-
Chương 116
Có thể lần này rơi mạnh quá, qua một lúc lâu người phụ nữ kia vẫn chưa đứng dậy.
Người dị năng khác giành thắng lợi theo một cách vô cùng máu chó, kích động đến nỗi nhảy cẫng lên.
Một người khác vừa ngẩng đầu thì lại máu mũi chảy ròng ròng, mọi người nhìn2thấy đều có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng cô ta được hai vệ sĩ đưa xuống.
Từng cặp người dị năng có năng lực không chênh lệch nhiều với nhau, sau nhiệt huyết sôi trào ban đầu qua đi, mọi người bắt đầu miễn cưỡng ngồi chờ đợi, một buổi sáng7đã trôi qua, nhưng vẫn chưa đến lượt đám người Lý Tiểu Tửu.
Vào lúc mọi người mệt mỏi muốn ngủ, một mùi thơm từ phía xa bay tới.
“Tôi ngất, thật là thơm, các anh có ngửi thấy không!” Khi hai người trên sân khấu đang đánh với khí thế mãnh liệt, đám người dị1năng ở phía dưới giật mình tỉnh giấc như ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay tới. Bọn họ trợn trừng mắt, không nhịn được kêu lên.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế? Hình như là từ nhà ăn bên kia bay tới.”
“Đã mười hai giờ rồi sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?7Không lẽ mặt trời mọc từ hướng tây sao? Nhà ăn thế mà cũng có ngày xào rau à?”
Mọi người đã lâu chưa ăn cơm đã không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng, ngay cả hai người đang đánh trên sân khấu cũng bị mùi thơm này kích thích, thi đấu không tập0trung.
Cuối cùng, chờ đến khi trận đấu này kết thúc, người chủ trì mới bảo mọi người đi ăn cơm. Đám người dị năng phía dưới lập tức chạy về phía nhà bếp như ong vỡ tổ.
Khác với những cái bàn cũ nát trước kia, ngày hôm nay nhà ăn được thu dọn sạch sẽ một cách khác thường. Đám học sinh đi vội tới nhà ăn thấy vậy đều ngây người.
Ở giữa nhà ăn còn để một cái bàn lớn. Phía trên đặt các đĩa thức ăn còn nóng hổi.
Có người nuốt nước bọt muốn đi vào trong, nhưng bị người bảo vệ bên cạnh ngăn cản, chỉ tay về một cánh cửa khác, ý là chỗ đó mới là nơi anh nên đi.
Đám người dị năng rất buồn bực. Nhìn thấy đồ ăn ngon lướt qua bên cạnh, bọn họ thật sự không cam lòng.
Lúc này, người của bốn gia tộc lớn cùng quân đội mới chậm rãi đi tới nhà ăn. Phía sau còn một đám người đi theo, trận thế thật lớn!
Có người bất mãn kêu gào: “Người của bốn gia tộc lớn này thật quá đáng. Trong căn cứ có nhiều người chết đói như vậy, bọn họ cũng tiếc rẻ không muốn quyên góp, bây giờ ngược lại chạy tới nhà ăn để ăn uống thả cửa.”
Trong miệng nói bất mãn, nhưng trên mặt người đó cũng không dám lộ ra.
“Đúng vậy đúng vậy!” Có người ghen tỵ nói hùa theo.
“Suỵt! Nói nhỏ một chút, nếu như bị nghe thấy thì sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy!”
Từ sau khi phòng ký túc có thể nấu ăn, Lý Tiểu Tửu rất ít khi tới nhà ăn. Chỉ có điều hôm nay có nhiều người tới, Lâm Nhân về nhà làm cơm sợ không đủ ăn, cho nên cậu bị sai tới nhà ăn nhận mấy cái bánh bao. Lúc này cậu còn chưa vào cửa đã bị một đám bảo vệ chặn lại.
Người của bốn gia tộc lớn và quân đội tới đông như vậy, giữa phòng ăn đặt mấy cái bàn lớn, cả đám người vừa ngồi xuống thì bắt đầu ăn như ăn tiệc.
Các học sinh nhìn tới đỏ mắt, hận mình không thể trở thành một trong những thành viên đó.
