Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-580
Chương 580: Anh thay đổi rồi
Buổi tiệc nhìn như là đột ngột chuẩn bị cho Cố Hạnh Nguyên qua hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Trong bữa cơm này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có đủ mùi vị.
…
“Diệp Long, bữa trưa ngày hôm nay có phải là do chủ ý của anh không?” Cố Hạnh Nguyên ngồi trêи xe của Bắc Minh Diệp Long, xe đang trêи đường lao vùn vụt về phía tập đoàn Bắc Minh thị.
Hai tay Bắc Minh Diệp Long nắm chặt tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường ở phía trước.
Anh ta nhẹ gật đầu: “Không sai, là anh tạm thời chuẩn bị, như thế nào, em hai lòng không?”
“Anh như thế này là có ý gì hả? Là bữa tiệc chào đón em lên chức hay là bữa tiệc để chúc mừng Bắc Minh Thiện rời khỏi Bắc Minh thị hả?” Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Bắc Minh Diệp Long thả chậm tốc độ xe: “Hạnh Nguyên, em hỏi như vậy kêu anh phải trả lời như thế nào mới tốt đây, đương nhiên là bữa tiệc chào đón em rồi. Mặc dù bây giờ chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa, nhưng mà anh vẫn cảm thấy vui mừng thay cho em vì em có thể có thành tựu của ngày hôm nay.”
“Diệp Long, từ sau khi hai người chúng ta chia tay, anh và em đều đã thay đổi. Thật ra bữa tiệc ngày hôm nay nhìn giống như là đang chuẩn bị cho em, nhưng kì thực lại là đang ra uy với em.”
Bắc Minh Diệp Long nghe đến đó, nụ cười trêи mặt lập tức liền biến mất, anh ta có chút bất an nhưng mà vẫn muốn cố gắng giải thích nói: “Hạnh Nguyên, có phải là em đã quá nhạy cảm rồi hay không, chuyện ngày hôm nay sao có thể giống như em tưởng tượng được chứ, có lẽ là là ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tinh thần của em không thích nghi được.”
…
Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua Bắc Minh Diệp Long: “Diệp Long, bây giờ ở trong chiếc xe này cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, anh còn có cái gì mà cần phải che giấu nữa.”
“Hạnh Nguyên, anh che giấu cái gì chứ? Chẳng lẽ là vừa rồi các giám đốc mời rượu anh trong buổi tiệc đó không mời em, cho nên em canh cánh trong lòng?”
Bắc Minh Diệp Long làm bộ dạng như là rất oan ức.
“Diệp Long, em cũng không phải là một người nhỏ mọn như vậy, cũng sẽ không bởi vì bọn họ không mời rượu em mà em có cái gì khó chịu, chẳng qua là em đang nói chuyện chính. Anh suy nghĩ một chút đi, bắt đầu từ sáng ngày hôm nay từ khi Bắc Minh Thiện gọi em tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, trong lúc vô tình em đã chú ý đến ánh mắt của anh có chỗ không đúng, mà sau khi giám đốc bộ phận nào đó đề cử anh làm tổng giám đốc thì trêи mặt của anh lại hiện ra nét vui mừng. Em không phải là một người ngu, em có mắt để nhìn cử chỉ cho tới hành động của các người căn bản cũng không đặt em, hoặc là nói đặt vị trí hiện tại của em vào trong mắt, nhưng mà bây giờ cũng đã trở thành kết cục đã định rồi, anh cần gì phải để tất cả mọi người không vui cơ chứ? Chẳng lẽ nói anh vẫn còn đang dòm ngó chức vị tổng giám đốc tạm thời hiện tại của em nữa à?”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Diệp Long có chút thay đổi.
