Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-606
Chương 574: Đột nhiên trở về
Gừng càng già càng cay, câu nói này dùng để hình dung Giang Tuệ Tâm một chút cũng không quá, cho dù trong lòng bà ta có rất nhiều cách nghĩ và sự nghi kỵ, đều sẽ không lộ ra, bà ta sẽ chỉ lặng lẽ quan sát sự phát triển của sự việc.
***
Giang Tuệ Tâm được người hầu đỡ, khi lên lầu thì nghe thấy bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô. Bà ta lập tức dừng bước chân, xoay người đi về phía cửa.
Ngoài cửa nhất định không phải Bắc Minh Thiện trở về. Bà ta nghe ra được, bất luận là Bắc Minh Thiện hay Hình Uy, bọn họ đều sẽ không sau khi đi vào sân vẫn có thể rú ga như vậy.
Ở nhà Bắc Minh cũng không có ai làm như thế, vậy chính là Bắc Minh Đông con trai của bà ta rồi.
Nhưng bà ta lại cảm thấy điều này có chút không thể.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là anh ta bây giờ chắc đang dẫn Trình Trình và Dương Dương ở Đông Dương, sao có thể trở về rồi? Có điều Bắc Minh Đông đã chuyển chiếc xe yêu quý của anh đi rồi.
Vậy trừ bọn họ ra còn có thể có ai sẽ không thèm kiêng kỵ chạy vào nhà tổ của nhà Bắc Minh?
Có điều, rất nhanh thì có đáp án rồi.
Theo tiếng ồn ào trong sân, sau đó truyền đến tiếng của hai đứa trẻ.
“Anh xem, em với chú ba đã nói trong nhà không có chuyện gì mà, anh lại cứ muốn quay về. Giờ thì hay rồi, em không thể chụp ảnh chung với nữ thần của em. Anh muốn em sau khi khai giảng khoe với người khác thế nào đây.” Nghe âm thanh, không cần nói đó chính là Dương Dương.
Sau khi Trình Trình nói chuyện điện thoại với ba xong, cậu nhóc đã đưa ra quyết định, nhất định phải trở về.
Dù cho Bắc Minh Đông và Dương Dương cố thử thuyết phục giữ Trình Trình lại, nhưng cuối cùng vẫn không được.
Bắc Minh Đông cuối cùng vẫn quyết định lái xe chở bọn chúng trở về.
Cuối cùng về đến nhà rồi, sau khi Dương Dương nhìn thấy trong nhà yên ắng, lập tức không làm nữa, bắt đầu than với Trình Trình.
Trình Trình vẫn duy trì sự trầm mặc, cậu nhóc cảm thấy cảm giác của mình sẽ không sai.
“Cháu ngoan về rồi, ba chú cháu sao không ở ngoài chơi thêm vài hôm?” Giang Tuệ Tâm mang theo nụ cười trên mặt đi đón.
“Đều tại Trình Trình, anh ấy cứ nói trong nhà hình như xảy ra chuyện rồi, cố chấp kéo chúng cháu về.” Dương Dương không chịu bỏ qua.
“Dương Dương, cháu bớt nói vài câu đi, Trình Trình không phải vì lo lắng cho ba mẹ cháu sao. Không sao, không sao. Đợi đến kỳ nghỉ đông cháu lại dẫn cháu ra ngoài chơi có được không.” Bắc Minh Đông lúc này cũng chỉ đành dỗ dành Dương Dương.
Trình Trình không nói chuyện, nhìn xung quanh, quả thật không có phát hiện cái gì không ổn.
“Bà nội, gần đây ba vẫn đi về muộn như vậy sao?” Trình Trình hỏi.
Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có hơi lạ, mọi thứ dường như bình thường, Trình Trình sao lại hỏi vấn đề như này.
Bà ta lắc đầu: “Ba cháu vẫn thường như vậy, đi sớm về muộn.”
“Đông Đông, ba chú cháu rốt cuộc gặp phải chuyện gì rồi?” Giang Tuệ Tâm hỏi Bắc Minh Đông.
Bắc Minh Đông nhún nhún vai: “Thật ra con cũng không quá rõ là chuyện gì, Trình Trình sau khi gọi điện cho Bắc Minh Nhị thì sắp trở về xem thử.”