“Ôi, còn có thiên lý nữa không?” Có người liếc nhìn cái bánh bao trong tay mình rồi liếc nhìn thức ăn trên bàn ăn lớn bên kia, thầm nói.
Người bên cạnh chọc vào người hắn, không kiên nhẫn kêu lên: “Nhận rồi thì mau tránh ra, đừng cản đường đám người chúng tôi ở phía sau.”
Người đàn ông chậc chậc vài tiếng rồi tránh ra. Lý Tiểu Tửu xếp hàng ở phía sau, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn giống như tất cả mọi người.
Bên tai cậu vang lên tiếng mọi người nuốt nước bọt, cậu cũng không nhịn được nuốt theo và hít mũi. Oa, thật là thơm!
Người đứng phía sau đẩy một cái, Lý Tiểu Tửu tiến lên hai bước, cuối cùng không nhìn qua đó nữa.
“Hi, cậu bạn nhỏ, còn nhớ tôi không?” Người đàn ông nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn Lý Tiểu Tửu cười rất rạng rỡ.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta, nói: “Chú là chú nhân viên đăng ký.”
Người đàn ông vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Ừ, trí nhớ không tệ lắm.”
“Đó là chuyện đương nhiên, cháu còn nhớ trước đây chú nhìn tên của cháu còn tưởng là chú Từ.” Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta và nghĩ tới điều gì đó. Trong trí nhớ, cậu cảm thấy người này có tật nói nhiều.
Hai người trước mặt đã rời đi, cậu vội vàng đi lên.
“Đừng nhắc chuyện cũ làm gì.” Người đàn ông cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía bốn gia tộc lớn.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta rồi cũng nhìn qua.
Lại có thức ăn mới được đưa lên, hơn nữa còn là cá nướng kìa.
Trước kia, chỉ đến tết cậu mới được ăn cá. Bây giờ mạt thế tới, cũng không biết bọn họ lấy thứ này ở đâu ra.
Bốn gia tộc lớn thật lợi hại.
Lý Tiểu Tửu đột nhiên thật lòng nói một câu.
Cậu chép miệng, trong miệng không ngừng có nước bọt chảy ra. Khi nghiêng đầu liếc nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài trước mặt, cậu bèn xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình.
Cậu đói quá, thật muốn được ăn thịt.
Nhân viên đăng ký này rất chật vật mới chuyển tầm mắt đi được, khi nhìn thấy bộ dạng cậu giống như con sói đói, anh ta không nhịn được cười ra tiếng.
Lý Tiểu Tửu nhướng mày liếc nhìn anh ta, không rõ anh ta cười gì.
“Chú, chú nói xem bọn họ ăn cá, ăn thịt, những thứ đó ở đâu ra vậy?” Lý Tiểu Tửu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy tương đối nghiêm trọng. Nhân viên đăng ký ở trong căn cứ lâu như vậy, có thể anh ta biết.
“Đương nhiên là tự mình nuôi rồi.” Thấy Lý Tiểu Tửu nhìn mình với vẻ nghi ngờ, người đàn ông ho khan vài cái rồi giải thích: “Chính là cho người nuôi dưỡng. Bây giờ, những rau dưa, động vật trong căn cứ đều được kích thích phát triển, còn có một vài nhân viên đặc biệt tiến hành nuôi dưỡng, chăm sóc, cho nên vật liệu của bốn gia tộc lớn càng tích trữ càng nhiều, càng ngày càng tốt hơn.”
Anh ta chà chà vài tiếng.
“Vậy bọn họ có bán thịt cá này không?” Lý Tiểu Tửu kích động. Cậu đã muốn nuôi mấy thứ này trong không gian từ lâu, nhưng vẫn không tìm được, nhìn người ta ăn thịt, cậu cũng muốn ăn đấy.
“Cháu muốn mua à?” Nhân viên đăng ký liếc nhìn cậu với vẻ kỳ quái: “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, bốn gia tộc lớn nghiêm cấm truyền những kỹ thuật nội môn này ra ngoài, cháu muốn ăn thịt thì chỉ có thể nhờ vào mối quan hệ thân thiết với nhân viên bên trong, có lẽ bọn họ còn có thể cho cháu hưởng ké.”
