-
Chương 75
Bọn họ bước nhanh tới và ngẩng đầu nhìn. Bốn năm cành lá quấn lấy nhau tạo thành hình tròn, bám chặt vào trên cành cây. Bên trong dường như còn có tiếng kêu đau đớn của con người.
Bọn họ trợn tròn mắt. Chuyện gì xảy ra vậy?
Vụ Phi Anh thấy sợ, dịch lại gần Vụ Khinh và nhìn thứ phía trên,2nghe âm thanh bên trong làm cô dựng tóc gáy!
“Anh, thật kỳ lạ, bên trong có gì vậy?”
Vụ Kinh khẽ gật đầu: “Chẳng trách vừa rồi có tiếng kêu thảm thiết, chẳng lẽ là mấy thứ này sao?”
Anh bảo những người khác lui ra phía sau, còn bản thân mình thì leo lên cây, biến không khí thành lưỡi dao và thò7tay cắt quả cầu.
Một giọt nước rơi xuống mặt Lý Tiểu Tửu, cậu không để ý thò tay lau, lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi. Cậu nhíu mày nhìn, mới phát hiện trên bàn tay đã đầy máu đỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Tiểu Tửu sửng sốt, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, bên cạnh vọng đến tiếng kêu1kinh ngạc của mọi người. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy trên người bọn họ đều có vết máu rơi xuống. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lướt qua, thấy cành cây xung quanh đang chậm rãi tới gần cơ thể Vụ Khinh, cậu vội hô to: “Nguy hiểm, xuống nhanh.”
Một tiếng hét này đã thiếu chút nữa dọa Vụ Khinh7giật mình mà rơi từ trên cây xuống. Tầm mắt của anh đảo qua, mới phát hiện xung quanh có rất nhiều thân cây vây quanh. Đáng sợ nhất là những vật chết này chuyển động giống như rắn, đang dần dần tới gần mình.
Điều này thật sự vượt ra khỏi phạm vi khoa học có thể giải thích, anh không ngốc,0sau khi vận dụng phòng hộ, trực tiếp nhảy từ trên cây cao xuống.
Ngoại trừ Lý Tiểu Tửu, những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mãi đến khi cành cây từ phía trên thò xuống, sau đó bỗng nhiên lao nhanh về phía Vụ Khinh đang chạy như điên qua! Tốc độ quá nhanh!
Vụ Phi Anh hô to một tiếng, trong tay nhanh chóng phun ra khí băng làm đông cứng thân cây đang đuổi tới. Nghe bên tai truyền tới từng tiếng xé gió, sắc mặt Vụ Khinh trầm xuống. Rõ ràng anh không ngờ mấy thứ này lại nhanh như vậy.
Anh không phải là người dị năng tốc độ, căn bản không nhanh hơn những cành cây bay qua được. Anh cắn răng, trong tay biến ra gai kim loại và chém vào những cành cây này.
Tốc độ chúng lao đi quá nhanh, gai kim loại được Vụ Khinh ném ra đã liên tục bị hụt. Màn bảo vệ bị đập trúng, vang lên những tiếng “ầm ầm”! Khi thấy anh sắp bị cành cây bao phủ, Vụ Phi Anh sợ đến mắt đỏ hoe, liều mạng đánh ra dị năng, không ngừng đông cứng những cành cây kia.
Lý Tiểu Tửu chạy tới và ném ra quả cầu lửa. Ngọn lửa nóng bỏng nhanh chóng đốt cháy cành cây. Hình như chúng sợ lửa, quả cầu lửa ném qua nơi nào, chúng đều tránh né.
Bởi vì có cậu gia nhập, Vụ Khinh lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Anh không dám giơ dao chém lung tung, nhắm trúng mới chém một dao.
Lý Tiểu Tửu vừa tới gần anh, vừa ném ra quả cầu lửa. Đột nhiên, một chất lỏng tanh hôi bắn đến trên người cậu. Cậu sửng sốt, cúi đầu nhìn. Không ngờ áo cậu đã bị nhuộm đỏ.
