-
Chương 53
Mọi người kinh ngạc tiến lên vài bước.
“Chuyện gì xảy ra vậy???” “Đây là dị năng gì, sao tôi chưa từng thấy vậy?” Người đàn ông trên đài đi tới trước mặt cô bé, thấy cô bé vẫn đúng mực, không có vẻ đắc ý vênh váo nào, vẻ mặt anh ta hình như cũng dịu đi: “Cháu tên là Mộng Hân đúng không?”
Cô bé hình như hơi hoảng sợ, hơi cúi đầu nói: “Chào... chào chủ, đúng vậy.”
Người đàn ông gật đầu, vỗ nhẹ vào vai của cô bé “Ừ” một tiếng: “Không tệ, chúc mừng cháu trở thành dị năng hệ tinh thần thứ mười của căn cứ của chúng tôi,2sau này vào trung tâm đào tạo, cố gắng học tập cho giỏi.”
Mộng Hân ngạc nhiên ngước mắt lên, kích động nói: “Chú nói là thật sao? Cháu có thể vào trung tâm đào tạo ạ?” Lão Lưu ôm quyển sổ đăng ký đi tới, mỉm cười và giải thích: “Bất cứ người dị năng giả nào có dị năng đạt được cấp một đều có thể đi vào trung tâm đào tạo tiếp nhận huấn luyện, chúc mừng cháu!” Mộng Hân cúi đầu khom lưng, liên tục nói vài tiếng cám ơn. Sau khi người đàn ông phất tay, cô bé mới chạy xuống đài. Trên đầu Lý Tiểu Tửu dường như xuất hiện mấy dấu hỏi lớn. Cậu quay đầu tiếp tục hành động tò mò của trẻ con: “Dị năng7hệ tinh thần là dị năng gì vậy?”
Từ Kinh nhìn theo hướng cô bé rời đi, quay đầu nói: “Loại dị năng này là dị năng kỳ lạ nhất bây giờ. Bọn họ có thể làm máy thăm dò, cũng có thể giết người trong vô hình.”
Hắn nhíu mày: “Sau này cháu gặp phải người này thì tốt nhất nên tránh đi, nếu không chết thế nào cũng không biết đâu. Bọn họ giỏi nhất là tiến hành tấn công vào tinh thần của con người, nhẹ thì não bị tổn thương và phát điên, nặng sẽ làm thất khiếu chảy máu mà chết.” Càng là dị năng hiếm thấy thì căn cứ càng coi trọng. Mà hệ tinh thần không chỉ mạnh mẽ, khi ra ngoài còn có thể kiểm tra trước1được vị trí của kẻ địch, có thể nói là khủng khiếp!
Lý Tiểu Tửu ngẩn người vài giây, sau đó im lặng khẽ gật đầu. Trên đài lần lượt có mấy người đi lên, nhưng thành tích đều không tốt lắm. Có hai người chỉ vừa thức tỉnh dị năng cường hóa, trực tiếp bị đánh trượt. “Người tiếp theo, Lý Tiểu Tửu.” Anh em Dương Phàm thở hắt ra, bận rộn từ sáng sớm đến giờ, cuối cùng đến lượt bọn họ. Kết quả một giây, hai giây, ba giây qua, bọn họ lại thấy Lý Tiểu Tửu vẫn cúi đầu, không hề cử động. Dương Nam lo lắng, vỗ vào vai cậu. Lý Tiểu Tửu vẫn chìm đắm ở trong lời nói của Từ Kinh thì chợt thấy có người từ7phía sau vỗ vào người cậu. Cậu quay đầu và thấy Dương Nam, hỏi: “Chú làm gì thế?” Dương Nam chỉ vào trên đài: “Đến lượt cháu rồi. Cháu nói xem làm gì? Nhanh lên đi. Đợi lát nữa người ta nghỉ, chúng ta sẽ phải chờ đến chiều đấy.” Lý Tiểu Tửu nhìn về phía trên đài. Thấy lâu không có người đi tới, lão Lưu đứng ở phía trên kêu lên: “Lý Tiểu Tửu, nghe được thì nhanh lên đi.” Cậu hơi khẩn trương, chà xát tay và liếc nhìn Từ Kinh, thấy hắn gật đầu, cậu thả tay Lý Long ra, chạy tới.
Lão Lưu đang chuẩn bị quay đầu rời đi, đột nhiên có người ở sau lưng gọi: “Chờ một chút.” Anh ta quay đầu, kinh ngạc nhìn Lý0Tiểu Tửu chạy tới. Anh ta tiến lên hỏi: “A, không phải cháu là cậu bé đã theo Từ lão đại về hôm qua sao?” Anh ta nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cháu là Lý Tiểu Tửu à?”
