Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-518
Chương 520
CHƯƠNG 520: DƯƠNG DƯƠNG GẶP NGUY HIỂM
Nhưng khiến cô có chút thất vọng là: Sau khi Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào cô chưa tới một phút đã quay sang nhìn nơi khác: “Chẳng lẽ em đã quên bà ta là kẻ đầu sỏ khiến em và mẹ em chia cắt hơn hai mươi năm sao?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Không sai, ban đầu tôi cho rằng như vậy, nhưng những ngày gần đây tôi nhận ra mọi
chuyện đã thay đổi, tuy bây giờ tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng tôi có thể chắc chắn, ban đầu dì Như Khiết bỏ tôi lại là một chuyện ngoài ý muốn.”
Bắc Minh Thiện tỏ ra không thể nào tin nổi, anh nhìn sự tự tin trên gương mặt Cố Hạnh Nguyên.
Một lúc lâu sau, anh quay người lên xe mình ròi đi, trước lúc đi còn ném lại một câu: “Đợi em tìm đủ chứng cứ rồi hãy đến kể với tôi câu chuyện của em.”
Cố Hạnh Nguyên cứ như vậy đứng trên thảm cỏ, nhìn Bắc Minh Thiện lên xe rồi lái khỏi bệnh viện.
Thật ra cô đã nhìn ra Bắc Minh Thiện đã nửa tin nửa ngờ với chuyện cô nói, nhưng bao năm qua bóng ma tâm lí của mẹ anh đã in sâu trong lòng anh, muốn xóa bỏ nó vẫn cần thêm chút thời gian.
Cố Hạnh Nguyên quay người lại, lặng lẽ đi vào phòng bệnh của mẹ.
***
“Mẹ về rồi.” Buổi tối mọi người đều tụ tập ở phòng khách để xem TV, lúc này Hình Uy vẫn chưa trở về.
Cố Hạnh Nguyên cúi xuống bế Cửu Cửu lên, thơm nhẹ vào má bé: “Cục cưng, hôm nay ở nhà có ngoan không thế?”
Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu thật mạnh.
“Mẹ, sức khỏe bà ngoại thế nào rồi? Sao bà không về cùng mẹ?” Trình Trình nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
“Đúng vậy, bệnh tình của dì thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Đã cả ngày Anna và Lạc Kiều không nhìn thấy bà, vội vàng hỏi.
Cố Hạnh Nguyên rất cảm kích vì hai người chị em này quan tâm đến mẹ cô như vậy.
Cô khẽ mỉm cười: “Bà đang ở viện, bác sĩ nói vấn đề không lớn.”
***
Đến tối, Cố Hạnh Nguyên ru Cửu Cửu ngủ.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy tiếng Trình Trình gọi từ phía sau: “Mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên quay người lại: “Cục cưng có chuyện gì thế?”
Trình Trình vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ vào phòng con đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với Trình Trình: “Được, giờ mẹ sẽ qua.” Nói xong Cố Hạnh Nguyên đi theo Trình Trình vào phòng của cậu bé.
Cô kéo chiếc ghế dưới bàn học ra, ngồi xuống. Nhìn Trình Trình đang rất cẩn thận thò đầu ra kiểm tra, rồi đóng cửa lại.
“Cục cưng, rốt cuộc có chuyện gì mà thần bí đến mức độ này thế?”
Trình Trình trở về trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, hôm nay con đã gặp Dương Dương ở trường, rồi xác thực lại chuyện mà ngày hôm qua em ấy nói.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe là có liên quan đến chuyện ngày hôm qua, cô cũng lập tức có tinh thần: “Dương Dương nói thế nào?”
“Dương Dương nói những gì hôm qua nói với chúng ta đều là sự thật. Hơn nữa tối qua em ấy lại lén đi nghe động tĩnh phía bên bà nội rồi. Kết quả là nghe thấy bà nội nói gì mà nhất định phải kết thúc với Dư Như Khiết. Nếu không sẽ không thể nào có chỗ đứng trong nhà họ Bắc Minh…”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy những lời này lập tức cảm thấy căng thẳng, cô ra hiệu tay với Trình Trình, bảo cậu nói nhỏ đi một chút.