Anh ta quan sát Lý Tiểu Tửu từ trên xuống dưới, lắc đầu với vẻ mặt thương tiếc, anh ta đẩy cậu một cái khi thấy sắp đến lượt cậu.
Lý Tiểu Tửu bĩu môi, đi tới nhận mấy cái bánh bao. Cậu đang muốn rời đi, phía sau chợt vang lên giọng nói có chút quen thuộc.
Cậu theo bản năng quay đầu, thấy có một người đàn ông cao lớn đứng bên bàn ăn, dường như đang vẫy tay về phía cậu.
Lý Tiểu Tửu nhìn xung quanh thấy không có ai thì kinh ngạc chỉ vào mình: “Gọi cháu sao?”
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, đi nhanh đến trước mặt cậu, vỗ vai nói: “Ái chà, người anh hùng nhỏ của con hổ lớn, mới mấy ngày không gặp đã không nhận ra người chỉ đường là chú sao?”
Lý Tiểu Tửu vừa nghe tới anh hùng nhỏ con hổ lớn thì cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. Cậu nhận ra người đàn ông trước mắt này. Lần trước cậu bị lạc đường đã hỏi anh ta, cậu hơi lúng túng gãi đầu, nói: “Chú à, cháu là Lý Tiểu Tửu, chú đừng gọi anh hùng gì đó, cháu nghe thấy xấu hổ lắm.”
“Ha ha, đàn ông mà da mặt cháu lại mỏng như vậy sao?” Hắn nhìn xung quanh thấy chỉ có một mình Lý Tiểu Tửu thì không nhịn được nhíu mày: “Sao cháu ở đây? Đám người chú Từ của cháu không ở đây, cháu không sợ lại bị người xấu bắt đi à?”
Trên đầu Lý Tiểu Tửu đầy vạch đen. Cái gì gọi là lại chứ? Cậu chỉ mới bị bắt có một lần thôi mà? “Bọn họ ở trong phòng ký túc của cháu. Giờ cháu đang định về đây.”
Vũ Khinh Vũ nhìn thấy trong tay cậu cầm mấy cái bánh bao thì cảm thấy khó tin, nói: “Đám người kia cũng thật biết cách chèn ép trẻ con. Một mình chạy tới phòng ký túc nghỉ ngơi, để cháu đi lấy thức ăn cho bọn họ.”
“Không phải vậy, đây là...” Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ, nhưng còn chưa nói hết lời, Vũ Khinh Vũ đã kéo cậu đi về phía bàn ăn: “Nào, tới đây. Ở đây đều là món chú thích. Chúng ta đừng để ý tới bọn họ làm gì. Cháu qua đây cùng ăn, cho bọn họ chết đói đi.”
Càng tới gần bốn gia tộc lớn, Lý Tiểu Tửu càng cảm giác được những ánh mắt không ngừng quan sát cậu, cậu ho khan vài tiếng, giãy giụa nói: “Chú, không được đâu, trong phòng ký túc của cháu có người nấu cơm, cháu phải đi về trước.”
Bên kia, rau đang được gắp dở thì rơi xuống bàn, Phong Mạt Tinh Diệu nhìn thấy người mình ghét được kéo qua, kinh ngạc tới há hốc miệng.
Ở một bàn khác, một người phụ nữ nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, trong mắt đầy tức giận, thúc vào một người phụ nữ khác đang ngồi im lặng ăn cơm. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ương Ương, thấy cậu bé kia không?”
Người phụ nữ được gọi là Ương ương bất mãn liếc nhìn cô ta. Đang ăn cơm, không hiểu cô ta nổi cơn điên gì chứ? Chẳng biết tại sao dẫn theo gia tộc đến nương nhờ nhà mình thì cũng thôi, còn cả ngày đi theo mình. Cô đã sớm mất kiên nhẫn với cô ta. Bản thân người nhà của cô ta ngồi bên kia, cô ta cứ dày mặt chạy tới bàn ăn Lưu gia của cô ăn cơm, thật không biết trong đầu có ý xấu gì nữa.
“Cậu bé nào?” Cô miễn cưỡng ngẩng đầu liếc nhìn theo ngón tay của cô ta, xong không thấy có gì thú vị bèn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo cô lại, nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với cô rồi sao? Con thú biến dị của cô đã bị cậu ta nhặt đi.” Nói đến đây, vẻ mặt cô ta có phần giễu cợt.