“Không sai, quả thật là trong lòng của anh rất không thoải mái. Dựa vào cái gì mà anh cố gắng giành lấy dự án cho Bắc Minh thị, anh cống hiến cho Bắc Minh thị, nhưng mà tại sao chú ta lại nhắm mắt làm ngơ? Dựa vào cái gì mà bây giờ đến lúc chú ta sắp đi rồi, thà rằng để cho một người không hiểu chút nào về kinh doanh giống như em để tiếp nhận vị trí giám đốc của chú ta, về phần ngày hôm nay ở trong cuộc họp hay là trong bữa tiệc, hành động của những người giám đốc đó mới thật sự là ra mặt bất bình thay cho anh.”
Bắc Minh Diệp Long nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, thật ra thì hiện tại anh không trông mong gì với vị trí tổng giám đốc tạm thời, bởi vì sớm muộn gì tập đoàn Bắc Minh thị cũng sẽ thuộc về anh, nếu như em muốn Bắc Minh thị được an toàn trong nhiệm kỳ của mình thì em tốt nhất nên nghe lời anh. Về phần mấy người phụ trách hay là giám đốc gì đó, đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ em gì hết.”
“Ha ha…” Nghe đến đó, Cố Hạnh Nguyên không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Diệp Long, em thật sự không biết trước kia mới là con người thật của anh hay bây giờ mới chính là con người thật của anh, anh cho rằng những người đề cử anh là đối xử thật lòng thật dạ với anh hả? Trước đó bọn họ đều là cấp dưới của Bắc Minh Thiện, hiện tại lại đứng về phía của anh, vậy thì điều đó chứng minh có thể bất cứ lúc nào đó có một người khác xuất hiện thì bọn họ lại sẽ đứng về phía của người kia, thật ra thì anh vẫn luôn lén lút mua chuộc những người này, Bắc Minh Thiện đều biết hết đó. Anh có biết tại sao sau này anh ấy lại phái em đến đây làm trợ lý hay không, đó cũng là bởi vì anh ấy muốn cho anh một lời cảnh cáo, đừng bởi vì ân oán cá nhân, kết quả là hủy hoại đi toàn bộ Bắc Minh thị, anh cũng đừng quên rằng tập đoàn này là do một tay của ông nội anh tạo dựng nên, nếu như anh không thể làm cho nó phát triển vậy thì anh cũng đừng có tự tay phá hủy nó.”
Bắc Minh Diệp Long dứt khoát dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt của anh ta làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ.
“Hạnh Nguyên, anh cũng là vì thấy chúng ta là bạn bè, là người yêu của nhau nên anh mới có thể nói cho em nhiều như vậy. Có phải là em đã đứng cùng một phía với Bắc Minh Thiện rồi không? Chẳng lẽ là em đã quên lúc trước anh ta dùng một tờ hợp đồng để tách anh và em ra rồi ư, đưa em lên một con đường không có cách nào ngẩng đầu lên được, hoặc là nói sự khác nhau giữa bây giờ và lúc trước là em không phải anh. Nhưng mà mặc kệ như thế nào đi nữa, anh vẫn muốn nói với em một câu: thuận anh thì sống, nghịch anh thì chết. Bắc Minh thị nhất định phải là của anh!”
…
Cố Hạnh Nguyên thở dài, sau đó đưa tay mở cửa xe, ra trước khi đi cô còn nói với Bắc Minh Diệp Long: “Em sẽ không nhìn anh hủy hoại sự nghiệp của ông Bắc Minh trong vòng một nốt nhạc, đã từng là bạn bè của nhau, em sẽ cho anh một lời khuyên cuối cùng: cho dù tương lai anh đưa ra quyết định gì, xin anh hãy suy nghĩ lại và hành động để tránh làm ra sai lầm lớn.”
Nói xong, cô bước xuống từ trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, hòa lẫn vào trong dòng người bên đường rất nhanh.
Bắc Minh Diệp Long nhìn bóng lưng rời đi của Cố Hạnh Nguyên, trong mắt của anh ta lại phát ra một tia thống khổ.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Tiếp theo đó anh ta lại lấy điện thoại di động ra: “Bà nội, cháu có chuyện muốn tâm sự với bà.”