Rồi cô đưa hai tay ra giữ lấy vai của con trai, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Cục cưng, chuyện này có thể to cũng có thể nhỏ. Con mau nói với Dương Dương đừng nghe lén nữa. Lỡ như bị phát hiện, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó!”
Trình Trình cũng hiểu mẹ mình đang nói gì, cậu lập tức mở máy tính ra, mở facebook thì thấy Dương Dương đang online.
“Em có đó không?”
Rất nhanh Dương Dương đã trả lời lại: “OK”
Đây là cách trả lời quen thuộc của Dương Dương.
Trình Trình nói tiếp: “Tạm thời ngưng hành động, đợi chỉ thị.”
Một lúc lâu sau, Dương Dương lại trả lời lại: “OK.”
Thấy Dương Dương trả lời, Cố Hạnh Nguyên mới thở phào một hơi. Cô không muốn để đứa bé này mạo hiểm.
Nếu như Giang Tuệ Tâm thật sự giống như những gì bọn trẻ nói, cùng với một ít manh mối cô có được từ chỗ ba nuôi.
Vậy thì Giang Tuệ Tâm là một con người rất đáng sợ, bình thường bà ta trông có vẻ hiền từ dễ gần, nhưng đối với những chuyện năm đó mà Dư Như Khiết làm ra, tuy cô không biết là dùng cách nào, nhưng quả thực đạt đến hiệu quả mà cô dự kiến.
Chỉ là trong lòng Minh Minh tự có dự tính, chuyện này sau khi bị che giấu hơn hai mươi năm, với sự xuất hiện của mẹ cô, lại nổi lên mặt nước một lần nữa. Hơn nữa dường như đã thoát khỏi tầm khống chế của Giang Tuệ Tâm.
Có thể bà ta sắp bắt đầu những hành động mới rồi, còn về hành động thế nào thì tạm thời cô vẫn chưa biết, nhưng có thể biết được là bà ta đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Mục tiêu của bà ta bây giờ chắc là nhắm vào dì Như Khiết.
Cố Hạnh Nguyên nhíu chặt mày, cô nên nghĩ cách làm thế nào để ngăn chuyện này tiếp tục phát triển.
Lúc này, Trình Trình kéo áo của Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, nếu như chuyện mà Dương Dương báo lại là chính xác, con nghĩ Dương Dương cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cục cưng, sao lại nói như vậy?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút bất ngờ.
“Thật ra rất đơn giản, Dương Dương là một người có năng lực khống chế không mạnh, hơn nữa tính cách của em ấy có chút bướng bỉnh, rất có thể khiến quan hệ đã tốt đẹp giữa em ấy và bà nội trở nên cứng ngắc. Đến lúc đó nếu em ấy còn muốn làm ra chuyện ngốc nghếch gì nữa thì khó nói rồi.”
Câu nói này của Trình Trình đã nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên, khiến cô lập tức lại cảm thấy lo lắng cho Dương Dương.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con đã nghĩ ra một cách có thể giúp em ấy rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình: “Cục cưng, con có cách hay gì thế?”
***
Biểu cảm của Trình Trình rất nghiêm túc, cậu trịnh trọng nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, ngày mai con muốn chuyển về nhà chính ở.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy vậy, lập tức phản đối. Cô liên tục gạt tay nói: “Cục cưng à, sao được chứ, mẹ không thể để con đi vào nơi nguy hiểm.”
Trình Trình bình tĩnh, nghiêm túc như một phiên bản thu nhỏ của Bắc Minh Thiện: “Mẹ à, mẹ yên tâm. Chỉ có Dương Dương là nguy hiểm thôi. Đối với con mà nói không tính là nguy hiểm gì cả. Dù sao con đã lớn lên bên cạnh bà nội, con cũng hiểu bà hơn, hơn nữa con có thể quản lý Dương Dương để em ấy không gây ra rắc rối.”
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một lúc, dường như cũng chỉ có đề nghị này của Trình Trình là đáng tin.