“Trình Trình, có phải rời ra ba mẹ trong thời gian quá dài, nhớ nhà có phải không? Mọi chuyện trong nhà đều tốt, tối hai đứa đều có thể gặp được ba cháu rồi. Bây giờ hai đứa đi tắm rửa, đã ăn cơm chưa, có cần bà gọi người làm đến chuẩn bị một chút cho hai đứa không?”
“Mẹ, chúng con đều ăn cả rồi, bây giờ có hơi mệt. Tắm xong chúng con đi nghỉ một lát là không sao rồi.” Bắc Minh Đông nói.
Dương Dương thấy việc đã đến nước này, cũng chỉ đành như vậy.
Từ Hoành Điếm đến thành phố A, lái xe cũng tốn nhiều thời gian, cậu nhóc ngồi trong xe, sớm đã không chịu được nữa rồi.
Bây giờ cậu nhóc chỉ muốn tắm rửa, sau đó thoải mái ngủ một giấc.
Đợi khi gặp được ba mẹ thì sẽ đi cáo trạng Trình Trình.
Đợi khi bọn họ đều đi nghỉ ngơi rồi, nhưng Trình Trình lại ngồi trước bàn học của mình, lấy ra chiếc laptop.
***
Dương Dương và Bắc Minh Đông ngủ một giấc rất thoải mái. Đợi đến khi bọn họ tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Giang Tuệ Tâm vốn dĩ đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu, nhưng muốn để con trai của mình nghỉ ngơi, cho nên không có đi gọi bọn họ.
Đợi khi bọn họ xuống lầu ăn cơm đã là hơn 9 giờ.
Trình Trình không có nghỉ ngơi, luôn ôm chiếc máy tính của mình. Mấy ngày nay bọn họ ra ngoài chơi, Bắc Minh Đông gần như như hình với bóng với bọn chúng. Cho nên căn bản không cơ hội đi xem thử trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.
Cậu nhóc lợi dụng mấy tiếng thời gian hiếm có này, mau chóng xem camera trong nhà.
Chỉ đáng tiếc thời gian quá ngắn, cộng thêm thời gian ghi hình đều rất dài, tua nhanh thì không tra được manh mối. Phát chậm thì nhiều ngày như vậy có từng đó đoạn ghi hình cả ngày, muốn xem hết cũng phải mấy ngày.
Khi bọn họ ăn cơm trong phòng ăn, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, Bắc Minh Thiện trở về rồi.
Anh nghe thấy trong phòng ăn có tiếng động, đi vào nhìn, chỉ thấy hai cậu con trai của mình còn cả Bắc Minh Đông đang ngồi ăn cơm ở đó.
Bắc Minh Đông cười hì hì giơ tay chào anh: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn anh ta, sau đó đanh mặt hỏi: “Ba người sao lại về rồi?”
“Ồ, nói ra thì dài, nói ra...” Khi Bắc Minh Đông muốn lấy tư thái thản nhiên, kể ra lý do bọn họ tại sao lại về thì bị Dương Dương cướp mất lời.
Cậu nhóc nói lại những lời lúc mới về nhà cho Giang Tuệ Tâm lặp lại với Bắc Minh Thiện, sau đó oán trách nói: “Chúng con sau khi về nhà phát hiện trong nhà không có xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường. Ba, ba nói Trình Trình có phải có chút thần kinh không. Nghe ngữ khí của ba không giống trước đây thì nói trong nhà xảy ra chuyện.”
Bắc Minh Thiện tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Trình Trình chỉ thông qua ngữ khí của anh trong điện thoại đã nghe ra điều khác biệt.
Anh liếc nhìn Trình Trình, chỉ thấy cậu nhóc đang ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đợi anh có thể nói điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Thiện cái gì cũng không nói, tránh khiến tụi nhỏ lo lắng thêm nữa.
Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt Trình Trình, đưa bàn tay to xoa nhẹ đầu của cậu nhóc: “Là con nghĩ nhiều rồi, ngày đó ba có hơi không thoải mái, cho nên khiến con hiểu lầm rồi.”
