-
Chương 138
Nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn nhau mà không trả lời hắn. Người đàn ông tự nhiên bị bọn họ phớt lờ thì nổi giận trừng mắt và hét lên một tiếng, khiến cho người xung quanh đều nhìn qua.
Trương Niệm, Lý Cường ở trong căn cứ lâu như vậy, ít7nhiều gì đều biết về những người này. Ví dụ như người đàn ông trước mắt này là người dị năng hệ mộc, phía sau cũng có gia tộc lớn chống đỡ, mặc dù hắn mới là cấp một cao cấp, nhưng đã có tiểu đội của mình.
Mà hắn lại là điển hình của con mèo nhiều bệnh, thích gây rắc rối, thật sự chẳng ra làm sao cả. Nhưng người khác tốt hơn hẳn, hoặc có đãi ngộ tốt hơn hắn, hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ, biết người nào mình chọc nổi, người nào mình không thể trêu vào, cho nên khi có ý xấu với người khác, hắn đều sẽ điều tra thể lực phía sau người ta.
Tuy nhiên Trương Niệm căn bản không để ý tới hắn. Anh là người của quân đội,1người dị năng trong căn cứ không thể đắc tội được. Thấy hắn gào rú, anh không kiên nhẫn nói một câu: “Không có gia tộc thì anh tính thế nào?”
“A... !” Người đàn ông liếc mắt nhìn bọn họ với vẻ xem thường nhưng không tức giận. Nhìn khí thể bọn họ như vậy, hắn biết mình không thể đắc tội nổi. Cũng không biết lời Trương Niệm nói có phải là thật không, nhưng hắn sẽ không tùy tiện đắc tội. Chỉ có điều người này chính là một kẻ để tiện, không nói vài câu đe dọa để tự giải vây cho mình, hắn làm sao cam tâm được. Chẳng lẽ sẽ làm trò cười cho người khác sao?
“Không trách được các người không có gì cả. Chà chà, nếu cần tôi sẽ thuận tiện7chở các người đi một đoạn vậy? Miễn phí đấy.” Hắn vỗ tay vào cửa xe được trang trí rất đẹp mắt, nói chuyện với vẻ rất gợi đòn. “Không cần.” Trương Niệm không cần suy nghĩ đã từ chối, Anh là người của quân đội, cần gì phải ngồi cái xe cùi này của hắn chứ?
“Dừng, tôi có lòng tốt, các người không muốn thì thôi, để cho các người ngồi xe quân đội, cũng không sợ không có nổi một chỗ ngồi à?”
Hắn cố ý nói lớn tiếng, dường như rất sợ người khác không nghe thấy. Quả nhiên, vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt khinh bỉ. “ồn ào cái gì? Tất cả mau lên xe đi!” Người chỉ huy hét lên một tiếng và đi tới,0vẻ mặt lập tức trở nên hiền hòa nói: “Nếu như các anh muốn nhận một chiếc xe cũng được. Nhưng phải đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này đã. Các anh ngôi tạm với mọi người trong toa xe phía sau vậy!” Trương Niệm vừa định nói gì đó, Từ Kinh đã lắc đầu từ chối. Lần này là hoạt động cá nhân. Nếu đi theo quân đội thì bọn họ hành động sẽ bị hạn chế, hắn chắc chắn không muốn.
Người chỉ huy và Trương Niệm, Lý Cường đều nghi hoặc nhìn về phía hắn. Từ Kinh thản nhiên phất tay với người phía sau. Lưu Luyến thấy vậy thì nhắm mắt lại. Trước mặt bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một chiếc lớn đầy phong cách, hơn nữa còn là xe địa hình màu đen với kiểu dáng dài hơn bình thường. Vào lúc này, những chiếc xe con xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy đẳng cấp. Tất cả mọi người đều không rõ nó xuất hiện như thế nào. Sau đó bọn họ nhìn thấy trong tay Từ Kinh có thêm một chiếc chìa khóa xe tự động. Anh ấn xuống, bốn cửa xe tự động mở ra. Mọi người vô cùng bình tĩnh ngồi vào! Cảnh tượng thật sự quá chói mắt.