Vì cả Bắc Minh Thiện và Giang Tuệ Tâm đều không thể nào đồng ý cho Dương Dương dọn ra ở với cô, dù sao hợp đồng trước đó cũng đã quy định rõ.
“Được thôi, vậy cứ làm theo những gì con nói đi. Nhưng mà, cục cưng phải đồng ý với mẹ là hai anh em phải đoàn kết với nhau biết chưa. Mẹ không ở bên cạnh các con, anh trai như con phải gánh vác trọng trách nặng nề hơn rồi.”
Trình Trình ra sức gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”
Tuy Cố Hạnh Nguyên có chút không nỡ, nhưng cả đêm vẫn chuẩn bị xong hành lý cho Trình Trình.
Sáng hôm sau Cố Hạnh Nguyên đưa Trình Trình đi học, lúc học Trình Trình nói kế hoạch mà ngày hôm qua cậu đã vạch ra cho Dương Dương.
Đương nhiên là Dương Dương rất thích, những ngày tháng cậu ở nhà chính, tuy sống sung sướng, nhưng không phải đối diện với đám người giúp việc kia thì là đối diện với bà nội ngoài cười mà trong không cười. Thật sự là khiến cậu cảm thấy những ngày tháng này không dễ sống.
Không ngờ là Trình Trình lại chuyển đến nhà chính ở với cậu, thật sự là quá đáng mừng.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên đưa Trình Trình đến trường học, lại đến tập đoàn Bắc Minh thị một chuyến.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên đến đây khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút bất ngờ.
Cô như là một vị khách quen nhưng ít khi đến của tập đoàn Bắc Minh thị.
“Em tìm tôi có chuyện gì không?” Bắc Minh Thiện ngồi ở sau bàn làm việc, tác phong vô cùng nghiêm chỉnh.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên nói chuyện với nhau, Hình Uy vốn định tránh đi, nhưng lại bị Cố Hạnh Nguyên cản lại: “Hình Uy, anh không cần rời đi đâu, tôi đến đây chỉ vì chuyện con cái mà thôi.”
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Con cái? Không phải chúng ta đã viết rất rõ trong hợp đồng rồi sao, Trình Trình của em, Dương Dương của tôi. Chắc là không còn vấn đề gì nữa chứ.”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng dù sao tôi cũng là mẹ của hai đứa trẻ, kiểu gì tôi cũng suy nghĩ chu đáo cho hai đứa hơn là một người ba cả ngày không ở nhà như anh. Tôi nghĩ thế này, bây giờ Dương Dương đang ở nhà chính một mình, quả thực là rất cô đơn. Tôi nghĩ khoảng thời gian này, đưa Trình Trình đến nhà chính ở với Dương Dương vài ngày. Tôi cũng tiện chăm sóc cho mẹ tôi.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Nếu em nỡ để Trình Trình chuyển về nhà chính ở, tôi cũng không có ý kiến gì. Lúc nào em đưa thằng bé qua cũng được. Rồi khi nào nhớ con thì lại đón nó về ở với em.”
Được Bắc Minh Thiện đồng ý, chuyện này xem như là chắc chắn rồi.
Cố Hạnh Nguyên nói xong chuyện này bèn đứng dậy đi ra ngoài, Bắc Minh Thiện lại cản cô lại: “Em cứ đi như vậy à?”
Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn Bắc Minh Thiện với ánh mắt khó hiểu: “Tôi nói xong thì đương nhiên phải đi rồi.”
Bắc Minh Thiện nhếch miệng: “Không phải là chúng ta nên có điều kiện trao đổi sao?”
Điều kiện trao đổi? Cố Hạnh Nguyên thấy rất mới lạ, tên Bắc Minh Nhị này đúng thật là một tên gian thương. Hai đứa trẻ đều đã về nhà Bắc Minh ở rồi, anh còn được voi đòi tiên.
***
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, nói: “Nói điều kiện trao đổi của anh ra đi.”
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ bất lực này của Cố Hạnh Nguyên, khẽ mỉm cười, sau đó anh bước đến trước bàn làm việc, đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên nhìn cô: “Điều kiện trao đổi của tôi đối với em mà nói thật ra rất đơn giản, em làm trợ lý cho tôi.”