“Hừ... thì ra là vậy, Trình Trình anh thần kinh quá mẫn cảm rồi, còn hại em khổ nữa chứ.” Dương Dương nghe thấy sự thật như vậy thì lại bắt đầu oán trách.
“Dương Dương, đừng nói nữa. Trình Trình thật ra cũng là một lòng nghĩ cho gia đình không phải sao. Được rồi được rồi, chuyện này ai cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai nữa, cứ cho qua như vậy đi. Mau chóng ăn cơm đi.” Bắc Minh Đông lại bắt đầu làm người hòa giải.
Trình Trình nghe lời của ba nói, ít nhiều trái tim cũng buông xuống được. Có điều cậu nhóc nhìn bộ dạng bây giờ của ba, dường như không phải thoải mái như ba đã nói, có lẽ thật sự có xảy ra chuyện, chỉ có điều ba không muốn để bọn họ biết.
Chỉ có điều ba không muốn nói, vậy thì cũng không đoán ra được. Chỉ có thể hy vọng trong nhà không có chuyện gì xảy ra...
Ăn bữa tối xong, mọi người tự mình trở về phòng của mình.
Càng lúc càng khuya, Trình Trình nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Cửa sổ phòng của Trình Trình nhìn ra sân, không biết từ khi nào, cậu nhóc thấp thoảng nghe thấy tiếng ô tô, sau đó tiếng cửa lớn mở ra.
***
Trình Trình có hơi tò mò, muộn như vậy rồi, lẽ nào trong nhà có ai muốn ra ngoài sao?
Trong phòng của cậu nhóc, rèm cửa không có kéo. Thấy có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Cậu nhóc lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, ánh đèn xanh đỏ, không phải chỉ có đèn xe cảnh sát mới dùng hay sao.
Lẽ nào thật sự có chuyện xảy ra rồi?
Cậu nhóc lập tức xoay người bước xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn xuống.
Quả nhiên cậu nhóc không có đoán sai, dưới ánh trăng, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe cảnh sát, màu đèn của xe cảnh sát nhấp nháy đặc biệt chói mắt.
Trình Trình từ trong phòng của mình đi ra, cậu nhóc rất cẩn thận đi xuyên qua hành lang, đi xuống lầu.
Khi cậu nhóc vừa đến tầng một thì nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ở cửa phòng sách của ba.
Cửa phòng sách mở, cảnh sát đang nói chuyện với ba. Tuy giọng của bọn họ không lớn, nhưng cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy.
“Anh là anh Bắc Minh Thiện sao?”
“Đúng, là tôi.”
“Lục Lộ anh biết không?”
“Tôi biết, bà ấy là bà ngoại của hai người con của tôi.”
Trình Trình vừa nghe, thế nào cảm thấy có chút không đúng, chuyện của bà ngoại tìm ba làm cái gì?
Cảnh sát nói tiếp: “Mấy ngày trước Lục Lộ bất ngờ mất mạng, chúng tôi thông qua giám định cái chết, đưa ra kết luận bà ấy trúng độc mà chết. Mà khoảng thời gian trước khi bà ấy chết chúng tôi từ băng ghi hình của bệnh viện, phát hiện chỉ có anh đến chỗ của bà ấy vào khoảng thời gian này. Cho nên chúng tôi mời anh đến chỗ chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”
Mắt của Trình Trình lập tức trợn lên, không nhờ thật sự xảy ra chuyện rồi, bà ngọai mất rồi.
Nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại với ba, thật ra lúc đó ba đã biết bà ngoại đã mất rồi. Nhưng ba vẫn nói với bọn họ mọi thứ đều ổn.
Chắc đó cũng là vì không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến cậu nhóc và Dương Dương. Vậy thì có khả năng mẹ cũng đã biết chuyện này rồi.
Vậy cảnh sát muốn dẫn ba đi làm gì? Lẽ nào bọn họ nghi ngờ ba hại chết bà ngoại?
Điều này cũng quá hoang đường rồi, giữa ba và bà ngoại không có oán hận gì cả.
“Ba.” Mắt thấy ba sắp bị cảnh sát dẫn đi, Trình Trình vẫn không nhịn được kêu một tiếng.