Vụ Khinh cũng sửng sốt, trên người, trên mặt anh cũng dính rất nhiều chất lỏng màu đỏ. Anh căn bản không thể nào ngờ được, mình chỉ chém cành cây, sao đẫm máu còn hơn cả chém một cánh tay vậy?
Ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn cành cây trên mặt đất. Vật kia bị chém xuống vẫn còn chuyển động, chỗ vết cắt không ngừng có thứ giống như máu của con người tuôn ra.
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn là nhìn thấy người khác bị chém lìa một tay.
Những người khác cũng nhìn thấy rõ ràng. Dị năng của Lâm Nhân căn bản không có sức tấn công, chỉ có thể tránh ngoài xa, không đi lên kẻo tăng thêm phiền phức. Mặc dù hệ tinh thần của Bắc Mạch là vô hình, nhưng cậu bé thuộc về hệ biến dị, chỉ cần người hoặc vật có chút ý thức bị cậu bé phong tỏa, đó chính là tấn công ở tầng sâu hơn.
Mấy thứ này rõ ràng có chút ý thức, lúc Bắc Mạch phát ra công kích tinh thần thì những cành cây không khống chế được lại càng vặn vẹo mạnh hơn.
Bọn họ nhanh chóng tập trung lại một chỗ, Lý Tiểu Tửu lau chất lỏng bắn tới trên mặt, nhíu mày nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Vụ Khinh khẽ mắng một câu, mùi tanh hôi làm anh thấy buồn nôn. Chỉ cần vừa nghĩ tới trên mặt mình đầy chất lỏng màu đỏ, gân tay đã mơ hồ nổi lên!
Không sai! Anh có bệnh nghiện sạch, là một Xử Nữ chính cống, cho dù mạt thế tới lâu như vậy, anh vẫn không tiếp nhận nổi những thứ ghê tởm này.
Bắc Mạch phát huy dị năng bao quanh mọi người, thân cây bạo loạn không cảm nhận được mùi của con người, dần dần thu thế tấn công và rụt trở lại.
“Cái cây này thành tinh rồi sao?” Vụ Phi Anh nhìn cành cây bay lượn đầy trời, hơi giật mình nói một câu.
Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy không thể tin nổi, con người biến dị, động vật biến dị, bây giờ ngay cả thực vật cũng biến dị. Thế giới này là ảo mộng sao?
Bọn họ lùi lại, cách xa tán cây, Bắc Mạch không dám thu lại dị năng, chỉ sợ nơi khác sẽ xuất hiện thứ biến dị gì đó.
Vẻ mặt Vụ Khinh nặng nề, lấy tình hình của bọn họ bây giờ thì có thể thấy được, có lẽ thứ bị cành cây quấn thành hình tròn kia là người bị công kích giống như bọn họ, hơn nữa có thể là một nhóm người dị năng tới đây, hoặc cũng có thể là... bạn cùng lớp của bọn họ.
Cứu hay không?
Vụ Khinh nói suy đoán của mình cho mọi người nghe. Bọn họ không phải là người lạnh lùng, có lẽ bởi vì tuổi tác không lớn, không thể làm ra chuyện tuyệt tình, thấy chết mà không cứu được.
Sau khi bàn bạc một lúc, mọi người thận trọng tới gần cái cây lớn tới mức mấy người lớn cũng không ôm hết kia. Lâm Nhân được Vụ Phi Anh bảo vệ, mắt luôn chú ý tới xung quanh, để tránh xảy ra tình huống bất ngờ. Ba người Lý Tiểu Tửu, Bắc Mạch, Vụ Khinh leo lên cây. Có lẽ bởi vì Bắc Mạch vẫn phát ra dị năng, cho nên không có thứ gì tới gần bọn họ.