Trợ lý! Lúc nghe thấy lời này Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều nhướng mắt.
Sắc mặt Hình Uy trở nên vô cùng khó coi, chẳng lẽ cậu chủ muốn đuổi việc anh ta sao?
Cố Hạnh Nguyên lại nghĩ là, tên Bắc Minh Nhị lại giở trò này, lần trước lúc làm thư ký cho anh đã bị anh hãm hại đủ điều, Giờ thì hay rồi, thăng chức trợ lý luôn, vậy thì còn sống tốt được nữa không chứ.
Bắc Minh Thiện như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, bước qua Cố Hạnh Nguyên đến trước mặt Hình Uy, vỗ vai anh ta: “Cậu cứ yên tâm làm việc của cậu, tôi sẽ có sắp xếp khác.”
Rồi lại quay về đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Em cũng đừng vội từ chối, đối với em mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.”
Cố Hạnh Nguyên trợn mắt với anh.
Có lợi? Nếu vậy thì mặt trời đã mọc từ đằng Tây rồi.
Nghĩ đến đây, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em đang nhìn cái gì?” Bắc Minh Thiện cũng đã quen với thái độ không bạo lực không hợp tác này của Cố Hạnh Nguyên rồi.
“Tôi đang xem mặt trời có mọc từ đằng Tây lên hay không.” Cố Hạnh Nguyên không giữ lại chút mặt mũi nào cho anh cả.
Bắc Minh Thiện cúi đầu xuống, trán của anh gần như chạm vào trán của cô.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng căng thẳng, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của anh.
“Nếu như em muốn nó mọc lên từ đằng Tây, tôi sẽ khiến nó mọc lên từ đằng Tây.” Bắc Minh Thiện ghé sát tai cô nói lời này rồi lại đứng thẳng dậy.
Trở về phía trước bàn làm việc, nói với Hình Uy: “Thông báo với người phụ trách các bộ phậm đến phòng họp, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ.”
CHƯƠNG 520: DƯƠNG DƯƠNG GẶP NGUY HIỂM
Nhưng khiến cô có chút thất vọng là: Sau khi Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào cô chưa tới một phút đã quay sang nhìn nơi khác: “Chẳng lẽ em đã quên bà ta là kẻ đầu sỏ khiến em và mẹ em chia cắt hơn hai mươi năm sao?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Không sai, ban đầu tôi cho rằng như vậy, nhưng những ngày gần đây tôi nhận ra mọi
chuyện đã thay đổi, tuy bây giờ tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng tôi có thể chắc chắn, ban đầu dì Như Khiết bỏ tôi lại là một chuyện ngoài ý muốn.”
Bắc Minh Thiện tỏ ra không thể nào tin nổi, anh nhìn sự tự tin trên gương mặt Cố Hạnh Nguyên.
Một lúc lâu sau, anh quay người lên xe mình ròi đi, trước lúc đi còn ném lại một câu: “Đợi em tìm đủ chứng cứ rồi hãy đến kể với tôi câu chuyện của em.”
Cố Hạnh Nguyên cứ như vậy đứng trên thảm cỏ, nhìn Bắc Minh Thiện lên xe rồi lái khỏi bệnh viện.
Thật ra cô đã nhìn ra Bắc Minh Thiện đã nửa tin nửa ngờ với chuyện cô nói, nhưng bao năm qua bóng ma tâm lí của mẹ anh đã in sâu trong lòng anh, muốn xóa bỏ nó vẫn cần thêm chút thời gian.
Cố Hạnh Nguyên quay người lại, lặng lẽ đi vào phòng bệnh của mẹ.
***
“Mẹ về rồi.” Buổi tối mọi người đều tụ tập ở phòng khách để xem TV, lúc này Hình Uy vẫn chưa trở về.
Cố Hạnh Nguyên cúi xuống bế Cửu Cửu lên, thơm nhẹ vào má bé: “Cục cưng, hôm nay ở nhà có ngoan không thế?”
Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu thật mạnh.
