Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-525
CHƯƠNG 527: MẶT NẠ
CHƯƠNG 527: MẶT NẠ
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, khi Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã hôn lên môi cô.
"Ưm..."
Lần này Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Bắc Minh Thiện.
Cô chỉ có thể vung cánh tay mình lên đánh loạn vào người Bắc Minh Thiện.
Nhưng cô càng như vậy, Bắc Minh Thiện càng hôn cô không buông, đến tận khi cô mềm nhũn Bắc Minh Thiện mới luyến tiếc buông cô ra: "Nhớ kỹ, sau này chỉ cần em phạm sai lầm thì sẽ bị trừng phạt."
Nói xong, anh có vẻ thỏa mãn xoay người đi tới ngồi phía sau bàn làm việc của mình.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng anh, dùng tay lau mạnh miệng của mình, sau đó cầm cốc đến phòng uống nước.
Sau khi súc miệng bằng mấy ngụm nước lạnh, cô mới từ bên trong đi ra.
Bắc Minh Thiện nghiền ngẫm nhìn cô: "Em đi súc miệng sao?"
Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái, tên này biết mà còn hỏi. Cô im lặng, cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến anh.
Cô nặng nề đặt cái cốc xuống bàn làm việc của mình, sau đó mở máy tính ra.
Lúc này, cô mới phát hiện, trong văn phòng của Bắc Minh Thiện cũng chỉ có hai người bọn họ, không biết Hình Uy đã đi đâu rồi.
Chẳng trách tên Bắc Minh Nhị này chẳng thèm kiêng nể gì cả, thì ra anh đã sớm có mưu đồ, xem ra cô cũng không thể ở chỗ này ở lâu được, nếu không không biết khi nào anh sẽ bất ngờ tập kích cô.
Nếu điều đó thật xảy ra, thì cô có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nghĩ vậy, cô chỉnh lý tư liệu thu thập được sáng nay ở chỗ Bắc Minh Diệp Long thành một văn bản điện tử bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó in ra một bản, đóng thành sách đặt trên mặt bàn Bắc Minh Thiện.
"Tổng giám đốc Bắc Minh, buổi chiều, tôi phải đi thăm mẹ, nên xin anh nghỉ nửa ngày. Tất cả tài liệu tôi thu thập được đều ở đây." Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên chẳng thèm quan tâm Bắc Minh Thiện có đồng ý cho mình nghỉ hay không, cô đeo túi, rời khỏi văn phòng Bắc Minh Thiện như một làn khói.
Sau khi lái xe rời khỏi tòa nhà Bắc Minh thị, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ chó Bắc Minh Nhị." Cô vừa lái xe, vừa không quên mắng anh một câu.
*
Sau khi lái xe đưa Cố Hạnh Nguyên về tập đoàn Bắc Minh thị, Bắc Minh Diệp Long và ba mẹ anh ta quay về phòng làm việc của mình.
Sau khi đóng chặt cửa, Bắc Minh Triều Lâm sốt ruột nói với con trai: "Diệp Long, con nói Cố Hạnh Nguyên có đứng về phe chúng ta không? Nếu không trưa nay tốn công vô ích rồi."
Bắc Minh Diệp Long ngồi xuống bên cạnh bàn trà, rót cho ba mẹ mỗi người một chén trà, vẻ mặt rất ung dung: "Ba mẹ yên tâm đi, nhiều năm qua con hiểu rõ cô ấy, cô ấy sẽ không nhằm vào chúng ta. Nhưng sau này, chúng ta lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận."
Dứt lời, anh ta uống một ngụm trà, ngầm tính toán kế hoạch tiếp theo. *
Cố Hạnh Nguyên lái xe tới bệnh viện, vẫn mua hoa tươi cho mẹ và Dư Như Khiết như mọi khi.
Đầu tiên, cô mang một bó đến phòng bệnh của Dư Như Khiết, nguyên nhân là cô vẫn chưa nói cho mẹ biết thật ra họ rất gần nhau, còn lúc nào nói được thì còn phải xem bệnh của mẹ tiến triển thế nào.