Bọn họ ngồi trên cành cây to, sau khi liếc nhìn nhau, Vụ Khinh dùng đao cắt cành cây. Không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ vết cắt có máu chảy ra. Mọi người có cảm giác thân cây khẽ co giật vài cái. Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào cành cây xung quanh đã bắt đầu động đậy, cậu khẽ nhíu mày. Tốc độ Vụ Khinh cắt càng nhanh hơn.
Anh mở rộng cành cây sang hai bên, bên trong thật sự có một người. Anh vừa nhìn đã sửng sốt. Không ngờ lại là người dị năng nữ kia. Chuyện này... đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhìn mặt cô ta bầm tím, trên mặt, trên áo có đất rơi xuống dính vào. Vụ Khinh giơ tay chạm vào mũi cô ta, cảm thấy vẫn còn hơi thở yếu ớt thì khẽ nói: “Còn sống.”
Bọn họ cẩn thận lôi người dị năng nữ này ra và đưa xuống dưới.
Vụ Phi Anh vừa nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt rất phức tạp.
Bọn họ đại khái cũng đoán được, người bị tấn công chắc là đội của mấy người này.
Bọn họ dùng biện pháp tương tự cứu được hai người khác xuống. Tất cả đã được huấn luyện thể năng một tuần, đúng là không uổng công, mặc dù mệt nhưng không đến mức bị kiệt sức. Ngược lại, vẻ mặt Bắc Mạch đã trắng bệch.
Mọi người đều biết không thể sử dụng dị năng quá mức.
Tuy hệ biến dị của Bắc Mạch rất mạnh, nhưng ở trong căn cứ ít sử dụng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé sử dụng liên tục trong thời gian dài như vậy.
Vụ Khinh lo lắng nói: “Em không sao chứ?”
Bắc Mạch thấy vẫn còn hai người trong quả cầu kia, nói: “Còn có thể kiên trì được.”
Cho dù những người này và cậu ta không có qua lại gì, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cùng trường.
Nhưng mấy người thật vất vả mới đưa được hai người cuối cùng xuống, mới phát hiện ra bọn họ đã chết rồi.
Là chết thật.
Bọn họ trợn tròn mắt. Chuyện gì xảy ra vậy?
Vụ Phi Anh thấy sợ, dịch lại gần Vụ Khinh và nhìn thứ phía trên,2nghe âm thanh bên trong làm cô dựng tóc gáy!
“Anh, thật kỳ lạ, bên trong có gì vậy?”
Vụ Kinh khẽ gật đầu: “Chẳng trách vừa rồi có tiếng kêu thảm thiết, chẳng lẽ là mấy thứ này sao?”
Anh bảo những người khác lui ra phía sau, còn bản thân mình thì leo lên cây, biến không khí thành lưỡi dao và thò7tay cắt quả cầu.
Một giọt nước rơi xuống mặt Lý Tiểu Tửu, cậu không để ý thò tay lau, lập tức ngửi thấy mùi tanh hôi. Cậu nhíu mày nhìn, mới phát hiện trên bàn tay đã đầy máu đỏ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Tiểu Tửu sửng sốt, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, bên cạnh vọng đến tiếng kêu1kinh ngạc của mọi người. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy trên người bọn họ đều có vết máu rơi xuống. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lướt qua, thấy cành cây xung quanh đang chậm rãi tới gần cơ thể Vụ Khinh, cậu vội hô to: “Nguy hiểm, xuống nhanh.”
Một tiếng hét này đã thiếu chút nữa dọa Vụ Khinh7giật mình mà rơi từ trên cây xuống. Tầm mắt của anh đảo qua, mới phát hiện xung quanh có rất nhiều thân cây vây quanh. Đáng sợ nhất là những vật chết này chuyển động giống như rắn, đang dần dần tới gần mình.
Điều này thật sự vượt ra khỏi phạm vi khoa học có thể giải thích, anh không ngốc,0sau khi vận dụng phòng hộ, trực tiếp nhảy từ trên cây cao xuống.
