-
Chương 1: Cuộc hành trình bắt đầu
“Đinh đinh đinh đinh.”
“Các hành khách, chuyến tàu đặc biệt số 63 đi tới thành phố A đã bắt đầu vào ga. Mời hành khách đi chuyến tàu đặc biệt sổ 63 tới thành phố A mang theo hành lý đến phòng chờ số 3 để soát vé. Trong lúc soát vé, mọi người vui lòng không chen lấn xô đẩy, chú ý an toàn. Sau khi vào ga, mời các vị lên xe ở trạm số 2...”
Bên trong một nhà ga đường sắt nào đó ở tỉnh A vang lên tiếng tàu hỏa tiền vào ga, trong nhà ga có rất nhiều người đang tập trung. Những người bán hàng rong không ngừng la hét, đám người cầm theo hành lý thì chen chúc, những tên móc túi đang quan sát xung quanh để tìm mục tiêu chuẩn bị ra tay. Trong mắt người lần đầu tiên ngồi tàu hỏa thì tất cả những điều này lại rất mới lạ.
Lúc nhà ga vang lên những tiếng nhắc nhở đó, người đi tàu hỏa đều chạy về một hướng, mà nhân vật chính của chúng ta, Lý Tiểu Tửu, cũng là một trong những thành viên chen lấn để lên trên tàu hỏa. Đây là lần đầu tiên cậu đi theo người thân của mình ngồi tàu hỏa, mà cuộc sống của họ cũng bắt đầu từ nơi này... “Anh mau nhìn kìa, nhiều người thật đấy. Oa! Chiếc xe dài quá, từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy đâu...” Một cậu bé vừa khẩn trương lại vừa kích động đang mắt trợn tròn đứng ở trước tàu hỏa, trong miệng không ngừng kinh ngạc kêu lên.
Trong ba người đứng bên cạnh cậu có một cậu bé thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi. Đó là nhân vật chính của chúng ta, Lý Tiểu Tửu.
Trên người cậu mặc chiếc áo vải đã cũ, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, hai mắt thật to, cái mũi nhỏ cao, trên mặt vẫn có vẻ mũm mĩm của một đứa trẻ, nếu quên đi gương mặt đang tái nhợt thì thoạt nhìn cậu cũng là một cậu bé xinh xắn.
Lý Tiểu Tửu bị say xe, gương mặt nhỏ nhắn của cậu không còn hồng hào như lúc bình thường, cho dù mới lần đầu tiên ngồi tàu hỏa nhưng cậu lại không hề thấy tò mò, bởi vì giờ phút này trong dạ dày của cậu đang quặn lên làm cậu thấy khó chịu và buồn nôn.
Bên tai cậu không ngừng vang lên giọng nói đầy kích động của em họ mình, thỉnh thoảng cậu mới trả lời vài tiếng cho có lệ. Lý Long - em họ của cậu cũng mặc áo vải nhung thoạt nhìn nhỏ hơn cậu, chỉ khoảng năm, sáu tuổi. Mặc dù lớn lên ở nông thôn, những gương mặt cậu bé rất mịn màng, đôi mắt to trong veo như nước, thoạt nhìn cũng vô cùng đáng yêu.
Nhưng ở trong ga tàu hỏa đông đúc này thì còn ai quan tâm xem cậu có đáng yêu hay không? Tất cả chỉ mong có thể mau chóng lên tàu chiếm được một chỗ ngồi tốt. Khi nghe thấy tiếng trẻ con kêu lên kinh ngạc, có người mang về mặt ghét bỏ rời đi, trong miệng còn thốt ra những lời không tốt như “đúng là đồ nhà quê tầm nhìn hạn hẹp”. Người đàn ông đứng ở bên cạnh Lý Long nghe được thì giận dữ tính đòi lại công bằng nhưng bị kéo lại.
“Chị dâu, người này thật là quá đáng...” Rõ ràng người đàn ông này rất tức giận, cháu mình mới lần đầu tiên ngồi tàu hỏa nên hưng phấn như vậy là chuyện đương nhiên, nhưng những người này thật không có đạo đức, bọn họ có cần phải nói thể với trẻ con không?