***
Tập đoàn Bắc Minh thị là do Bắc Minh Chính dùng cả đời, trải qua muôn vàn vất vả, một tay gây dựng nên.
Trải qua bao phong ba bão táp, nó vẫn đứng đó sừng sững.
Nhưng nội bộ của đế quốc thương nghiệp tưởng chừng sóng yên biển lặng này đã lặng lẽ hình thành nên hai thế lực đối lập.
Mà Cố Hạnh Nguyên lại đứng ở chỗ giao nhau của hai thế lực này.
Cô có thể cảm giác được: Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long đang ngầm tranh đấu phân cao thấp với nhau.
Dù ai trong bọn họ có thể trụ đến cuối cùng thì cũng không hề liên quan đến cô.
Ở đây, cô chẳng qua chỉ là một 'Giám sát' hữu danh vô thực mà thôi.
*
"Nguyên, con đang nghĩ gì đấy?"
Bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ của mẹ, kéo Cố Hạnh Nguyên từ trong suy nghĩ miên man trở về thực tại.
Cố Hạnh Nguyên giật mình: "Mẹ, con xin lỗi, con đang suy nghĩ một vài vấn đề."
Lục Lộ có chút lo lắng nhìn con gái: "Nguyên, có phải công việc quá bận hay không? Con nhìn con đi, trước kia chỉ sau khi tan làm mới đến thăm mẹ, mà bây giờ lại dành ra cả nửa ngày. Dù cả đời mẹ không làm công việc ổn định, nhưng mẹ cũng hiểu công việc của con không phải loại: Nói cầm lên thì có thể cầm lên, nói vứt xuống thì có thể vứt xuống. Mẹ không muốn vì bệnh của mẹ mà làm ảnh hưởng công việc của con, nếu không mẹ thật không an tâm."
Cố Hạnh Nguyên đứng dậy khỏi ghế, nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, cô cũng không thể nói ra
chuyện giờ mình đang làm cho Bắc Minh Thiện.
"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Chi Lâm đã cho con nghỉ phép dài hạn. Bây giờ tình hình của mẹ như vậy, con là con gái sao có thể mặc kệ chứ."
Lục Lộ nằm ở trên giường, đau lòng nhìn con gái: "Đều do mẹ không tốt, nếu lúc trước không khăng khăng xuất viện thì cũng không xảy ra những chuyện này. Mẹ đúng là vô dụng rồi, không những không thể giúp gì cho con, mà còn làm gánh nặng của con."
Nghe mẹ nói vậy, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi chua xót, cô khẽ lắc đầu: "Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy nữa."
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa khẽ phòng bệnh của Lục Lộ, bác sĩ trực vội đi mở cửa.
"Mẹ, con đi xem xem là chuyện gì." Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đứng dậy đi về phía cửa.
Cố Hạnh Nguyên còn chưa đi tới cửa, đã thấy một quý bà ăn mặc sang trọng đi vào.
Người vào chính là Giang Tuệ Tâm, đi theo bà ta còn có hai người giúp việc.
Sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, bà ta nở nụ cười quen thuộc: "Nguyên, không ngờ cháu cũng ở đây."
Hôm nay, Giang Tuệ Tâm dẫn theo hai người giúp việc đến thăm Lục Lộ, bà ta cũng không đoán được Cố Hạnh Nguyên cũng ở đây, nhưng bà ta không hề cảm thấy bất ngờ.
Nhìn thấy Giang Tuệ Tâm, Cố Hạnh Nguyên nhớ đến lời của bọn trẻ nói với mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cô không biết Giang Tuệ Tâm đến đây là để thăm mẹ hay là có mục đích gì khác.
Dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường.
Thứ nhất là vì mẹ, thứ hai là vì hiện bọn trẻ vẫn đang ở nhà Bắc Minh, nếu cô khiến bà ta tức giận, có lẽ bà ta sẽ giận lây sang bọn trẻ.