…
Vẫn là phòng trà đó, vẫn là phòng bao “phong thanh” như cũ.
Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Diệp Long ngồi đối diện nhau.
Trêи mặt của bà ta vẫn là nụ cười hiền lành: “Diệp Long, sao hôm nay lại nhớ bà mà tìm bà uống trà vậy, bà thấy sắc mặt của cháu không tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Bắc Minh Diệp Long cầm lấy ấm trà tử sa trước mặt, rót một tách trà cho bà nội rồi sau đó lại rót cho mình một tách.
Anh ta ngửa đầu uống cạn một tách trà.
Sau đó lại đặt tách trà lên trêи bàn, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Sau đó nói: “Bà nội, chú hai bị bắt rồi.”
Giang Tuệ Tâm vừa đưa tách trà đến bên miệng của mình, đang muốn uống, nghe thấy Bắc Minh Diệp Long nói như vậy thì lập tức giật mình.
Tay đang bưng tách trà của bà ta cũng dừng lại.
“Diệp Long, đây là chuyện khi nào vậy?”
“Chính là chuyện sáng ngày hôm nay, chú ấy đã bị hai người cảnh sát dẫn đi khỏi hội trường.” Bắc Minh Diệp Long nói, lại cầm lấy ấm trà rót cho mình một tách.
“Vậy cháu có biết là Thiện xảy ra chuyện gì không?”
Bắc Minh Diệp Long lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể thì cháu cũng không rõ ràng nữa, nhưng mà hình như là chú hai dính líu đến một vụ án giết người.”
“Giết người?” Giang Tuệ Tâm lập tức giật mình, sao Bắc Minh Thiện có thể giết người được chứ.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, Giang Tuệ Tâm vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì hiện tại bà ta đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
“Diệp Long, vậy bây giờ chẳng phải Bắc Minh thị đã trở thành rắn mất đầu rồi ư? Cháu là cháu trai trưởng của Bắc Minh thị, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Bắc Minh Diệp Long đau khổ từ một tiếng: “Bà nội, chuyện đó bà cũng không còn phải lo lắng đâu, trước khi chú hai bị cảnh sát dẫn đi, chú ấy đã giao phó chuyện Bắc Minh thị rồi.”
“Ý của cháu là…” Nói đến đây, trong mắt của Giang Tuệ Tâm phát ra ánh sáng: “Có phải là Thiện đã giao lại vị trí tổng giám đốc cho cháu hoặc là Triều Lâm rồi không?”
Đối với bà ta mà nói chỉ cần Bắc Minh Thiện giao quyền trong tay ra, vậy thì thời gian tuổi già của bà với con trai sẽ tốt hơn không ít.
Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Cháu cùng với ba cháu đều không đến lượt.”
“Vậy nó giao Bắc Minh thị vào tay người nào?” Giang Tuệ Tâm vội vàng ân cần hỏi.
“Bà nội, người mà chú hai phó thác là người mà bà và cháu tuyệt đối không ngờ tới, là Cố Hạnh Nguyên.”
Giang Tuệ Tâm lập tức nhíu mày, đúng là như vậy, cho dù bà ta có nghĩ tới ai cũng sẽ không nghĩ đến là cô: “Chuyện này, chuyện này sao có thể được chứ chứ. Cố Hạnh Nguyên không có hiểu cái gì hết, sao Thiện lại có thể dễ dàng để nó quản lý Bắc Minh thị được. Không được, bà phải đi tìm Thiện thương lượng một chút, Bắc Minh thị là tâm huyết cả đời của ông ấy, không thể bị rơi vào tay của người ngoài như vậy được.”
Giang Tuệ Tâm quả thật rất gấp gáp, bà ta vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Bà nội, bà không cần phải đi nữa đâu, bây giờ chú hai đang bị giam rồi, không có người nào có thể đi gặp chú ấy được. Huống hồ gì lúc chuyện này tuyên bố còn có luật sư ở đó nữa, đây là sự thật không thể nào thay đổi.”