Cảnh sát và Bắc Minh Thiện sau khi nghe thấy âm thanh đó thì đều nhìn về phía Trình Trình.
Bắc Minh Thiện thấy con trai đứng ở chân cầu thang, cảm thấy có hơi bất ngờ. Anh nói với cảnh sát: “Tôi có thể đi với các anh, có điều tôi phải nói vài câu với con trai của tôi đã.”
Cảnh sát gật đầu đồng ý rồi.
Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngữ khí như bình thường: “Trình, con sao còn chưa ngủ?”
“Còn không ngủ được. Ba, bọn họ muốn dẫn ba đi đâu đây?” Trình Trình cũng cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, thử hỏi có đứa trẻ nào tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị dẫn đi trước mắt mình mà không cảm thấy hoảng sợ? Chỉ là Trình Trình cảm thấy mình lúc này chắc trấn định giống như ba, gặp chuyện cũng không hoảng.
Bắc Minh Thiện nhìn cậu nhóc, khóe miệng khẽ cong lên. Hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ba chẳng qua phối hợp điều tra với bọn họ thôi, rất nhanh sẽ trở về. Con là anh trai, khi ba không ở đây, con phải chăm sóc tốt cho Dương có biết chưa.”
Trình Trình dùng sức gật đầu, sau đó cậu nhóc vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Ba, bà ngoại có phải mất từ mấy ngày trước rồi không?”
Bắc Minh Thiện thật ra khi biết Trình Trịnh xuất hiện thì đã biết cuộc đối thoại vừa rồi giữa anh với cảnh sát, con trai đã nghe thấy rồi.
Cậu nhóc cảm thấy bây giờ cũng không cần thiết giấu diếm nữa, lặng lẽ gật đầu.
***
Trình Trình lập tức cảm thấy bàng hoàng, cậu nhóc muốn bản thân cảm thấy cảm giác của mình là sai biết mấy, tất cả mọi người trong nhà đều bình an, khỏe mạnh.
Nhưng sự thật quá phũ phàng đối với cậu nhóc.
Gừng càng già càng cay, câu nói này dùng để hình dung Giang Tuệ Tâm một chút cũng không quá, cho dù trong lòng bà ta có rất nhiều cách nghĩ và sự nghi kỵ, đều sẽ không lộ ra, bà ta sẽ chỉ lặng lẽ quan sát sự phát triển của sự việc.
***
Giang Tuệ Tâm được người hầu đỡ, khi lên lầu thì nghe thấy bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô. Bà ta lập tức dừng bước chân, xoay người đi về phía cửa.
Ngoài cửa nhất định không phải Bắc Minh Thiện trở về. Bà ta nghe ra được, bất luận là Bắc Minh Thiện hay Hình Uy, bọn họ đều sẽ không sau khi đi vào sân vẫn có thể rú ga như vậy.
Ở nhà Bắc Minh cũng không có ai làm như thế, vậy chính là Bắc Minh Đông con trai của bà ta rồi.
Nhưng bà ta lại cảm thấy điều này có chút không thể.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là anh ta bây giờ chắc đang dẫn Trình Trình và Dương Dương ở Đông Dương, sao có thể trở về rồi? Có điều Bắc Minh Đông đã chuyển chiếc xe yêu quý của anh đi rồi.
Vậy trừ bọn họ ra còn có thể có ai sẽ không thèm kiêng kỵ chạy vào nhà tổ của nhà Bắc Minh?
Có điều, rất nhanh thì có đáp án rồi.
Theo tiếng ồn ào trong sân, sau đó truyền đến tiếng của hai đứa trẻ.
“Anh xem, em với chú ba đã nói trong nhà không có chuyện gì mà, anh lại cứ muốn quay về. Giờ thì hay rồi, em không thể chụp ảnh chung với nữ thần của em. Anh muốn em sau khi khai giảng khoe với người khác thế nào đây.” Nghe âm thanh, không cần nói đó chính là Dương Dương.
Sau khi Trình Trình nói chuyện điện thoại với ba xong, cậu nhóc đã đưa ra quyết định, nhất định phải trở về.
Dù cho Bắc Minh Đông và Dương Dương cố thử thuyết phục giữ Trình Trình lại, nhưng cuối cùng vẫn không được.