“Hả?” Người phụ nữ bỏ quên giọng điệu kỳ quái của cô ta, nghiêm túc nhìn Lý Tiểu Tửu.
Người phụ nữ kia thấy cô đã có hứng thú, vội vàng nói: “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Lần trước tôi đã nói đó là thú biến dị của cô mà nó vẫn cướp đi, nhưng dị năng của cậu ta quá lợi hại, tôi đánh không nổi, có cần tôi phái người bắt cậu ta tới, đòi lại thú biến dị của cô không?”
Cô nhớ trước đây Lưu Ương rất cưng con thú biến dị này, chỉ có điều sau khi đấu thua con mèo đen của mình, cô mất mặt cho nên mới bỏ đi, sau đó vẫn không tìm được thú biến dị nào thích hợp với mình, mới nhớ tới con chó sói kia. Nghĩ tới đây, cô ta nghĩ ra một kế. Cô ta không dám đắc tội người của Vụ gia, nhưng Lưu gia - một trong bốn gia tộc lớn ra mặt, Vụ gia còn không phải tránh sang một bên sao?
Đến lúc đó ai còn có thể ngăn cản cô ta bắt Lý Tiểu Tửu, cô ta cũng không tin mình không xử lý nổi một đứa trẻ ranh!
Nghĩ đến đây, người phụ nữ âm thầm đắc ý. May là cô ta sớm bám lấy bốn gia tộc lớn, nếu không làm gì có thể nở mày nở mặt giống như bây giờ chứ?
Ngày tháng tốt đẹp sau này dường như lướt qua trước mắt, cô ta cười càng rạng rỡ hơn.
Lưu Ương nhìn thấy dáng vẻ thô bỉ của cô ta, đã biết người phụ nữ không an phận này đang có ý xấu, cô lắc đầu. Thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt mong chờ, cô “A” một tiếng, cười lạnh nói: “Cô muốn tôi tranh thú biến dị với một đứa trẻ à? Cô coi tôi là người thế nào hả?”
Người dị năng khác giành thắng lợi theo một cách vô cùng máu chó, kích động đến nỗi nhảy cẫng lên.
Một người khác vừa ngẩng đầu thì lại máu mũi chảy ròng ròng, mọi người nhìn2thấy đều có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng cô ta được hai vệ sĩ đưa xuống.
Từng cặp người dị năng có năng lực không chênh lệch nhiều với nhau, sau nhiệt huyết sôi trào ban đầu qua đi, mọi người bắt đầu miễn cưỡng ngồi chờ đợi, một buổi sáng7đã trôi qua, nhưng vẫn chưa đến lượt đám người Lý Tiểu Tửu.
Vào lúc mọi người mệt mỏi muốn ngủ, một mùi thơm từ phía xa bay tới.
“Tôi ngất, thật là thơm, các anh có ngửi thấy không!” Khi hai người trên sân khấu đang đánh với khí thế mãnh liệt, đám người dị1năng ở phía dưới giật mình tỉnh giấc như ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay tới. Bọn họ trợn trừng mắt, không nhịn được kêu lên.
“Đúng vậy, có chuyện gì thế? Hình như là từ nhà ăn bên kia bay tới.”
“Đã mười hai giờ rồi sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?7Không lẽ mặt trời mọc từ hướng tây sao? Nhà ăn thế mà cũng có ngày xào rau à?”
Mọi người đã lâu chưa ăn cơm đã không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng, ngay cả hai người đang đánh trên sân khấu cũng bị mùi thơm này kích thích, thi đấu không tập0trung.
Cuối cùng, chờ đến khi trận đấu này kết thúc, người chủ trì mới bảo mọi người đi ăn cơm. Đám người dị năng phía dưới lập tức chạy về phía nhà bếp như ong vỡ tổ.
Khác với những cái bàn cũ nát trước kia, ngày hôm nay nhà ăn được thu dọn sạch sẽ một cách khác thường. Đám học sinh đi vội tới nhà ăn thấy vậy đều ngây người.
Ở giữa nhà ăn còn để một cái bàn lớn. Phía trên đặt các đĩa thức ăn còn nóng hổi.