“Mẹ, sức khỏe bà ngoại thế nào rồi? Sao bà không về cùng mẹ?” Trình Trình nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
“Đúng vậy, bệnh tình của dì thế nào rồi, có nghiêm trọng không?” Đã cả ngày Anna và Lạc Kiều không nhìn thấy bà, vội vàng hỏi.
Cố Hạnh Nguyên rất cảm kích vì hai người chị em này quan tâm đến mẹ cô như vậy.
Cô khẽ mỉm cười: “Bà đang ở viện, bác sĩ nói vấn đề không lớn.”
***
Đến tối, Cố Hạnh Nguyên ru Cửu Cửu ngủ.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe thấy tiếng Trình Trình gọi từ phía sau: “Mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên quay người lại: “Cục cưng có chuyện gì thế?”
Trình Trình vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ vào phòng con đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với Trình Trình: “Được, giờ mẹ sẽ qua.” Nói xong Cố Hạnh Nguyên đi theo Trình Trình vào phòng của cậu bé.
Cô kéo chiếc ghế dưới bàn học ra, ngồi xuống. Nhìn Trình Trình đang rất cẩn thận thò đầu ra kiểm tra, rồi đóng cửa lại.
“Cục cưng, rốt cuộc có chuyện gì mà thần bí đến mức độ này thế?”
Trình Trình trở về trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, hôm nay con đã gặp Dương Dương ở trường, rồi xác thực lại chuyện mà ngày hôm qua em ấy nói.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe là có liên quan đến chuyện ngày hôm qua, cô cũng lập tức có tinh thần: “Dương Dương nói thế nào?”
“Dương Dương nói những gì hôm qua nói với chúng ta đều là sự thật. Hơn nữa tối qua em ấy lại lén đi nghe động tĩnh phía bên bà nội rồi. Kết quả là nghe thấy bà nội nói gì mà nhất định phải kết thúc với Dư Như Khiết. Nếu không sẽ không thể nào có chỗ đứng trong nhà họ Bắc Minh…”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy những lời này lập tức cảm thấy căng thẳng, cô ra hiệu tay với Trình Trình, bảo cậu nói nhỏ đi một chút.
Rồi cô đưa hai tay ra giữ lấy vai của con trai, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Cục cưng, chuyện này có thể to cũng có thể nhỏ. Con mau nói với Dương Dương đừng nghe lén nữa. Lỡ như bị phát hiện, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó!”
Trình Trình cũng hiểu mẹ mình đang nói gì, cậu lập tức mở máy tính ra, mở facebook thì thấy Dương Dương đang online.
“Em có đó không?”
Rất nhanh Dương Dương đã trả lời lại: “OK”
Đây là cách trả lời quen thuộc của Dương Dương.
Trình Trình nói tiếp: “Tạm thời ngưng hành động, đợi chỉ thị.”
Một lúc lâu sau, Dương Dương lại trả lời lại: “OK.”
Thấy Dương Dương trả lời, Cố Hạnh Nguyên mới thở phào một hơi. Cô không muốn để đứa bé này mạo hiểm.
Nếu như Giang Tuệ Tâm thật sự giống như những gì bọn trẻ nói, cùng với một ít manh mối cô có được từ chỗ ba nuôi.
Vậy thì Giang Tuệ Tâm là một con người rất đáng sợ, bình thường bà ta trông có vẻ hiền từ dễ gần, nhưng đối với những chuyện năm đó mà Dư Như Khiết làm ra, tuy cô không biết là dùng cách nào, nhưng quả thực đạt đến hiệu quả mà cô dự kiến.
Chỉ là trong lòng Minh Minh tự có dự tính, chuyện này sau khi bị che giấu hơn hai mươi năm, với sự xuất hiện của mẹ cô, lại nổi lên mặt nước một lần nữa. Hơn nữa dường như đã thoát khỏi tầm khống chế của Giang Tuệ Tâm.
Có thể bà ta sắp bắt đầu những hành động mới rồi, còn về hành động thế nào thì tạm thời cô vẫn chưa biết, nhưng có thể biết được là bà ta đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Mục tiêu của bà ta bây giờ chắc là nhắm vào dì Như Khiết.