Trương Niệm và Lý Cường cũng khiếp sợ tới mức ngây người. Mãi đến khi bọn họ bị Lý Tiểu Tửu đẩy lên xe, mới có thể bình tĩnh trở lại. “Điều này, điều này...” Người chỉ huy kia cũng sửng sốt hồi lâu, nếu không phải tiếng xe khởi động đột nhiên vang lên làm anh ta giật mình tỉnh lại, sợ rằng anh ta vẫn còn chìm đắm trong sự chấn động.
Bọn họ... có dị năng không gian!
Không ngờ là dị năng không gian, đám người kia có lại lịch thế nào vậy? Người chỉ huy nhìn về phía bọn họ, ánh mắt sáng rực. Không trách được cấp trên nhiều lần nhắc nhở anh ta chú ý đến đám người này. Thì ra là thể! Thì ra là thế! “Mọi người mau lên xe, hai phút sau sẽ xuất phát!” Anh ta hưng phấn quay đầu kêu lên, trong lòng càng thêm chờ mong về nhiệm vụ ra ngoài lần này. Mọi người đều bị giật mình bởi này, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được. Chẳng qua bọn họ vẫn không ngừng nhìn về phía đám người Từ Kinh. Mấy người này thật sự làm người ta quá mức chấn động! Đặc biệt là người đàn ông vừa nói sẽ chở miễn phí cho bọn họ một đoạn đường. Lúc này sắc mặt hắn rất khó coi, giống như nuốt phải một con ruồi. Vừa rồi hắn còn vênh váo hống hách nói ra những lời vậy, quả thật làm cho người khác chê cười. Người đàn ông siết chặt nắm đấm và liếc nhìn chiếc xe mà mình vẫn luôn khoe khoang. Bây giờ nó chẳng khác nào một con vịt lên trên bờ, thật sự quá tệ. Sau hai phút ngắn ngủi qua đi, mọi người đều đã chuẩn bị xong. Người chỉ huy ở đằng trước cầm loa hét lên một tiếng “Xuất phát!” Rất nhiều chiếc xe bắt đầu chậm rãi ra khỏi căn cứ.
Khí thể lớn như vậy, làm sao có thể không thu hút đám zombie chứ? Nhưng lần này mọi người làm thế chính là muốn chúng tự mình tìm tới.
Chiếc xe chạy trên đường với tốc độ rất nhanh, thỉnh thoảng gặp phải một vài con zombie đều bị chiếc xe của đội quân phía trước ép qua, mọi người đều vui vẻ thoải mái. Tuy nhiên trước cuồng phong bão tố chính là như vậy, đợi đến khi đoàn xe di chuyển vào thành phố, zombie tràn tới khiến mọi người đều khiếp sợ.
Chiếc xe của quân đội không hề ngừng lại, đi tới chỗ nào thì giết chỗ đó, số zombie còn sót lại sẽ do đám người dị năng phía sau tự mình giải quyết.
Đường rất rộng, không chật hẹp giống như trước mạt thế, cho nên thỉnh thoảng sẽ có zombie từ bốn phương tám hướng lao tới. Lúc này, tiểu đội dị năng liền phát huy tác dụng. Có người tập trung lái xe, có người xử lý zombie, nhưng càng lúc càng nhiều zombie xuất hiện, mọi người di chuyển cũng chậm hơn. Mà zombie không những không giảm bớt, thậm chí còn có dấu hiệu càng lúc càng nhiều!
Trong lúc mọi người cố sức ngăn cản zombie, một chiếc xe đột nhiên lướt qua bọn họ, xông thẳng lên trước. Tốc độ kia nhanh tới mức làm mọi người sợ tới toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đang muốn mắng, đã thấy chiếc xe kia rồ ga, lao vọt vào đám zombie.
Ngoại trừ đám người Từ Kinh ra, còn ai có thể xuất hiện với ánh vàng lập lòe, vô cùng điên cuồng bá đạo như vậy chứ?