Cố Hạnh Nguyên cũng mỉm cười, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm: "Dì Tâm, cháu đã xin nghỉ dài hạn, nên hầu như ngày nào cũng sẽ đến đây chăm mẹ."
"Ừm, đúng là con gái có hiếu, mẹ cháu thật có phúc, không như đứa con trai kia của dì, cả ngày không có nhà." Nói xong, vẻ mặt Giang Tuệ Tâm còn có chút hâm mộ, nhưng vẻ mặt đó lại nhanh chóng biến mất. ***
Hai người nói chuyện có vẻ rất thân thiện, đi đến bên giường Lục Lộ.
"Sau khi để đồ xuống thì hai người ra cổng chờ tôi." Giang Tuệ Tâm quay lại nói với hai người giúp việc xách theo giỏ hoa quả.
Nhìn thấy Giang Tuệ Tâm tới, Lục Lộ có vẻ rất vui mừng, bà chống người dậy, nhưng cánh tay không có sức.
Cố Hạnh Nguyên vội giúp đỡ mẹ dậy, nâng giường bệnh lên, để bà ngồi tựa ở trên giường.
"A Linh, bà xem bà kìa, đến thăm tôi mà còn mang nhiều đồ như vậy làm gì, thật tốn kém cho bà rồi." Lục Lộ mỉm cười chào hỏi bà ta.
Giang Tuệ Tâm đưa tay cầm lấy tay Lục Lộ, sau đó ngồi bên giường của bà: "Lục Lộ, hai chị em chúng ta có gì mà khách sáo chứ, biết bà lại phát bệnh, tôi cảm thấy rất sốt ruột. Tuổi chúng ta cũng không còn trẻ nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, dù không vì mình thì cũng phải vì con gái."
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy tôi còn đang nói Nguyên đấy, vì bệnh của tôi mà nó phải xin nghỉ dài hạn tới chăm sóc tôi." Dù lúc này, cơ thể Lục Lộ có vẻ hơi suy yếu, nhưng vẫn có sức.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh nhìn Giang Tuệ Tâm, cô đã từng cảm thấy ba ta là một bà lão hiền lành, nhưng bây giờ nhìn lại thì không còn thấy như vậy nữa.
Năm đó, Bắc Minh Chính là nhân vật cỡ nào, ngoài dì Như Khiết và Giang Tuệ Tâm, chắc chắn xung quanh còn có không ít phụ nữ mơ tưởng tìm cách quyến rũ.
Dưới tình hình đó, có thể thành công trở thành chủ của nhà tổ nhà Bắc Minh, chắc hẳn Giang Tuệ Tâm cũng không phải là hạng người bình thường.
Sao trước kia cô lại ngây thơ như vậy, bị khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra hiền lành này mê hoặc, chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Nhưng may mà cô nhận ra cũng chưa quá trễ.
"Mẹ, dì Tâm, hai người cứ trò chuyện đi, con ra ngoài đi dạo chút." Cố Hạnh Nguyên không muốn ở đây nhìn bà ta làm bộ làm tịch, hơn nữa còn có bác sĩ trực ở đây, để mẹ và Giang Tuệ Tâm ở đây cô cũng yên tâm.
Lục Lộ gật đầu: "Tốt, con ra ngoài thư giãn chút đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, Nguyên, cháu cứ yên tâm ra ngoài đi." Giang Tuệ Tâm cũng vội tiếp lời. Lúc đầu bà ta tới đây chính là muốn gặp riêng Lục Lộ, có Cố Hạnh Nguyên ở đây đúng là không tiện nói chuyện.
Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi phòng bệnh, quay người nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại.
"Nguyên, con tới thăm mẹ à." Khi Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa thang máy chuẩn bị đi xuống thì Mạc Cẩm Thành từ thang máy bên cạnh đi ra.
Ông ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng đây thì mỉm cười chào hỏi.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười khẽ gật đầu: "Con đi xuống dưới tầng tản bộ. Hôm nay, con đã thăm dì Như Khiết, tình trạng tinh thần bà ấy khá tốt."
*
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học an tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ.