Bắc Minh Đông cuối cùng vẫn quyết định lái xe chở bọn chúng trở về.
Cuối cùng về đến nhà rồi, sau khi Dương Dương nhìn thấy trong nhà yên ắng, lập tức không làm nữa, bắt đầu than với Trình Trình.
Trình Trình vẫn duy trì sự trầm mặc, cậu nhóc cảm thấy cảm giác của mình sẽ không sai.
“Cháu ngoan về rồi, ba chú cháu sao không ở ngoài chơi thêm vài hôm?” Giang Tuệ Tâm mang theo nụ cười trên mặt đi đón.
“Đều tại Trình Trình, anh ấy cứ nói trong nhà hình như xảy ra chuyện rồi, cố chấp kéo chúng cháu về.” Dương Dương không chịu bỏ qua.
“Dương Dương, cháu bớt nói vài câu đi, Trình Trình không phải vì lo lắng cho ba mẹ cháu sao. Không sao, không sao. Đợi đến kỳ nghỉ đông cháu lại dẫn cháu ra ngoài chơi có được không.” Bắc Minh Đông lúc này cũng chỉ đành dỗ dành Dương Dương.
Trình Trình không nói chuyện, nhìn xung quanh, quả thật không có phát hiện cái gì không ổn.
“Bà nội, gần đây ba vẫn đi về muộn như vậy sao?” Trình Trình hỏi.
Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có hơi lạ, mọi thứ dường như bình thường, Trình Trình sao lại hỏi vấn đề như này.
Bà ta lắc đầu: “Ba cháu vẫn thường như vậy, đi sớm về muộn.”
“Đông Đông, ba chú cháu rốt cuộc gặp phải chuyện gì rồi?” Giang Tuệ Tâm hỏi Bắc Minh Đông.
Bắc Minh Đông nhún nhún vai: “Thật ra con cũng không quá rõ là chuyện gì, Trình Trình sau khi gọi điện cho Bắc Minh Nhị thì sắp trở về xem thử.”
“Trình Trình, có phải rời ra ba mẹ trong thời gian quá dài, nhớ nhà có phải không? Mọi chuyện trong nhà đều tốt, tối hai đứa đều có thể gặp được ba cháu rồi. Bây giờ hai đứa đi tắm rửa, đã ăn cơm chưa, có cần bà gọi người làm đến chuẩn bị một chút cho hai đứa không?”
“Mẹ, chúng con đều ăn cả rồi, bây giờ có hơi mệt. Tắm xong chúng con đi nghỉ một lát là không sao rồi.” Bắc Minh Đông nói.
Dương Dương thấy việc đã đến nước này, cũng chỉ đành như vậy.
Từ Hoành Điếm đến thành phố A, lái xe cũng tốn nhiều thời gian, cậu nhóc ngồi trong xe, sớm đã không chịu được nữa rồi.
Bây giờ cậu nhóc chỉ muốn tắm rửa, sau đó thoải mái ngủ một giấc.
Đợi khi gặp được ba mẹ thì sẽ đi cáo trạng Trình Trình.
Đợi khi bọn họ đều đi nghỉ ngơi rồi, nhưng Trình Trình lại ngồi trước bàn học của mình, lấy ra chiếc laptop.
***
Dương Dương và Bắc Minh Đông ngủ một giấc rất thoải mái. Đợi đến khi bọn họ tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Giang Tuệ Tâm vốn dĩ đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu, nhưng muốn để con trai của mình nghỉ ngơi, cho nên không có đi gọi bọn họ.
Đợi khi bọn họ xuống lầu ăn cơm đã là hơn 9 giờ.
Trình Trình không có nghỉ ngơi, luôn ôm chiếc máy tính của mình. Mấy ngày nay bọn họ ra ngoài chơi, Bắc Minh Đông gần như như hình với bóng với bọn chúng. Cho nên căn bản không cơ hội đi xem thử trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.
Cậu nhóc lợi dụng mấy tiếng thời gian hiếm có này, mau chóng xem camera trong nhà.