Lý Tiểu Tửu kéo Lý Long lại, tức giận trừng mắt nhìn về phía người vừa nói kháy kia.
Sắc mặt mẹ cậu cũng trầm xuống nhưng không nói gì, sắp phải lên tàu rồi, cô là một người phụ nữ tay trói gà không chặt lại dẫn theo hai đứa trẻ, ở dưới tình huống người ta không quá trớn thì mình gây sự là hành vi rất không sáng suốt.
“Nhịn một chút đi, miệng mọc trên thân của người ta, chúng ta có thể làm gì được? Cũng không thể nào bịt miệng của người ta lại chứ?” Không biết cô nghĩ tới điều gì lại nhìn về phía người đàn ông đang giận tới mức mặt đỏ tía tai, tiếp tục nói: “Đừng làm chậm trễ hành trình, anh cả và chị dâu còn đang ở trong bệnh viện thành phố cho chúng ta đấy!” Lý Cường đành phải nhẫn nhịn. Anh cũng nghĩ tới mục đích chuyến đi này của mình. Bố mẹ của Tiểu Long còn đang chờ bọn họ tới thăm, cho dù anh không cam lòng nhưng cũng biết mình không thể gây sự được. Anh cầm túi xách đi lên tàu hỏa. Lý Tiểu Hoa đẩy Lý Tiểu Tửu một cái, mấy người cũng nối đuôi nhau lên tàu.
Từ sáng sớm, cả nhà bọn họ đã ngồi xe đi cả chặng đường dài gần hai tiếng mới đến được nhà ga. Lý Tiểu Tửu là người khổ nhất vì bị say xe, từ lúc xuống xe đến giờ cậu hơi mệt nên chẳng có hứng thú với cái gì cả. Ngược lại, Lý Long ngồi bên cạnh vẫn nói không ngừng nhưng cậu cũng không ghét bỏ. “Anh, đây là lần đầu tiên em ngồi tàu hỏa đấy. Anh đã đi bao giờ chưa?” Lý Long hưng phấn sờ vào chỗ ngồi, cảm thấy tò mò không chịu nổi, tròng mắt cậu bé xoay tròn. Cũng không biết cậu bé nhìn thấy cái gì mà đột nhiên “A” một tiếng.
“Anh, anh mau nhìn kìa, người kia thật là kỳ lạ!”
Khi tàu hỏa chuẩn bị đóng cửa lại thì một cô gái kỳ lạ nhảy lên, lúc đầu Lý Long cũng không mấy để ý, mãi đến khi nhìn thấy cô gái này bước đi khập khiễng mới khiến cậu bé cảm thấy kỳ quái, lôi kéo Lý Tiểu Tửu ra hiệu cho cậu nhìn.
Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu lên và nhìn theo ánh mắt của Lý Long nhưng không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của cô gái kia. Cô ta cứ run lên rất kỳ lạ, khi đi cũng bước thấp bước cao giống như một bên chân bị ngắn hơn một đoạn vậy.
Cậu không nhịn được lại nhìn xuống, cô gái kia mặc quần soóc bó sát người, cho dù bây giờ vừa mới vào thu, nhưng năm nay lạnh sớm, khi đi Lý Tiểu Hoa còn mặc quần áo dày cho bọn họ. Mắt trẻ con rất tinh. Mặc dù cô gái kia dùng túi xách trong tay để che đùi nhưng Lý Tiểu Tửu vẫn thấy được một chân của cô ta bị bầm tím biến thành màu đen giống như trúng độc vậy, cậu cảm thấy vết đó trong quen quen nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.
“Xịch xịch!”
Tàu hỏa đã từ từ chuyển động, bên ngoài tàu hỏa chợt náo loạn, đột nhiên có một người đụng vào cửa sổ xe gần chỗ Lý Tiểu Tửu, cậu còn chưa thấy rõ thì người kia đã ngã xuống.
“Mẹ, mẹ nhìn bên ngoài kìa!”