Lý Tiểu Tửu hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, cháu là Lý Tiểu Tửu.” Lão Lưu ngẩn người, người dưới đài chuẩn bị rời đi, nghe được lời này thì đều quay đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cậu. “Cháu có dị năng à??” Lý Tiểu Tửu gật đầu, lão Lưu im lặng hai giây mới nói: “Cháu chờ một lát, chú qua hỏi đội trưởng.”
Lý Tiểu Tửu đứng tại chỗ, đủ loại ánh mắt nhìn tới làm cậu rất khó chịu. Cậu vẫn luôn không thích tiếp xúc cùng người xa lạ, hơn nữa đã quen nghe zombie gào thét, bây giờ nghe mọi người nói thầm và mơ hồ có tiếng cười nhạo, cậu luôn cảm thấy những người này còn khủng khiếp hơn một đám zombie bao vây tấn công nữa.
Không bao lâu, Lão Lưu cùng người đàn ông kia đi tới, anh ta chỉ vào Lý Tiểu Tửu và nói với người đàn ông kia: “Đội trưởng, chính là cậu bé này.”
Người đàn ông tiến lên, cúi đầu nhìn cậu, hỏi: “Cháu là người được đội Từ Kinh dẫn về à?” Lý Tiểu Tửu thành thật gật đầu. Bởi vì người đàn ông rất cao, cậu không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng mơ hồ cảm giác áp lực. Cậu cảm giác, đây là áp lực vô hình giữa người dị năng với nhau. Cậu có thể cảm giác được, người đàn ông trước mắt này rất lợi hại! Về phần anh ta đạt đến trình độ nào, cậu căn bản không nhìn ra.
“Được rồi, cháu qua đây.”
Lý Tiểu Tửu đi theo sau. Lão Lưu đi qua bên cạnh, chỉ vào đường trắng trên mặt đất và giải thích: “Cháu đứng ở chỗ này, khi nào bọn chú bảo cháu bắt đầu, cháu dùng hết sức lực, sau đó căn cứ vào tình trạng của tấm ván gỗ để phán đoán cấp sổ của dị năng, cháu hiểu không?”. Lý Tiểu Tửu nhìn tấm ván gỗ cách mình hai mét: “Cháu biết rồi.”
Lão Lưu khẽ gật đầu, đứng sang bên cạnh. Người đàn ông giơ tay lên, nói: “Bắt đầu đi.” Lý Tiểu Tửu giơ tay lên, cảm giác nóng rực dần dần tập trung ở trong lòng bàn tay, mắt cậu nhìn chăm chú vào tấm ván gỗ và đang chuẩn bị bắt đầu, dưới đài đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc. “Tiểu Tửu, không cần khẩn trương, phát huy mức độ bình thường nhất của cháu là được rồi.” Lý Tiểu Tửu quay đầu. Đó là Từ Kinh, cậu nhìn thấy lông mày của Từ Kinh hơi nhíu lại, hình như đã hiểu rõ nên cơ thể căng thẳng của cậu chậm rãi buông lỏng. Người bên cạnh không biết còn tưởng Từ Kinh đang lo lắng cho đứa trẻ, không cảm thấy có gì không đúng cả. Ngược lại, người đàn ông đứng bên cạnh lão Lưu liếc nhìn Từ Kinh với vẻ thâm ý, nhưng không nói gì. “Đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy cũng tới kiểm tra dị năng, quả thật là buồn cười.” Dưới đài, có người thầm thì nói. Người này vừa nói xong đã bị đám người Dương Nam đồng thời trừng mắt nhìn qua đầy vẻ ngoan độc. Người kia thấy mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ cao lớn, vừa nhìn cũng biết là người không dễ chọc, khiếp sợ đến mức giơ tay che miệng mình, cũng không dám nói gì nữa. Mình cũng không nói gì, mỗi người bên đó làm gì đều hung ác, giống như muốn ăn thịt người vậy? “Anh ơi, cố gắng lên!”. Thoáng cái, một giọng nói non nớt phá tan bầu không khí khẩn trương. Lý Tiểu Tửu đột nhiên quay đầu,ngạc nhiên nhìn Lý Long. Từ sau khi em trai tức giận, đây là câu đầu tiên mà cậu bé mở miệng nói ra!
Cậu liên tục gật đầu, ngược lại những người khác dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ. Quả nhiên là không hiểu chuyện, cũng không phải đang thi đấu, cố gắng thì có tác dụng gì chứ?