Vì Trình Trình ngăn cản điều tra bí mật của bà nội, nên Dương Dương buồn bực cả buổi chiều.
Dù chuông tan học đã vang lên, nó cũng không hào hứng về nhà.
Hiện, Trình Trình lại chuyển về nhà tổ của nhà Bắc Minh ở, nên cũng không cần Cố Hạnh Nguyên đi đón nó.
Lớp của Trình Trình và Dương Dương ở hai tòa nhà khác nhau, ở giữa còn phải xuyên qua một bãi tập rất lớn.
Khi nó đi qua bãi tập, trùng hợp nhìn thấy dưới khung bóng rổ cách mình không xa một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi.
Vừa liếc mắt, nó đã nhận ra đó là Dương Dương.
"Em ngồi ở đây làm gì, còn không mau về nhà đi." Trình Trình đi đến bên cạnh Dương Dương, dùng cặp sách của mình hích nhẹ vào nó.
Dương Dương quay sang nhìn Trình Trình, sau đó đứng lên, tiện thể nhặt túi sách vứt trên mặt đất lên.
***
Trình Trình nhìn Dương Dương, hôm nay nó có vẻ hơi khác thường, trước kia, sau khi tan học, nó là đứa đầu tiên xông ra khỏi phòng học.
Dù trên bãi tập, cũng có một nhóm trẻ con cỡ tuổi nó đang cùng chơi đá bóng.
Dù bây giờ chân nó không được nhanh nhẹn lắm thì cũng không đến mức trở thành một đứa chỉ biết ngồi ở đây ngẩn người.
"Dương Dương, anh thấy em hình như không vui lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Dương quay mặt nhìn Trình Trình một chút, vẻ mặt nó đau khổ như ăn phải hoàng liên: "Còn không phải vì chuyện đó sao, biết rõ bà nội có vấn đề, lại không cho em đi thăm dò một chút. Nếu không phải lúc đầu em vô tình nghe trộm được, có lẽ tất cả chúng ta đều chưa hay biết gì đâu."
Dứt lời, nó đi cà nhắc về phía cửa trường học.
CHƯƠNG 527: MẶT NẠ
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, khi Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã hôn lên môi cô.
"Ưm..."
Lần này Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Bắc Minh Thiện.
Cô chỉ có thể vung cánh tay mình lên đánh loạn vào người Bắc Minh Thiện.
Nhưng cô càng như vậy, Bắc Minh Thiện càng hôn cô không buông, đến tận khi cô mềm nhũn Bắc Minh Thiện mới luyến tiếc buông cô ra: "Nhớ kỹ, sau này chỉ cần em phạm sai lầm thì sẽ bị trừng phạt."
Nói xong, anh có vẻ thỏa mãn xoay người đi tới ngồi phía sau bàn làm việc của mình.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng anh, dùng tay lau mạnh miệng của mình, sau đó cầm cốc đến phòng uống nước.
Sau khi súc miệng bằng mấy ngụm nước lạnh, cô mới từ bên trong đi ra.
Bắc Minh Thiện nghiền ngẫm nhìn cô: "Em đi súc miệng sao?"
Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái, tên này biết mà còn hỏi. Cô im lặng, cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến anh.
Cô nặng nề đặt cái cốc xuống bàn làm việc của mình, sau đó mở máy tính ra.
Lúc này, cô mới phát hiện, trong văn phòng của Bắc Minh Thiện cũng chỉ có hai người bọn họ, không biết Hình Uy đã đi đâu rồi.
Chẳng trách tên Bắc Minh Nhị này chẳng thèm kiêng nể gì cả, thì ra anh đã sớm có mưu đồ, xem ra cô cũng không thể ở chỗ này ở lâu được, nếu không không biết khi nào anh sẽ bất ngờ tập kích cô.
Nếu điều đó thật xảy ra, thì cô có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nghĩ vậy, cô chỉnh lý tư liệu thu thập được sáng nay ở chỗ Bắc Minh Diệp Long thành một văn bản điện tử bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó in ra một bản, đóng thành sách đặt trên mặt bàn Bắc Minh Thiện.
