vậy.
Ân oán tình thù của đời trước đến đời tiếp theo cũng dùng phương thức này để hóa giải.
Hóa ra cách này đã không thể dùng. Bởi vì là một bậc bề trêи, ông ta vẫn mong muốn đời sau của mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ông ta không muốn để ba đứa trẻ có một gia đình không hoàn chỉnh, cho dù hiện giờ Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện vẫn chưa tiến vào thánh đường hôn nhân.
Ít nhất hiện giờ nữ chưa gả, nam chưa cưới, vẫn còn cơ hội,
Cái chết của Bắc Minh Chính cũng là chứng minh cho điều này, khiến cho ý định tiến hành hôn lễ của Bắc Minh Thiện hoàn toàn bị hủy bỏ.
Đường Thiên Trạch cũng hiểu sư phụ mình đang suy nghĩ điều gì, có điều nếu sư phụ không biết chuyện này, để Bắc Minh Diệp Long tự ý làm bậy tại tập đoàn Bắc Minh Thị thì có lẽ sẽ liên lụy đến một người khác, đó chính là Cố Hạnh Nguyên.
“Sư phụ, người được lựa chọn làm tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, con nghĩ là sư phụ nên biết thì hơn.”
“Hửm? Con thấy cần thiết ư?” Lý Thâm có chút bất ngờ, Đường Thiên Trạch sao lại để tâm đến tập đoàn Bắc Minh Thị như vậy.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Con thấy cần thiết, bởi vì trước khi đi, người Bắc Minh Thiện chỉ định cho vị trí tổng giám đốc chính à Cố Hạnh Nguyên.”
….
Lý Thâm không khỏi nhíu mày. Ông ta không hiểu được ý đồ của Bắc Minh Thiện.
Vị trí tổng giám đốc có thể tùy tiện tìm ngước khác thay thế ư, chuyện này cần một người có kinh nghiệm nhất định mới đảm nhiệm được.
Chẳng lẽ Bắc Minh Thiện cảm thấy mình đi vào rồi sẽ khó thoát ra ư?
Nghe Đường Thiên Trạch nói, Bắc Minh Thiện từ trước đã bất hòa với nhà họ Bắc Minh, ép anh cả của mình – Bắc Minh Triều Lâm phải đi, đồng thời dùng thủ đoạn cực kỳ độc ác chiếm được cổ phẩn mà cậu ta có, trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị.
Có thể nói, cậu ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, khó khăn lắm mới nắm được tập đoàn Bắc Minh Thị trong tay, sao có thể dễ dàng giao người của cậu ta được?
Dù người đó là con gái ông ta, dù có thù hận với nhà Bắc Minh, nhưng ông ta vẫn rất lý trí khi nhìn nhận vấn đề này.
Bắc Minh Thiện chắc chắn không phải loại người mua mâm phải đâm cho thủng, bởi vì cậu ta là một người đàn ông, mặc dù anh ta có lẽ không cần Cố Hạnh Nguyên chịu bất cứ trách nhiệm gì nhưng dưới chân cậu ta còn con cái, không thể không để lại cho các con của mình chút gì được.
Chắc chắn cậu ta có lòng tin nhất định với Cố Hạnh Nguyên.
“Đúng rồi, sư phụ, con còn nghe được, khi Nguyên Nguyên đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, có một người giúp cô ấy, chính là Hình Uy.” Lúc này, Đường Thiên Trạch lại bổ sung một câu.
Nghe thấy tên Hình Uy, Lý Thâm ít nhiều cũng an tâm hơn, con gái mình có người này phụ tá, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Không ngờ Bắc Minh Thiện cũng là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, con gái của mình sinh con cho cậu ta, trong lúc cậu ta khó khăn nhất đã giao toàn bộ tập đoàn cho con bé, nhưng lại để cho trợ thủ đắc lực nhất của mình hỗ trợ, đây là muốn bảo vệ bốn người sau này không phải lo cơm áo.
Lý Thâm nghĩ đến đây, khẽ gật đầu; “Xem ra Bắc Minh Thiện cũng không phải loại chẳng ra gì. Nếu cậu ta đã quyết định như vậy thì ta nghĩ chúng ta cũng nên thu tay lại.”
Đường Thiên Trạch nhanh chóng hiểu được ý đồ của sư phụ mình, ông ấy muốn con gái mình ngồi vững trêи giang sơn của Bắc Minh Thị.
“Thây, hiện giờ thu tay không phải không thể. Có điều Bắc Minh Diệp Long sẽ không từ bỏ ý định, hơn nữa con nghe nói Nguyên Nguyên chỉ đồng ý với Bắc Minh Thiện làm tổng giám đốc lâm thời mà thôi, đến lúc nào đó sẽ có người thay thế cô ấy.”