…
Đối với Giang Tuệ Tâm mà nói, chỉ cần không phải là Bắc Minh Thiện giữ vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, người khác có là ai đi nữa cũng không quan trọng.
Bởi vì không có ai có thể làm lay chuyển được địa vị của bà ta ở nhà họ Bắc Minh.
Bà ta hiểu tính cách của Bắc Minh Thiện, biết là anh sẽ không tặng lại vị trí tổng giám đốc cho người nhà của Bắc Minh Triều Lâm khi anh đã vất vả đoạt lại nó.
Nhưng mà bất ngờ là anh lại giao vị trí này cho Cố Hạnh Nguyên, một người gần như không hiểu gì về làm ăn.
Thậm chí là Hình Uy đi theo anh mài giũa học tập nhiều năm như vậy rồi cũng không được nhắc tới.
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy biểu cảm của Giang Tuệ Tâm hết sức khó coi, trêи cơ bản anh ta cũng có thể nghỉ được chắc chắn là bà nội cảm thấy buồn bực bởi vì Bắc Minh thị rơi vào trong tay của người ngoài.
“Bà nội, bà cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu, cũng may là vị trí tổng giám đốc của Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ là tạm thời thôi. Lúc còn trong phòng họp cháu đã nghe cảnh sát nói bên họ có chứng cứ xác thực về việc chú hai giết người, chỉ cần bản án của chú ấy được thành lập rồi, vậy thì chức vị tổng giám đốc của Bắc Minh thị sẽ được bầu chọn một lần nữa, mà cháu sẽ là người ngồi lên vị trí tổng giám đốc.”
“Diệp Long, cháu có thể chắc chắn không? Ở Bắc Minh thị có không ít những người gạo cội đi theo Thiện, chỉ cần là bọn họ đưa ra phản đối thì cháu sẽ không thể lên chức thuận lợi được. Huống hồ gì ở trong tay của Thiện dù sao vẫn còn nắm giữ một phần lớn cổ phần của Bắc Minh thị, nó tuyệt đối sẽ không chuyển nhượng những thứ này cho cháu đâu.” Giang Tuệ Tâm đã theo Bắc Minh Chính nhiều năm như vậy rồi, mặc dù cũng chẳng biết chuyện kinh doanh là bao, nhưng mà mấy chuyện tính toán này thì bà ta thành thạo nhất.
Bắc Minh Diệp Long cười lạnh nói: “Bà nội, cháu thấy chắc là chú hai sẽ không ra ngoài được nữa đâu. Về phần cổ phần ở trong tay của chú ấy, cháu cũng đã nghĩ kỹ là phải làm như thế nào rồi, đến lúc đó gộp lại với cổ phần trong tay của cháu cũng không ít, những thứ này vốn dĩ thuộc về cháu trai trưởng nhà họ Bắc Minh là cháu.”
Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng quyết liệt của Bắc Minh Diệp Long, ít nhiều gì trong lòng cũng hơi lo lắng.
Nhưng mà cũng may, nếu như tương lai Bắc Minh Diệp Long sẽ nắm giữa Bắc Minh thị hoặc là nhà họ Bắc Minh, vậy cũng sẽ không làm vị trí của mình rung chuyển.
“Diệp Long, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, trước khi mọi thứ vẫn còn chưa nhận được kết quả thì không cần phải quá nóng lòng đâu.” Giang Tuệ Tâm vội vàng dặn dò.
…
“Cô chủ, cô chủ?” Hình Uy đã làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía đối diện, ánh mắt của cô có chút xuất thần, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nghe thấy có người đang gọi mình, cô lập tức lấy lại tinh thần: “Hình Uy, anh nói cái gì?”