Cố Hạnh Nguyên nhíu chặt mày, cô nên nghĩ cách làm thế nào để ngăn chuyện này tiếp tục phát triển.
Lúc này, Trình Trình kéo áo của Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, nếu như chuyện mà Dương Dương báo lại là chính xác, con nghĩ Dương Dương cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Cục cưng, sao lại nói như vậy?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút bất ngờ.
“Thật ra rất đơn giản, Dương Dương là một người có năng lực khống chế không mạnh, hơn nữa tính cách của em ấy có chút bướng bỉnh, rất có thể khiến quan hệ đã tốt đẹp giữa em ấy và bà nội trở nên cứng ngắc. Đến lúc đó nếu em ấy còn muốn làm ra chuyện ngốc nghếch gì nữa thì khó nói rồi.”
Câu nói này của Trình Trình đã nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên, khiến cô lập tức lại cảm thấy lo lắng cho Dương Dương.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con đã nghĩ ra một cách có thể giúp em ấy rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình: “Cục cưng, con có cách hay gì thế?”
***
Biểu cảm của Trình Trình rất nghiêm túc, cậu trịnh trọng nói với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, ngày mai con muốn chuyển về nhà chính ở.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy vậy, lập tức phản đối. Cô liên tục gạt tay nói: “Cục cưng à, sao được chứ, mẹ không thể để con đi vào nơi nguy hiểm.”
Trình Trình bình tĩnh, nghiêm túc như một phiên bản thu nhỏ của Bắc Minh Thiện: “Mẹ à, mẹ yên tâm. Chỉ có Dương Dương là nguy hiểm thôi. Đối với con mà nói không tính là nguy hiểm gì cả. Dù sao con đã lớn lên bên cạnh bà nội, con cũng hiểu bà hơn, hơn nữa con có thể quản lý Dương Dương để em ấy không gây ra rắc rối.”
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một lúc, dường như cũng chỉ có đề nghị này của Trình Trình là đáng tin.
Vì cả Bắc Minh Thiện và Giang Tuệ Tâm đều không thể nào đồng ý cho Dương Dương dọn ra ở với cô, dù sao hợp đồng trước đó cũng đã quy định rõ.
“Được thôi, vậy cứ làm theo những gì con nói đi. Nhưng mà, cục cưng phải đồng ý với mẹ là hai anh em phải đoàn kết với nhau biết chưa. Mẹ không ở bên cạnh các con, anh trai như con phải gánh vác trọng trách nặng nề hơn rồi.”
Trình Trình ra sức gật đầu: “Mẹ yên tâm đi.”
Tuy Cố Hạnh Nguyên có chút không nỡ, nhưng cả đêm vẫn chuẩn bị xong hành lý cho Trình Trình.
Sáng hôm sau Cố Hạnh Nguyên đưa Trình Trình đi học, lúc học Trình Trình nói kế hoạch mà ngày hôm qua cậu đã vạch ra cho Dương Dương.
Đương nhiên là Dương Dương rất thích, những ngày tháng cậu ở nhà chính, tuy sống sung sướng, nhưng không phải đối diện với đám người giúp việc kia thì là đối diện với bà nội ngoài cười mà trong không cười. Thật sự là khiến cậu cảm thấy những ngày tháng này không dễ sống.
Không ngờ là Trình Trình lại chuyển đến nhà chính ở với cậu, thật sự là quá đáng mừng.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên đưa Trình Trình đến trường học, lại đến tập đoàn Bắc Minh thị một chuyến.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên đến đây khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút bất ngờ.
Cô như là một vị khách quen nhưng ít khi đến của tập đoàn Bắc Minh thị.
“Em tìm tôi có chuyện gì không?” Bắc Minh Thiện ngồi ở sau bàn làm việc, tác phong vô cùng nghiêm chỉnh.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên nói chuyện với nhau, Hình Uy vốn định tránh đi, nhưng lại bị Cố Hạnh Nguyên cản lại: “Hình Uy, anh không cần rời đi đâu, tôi đến đây chỉ vì chuyện con cái mà thôi.”