“Vậy chẳng phải quá dễ hay sao, con chỉ cần rút sạch đầu tư vào cha con Bắc Minh Diệp Long là được.” Xem ra Lý Thâm quyết định bảo vệ vị trí của con gái mình. Chỉ cần Bắc Minh Diệp Long không tranh giành, ở tập đoàn Bắc Minh Thị, nào có ai có năng lực này.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Sư phụ cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
…
Đường Thiên Trạch cúp máy, anh ta bắt đầu tìm cách thu hồi khoản vốn lúc trước đã đầu tư cho Bắc Minh Diệp Long.
Chuyện này nói thì dễ, kỳ thực ít nhiều có chút khó khăn, phải đề phòng anh ta nếu biết sự tình thay đổi sẽ gây ra chuyện gì đó bất lợi với Bắc Minh Thị hoặc Cố Hạnh Nguyên.
Nếu vậy sẽ thành được một mất mười.
…
Trình Trình và Dương Dương từ khi xảy ra bất đồng quan điểm trong chuyện tìm bạn trăm năm cho mẹ mình thì không còn nhắc đến đề tài này nữa.
Cả hai nhìn nhau đều không vừa mắt.
Đây chính là điều khiến người làm em gái như Cửu Cửu có chút khó chịu, bé không muốn hai anh cả ngày cứ xị mặt, bé muốn hai anh giống như trước kia, ngày ngày dỗ dành chơi đùa vui vẻ với mình.
…
Bắc Minh Thiện bị bắt đi đã được năm ngày.
Cho dù là người nhà Bắc Minh hay Cố Hạnh Nguyên đều không thấy thông báo phán quyết của Bắc Minh Thiện.
Trong khoảng thời gian này, Lý Thâm dẫn Đường Thiên Trạch đến toàn nhà của Bắc Minh Thị.
Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trong phòng làm việc kiểm tra tài liệu. Hai ngày nay bên phía Bắc Minh Diệp Long hình như xảy ra một vài vấn đề.
Trước đó Hình Uy nhận được một cú điện thoại, một người ẩn danh nói với anh, công trình của tập đoàn Gia Mậu xảy ra sự cố khiến công nhân xây dựng tử vong.
Hình Uy tuy không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của người giấu tên này, nhưng chuyện này khá nhạy cảm, hơn nữa lại vào thời điểm Bắc Minh Thiện đang bị giam giữ.
Nếu xử lý không tốt, chuyện này sẽ ảnh hướng cực kỳ xấu đến toàn bộ Bắc Minh Thị.
Anh không dám chậm trễ, phái liền mấy người thân tín đi điều tra tính chân thực của chuyện này, cùng lúc đó thông báo cho Cố Hạnh Nguyên để cô có biện pháp chuẩn bị đối phó.
Nhưng khi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị gọi Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long lại bất ngờ biết được bọn họ đã xin nghỉ hai ngày, hiện đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện.
Điều này khiến cho Cố Hạnh Nguyên có chút khó xoay sở.
Vào thời điểm mấu chốt như vậy, chỉ có một mình cô đối mặt với cục diện này.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lý Thâm và Đường Thiên Trạch bước vào.
Hình Uy mặc dù chưa từng gặp Lý Thâm nhưng anh biết Đường Thiên Trạch, thấy dáng vẻ chẳng tốt lành gì của bọn họ, anh hơi nhíu mày.
Anh nhanh chóng bước tới đứng trước mặt bọn họ: “Xin lỗi, hai người vào bằng cách nào, có hẹn trước không?”
Sắc mặt Lý Thâm âm trầm, nhìn thoáng qua Hình Uy, vốn tâm trạng của ông ta đã không tốt, nhưng dù sao đây cũng không phải địa bàn của mình nên ít nhiều cũng đè nén cơn giận: “Chẳng lẽ tôi đến gặp con gái mình còn cần hẹn trước sao?”
Những lời này cho Hình Uy sửng sốt.
Anh đã từng nghe nói, cha của Cố Hạnh Nguyên không phải sớm đã mất tích ư, sao hôm nay lại nhảy ra.
Chỉ thấy vẻ mặt của người đàn ông này rất nghiêm túc, giữa hàng lông mày tỏa ra một cảm giác uy nghiêm khiến người ta phải lùi bước.
Hơn nữa người đứng sau ông ta là kẻ mà ông chủ ghét nhất, phản cảm nhất – Đường Thiên Trạch.
Điều này khiến anh có chút hoài nghi, người đàn ông trước mặt đang nói dối.
Không đợi Lý Thâm và Đường Thiên Trạch lên tiếng, từ phía sau bỗng vang lên giọng nói của Cố Hạnh Nguyên: “Hình Uy, hai người này tôi quen.”