Chỉ đáng tiếc thời gian quá ngắn, cộng thêm thời gian ghi hình đều rất dài, tua nhanh thì không tra được manh mối. Phát chậm thì nhiều ngày như vậy có từng đó đoạn ghi hình cả ngày, muốn xem hết cũng phải mấy ngày.
Khi bọn họ ăn cơm trong phòng ăn, trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, Bắc Minh Thiện trở về rồi.
Anh nghe thấy trong phòng ăn có tiếng động, đi vào nhìn, chỉ thấy hai cậu con trai của mình còn cả Bắc Minh Đông đang ngồi ăn cơm ở đó.
Bắc Minh Đông cười hì hì giơ tay chào anh: “Hi, lâu rồi không gặp.”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn anh ta, sau đó đanh mặt hỏi: “Ba người sao lại về rồi?”
“Ồ, nói ra thì dài, nói ra...” Khi Bắc Minh Đông muốn lấy tư thái thản nhiên, kể ra lý do bọn họ tại sao lại về thì bị Dương Dương cướp mất lời.
Cậu nhóc nói lại những lời lúc mới về nhà cho Giang Tuệ Tâm lặp lại với Bắc Minh Thiện, sau đó oán trách nói: “Chúng con sau khi về nhà phát hiện trong nhà không có xảy ra chuyện gì cả, mọi thứ bình thường. Ba, ba nói Trình Trình có phải có chút thần kinh không. Nghe ngữ khí của ba không giống trước đây thì nói trong nhà xảy ra chuyện.”
Bắc Minh Thiện tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ Trình Trình chỉ thông qua ngữ khí của anh trong điện thoại đã nghe ra điều khác biệt.
Anh liếc nhìn Trình Trình, chỉ thấy cậu nhóc đang ngẩng đầu nhìn anh, dường như đang chờ đợi anh có thể nói điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Thiện cái gì cũng không nói, tránh khiến tụi nhỏ lo lắng thêm nữa.
Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt Trình Trình, đưa bàn tay to xoa nhẹ đầu của cậu nhóc: “Là con nghĩ nhiều rồi, ngày đó ba có hơi không thoải mái, cho nên khiến con hiểu lầm rồi.”
“Hừ... thì ra là vậy, Trình Trình anh thần kinh quá mẫn cảm rồi, còn hại em khổ nữa chứ.” Dương Dương nghe thấy sự thật như vậy thì lại bắt đầu oán trách.
“Dương Dương, đừng nói nữa. Trình Trình thật ra cũng là một lòng nghĩ cho gia đình không phải sao. Được rồi được rồi, chuyện này ai cũng không cần truy cứu trách nhiệm của ai nữa, cứ cho qua như vậy đi. Mau chóng ăn cơm đi.” Bắc Minh Đông lại bắt đầu làm người hòa giải.
Trình Trình nghe lời của ba nói, ít nhiều trái tim cũng buông xuống được. Có điều cậu nhóc nhìn bộ dạng bây giờ của ba, dường như không phải thoải mái như ba đã nói, có lẽ thật sự có xảy ra chuyện, chỉ có điều ba không muốn để bọn họ biết.
Chỉ có điều ba không muốn nói, vậy thì cũng không đoán ra được. Chỉ có thể hy vọng trong nhà không có chuyện gì xảy ra...
Ăn bữa tối xong, mọi người tự mình trở về phòng của mình.
Càng lúc càng khuya, Trình Trình nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Cửa sổ phòng của Trình Trình nhìn ra sân, không biết từ khi nào, cậu nhóc thấp thoảng nghe thấy tiếng ô tô, sau đó tiếng cửa lớn mở ra.
***
Trình Trình có hơi tò mò, muộn như vậy rồi, lẽ nào trong nhà có ai muốn ra ngoài sao?
Trong phòng của cậu nhóc, rèm cửa không có kéo. Thấy có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Cậu nhóc lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, ánh đèn xanh đỏ, không phải chỉ có đèn xe cảnh sát mới dùng hay sao.
Lẽ nào thật sự có chuyện xảy ra rồi?
Cậu nhóc lập tức xoay người bước xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn xuống.
Quả nhiên cậu nhóc không có đoán sai, dưới ánh trăng, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe cảnh sát, màu đèn của xe cảnh sát nhấp nháy đặc biệt chói mắt.