Có người nuốt nước bọt muốn đi vào trong, nhưng bị người bảo vệ bên cạnh ngăn cản, chỉ tay về một cánh cửa khác, ý là chỗ đó mới là nơi anh nên đi.
Đám người dị năng rất buồn bực. Nhìn thấy đồ ăn ngon lướt qua bên cạnh, bọn họ thật sự không cam lòng.
Lúc này, người của bốn gia tộc lớn cùng quân đội mới chậm rãi đi tới nhà ăn. Phía sau còn một đám người đi theo, trận thế thật lớn!
Có người bất mãn kêu gào: “Người của bốn gia tộc lớn này thật quá đáng. Trong căn cứ có nhiều người chết đói như vậy, bọn họ cũng tiếc rẻ không muốn quyên góp, bây giờ ngược lại chạy tới nhà ăn để ăn uống thả cửa.”
Trong miệng nói bất mãn, nhưng trên mặt người đó cũng không dám lộ ra.
“Đúng vậy đúng vậy!” Có người ghen tỵ nói hùa theo.
“Suỵt! Nói nhỏ một chút, nếu như bị nghe thấy thì sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy!”
Từ sau khi phòng ký túc có thể nấu ăn, Lý Tiểu Tửu rất ít khi tới nhà ăn. Chỉ có điều hôm nay có nhiều người tới, Lâm Nhân về nhà làm cơm sợ không đủ ăn, cho nên cậu bị sai tới nhà ăn nhận mấy cái bánh bao. Lúc này cậu còn chưa vào cửa đã bị một đám bảo vệ chặn lại.
Người của bốn gia tộc lớn và quân đội tới đông như vậy, giữa phòng ăn đặt mấy cái bàn lớn, cả đám người vừa ngồi xuống thì bắt đầu ăn như ăn tiệc.
Các học sinh nhìn tới đỏ mắt, hận mình không thể trở thành một trong những thành viên đó.
“Ôi, còn có thiên lý nữa không?” Có người liếc nhìn cái bánh bao trong tay mình rồi liếc nhìn thức ăn trên bàn ăn lớn bên kia, thầm nói.
Người bên cạnh chọc vào người hắn, không kiên nhẫn kêu lên: “Nhận rồi thì mau tránh ra, đừng cản đường đám người chúng tôi ở phía sau.”
Người đàn ông chậc chậc vài tiếng rồi tránh ra. Lý Tiểu Tửu xếp hàng ở phía sau, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn giống như tất cả mọi người.
Bên tai cậu vang lên tiếng mọi người nuốt nước bọt, cậu cũng không nhịn được nuốt theo và hít mũi. Oa, thật là thơm!
Người đứng phía sau đẩy một cái, Lý Tiểu Tửu tiến lên hai bước, cuối cùng không nhìn qua đó nữa.
“Hi, cậu bạn nhỏ, còn nhớ tôi không?” Người đàn ông nói chuyện khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn Lý Tiểu Tửu cười rất rạng rỡ.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta, nói: “Chú là chú nhân viên đăng ký.”
Người đàn ông vỗ nhẹ vào vai của cậu: “Ừ, trí nhớ không tệ lắm.”
“Đó là chuyện đương nhiên, cháu còn nhớ trước đây chú nhìn tên của cháu còn tưởng là chú Từ.” Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta và nghĩ tới điều gì đó. Trong trí nhớ, cậu cảm thấy người này có tật nói nhiều.
Hai người trước mặt đã rời đi, cậu vội vàng đi lên.
“Đừng nhắc chuyện cũ làm gì.” Người đàn ông cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía bốn gia tộc lớn.
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn anh ta rồi cũng nhìn qua.
Lại có thức ăn mới được đưa lên, hơn nữa còn là cá nướng kìa.
Trước kia, chỉ đến tết cậu mới được ăn cá. Bây giờ mạt thế tới, cũng không biết bọn họ lấy thứ này ở đâu ra.
Bốn gia tộc lớn thật lợi hại.
Lý Tiểu Tửu đột nhiên thật lòng nói một câu.
Cậu chép miệng, trong miệng không ngừng có nước bọt chảy ra. Khi nghiêng đầu liếc nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài trước mặt, cậu bèn xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình.