Ngoại trừ Lý Tiểu Tửu, những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mãi đến khi cành cây từ phía trên thò xuống, sau đó bỗng nhiên lao nhanh về phía Vụ Khinh đang chạy như điên qua! Tốc độ quá nhanh!
Vụ Phi Anh hô to một tiếng, trong tay nhanh chóng phun ra khí băng làm đông cứng thân cây đang đuổi tới. Nghe bên tai truyền tới từng tiếng xé gió, sắc mặt Vụ Khinh trầm xuống. Rõ ràng anh không ngờ mấy thứ này lại nhanh như vậy.
Anh không phải là người dị năng tốc độ, căn bản không nhanh hơn những cành cây bay qua được. Anh cắn răng, trong tay biến ra gai kim loại và chém vào những cành cây này.
Tốc độ chúng lao đi quá nhanh, gai kim loại được Vụ Khinh ném ra đã liên tục bị hụt. Màn bảo vệ bị đập trúng, vang lên những tiếng “ầm ầm”! Khi thấy anh sắp bị cành cây bao phủ, Vụ Phi Anh sợ đến mắt đỏ hoe, liều mạng đánh ra dị năng, không ngừng đông cứng những cành cây kia.
Lý Tiểu Tửu chạy tới và ném ra quả cầu lửa. Ngọn lửa nóng bỏng nhanh chóng đốt cháy cành cây. Hình như chúng sợ lửa, quả cầu lửa ném qua nơi nào, chúng đều tránh né.
Bởi vì có cậu gia nhập, Vụ Khinh lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Anh không dám giơ dao chém lung tung, nhắm trúng mới chém một dao.
Lý Tiểu Tửu vừa tới gần anh, vừa ném ra quả cầu lửa. Đột nhiên, một chất lỏng tanh hôi bắn đến trên người cậu. Cậu sửng sốt, cúi đầu nhìn. Không ngờ áo cậu đã bị nhuộm đỏ.
Vụ Khinh cũng sửng sốt, trên người, trên mặt anh cũng dính rất nhiều chất lỏng màu đỏ. Anh căn bản không thể nào ngờ được, mình chỉ chém cành cây, sao đẫm máu còn hơn cả chém một cánh tay vậy?
Ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn cành cây trên mặt đất. Vật kia bị chém xuống vẫn còn chuyển động, chỗ vết cắt không ngừng có thứ giống như máu của con người tuôn ra.
Cảnh tượng này còn đáng sợ hơn là nhìn thấy người khác bị chém lìa một tay.
Những người khác cũng nhìn thấy rõ ràng. Dị năng của Lâm Nhân căn bản không có sức tấn công, chỉ có thể tránh ngoài xa, không đi lên kẻo tăng thêm phiền phức. Mặc dù hệ tinh thần của Bắc Mạch là vô hình, nhưng cậu bé thuộc về hệ biến dị, chỉ cần người hoặc vật có chút ý thức bị cậu bé phong tỏa, đó chính là tấn công ở tầng sâu hơn.
Mấy thứ này rõ ràng có chút ý thức, lúc Bắc Mạch phát ra công kích tinh thần thì những cành cây không khống chế được lại càng vặn vẹo mạnh hơn.
Bọn họ nhanh chóng tập trung lại một chỗ, Lý Tiểu Tửu lau chất lỏng bắn tới trên mặt, nhíu mày nói: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Vụ Khinh khẽ mắng một câu, mùi tanh hôi làm anh thấy buồn nôn. Chỉ cần vừa nghĩ tới trên mặt mình đầy chất lỏng màu đỏ, gân tay đã mơ hồ nổi lên!
Không sai! Anh có bệnh nghiện sạch, là một Xử Nữ chính cống, cho dù mạt thế tới lâu như vậy, anh vẫn không tiếp nhận nổi những thứ ghê tởm này.
Bắc Mạch phát huy dị năng bao quanh mọi người, thân cây bạo loạn không cảm nhận được mùi của con người, dần dần thu thế tấn công và rụt trở lại.