Cậu đứng dậy ghé sát vào cửa sổ trên tàu, khi nhìn thấy cảnh náo loạn bên ngoài thì kinh ngạc kêu lên.
“Tàu hỏa càng chạy càng nhanh thôi. Sao thế?” Chờ tới lúc Lý Tiểu Hoa kịp phản ứng đi xem thì chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh một đám người hoảng loạn.
“Anh, sao vậy? Anh có muốn ăn bánh không, ngon lắm đấy.” Chẳng biết trong tay Lý Long đã có thêm một cái bánh từ lúc nào. Đó là bánh trứng do Lý Tiểu Hoa làm từ sáng sớm, mang theo để làm thức ăn đi đường. Lý Tiểu Tửu lắc đầu: “Anh không muốn ăn, em ăn đi!” Cậu vẫn cảm thấy buồn nôn, dù nhìn thấy loại bánh mà bình thường mình thích ăn nhưng cậu không thấy thèm ăn.
Lý Tiểu Hoa thấy gương mặt con trai vẫn tái nhợt lại thấy đau lòng. Trước đây, cho dù bình thường con trai cô không hay ngồi xe nhưng không thấy thằng bé say xe lần nào, vì sao lần này lại nghiêm trọng như vậy? Ngay cả đồ ăn cũng không nuốt trôi được nữa? Lý Tiểu Hoa cảm thấy kỳ lạ. Mấy ngày hôm trước, con trai cô bị ngạt khói, ngất ở trong bếp, sau đó liên tục sốt hết mấy ngày, đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ bảo cơ thể vẫn bình thường, không xảy ra vấn đề gì, nhưng Lý Tiểu Hoa luôn cảm thấy con trai mình không khỏe như trước nữa.
Mấy ngày trước Lý Tiểu Hoa không ở nhà, Lý Tiểu Tửu đi vào phòng bếp nấu mì cho Lý Long ăn, nhưng cậu lại nhặt phải khúc củi bị sương ngấm nên hơi ướt, cậu không chú ý cứ ném vào trong bếp, nó không cháy mà khiến cho phòng bếp mù mịt khói, cũng không biết thế nào mà Lý Tiểu Tửu ngửi nhiều khói này lại bị sặc tới ngất đi.
Lúc đó, cậu gần như đã khiến một đám người sợ hãi. Khi Lý Tiểu Hoa về nhà còn tưởng rằng nhà mình bị cháy.
Nhớ tới những vết nám khói trên gương mặt của con trai khi đó, Lý Tiểu Hoa bất đắc dĩ thở dài, cô lấy một chai nước từ trong túi ra, mở nắp đưa tới cho cậu. “Con trai, uống nước rồi sẽ bớt khó chịu thôi.”
Lý Tiểu Tửu cảm thấy trong miệng hơi đắng, cậu cầm chai nước uống mấy hớp mới cảm thấy trong dạ dày không còn nóng rát nữa, đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Tiểu Hoa vỗ nhẹ vào Lý Cường ngồi phía trước, cô lấy bánh trứng trong túi ra đưa cho anh. “Cường tử, cậu còn chưa ăn gì hết! Chị có mang theo bánh, cậu ăn đi cho đỡ đói.” Lý Cường nhận lấy, anh cũng không khách khí nói cám ơn chị dâu rồi ăn ngấu nghiến. Lý Tiểu Tửu nhìn xung quanh, bên tai nghe thấy đủ mọi tiếng nói chuyện ồn ào, rõ ràng trong đầu choáng váng nhưng cậu lại không thể ngủ được. Trong xe dần dần trở nên yên tĩnh, phần lớn mọi người đều nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có rất ít người vẫn đang thì thầm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại cười ra tiếng. Bọn họ không biết là thế giới bên ngoài đã dần dần bước vào một tình cảnh mà người ta không thể nào tưởng tượng được. Đã sắp tới buổi trưa, sương mù bên ngoài vẫn chưa tan. Hơn một tuần lễ nay, mỗi sáng sớm đều có sương mù che phủ, trời vốn không quá lạnh, nhưng từ lúc có sương mù thì nhiệt độ giảm xuống rất nhiều.