"Tổng giám đốc Bắc Minh, buổi chiều, tôi phải đi thăm mẹ, nên xin anh nghỉ nửa ngày. Tất cả tài liệu tôi thu thập được đều ở đây." Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên chẳng thèm quan tâm Bắc Minh Thiện có đồng ý cho mình nghỉ hay không, cô đeo túi, rời khỏi văn phòng Bắc Minh Thiện như một làn khói.
Sau khi lái xe rời khỏi tòa nhà Bắc Minh thị, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ chó Bắc Minh Nhị." Cô vừa lái xe, vừa không quên mắng anh một câu.
*
Sau khi lái xe đưa Cố Hạnh Nguyên về tập đoàn Bắc Minh thị, Bắc Minh Diệp Long và ba mẹ anh ta quay về phòng làm việc của mình.
Sau khi đóng chặt cửa, Bắc Minh Triều Lâm sốt ruột nói với con trai: "Diệp Long, con nói Cố Hạnh Nguyên có đứng về phe chúng ta không? Nếu không trưa nay tốn công vô ích rồi."
Bắc Minh Diệp Long ngồi xuống bên cạnh bàn trà, rót cho ba mẹ mỗi người một chén trà, vẻ mặt rất ung dung: "Ba mẹ yên tâm đi, nhiều năm qua con hiểu rõ cô ấy, cô ấy sẽ không nhằm vào chúng ta. Nhưng sau này, chúng ta lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận."
Dứt lời, anh ta uống một ngụm trà, ngầm tính toán kế hoạch tiếp theo. *
Cố Hạnh Nguyên lái xe tới bệnh viện, vẫn mua hoa tươi cho mẹ và Dư Như Khiết như mọi khi.
Đầu tiên, cô mang một bó đến phòng bệnh của Dư Như Khiết, nguyên nhân là cô vẫn chưa nói cho mẹ biết thật ra họ rất gần nhau, còn lúc nào nói được thì còn phải xem bệnh của mẹ tiến triển thế nào.
***
Tập đoàn Bắc Minh thị là do Bắc Minh Chính dùng cả đời, trải qua muôn vàn vất vả, một tay gây dựng nên.
Trải qua bao phong ba bão táp, nó vẫn đứng đó sừng sững.
Nhưng nội bộ của đế quốc thương nghiệp tưởng chừng sóng yên biển lặng này đã lặng lẽ hình thành nên hai thế lực đối lập.
Mà Cố Hạnh Nguyên lại đứng ở chỗ giao nhau của hai thế lực này.
Cô có thể cảm giác được: Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long đang ngầm tranh đấu phân cao thấp với nhau.
Dù ai trong bọn họ có thể trụ đến cuối cùng thì cũng không hề liên quan đến cô.
Ở đây, cô chẳng qua chỉ là một 'Giám sát' hữu danh vô thực mà thôi.
*
"Nguyên, con đang nghĩ gì đấy?"
Bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ của mẹ, kéo Cố Hạnh Nguyên từ trong suy nghĩ miên man trở về thực tại.
Cố Hạnh Nguyên giật mình: "Mẹ, con xin lỗi, con đang suy nghĩ một vài vấn đề."
Lục Lộ có chút lo lắng nhìn con gái: "Nguyên, có phải công việc quá bận hay không? Con nhìn con đi, trước kia chỉ sau khi tan làm mới đến thăm mẹ, mà bây giờ lại dành ra cả nửa ngày. Dù cả đời mẹ không làm công việc ổn định, nhưng mẹ cũng hiểu công việc của con không phải loại: Nói cầm lên thì có thể cầm lên, nói vứt xuống thì có thể vứt xuống. Mẹ không muốn vì bệnh của mẹ mà làm ảnh hưởng công việc của con, nếu không mẹ thật không an tâm."
Cố Hạnh Nguyên đứng dậy khỏi ghế, nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, cô cũng không thể nói ra
chuyện giờ mình đang làm cho Bắc Minh Thiện.