Cậu đói quá, thật muốn được ăn thịt.
Nhân viên đăng ký này rất chật vật mới chuyển tầm mắt đi được, khi nhìn thấy bộ dạng cậu giống như con sói đói, anh ta không nhịn được cười ra tiếng.
Lý Tiểu Tửu nhướng mày liếc nhìn anh ta, không rõ anh ta cười gì.
“Chú, chú nói xem bọn họ ăn cá, ăn thịt, những thứ đó ở đâu ra vậy?” Lý Tiểu Tửu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy tương đối nghiêm trọng. Nhân viên đăng ký ở trong căn cứ lâu như vậy, có thể anh ta biết.
“Đương nhiên là tự mình nuôi rồi.” Thấy Lý Tiểu Tửu nhìn mình với vẻ nghi ngờ, người đàn ông ho khan vài cái rồi giải thích: “Chính là cho người nuôi dưỡng. Bây giờ, những rau dưa, động vật trong căn cứ đều được kích thích phát triển, còn có một vài nhân viên đặc biệt tiến hành nuôi dưỡng, chăm sóc, cho nên vật liệu của bốn gia tộc lớn càng tích trữ càng nhiều, càng ngày càng tốt hơn.”
Anh ta chà chà vài tiếng.
“Vậy bọn họ có bán thịt cá này không?” Lý Tiểu Tửu kích động. Cậu đã muốn nuôi mấy thứ này trong không gian từ lâu, nhưng vẫn không tìm được, nhìn người ta ăn thịt, cậu cũng muốn ăn đấy.
“Cháu muốn mua à?” Nhân viên đăng ký liếc nhìn cậu với vẻ kỳ quái: “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, bốn gia tộc lớn nghiêm cấm truyền những kỹ thuật nội môn này ra ngoài, cháu muốn ăn thịt thì chỉ có thể nhờ vào mối quan hệ thân thiết với nhân viên bên trong, có lẽ bọn họ còn có thể cho cháu hưởng ké.”
Anh ta quan sát Lý Tiểu Tửu từ trên xuống dưới, lắc đầu với vẻ mặt thương tiếc, anh ta đẩy cậu một cái khi thấy sắp đến lượt cậu.
Lý Tiểu Tửu bĩu môi, đi tới nhận mấy cái bánh bao. Cậu đang muốn rời đi, phía sau chợt vang lên giọng nói có chút quen thuộc.
Cậu theo bản năng quay đầu, thấy có một người đàn ông cao lớn đứng bên bàn ăn, dường như đang vẫy tay về phía cậu.
Lý Tiểu Tửu nhìn xung quanh thấy không có ai thì kinh ngạc chỉ vào mình: “Gọi cháu sao?”
Người đàn ông kia khẽ gật đầu, đi nhanh đến trước mặt cậu, vỗ vai nói: “Ái chà, người anh hùng nhỏ của con hổ lớn, mới mấy ngày không gặp đã không nhận ra người chỉ đường là chú sao?”
Lý Tiểu Tửu vừa nghe tới anh hùng nhỏ con hổ lớn thì cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. Cậu nhận ra người đàn ông trước mắt này. Lần trước cậu bị lạc đường đã hỏi anh ta, cậu hơi lúng túng gãi đầu, nói: “Chú à, cháu là Lý Tiểu Tửu, chú đừng gọi anh hùng gì đó, cháu nghe thấy xấu hổ lắm.”
“Ha ha, đàn ông mà da mặt cháu lại mỏng như vậy sao?” Hắn nhìn xung quanh thấy chỉ có một mình Lý Tiểu Tửu thì không nhịn được nhíu mày: “Sao cháu ở đây? Đám người chú Từ của cháu không ở đây, cháu không sợ lại bị người xấu bắt đi à?”
Trên đầu Lý Tiểu Tửu đầy vạch đen. Cái gì gọi là lại chứ? Cậu chỉ mới bị bắt có một lần thôi mà? “Bọn họ ở trong phòng ký túc của cháu. Giờ cháu đang định về đây.”