Buổi tiệc nhìn như là đột ngột chuẩn bị cho Cố Hạnh Nguyên qua hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Trong bữa cơm này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có đủ mùi vị.
…
“Diệp Long, bữa trưa ngày hôm nay có phải là do chủ ý của anh không?” Cố Hạnh Nguyên ngồi trêи xe của Bắc Minh Diệp Long, xe đang trêи đường lao vùn vụt về phía tập đoàn Bắc Minh thị.
Hai tay Bắc Minh Diệp Long nắm chặt tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường ở phía trước.
Anh ta nhẹ gật đầu: “Không sai, là anh tạm thời chuẩn bị, như thế nào, em hai lòng không?”
“Anh như thế này là có ý gì hả? Là bữa tiệc chào đón em lên chức hay là bữa tiệc để chúc mừng Bắc Minh Thiện rời khỏi Bắc Minh thị hả?” Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Bắc Minh Diệp Long thả chậm tốc độ xe: “Hạnh Nguyên, em hỏi như vậy kêu anh phải trả lời như thế nào mới tốt đây, đương nhiên là bữa tiệc chào đón em rồi. Mặc dù bây giờ chúng ta không còn ở cạnh nhau nữa, nhưng mà anh vẫn cảm thấy vui mừng thay cho em vì em có thể có thành tựu của ngày hôm nay.”
“Diệp Long, từ sau khi hai người chúng ta chia tay, anh và em đều đã thay đổi. Thật ra bữa tiệc ngày hôm nay nhìn giống như là đang chuẩn bị cho em, nhưng kì thực lại là đang ra uy với em.”
Bắc Minh Diệp Long nghe đến đó, nụ cười trêи mặt lập tức liền biến mất, anh ta có chút bất an nhưng mà vẫn muốn cố gắng giải thích nói: “Hạnh Nguyên, có phải là em đã quá nhạy cảm rồi hay không, chuyện ngày hôm nay sao có thể giống như em tưởng tượng được chứ, có lẽ là là ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tinh thần của em không thích nghi được.”
…
Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua Bắc Minh Diệp Long: “Diệp Long, bây giờ ở trong chiếc xe này cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, anh còn có cái gì mà cần phải che giấu nữa.”
“Hạnh Nguyên, anh che giấu cái gì chứ? Chẳng lẽ là vừa rồi các giám đốc mời rượu anh trong buổi tiệc đó không mời em, cho nên em canh cánh trong lòng?”
Bắc Minh Diệp Long làm bộ dạng như là rất oan ức.
“Diệp Long, em cũng không phải là một người nhỏ mọn như vậy, cũng sẽ không bởi vì bọn họ không mời rượu em mà em có cái gì khó chịu, chẳng qua là em đang nói chuyện chính. Anh suy nghĩ một chút đi, bắt đầu từ sáng ngày hôm nay từ khi Bắc Minh Thiện gọi em tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, trong lúc vô tình em đã chú ý đến ánh mắt của anh có chỗ không đúng, mà sau khi giám đốc bộ phận nào đó đề cử anh làm tổng giám đốc thì trêи mặt của anh lại hiện ra nét vui mừng. Em không phải là một người ngu, em có mắt để nhìn cử chỉ cho tới hành động của các người căn bản cũng không đặt em, hoặc là nói đặt vị trí hiện tại của em vào trong mắt, nhưng mà bây giờ cũng đã trở thành kết cục đã định rồi, anh cần gì phải để tất cả mọi người không vui cơ chứ? Chẳng lẽ nói anh vẫn còn đang dòm ngó chức vị tổng giám đốc tạm thời hiện tại của em nữa à?”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Diệp Long có chút thay đổi.