"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Chi Lâm đã cho con nghỉ phép dài hạn. Bây giờ tình hình của mẹ như vậy, con là con gái sao có thể mặc kệ chứ."
Lục Lộ nằm ở trên giường, đau lòng nhìn con gái: "Đều do mẹ không tốt, nếu lúc trước không khăng khăng xuất viện thì cũng không xảy ra những chuyện này. Mẹ đúng là vô dụng rồi, không những không thể giúp gì cho con, mà còn làm gánh nặng của con."
Nghe mẹ nói vậy, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi chua xót, cô khẽ lắc đầu: "Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy nữa."
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa khẽ phòng bệnh của Lục Lộ, bác sĩ trực vội đi mở cửa.
"Mẹ, con đi xem xem là chuyện gì." Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đứng dậy đi về phía cửa.
Cố Hạnh Nguyên còn chưa đi tới cửa, đã thấy một quý bà ăn mặc sang trọng đi vào.
Người vào chính là Giang Tuệ Tâm, đi theo bà ta còn có hai người giúp việc.
Sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, bà ta nở nụ cười quen thuộc: "Nguyên, không ngờ cháu cũng ở đây."
Hôm nay, Giang Tuệ Tâm dẫn theo hai người giúp việc đến thăm Lục Lộ, bà ta cũng không đoán được Cố Hạnh Nguyên cũng ở đây, nhưng bà ta không hề cảm thấy bất ngờ.
Nhìn thấy Giang Tuệ Tâm, Cố Hạnh Nguyên nhớ đến lời của bọn trẻ nói với mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Cô không biết Giang Tuệ Tâm đến đây là để thăm mẹ hay là có mục đích gì khác.
Dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường.
Thứ nhất là vì mẹ, thứ hai là vì hiện bọn trẻ vẫn đang ở nhà Bắc Minh, nếu cô khiến bà ta tức giận, có lẽ bà ta sẽ giận lây sang bọn trẻ.
Cố Hạnh Nguyên cũng mỉm cười, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm: "Dì Tâm, cháu đã xin nghỉ dài hạn, nên hầu như ngày nào cũng sẽ đến đây chăm mẹ."
"Ừm, đúng là con gái có hiếu, mẹ cháu thật có phúc, không như đứa con trai kia của dì, cả ngày không có nhà." Nói xong, vẻ mặt Giang Tuệ Tâm còn có chút hâm mộ, nhưng vẻ mặt đó lại nhanh chóng biến mất. ***
Hai người nói chuyện có vẻ rất thân thiện, đi đến bên giường Lục Lộ.
"Sau khi để đồ xuống thì hai người ra cổng chờ tôi." Giang Tuệ Tâm quay lại nói với hai người giúp việc xách theo giỏ hoa quả.
Nhìn thấy Giang Tuệ Tâm tới, Lục Lộ có vẻ rất vui mừng, bà chống người dậy, nhưng cánh tay không có sức.
Cố Hạnh Nguyên vội giúp đỡ mẹ dậy, nâng giường bệnh lên, để bà ngồi tựa ở trên giường.
"A Linh, bà xem bà kìa, đến thăm tôi mà còn mang nhiều đồ như vậy làm gì, thật tốn kém cho bà rồi." Lục Lộ mỉm cười chào hỏi bà ta.
Giang Tuệ Tâm đưa tay cầm lấy tay Lục Lộ, sau đó ngồi bên giường của bà: "Lục Lộ, hai chị em chúng ta có gì mà khách sáo chứ, biết bà lại phát bệnh, tôi cảm thấy rất sốt ruột. Tuổi chúng ta cũng không còn trẻ nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe, dù không vì mình thì cũng phải vì con gái."
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy tôi còn đang nói Nguyên đấy, vì bệnh của tôi mà nó phải xin nghỉ dài hạn tới chăm sóc tôi." Dù lúc này, cơ thể Lục Lộ có vẻ hơi suy yếu, nhưng vẫn có sức.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh nhìn Giang Tuệ Tâm, cô đã từng cảm thấy ba ta là một bà lão hiền lành, nhưng bây giờ nhìn lại thì không còn thấy như vậy nữa.