Mặc dù mọi người có chút bất mãn, nhưng thấy bọn họ trực tiếp lao vọt tới như vậy thì vẫn có chút lo lắng. Cái này gọi là vốn cùng cây sinh ra, sao nỡ đốt nhau, bọn họ không phải loại người tùy tiện nhìn người khác chịu khổ.
Mọi người khẽ thở dài một cái, chỉ có điều còn chưa thở xong thì một lực va chạm mạnh đã vang lên. Bọn họ theo bản năng nhìn sang, vô thức thốt ra một câu “Tôi ngất!”
Năm sáu con zombie trực tiếp bị lực va đập hất bay. Bộ dạng kia, động tác kia mới mất hồn làm sao!
Những người dị năng khác hít sâu một hơi. Mà một giây tiếp theo, những con zombie đang bay tới trước xe của bọn họ. Bọn họ đã vội vàng lái xe tránh né, không ngờ zombie vừa tới gần đã hóa thành một đống bột, theo gió bay đi!!
“Hắn như vậy còn là con người nữa sao?” Có người bắt đầu kinh ngạc kêu lên. Có đám người Từ Kinh ở phía trước, tốc độ của bọn họ đã nhanh hơn rất nhiều! Chắc chắn đại lão có thể làm cho zombie tan thành mây khói trong nháy mắt cũng ở trong xe của đám người đó. Cho dù mọi người không biết đám người kia từ đâu xuất hiện, nhưng tất cả đều hiểu bọn họ rất mạnh! Ban đầu, ánh mắt bọn họ còn bất mãn, lúc này đã dần dần nóng như lửa. Mà đại lão trong miệng bọn họ lúc này đang một tay cầm bánh bao, một tay thỉnh thoảng ném vài quả cầu lửa ra bên ngoài, thật sự rất ung dung.
Đừng nói người khác khiếp sợ tới mức ngây người, ngay cả Trương Niệm, Lý Cường cũng kinh ngạc, cười toe tóc hồi lâu vẫn không thể tin được chỉ trong một tháng ngắn ngủi, một đứa trẻ từ tay trói gà không chặt đã trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đây tuyệt đối là giết chết trong nháy mắt. Lúc này bọn họ tuyệt đối tin tưởng, không có con zombie nào có thể đến gần cậu. Ngay cả Lý Long bên cạnh cũng cầm bát mì ăn liền lên húp xì xụp, hoàn toàn không bị những con zombie ghê tởm bên ngoài ảnh hưởng. Xe! Dù sao bọn họ cũng không làm được như vậy. Có bọn họ gia nhập, chiếc xe của quân đội cũng nhàn nhã, còn đỡ tốn được rất nhiều đạn. Nói chung tất cả mọi người đều hài lòng. Khi đến trên đường cao tốc thì không còn zombie, đoàn xe mới chậm rãi dừng lại. Đúng vậy, đã đến giờ ăn trưa. Bọn họ đương nhiên muốn tìm một chỗ an toàn để ăn cơm, không phải sao? Dọc đường đi, bọn họ đã giết ít nhất hơn một nghìn con zombie. Mọi người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vừa ăn vừa so xem ai giết zombie nhiều hơn. Vào lúc này, tất cả mọi người đều chạy đến gặm bánh bao hóng gió. Quân đội còn dẫn theo đầu bếp nấu canh cho mọi người lót dạ ấm lòng. Tất cả những mọi người đều vô cùng thỏa mãn.
Nhưng sự thỏa mãn này không duy trì được bao lâu đã bị một mùi thơm khác át đi. “Mùi gì vậy? Thơm quá!” Mọi người nhìn nhau, tất cả đều cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
“Tôi cũng ngửi thấy..” Ánh mắt bọn họ nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng chú ý thấy đám người Từ Kinh không xuống xe.
Được lắm, hóa ra là trốn ở trong xe ăn mảnh à?
Thật quá đáng! Mọi người liền dẫn nhau đi nhanh về phía bọn họ.