Trời tối dần, vào lúc đêm khuya, phần lớn mọi người đều đã chìm vào trong giấc ngủ, không một ai phát hiện ra toàn bộ thành phố, đất nước, thậm chí là toàn thế giới vào giờ phút này đang có rất nhiều người hôn mê bất tỉnh, đợi đến sau khi trời sáng, tai ương ngập đầu chính thức hạ xuống nhân gian.
Ban đêm, Lý Tiểu Tửu buồn tiểu nên tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng đẩy đầu Lý Long đang dựa trên người mình ra, thấy mọi người xung quanh đều đang ngủ, cậu rón rén đi ra khỏi chỗ của mình. Cậu cầm tay của Lý Tiểu Hoa lắc khẽ rồi thì thầm nói: “Mẹ, con muốn đi tiểu, mẹ nhanh dậy đi, con sắp không nhịn nổi rồi.”
Lý Tiểu Hoa mơ màng mở mắt ra, bởi vì ngồi lâu nên cô thấy cả người tê rần.
“Con trai, sao vậy? Có phải đói rồi không? Trong túi mẹ còn có bánh, con tự mình lấy đi.” Lý Tiểu Tửu buồn tiểu tới mức mặt đỏ bừng, cậu bất đắc dĩ khi thấy Lý Tiểu Hoa nói xong rồi lại nhắm mắt ngủ. Ngày hôm nay cậu uống một chai nước nên đã sớm buồn đi tiểu, chỉ có điều đầu óc choáng váng lại ngồi ở bên trong nên vẫn nhịn tới bây giờ. “Con muốn đi tiểu, mẹ nhanh dậy đi mà.” Bàn tay nhỏ bé của cậu cố che “tiểu huynh đệ” của mình, hai chân còn không ngừng xoay qua xoay lại, rõ ràng đã sắp không nhịn được nữa rồi. Lúc này, Lý Tiểu Hoa mới tỉnh táo lại, cố đấm đấm cái eo đau nhức, ngáp một cái rồi nắm tay cậu đi về phía phòng vệ sinh ở cuối toa tàu. Nửa đêm có rất nhiều người đi vệ sinh, Lý Tiểu Tửu xoa hai bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cậu thiếu chút nữa thì suy sụp.
“Chú bên trong ơi, chú đã xong chưa? Chủ đi nhanh lên đi.”
Lý Tiểu Hoa đứng bên ngoài cùng con trai chờ, cô đang không ngừng ngáp lại nghe câu nói vậy thì dưới chân thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã.
“Con trai, con nói khẽ một chút, con nói chuyện không lễ phép như vậy, chủ trong nhà vệ sinh sẽ khó chịu đấy.”
Trời ạ, có ai đi nhà vệ sinh còn giục người ta đi nhanh giống cậu chứ?
Người đang ngồi trong nhà vệ sinh thiếu chút nữa cũng bị sặc nước miếng, anh ta dở khóc dở cười giải quyết vấn đề của mình, chỉ sợ cậu bé bên ngoài không nhịn được mà tiểu ra quần mất.
Người thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi thắt dây lưng rồi mở cửa ra, khi cúi đầu chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó, bộ dạng giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt ai oán lại tủi thân làm anh còn tưởng mình đã làm ra chuyện gì khiến trời giận người trách chứ? “Chú mau tránh ra, cháu chịu không nổi rồi.”
Người thanh niên lúng túng gãi đầu, anh ra cửa đứng ở bên cạnh bồn rửa tay châm điếu thuốc. Lý Tiểu Tửu đóng cửa, kéo quần xuống, trong nháy mắt toàn thân cậu thả lỏng, giống như rơi vào thiên đường.
“Này! Ai đóng cửa nhà vệ sinh nữ vậy, nhanh mở cửa đi, bên trong có người không vậy hả?”
Lý Tiểu Hoa đứng ở cửa nhìn mấy cô gái kéo nhau đi vào nhà vệ sinh nữ một lát rồi đi ra, trong miệng không ngừng oán trách.