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Con cái? Không phải chúng ta đã viết rất rõ trong hợp đồng rồi sao, Trình Trình của em, Dương Dương của tôi. Chắc là không còn vấn đề gì nữa chứ.”
“Đương nhiên là không rồi, nhưng dù sao tôi cũng là mẹ của hai đứa trẻ, kiểu gì tôi cũng suy nghĩ chu đáo cho hai đứa hơn là một người ba cả ngày không ở nhà như anh. Tôi nghĩ thế này, bây giờ Dương Dương đang ở nhà chính một mình, quả thực là rất cô đơn. Tôi nghĩ khoảng thời gian này, đưa Trình Trình đến nhà chính ở với Dương Dương vài ngày. Tôi cũng tiện chăm sóc cho mẹ tôi.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Nếu em nỡ để Trình Trình chuyển về nhà chính ở, tôi cũng không có ý kiến gì. Lúc nào em đưa thằng bé qua cũng được. Rồi khi nào nhớ con thì lại đón nó về ở với em.”
Được Bắc Minh Thiện đồng ý, chuyện này xem như là chắc chắn rồi.
Cố Hạnh Nguyên nói xong chuyện này bèn đứng dậy đi ra ngoài, Bắc Minh Thiện lại cản cô lại: “Em cứ đi như vậy à?”
Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn Bắc Minh Thiện với ánh mắt khó hiểu: “Tôi nói xong thì đương nhiên phải đi rồi.”
Bắc Minh Thiện nhếch miệng: “Không phải là chúng ta nên có điều kiện trao đổi sao?”
Điều kiện trao đổi? Cố Hạnh Nguyên thấy rất mới lạ, tên Bắc Minh Nhị này đúng thật là một tên gian thương. Hai đứa trẻ đều đã về nhà Bắc Minh ở rồi, anh còn được voi đòi tiên.
***
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, nói: “Nói điều kiện trao đổi của anh ra đi.”
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ bất lực này của Cố Hạnh Nguyên, khẽ mỉm cười, sau đó anh bước đến trước bàn làm việc, đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên nhìn cô: “Điều kiện trao đổi của tôi đối với em mà nói thật ra rất đơn giản, em làm trợ lý cho tôi.”
Trợ lý! Lúc nghe thấy lời này Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều nhướng mắt.
Sắc mặt Hình Uy trở nên vô cùng khó coi, chẳng lẽ cậu chủ muốn đuổi việc anh ta sao?
Cố Hạnh Nguyên lại nghĩ là, tên Bắc Minh Nhị lại giở trò này, lần trước lúc làm thư ký cho anh đã bị anh hãm hại đủ điều, Giờ thì hay rồi, thăng chức trợ lý luôn, vậy thì còn sống tốt được nữa không chứ.
Bắc Minh Thiện như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, bước qua Cố Hạnh Nguyên đến trước mặt Hình Uy, vỗ vai anh ta: “Cậu cứ yên tâm làm việc của cậu, tôi sẽ có sắp xếp khác.”
Rồi lại quay về đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Em cũng đừng vội từ chối, đối với em mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.”
Cố Hạnh Nguyên trợn mắt với anh.
Có lợi? Nếu vậy thì mặt trời đã mọc từ đằng Tây rồi.
Nghĩ đến đây, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em đang nhìn cái gì?” Bắc Minh Thiện cũng đã quen với thái độ không bạo lực không hợp tác này của Cố Hạnh Nguyên rồi.
“Tôi đang xem mặt trời có mọc từ đằng Tây lên hay không.” Cố Hạnh Nguyên không giữ lại chút mặt mũi nào cho anh cả.
Bắc Minh Thiện cúi đầu xuống, trán của anh gần như chạm vào trán của cô.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng căng thẳng, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của anh.
“Nếu như em muốn nó mọc lên từ đằng Tây, tôi sẽ khiến nó mọc lên từ đằng Tây.” Bắc Minh Thiện ghé sát tai cô nói lời này rồi lại đứng thẳng dậy.
Trở về phía trước bàn làm việc, nói với Hình Uy: “Thông báo với người phụ trách các bộ phậm đến phòng họp, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ.”