“Cái cây này thành tinh rồi sao?” Vụ Phi Anh nhìn cành cây bay lượn đầy trời, hơi giật mình nói một câu.
Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy không thể tin nổi, con người biến dị, động vật biến dị, bây giờ ngay cả thực vật cũng biến dị. Thế giới này là ảo mộng sao?
Bọn họ lùi lại, cách xa tán cây, Bắc Mạch không dám thu lại dị năng, chỉ sợ nơi khác sẽ xuất hiện thứ biến dị gì đó.
Vẻ mặt Vụ Khinh nặng nề, lấy tình hình của bọn họ bây giờ thì có thể thấy được, có lẽ thứ bị cành cây quấn thành hình tròn kia là người bị công kích giống như bọn họ, hơn nữa có thể là một nhóm người dị năng tới đây, hoặc cũng có thể là... bạn cùng lớp của bọn họ.
Cứu hay không?
Vụ Khinh nói suy đoán của mình cho mọi người nghe. Bọn họ không phải là người lạnh lùng, có lẽ bởi vì tuổi tác không lớn, không thể làm ra chuyện tuyệt tình, thấy chết mà không cứu được.
Sau khi bàn bạc một lúc, mọi người thận trọng tới gần cái cây lớn tới mức mấy người lớn cũng không ôm hết kia. Lâm Nhân được Vụ Phi Anh bảo vệ, mắt luôn chú ý tới xung quanh, để tránh xảy ra tình huống bất ngờ. Ba người Lý Tiểu Tửu, Bắc Mạch, Vụ Khinh leo lên cây. Có lẽ bởi vì Bắc Mạch vẫn phát ra dị năng, cho nên không có thứ gì tới gần bọn họ.
Bọn họ ngồi trên cành cây to, sau khi liếc nhìn nhau, Vụ Khinh dùng đao cắt cành cây. Không có gì bất ngờ xảy ra, chỗ vết cắt có máu chảy ra. Mọi người có cảm giác thân cây khẽ co giật vài cái. Lý Tiểu Tửu nhìn chằm chằm vào cành cây xung quanh đã bắt đầu động đậy, cậu khẽ nhíu mày. Tốc độ Vụ Khinh cắt càng nhanh hơn.
Anh mở rộng cành cây sang hai bên, bên trong thật sự có một người. Anh vừa nhìn đã sửng sốt. Không ngờ lại là người dị năng nữ kia. Chuyện này... đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhìn mặt cô ta bầm tím, trên mặt, trên áo có đất rơi xuống dính vào. Vụ Khinh giơ tay chạm vào mũi cô ta, cảm thấy vẫn còn hơi thở yếu ớt thì khẽ nói: “Còn sống.”
Bọn họ cẩn thận lôi người dị năng nữ này ra và đưa xuống dưới.
Vụ Phi Anh vừa nhìn thấy cô ta thì vẻ mặt rất phức tạp.
Bọn họ đại khái cũng đoán được, người bị tấn công chắc là đội của mấy người này.
Bọn họ dùng biện pháp tương tự cứu được hai người khác xuống. Tất cả đã được huấn luyện thể năng một tuần, đúng là không uổng công, mặc dù mệt nhưng không đến mức bị kiệt sức. Ngược lại, vẻ mặt Bắc Mạch đã trắng bệch.
Mọi người đều biết không thể sử dụng dị năng quá mức.
Tuy hệ biến dị của Bắc Mạch rất mạnh, nhưng ở trong căn cứ ít sử dụng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé sử dụng liên tục trong thời gian dài như vậy.
Vụ Khinh lo lắng nói: “Em không sao chứ?”
Bắc Mạch thấy vẫn còn hai người trong quả cầu kia, nói: “Còn có thể kiên trì được.”
Cho dù những người này và cậu ta không có qua lại gì, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, cùng trường.
Nhưng mấy người thật vất vả mới đưa được hai người cuối cùng xuống, mới phát hiện ra bọn họ đã chết rồi.
Là chết thật.