“Không sai, quả thật là trong lòng của anh rất không thoải mái. Dựa vào cái gì mà anh cố gắng giành lấy dự án cho Bắc Minh thị, anh cống hiến cho Bắc Minh thị, nhưng mà tại sao chú ta lại nhắm mắt làm ngơ? Dựa vào cái gì mà bây giờ đến lúc chú ta sắp đi rồi, thà rằng để cho một người không hiểu chút nào về kinh doanh giống như em để tiếp nhận vị trí giám đốc của chú ta, về phần ngày hôm nay ở trong cuộc họp hay là trong bữa tiệc, hành động của những người giám đốc đó mới thật sự là ra mặt bất bình thay cho anh.”
Bắc Minh Diệp Long nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, thật ra thì hiện tại anh không trông mong gì với vị trí tổng giám đốc tạm thời, bởi vì sớm muộn gì tập đoàn Bắc Minh thị cũng sẽ thuộc về anh, nếu như em muốn Bắc Minh thị được an toàn trong nhiệm kỳ của mình thì em tốt nhất nên nghe lời anh. Về phần mấy người phụ trách hay là giám đốc gì đó, đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ em gì hết.”
“Ha ha…” Nghe đến đó, Cố Hạnh Nguyên không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Diệp Long, em thật sự không biết trước kia mới là con người thật của anh hay bây giờ mới chính là con người thật của anh, anh cho rằng những người đề cử anh là đối xử thật lòng thật dạ với anh hả? Trước đó bọn họ đều là cấp dưới của Bắc Minh Thiện, hiện tại lại đứng về phía của anh, vậy thì điều đó chứng minh có thể bất cứ lúc nào đó có một người khác xuất hiện thì bọn họ lại sẽ đứng về phía của người kia, thật ra thì anh vẫn luôn lén lút mua chuộc những người này, Bắc Minh Thiện đều biết hết đó. Anh có biết tại sao sau này anh ấy lại phái em đến đây làm trợ lý hay không, đó cũng là bởi vì anh ấy muốn cho anh một lời cảnh cáo, đừng bởi vì ân oán cá nhân, kết quả là hủy hoại đi toàn bộ Bắc Minh thị, anh cũng đừng quên rằng tập đoàn này là do một tay của ông nội anh tạo dựng nên, nếu như anh không thể làm cho nó phát triển vậy thì anh cũng đừng có tự tay phá hủy nó.”
Bắc Minh Diệp Long dứt khoát dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt của anh ta làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ.
“Hạnh Nguyên, anh cũng là vì thấy chúng ta là bạn bè, là người yêu của nhau nên anh mới có thể nói cho em nhiều như vậy. Có phải là em đã đứng cùng một phía với Bắc Minh Thiện rồi không? Chẳng lẽ là em đã quên lúc trước anh ta dùng một tờ hợp đồng để tách anh và em ra rồi ư, đưa em lên một con đường không có cách nào ngẩng đầu lên được, hoặc là nói sự khác nhau giữa bây giờ và lúc trước là em không phải anh. Nhưng mà mặc kệ như thế nào đi nữa, anh vẫn muốn nói với em một câu: thuận anh thì sống, nghịch anh thì chết. Bắc Minh thị nhất định phải là của anh!”
…
Cố Hạnh Nguyên thở dài, sau đó đưa tay mở cửa xe, ra trước khi đi cô còn nói với Bắc Minh Diệp Long: “Em sẽ không nhìn anh hủy hoại sự nghiệp của ông Bắc Minh trong vòng một nốt nhạc, đã từng là bạn bè của nhau, em sẽ cho anh một lời khuyên cuối cùng: cho dù tương lai anh đưa ra quyết định gì, xin anh hãy suy nghĩ lại và hành động để tránh làm ra sai lầm lớn.”
Nói xong, cô bước xuống từ trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, hòa lẫn vào trong dòng người bên đường rất nhanh.
Bắc Minh Diệp Long nhìn bóng lưng rời đi của Cố Hạnh Nguyên, trong mắt của anh ta lại phát ra một tia thống khổ.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Tiếp theo đó anh ta lại lấy điện thoại di động ra: “Bà nội, cháu có chuyện muốn tâm sự với bà.”