Vũ Khinh Vũ nhìn thấy trong tay cậu cầm mấy cái bánh bao thì cảm thấy khó tin, nói: “Đám người kia cũng thật biết cách chèn ép trẻ con. Một mình chạy tới phòng ký túc nghỉ ngơi, để cháu đi lấy thức ăn cho bọn họ.”
“Không phải vậy, đây là...” Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ, nhưng còn chưa nói hết lời, Vũ Khinh Vũ đã kéo cậu đi về phía bàn ăn: “Nào, tới đây. Ở đây đều là món chú thích. Chúng ta đừng để ý tới bọn họ làm gì. Cháu qua đây cùng ăn, cho bọn họ chết đói đi.”
Càng tới gần bốn gia tộc lớn, Lý Tiểu Tửu càng cảm giác được những ánh mắt không ngừng quan sát cậu, cậu ho khan vài tiếng, giãy giụa nói: “Chú, không được đâu, trong phòng ký túc của cháu có người nấu cơm, cháu phải đi về trước.”
Bên kia, rau đang được gắp dở thì rơi xuống bàn, Phong Mạt Tinh Diệu nhìn thấy người mình ghét được kéo qua, kinh ngạc tới há hốc miệng.
Ở một bàn khác, một người phụ nữ nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, trong mắt đầy tức giận, thúc vào một người phụ nữ khác đang ngồi im lặng ăn cơm. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ương Ương, thấy cậu bé kia không?”
Người phụ nữ được gọi là Ương ương bất mãn liếc nhìn cô ta. Đang ăn cơm, không hiểu cô ta nổi cơn điên gì chứ? Chẳng biết tại sao dẫn theo gia tộc đến nương nhờ nhà mình thì cũng thôi, còn cả ngày đi theo mình. Cô đã sớm mất kiên nhẫn với cô ta. Bản thân người nhà của cô ta ngồi bên kia, cô ta cứ dày mặt chạy tới bàn ăn Lưu gia của cô ăn cơm, thật không biết trong đầu có ý xấu gì nữa.
“Cậu bé nào?” Cô miễn cưỡng ngẩng đầu liếc nhìn theo ngón tay của cô ta, xong không thấy có gì thú vị bèn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo cô lại, nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với cô rồi sao? Con thú biến dị của cô đã bị cậu ta nhặt đi.” Nói đến đây, vẻ mặt cô ta có phần giễu cợt.
“Hả?” Người phụ nữ bỏ quên giọng điệu kỳ quái của cô ta, nghiêm túc nhìn Lý Tiểu Tửu.
Người phụ nữ kia thấy cô đã có hứng thú, vội vàng nói: “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Lần trước tôi đã nói đó là thú biến dị của cô mà nó vẫn cướp đi, nhưng dị năng của cậu ta quá lợi hại, tôi đánh không nổi, có cần tôi phái người bắt cậu ta tới, đòi lại thú biến dị của cô không?”
Cô nhớ trước đây Lưu Ương rất cưng con thú biến dị này, chỉ có điều sau khi đấu thua con mèo đen của mình, cô mất mặt cho nên mới bỏ đi, sau đó vẫn không tìm được thú biến dị nào thích hợp với mình, mới nhớ tới con chó sói kia. Nghĩ tới đây, cô ta nghĩ ra một kế. Cô ta không dám đắc tội người của Vụ gia, nhưng Lưu gia - một trong bốn gia tộc lớn ra mặt, Vụ gia còn không phải tránh sang một bên sao?
Đến lúc đó ai còn có thể ngăn cản cô ta bắt Lý Tiểu Tửu, cô ta cũng không tin mình không xử lý nổi một đứa trẻ ranh!
Nghĩ đến đây, người phụ nữ âm thầm đắc ý. May là cô ta sớm bám lấy bốn gia tộc lớn, nếu không làm gì có thể nở mày nở mặt giống như bây giờ chứ?
Ngày tháng tốt đẹp sau này dường như lướt qua trước mắt, cô ta cười càng rạng rỡ hơn.
Lưu Ương nhìn thấy dáng vẻ thô bỉ của cô ta, đã biết người phụ nữ không an phận này đang có ý xấu, cô lắc đầu. Thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt mong chờ, cô “A” một tiếng, cười lạnh nói: “Cô muốn tôi tranh thú biến dị với một đứa trẻ à? Cô coi tôi là người thế nào hả?”