Năm đó, Bắc Minh Chính là nhân vật cỡ nào, ngoài dì Như Khiết và Giang Tuệ Tâm, chắc chắn xung quanh còn có không ít phụ nữ mơ tưởng tìm cách quyến rũ.
Dưới tình hình đó, có thể thành công trở thành chủ của nhà tổ nhà Bắc Minh, chắc hẳn Giang Tuệ Tâm cũng không phải là hạng người bình thường.
Sao trước kia cô lại ngây thơ như vậy, bị khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra hiền lành này mê hoặc, chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Nhưng may mà cô nhận ra cũng chưa quá trễ.
"Mẹ, dì Tâm, hai người cứ trò chuyện đi, con ra ngoài đi dạo chút." Cố Hạnh Nguyên không muốn ở đây nhìn bà ta làm bộ làm tịch, hơn nữa còn có bác sĩ trực ở đây, để mẹ và Giang Tuệ Tâm ở đây cô cũng yên tâm.
Lục Lộ gật đầu: "Tốt, con ra ngoài thư giãn chút đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, Nguyên, cháu cứ yên tâm ra ngoài đi." Giang Tuệ Tâm cũng vội tiếp lời. Lúc đầu bà ta tới đây chính là muốn gặp riêng Lục Lộ, có Cố Hạnh Nguyên ở đây đúng là không tiện nói chuyện.
Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi phòng bệnh, quay người nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại.
"Nguyên, con tới thăm mẹ à." Khi Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa thang máy chuẩn bị đi xuống thì Mạc Cẩm Thành từ thang máy bên cạnh đi ra.
Ông ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng đây thì mỉm cười chào hỏi.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười khẽ gật đầu: "Con đi xuống dưới tầng tản bộ. Hôm nay, con đã thăm dì Như Khiết, tình trạng tinh thần bà ấy khá tốt."
*
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học an tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ.
Vì Trình Trình ngăn cản điều tra bí mật của bà nội, nên Dương Dương buồn bực cả buổi chiều.
Dù chuông tan học đã vang lên, nó cũng không hào hứng về nhà.
Hiện, Trình Trình lại chuyển về nhà tổ của nhà Bắc Minh ở, nên cũng không cần Cố Hạnh Nguyên đi đón nó.
Lớp của Trình Trình và Dương Dương ở hai tòa nhà khác nhau, ở giữa còn phải xuyên qua một bãi tập rất lớn.
Khi nó đi qua bãi tập, trùng hợp nhìn thấy dưới khung bóng rổ cách mình không xa một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi.
Vừa liếc mắt, nó đã nhận ra đó là Dương Dương.
"Em ngồi ở đây làm gì, còn không mau về nhà đi." Trình Trình đi đến bên cạnh Dương Dương, dùng cặp sách của mình hích nhẹ vào nó.
Dương Dương quay sang nhìn Trình Trình, sau đó đứng lên, tiện thể nhặt túi sách vứt trên mặt đất lên.
***
Trình Trình nhìn Dương Dương, hôm nay nó có vẻ hơi khác thường, trước kia, sau khi tan học, nó là đứa đầu tiên xông ra khỏi phòng học.
Dù trên bãi tập, cũng có một nhóm trẻ con cỡ tuổi nó đang cùng chơi đá bóng.
Dù bây giờ chân nó không được nhanh nhẹn lắm thì cũng không đến mức trở thành một đứa chỉ biết ngồi ở đây ngẩn người.
"Dương Dương, anh thấy em hình như không vui lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Dương quay mặt nhìn Trình Trình một chút, vẻ mặt nó đau khổ như ăn phải hoàng liên: "Còn không phải vì chuyện đó sao, biết rõ bà nội có vấn đề, lại không cho em đi thăm dò một chút. Nếu không phải lúc đầu em vô tình nghe trộm được, có lẽ tất cả chúng ta đều chưa hay biết gì đâu."
Dứt lời, nó đi cà nhắc về phía cửa trường học.