Trình Trình từ trong phòng của mình đi ra, cậu nhóc rất cẩn thận đi xuyên qua hành lang, đi xuống lầu.
Khi cậu nhóc vừa đến tầng một thì nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ở cửa phòng sách của ba.
Cửa phòng sách mở, cảnh sát đang nói chuyện với ba. Tuy giọng của bọn họ không lớn, nhưng cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy.
“Anh là anh Bắc Minh Thiện sao?”
“Đúng, là tôi.”
“Lục Lộ anh biết không?”
“Tôi biết, bà ấy là bà ngoại của hai người con của tôi.”
Trình Trình vừa nghe, thế nào cảm thấy có chút không đúng, chuyện của bà ngoại tìm ba làm cái gì?
Cảnh sát nói tiếp: “Mấy ngày trước Lục Lộ bất ngờ mất mạng, chúng tôi thông qua giám định cái chết, đưa ra kết luận bà ấy trúng độc mà chết. Mà khoảng thời gian trước khi bà ấy chết chúng tôi từ băng ghi hình của bệnh viện, phát hiện chỉ có anh đến chỗ của bà ấy vào khoảng thời gian này. Cho nên chúng tôi mời anh đến chỗ chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”
Mắt của Trình Trình lập tức trợn lên, không nhờ thật sự xảy ra chuyện rồi, bà ngọai mất rồi.
Nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại với ba, thật ra lúc đó ba đã biết bà ngoại đã mất rồi. Nhưng ba vẫn nói với bọn họ mọi thứ đều ổn.
Chắc đó cũng là vì không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến cậu nhóc và Dương Dương. Vậy thì có khả năng mẹ cũng đã biết chuyện này rồi.
Vậy cảnh sát muốn dẫn ba đi làm gì? Lẽ nào bọn họ nghi ngờ ba hại chết bà ngoại?
Điều này cũng quá hoang đường rồi, giữa ba và bà ngoại không có oán hận gì cả.
“Ba.” Mắt thấy ba sắp bị cảnh sát dẫn đi, Trình Trình vẫn không nhịn được kêu một tiếng.
Cảnh sát và Bắc Minh Thiện sau khi nghe thấy âm thanh đó thì đều nhìn về phía Trình Trình.
Bắc Minh Thiện thấy con trai đứng ở chân cầu thang, cảm thấy có hơi bất ngờ. Anh nói với cảnh sát: “Tôi có thể đi với các anh, có điều tôi phải nói vài câu với con trai của tôi đã.”
Cảnh sát gật đầu đồng ý rồi.
Bắc Minh Thiện đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngữ khí như bình thường: “Trình, con sao còn chưa ngủ?”
“Còn không ngủ được. Ba, bọn họ muốn dẫn ba đi đâu đây?” Trình Trình cũng cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, thử hỏi có đứa trẻ nào tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị dẫn đi trước mắt mình mà không cảm thấy hoảng sợ? Chỉ là Trình Trình cảm thấy mình lúc này chắc trấn định giống như ba, gặp chuyện cũng không hoảng.
Bắc Minh Thiện nhìn cậu nhóc, khóe miệng khẽ cong lên. Hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ba chẳng qua phối hợp điều tra với bọn họ thôi, rất nhanh sẽ trở về. Con là anh trai, khi ba không ở đây, con phải chăm sóc tốt cho Dương có biết chưa.”
Trình Trình dùng sức gật đầu, sau đó cậu nhóc vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Ba, bà ngoại có phải mất từ mấy ngày trước rồi không?”
Bắc Minh Thiện thật ra khi biết Trình Trịnh xuất hiện thì đã biết cuộc đối thoại vừa rồi giữa anh với cảnh sát, con trai đã nghe thấy rồi.
Cậu nhóc cảm thấy bây giờ cũng không cần thiết giấu diếm nữa, lặng lẽ gật đầu.
***
Trình Trình lập tức cảm thấy bàng hoàng, cậu nhóc muốn bản thân cảm thấy cảm giác của mình là sai biết mấy, tất cả mọi người trong nhà đều bình an, khỏe mạnh.
Nhưng sự thật quá phũ phàng đối với cậu nhóc.
Bình luận facebook