“Nhanh bắt đầu đi, đừng làm chậm trễ thời gian.” Người đàn ông rõ ràng không nhẹ giọng chỉ bởi vì cậu là trẻ con, lạnh lùng nói một câu, thái độ giải quyết việc chung. Lý Tiểu Tửu giơ tay trái lên. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, ngọn lửa tối màu bắt đầu bốc cháy trên ngón tay cậu. Mọi người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tay cậu. Đây là... Cùng lúc đó, người đàn ông kia đã tiến lên, nhìn quả cầu lửa nho nhỏ trong tay cậu với vẻ kinh ngạc khác thường, chân mày nhíu chặt. Lý Tiểu Tửu nhằm thẳng vào tấm ván gỗ và ném tới, xem ra sức ném quá nhỏ, căn bản không thể đập đến tấm ván gỗ cách đó hai mét, cũng bởi vậy ngọn lửa rơi trên mặt đất. Mọi người sửng sốt. Đáp lại bọn họ là gương mặt lúng túng gượng cười của Lý Tiểu Tửu: “Thật ngại quá, vừa rồi quá khẩn trương, cháu... không khống chế tốt.” “Tôi ngất, dọa cho ông đây nhảy dựng, còn tưởng là dị năng gì đặc biệt. Kết quả là một đứa trẻ vừa thức tỉnh, thậm chí còn không biết cách khống chế, đùa gì vậy?” Những người khác cũng không nhịn được bật cười, có người nói vọng với trên đài: “Cậu bạn nhỏ, cháu nhanh xuống đây đi, ha ha, chờ lông mọc dài hãy đi khoe khoang” Những người khác cũng chế giễu theo. Khóe miệng Lý Tiểu Tửu dần dần kéo xuống, mắt cậu nhìn lướt qua gương mặt những người này, trên người trở nên lạnh lẽo.
Lý Long nắm chặt bàn đâm, tức giận hét lên với đám người kia: “Các người cút ngay, còn nói lung tung tôi bảo Đại Bạch xé xác các người!”
Dương Nam cũng mắng một câu: “Ngu xuẩn!” Khi quay đầu lại, anh nhìn về phía gương mặt Lý Tiểu Tửu đã tối sầm lại, kêu: “Tiểu Tửu, cháu xuống đây, chúng ta về nhà.”
Vào lúc này Từ Kinh cũng mở miệng: “Nếu đã xong thì chúng ta đi thôi.” Hắn chỉ muốn cậu có thân phận của một người dị năng mà thôi.
Lý Tiểu Tửu xuống đài, không nhìn bất kỳ người này, đuổi theo bước chân của bọn họ đi về phía đại sảnh bên ngoài. Khi đi đến giữa đám người, ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người vừa cười chế giễu minh. Cậu dừng lại một chút, không quay đầu, chỉ nói: “Chỉ mong sau này không gặp lại.” Mọi người nghe gió thổi những lời này tới thì chợt ngẩn người, sau đó rùng mình. Lão Lưu đi tới trước mặt người đàn ông, khổ sở nói: “Đội trưởng, anh xem thế này...”
Nếu là người bình thường, bọn họ có thể còn nói vài câu, nhưng một đội của người ta đều là người dị năng, nói vài lời xúc phạm sẽ bị xem như kẻ thù. Người đàn ông giơ tay lên, ngăn cản không cho anh ta nói tiếp: “Kệ bọn họ đi!” Người đàn ông này vừa dứt lời, tấm ván gỗ vừa dày vừa nặng đột nhiên phát ra một tiếng nứt. Sau tiếng động này, không khác gì cái van được mở ra, xung quanh không ngừng vang lên tiếng gỗ nứt. Cuối cùng, cả khối tấm ván gỗ thể mà lại vỡ ra. Từng cái tấm ván gỗ được dựng lên đã cùng lúc rơi xuống đất, cả miếng gỗ hoàn toàn vỡ ra. Tất cả đều có dấu vết bị đốt cháy, giống như bị thanh đao sắc chém thật sâu vào phía trên. Trăm đao, ngàn đao che kín khắp tấm ván gỗ. Ngoài cửa lớn có trận gió nhẹ thổi vào đống vụn gỗ, chúng dần dần biến thành một đống tro tàn, theo gió tung bay, nhẹ nhàng tản đi. Mọi người trợn tròn mắt, sửng sốt, không hề động đậy, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tro tàn trên mặt đất, trong mắt lộ rõ sự xúc động. Anh ta đi nhanh về cánh cửa, nói với lão Lưu đang đờ đẫn phía sau một câu: “Đi điều tra đi.”
Lão Lưu há hốc miệng, âm thanh nghẹn ở trong cổ họng, sau khi khẽ gật đầu, anh ta ôm theo quyển sổ đi theo sát sau lưng người đàn ông kia, ra khỏi cửa lớn.
Bởi vì Từ Kinh còn có chuyện phải làm, nên bảo Dương Nam dẫn theo hai đứa trẻ, bọn họ lại tách ra.