…
Vẫn là phòng trà đó, vẫn là phòng bao “phong thanh” như cũ.
Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Diệp Long ngồi đối diện nhau.
Trêи mặt của bà ta vẫn là nụ cười hiền lành: “Diệp Long, sao hôm nay lại nhớ bà mà tìm bà uống trà vậy, bà thấy sắc mặt của cháu không tốt cho lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Bắc Minh Diệp Long cầm lấy ấm trà tử sa trước mặt, rót một tách trà cho bà nội rồi sau đó lại rót cho mình một tách.
Anh ta ngửa đầu uống cạn một tách trà.
Sau đó lại đặt tách trà lên trêи bàn, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Sau đó nói: “Bà nội, chú hai bị bắt rồi.”
Giang Tuệ Tâm vừa đưa tách trà đến bên miệng của mình, đang muốn uống, nghe thấy Bắc Minh Diệp Long nói như vậy thì lập tức giật mình.
Tay đang bưng tách trà của bà ta cũng dừng lại.
“Diệp Long, đây là chuyện khi nào vậy?”
“Chính là chuyện sáng ngày hôm nay, chú ấy đã bị hai người cảnh sát dẫn đi khỏi hội trường.” Bắc Minh Diệp Long nói, lại cầm lấy ấm trà rót cho mình một tách.
“Vậy cháu có biết là Thiện xảy ra chuyện gì không?”
Bắc Minh Diệp Long lắc đầu nói: “Tình huống cụ thể thì cháu cũng không rõ ràng nữa, nhưng mà hình như là chú hai dính líu đến một vụ án giết người.”
“Giết người?” Giang Tuệ Tâm lập tức giật mình, sao Bắc Minh Thiện có thể giết người được chứ.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, Giang Tuệ Tâm vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì hiện tại bà ta đang suy nghĩ đến một chuyện khác.
“Diệp Long, vậy bây giờ chẳng phải Bắc Minh thị đã trở thành rắn mất đầu rồi ư? Cháu là cháu trai trưởng của Bắc Minh thị, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Bắc Minh Diệp Long đau khổ từ một tiếng: “Bà nội, chuyện đó bà cũng không còn phải lo lắng đâu, trước khi chú hai bị cảnh sát dẫn đi, chú ấy đã giao phó chuyện Bắc Minh thị rồi.”
“Ý của cháu là…” Nói đến đây, trong mắt của Giang Tuệ Tâm phát ra ánh sáng: “Có phải là Thiện đã giao lại vị trí tổng giám đốc cho cháu hoặc là Triều Lâm rồi không?”
Đối với bà ta mà nói chỉ cần Bắc Minh Thiện giao quyền trong tay ra, vậy thì thời gian tuổi già của bà với con trai sẽ tốt hơn không ít.
Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Cháu cùng với ba cháu đều không đến lượt.”
“Vậy nó giao Bắc Minh thị vào tay người nào?” Giang Tuệ Tâm vội vàng ân cần hỏi.
“Bà nội, người mà chú hai phó thác là người mà bà và cháu tuyệt đối không ngờ tới, là Cố Hạnh Nguyên.”
Giang Tuệ Tâm lập tức nhíu mày, đúng là như vậy, cho dù bà ta có nghĩ tới ai cũng sẽ không nghĩ đến là cô: “Chuyện này, chuyện này sao có thể được chứ chứ. Cố Hạnh Nguyên không có hiểu cái gì hết, sao Thiện lại có thể dễ dàng để nó quản lý Bắc Minh thị được. Không được, bà phải đi tìm Thiện thương lượng một chút, Bắc Minh thị là tâm huyết cả đời của ông ấy, không thể bị rơi vào tay của người ngoài như vậy được.”
Giang Tuệ Tâm quả thật rất gấp gáp, bà ta vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Bà nội, bà không cần phải đi nữa đâu, bây giờ chú hai đang bị giam rồi, không có người nào có thể đi gặp chú ấy được. Huống hồ gì lúc chuyện này tuyên bố còn có luật sư ở đó nữa, đây là sự thật không thể nào thay đổi.”
…
Đối với Giang Tuệ Tâm mà nói, chỉ cần không phải là Bắc Minh Thiện giữ vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, người khác có là ai đi nữa cũng không quan trọng.
Bởi vì không có ai có thể làm lay chuyển được địa vị của bà ta ở nhà họ Bắc Minh.
Bà ta hiểu tính cách của Bắc Minh Thiện, biết là anh sẽ không tặng lại vị trí tổng giám đốc cho người nhà của Bắc Minh Triều Lâm khi anh đã vất vả đoạt lại nó.
Nhưng mà bất ngờ là anh lại giao vị trí này cho Cố Hạnh Nguyên, một người gần như không hiểu gì về làm ăn.
Thậm chí là Hình Uy đi theo anh mài giũa học tập nhiều năm như vậy rồi cũng không được nhắc tới.
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy biểu cảm của Giang Tuệ Tâm hết sức khó coi, trêи cơ bản anh ta cũng có thể nghỉ được chắc chắn là bà nội cảm thấy buồn bực bởi vì Bắc Minh thị rơi vào trong tay của người ngoài.
“Bà nội, bà cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy đâu, cũng may là vị trí tổng giám đốc của Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ là tạm thời thôi. Lúc còn trong phòng họp cháu đã nghe cảnh sát nói bên họ có chứng cứ xác thực về việc chú hai giết người, chỉ cần bản án của chú ấy được thành lập rồi, vậy thì chức vị tổng giám đốc của Bắc Minh thị sẽ được bầu chọn một lần nữa, mà cháu sẽ là người ngồi lên vị trí tổng giám đốc.”
“Diệp Long, cháu có thể chắc chắn không? Ở Bắc Minh thị có không ít những người gạo cội đi theo Thiện, chỉ cần là bọn họ đưa ra phản đối thì cháu sẽ không thể lên chức thuận lợi được. Huống hồ gì ở trong tay của Thiện dù sao vẫn còn nắm giữ một phần lớn cổ phần của Bắc Minh thị, nó tuyệt đối sẽ không chuyển nhượng những thứ này cho cháu đâu.” Giang Tuệ Tâm đã theo Bắc Minh Chính nhiều năm như vậy rồi, mặc dù cũng chẳng biết chuyện kinh doanh là bao, nhưng mà mấy chuyện tính toán này thì bà ta thành thạo nhất.
Bắc Minh Diệp Long cười lạnh nói: “Bà nội, cháu thấy chắc là chú hai sẽ không ra ngoài được nữa đâu. Về phần cổ phần ở trong tay của chú ấy, cháu cũng đã nghĩ kỹ là phải làm như thế nào rồi, đến lúc đó gộp lại với cổ phần trong tay của cháu cũng không ít, những thứ này vốn dĩ thuộc về cháu trai trưởng nhà họ Bắc Minh là cháu.”
Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng quyết liệt của Bắc Minh Diệp Long, ít nhiều gì trong lòng cũng hơi lo lắng.
Nhưng mà cũng may, nếu như tương lai Bắc Minh Diệp Long sẽ nắm giữa Bắc Minh thị hoặc là nhà họ Bắc Minh, vậy cũng sẽ không làm vị trí của mình rung chuyển.
“Diệp Long, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, trước khi mọi thứ vẫn còn chưa nhận được kết quả thì không cần phải quá nóng lòng đâu.” Giang Tuệ Tâm vội vàng dặn dò.
…
“Cô chủ, cô chủ?” Hình Uy đã làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía đối diện, ánh mắt của cô có chút xuất thần, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nghe thấy có người đang gọi mình, cô lập tức lấy lại tinh thần: “Hình Uy, anh nói cái gì?”
Bình luận facebook