-
Chương 106
Đối với một anh đẹp trai như thế, đương nhiên để ngồi ở phía trước có thể nhìn thấy bất kỳ lúc nào vẫn tốt hơn. Đáng tiếc, Ứng Tuyết mới đến lớp học, không muốn làm các học sinh cảm thấy cô ta bất công. Nhưng nhìn một anh đẹp trai như thế, trái tim cô ta vẫn đập thình thịch, chỉ sợ anh ta không hài lòng về sự sắp xếp của mình.
Liễu Tương Sinh mỉm cười ôn hòa với cô ta, đi xuống mà không hề phản đối.
Nụ cười2này làm Ứng Tuyết mê mẩn, người cũng mềm nhũn, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Khi Liễu Tương Sinh đi qua, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Cảm giác của Lý Tiểu Tửu nhạy bén nên phát hiện ra khi hắn đi qua bên cạnh mình hình như có dừng lại một lát. Điều này làm cậu càng thêm nghi ngờ.
Lý Tiểu Tửu có thể xác định cậu chưa từng gặp người tên Liễu Tương Sinh này, nhưng thỉnh thoảng người đàn ông nhìn lướt7qua khiến cậu cảm thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì người đàn ông đẹp trai này, trong giờ học có ít nhất nửa số người trong lớp không hiểu giáo viên nói gì. Tới giờ nghỉ trưa, người đàn ông kia vẫn đi theo bọn họ.
Điều này làm Lý Tiểu Tửu thấy khó chịu. Mấy người Vụ Khinh cũng phát hiện ra, nhưng người ta mới tới nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Vụ Phi Anh hồi hộp nắm chặt lấy Vụ Khinh, kinh ngạc kêu lên: “Anh có thấy1không? Anh đẹp trai kia vẫn luôn đi theo chúng ta. Có phải hắn không tìm được nhà ăn không? Nếu không chúng ta giúp hắn một chút vậy?”
Vụ Khinh liếc nhìn cô: “Em muốn đi thì cứ đi, tìm lý do làm gì?”
Vụ Phi Anh dừng lại, gương mặt đỏ bừng. Em thật sự không phải muốn tìm một lý do tốt để tiếp cận với trai đẹp, được không?
Vừa lúc Liễu Tương Sinh đi tới bên cạnh của cô, nhìn cô cười thân thiện. Mặt Vụ Phi Anh càng đỏ7hơn.
Cô xoa tay, khẽ nói: “Chào… chào anh.” Thấy đối phương gật đầu, cô mỉm cười và hỏi: “Anh muốn đi tới nhà ăn sao?”
Liễu Tương Sinh dừng lại vài giây mới nói: “Đúng vậy.”
Vụ Phi Anh kích động nói: “Vậy thì tốt, chúng tôi cũng đi tới đó, mình đi chung đi.”
Liễu Tương Sinh gật đầu. Hai người đi theo phía sau, chỉ có Vụ Phi Anh nói không ngừng, Liễu Tương Sinh thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Vụ Khinh đi bên cạnh, nhìn cô với vẻ ghét bỏ và0mắng một câu: “Đồ mê trai.”
Đáng tiếc, Vụ Phi Anh đang suy nghĩ làm thế nào cưa đổ được anh đẹp trai, sao có thể nghe thấy anh nói gì, gương mặt còn thiếu chút nữa thì nở hoa.
Bắc Mạch lặng lẽ đi bên cạnh, trong tay cầm một hộp sữa tươi. Cậu bé hết nhìn Liễu Tương Sinh bên trái lại nhìn Vụ Khinh bên phải rồi tiếp tục: “Chụt chụt!”
Lý Tiểu Tửu và A Man đi bên cạnh, tuy tuổi của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng Lý Tiểu Tửu rõ ràng thấp hơn. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Bắc Mạch với vẻ nghi ngờ, hỏi: “Mạch Mạch, sao cả ngày cậu đều uống cái này vậy? Uống ngon lắm sao?”
Bắc Mạch lắc đầu: “Chụt chụt, không ngon lắm, chụt chụt.”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ: “Không ngon mà ngày nào cậu cũng uống.”
Bắc Mạch liếc nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: “Chụt chụt, cậu không hiểu, uống thứ này sẽ cao nhanh hơn. Lẽ nào cậu không phát hiện tôi rất cao sao?”
Lý Tiểu Tửu ngước nhìn cậu bé và nhíu mày. Bắc Mạch lớn hơn cậu bốn tuổi, nhưng nhìn đã như người lớn, quả thật cao hơn cậu rất nhiều.
Cậu hơi do dự, chọc chọc ngón tay nói: “Chuyện này có được không?”
Bắc Mạch gật đầu: “Tôi nghĩ là có thể.” Cậu bé liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, lắc đầu: “Nhưng không biết với cậu có được không.”
Lý Tiểu Tửu vừa nghe thì buồn bực.
Cậu nghiêng đầu nhìn A Man đang gặm hạt cườm và thò tay so chiều cao, trong lòng lập tức chán nản. Ban đầu A Man thấp hơn cậu, nhưng bây giờ đã cao hơn cậu rồi. Làm sao có thể như vậy được chứ?
Không hiểu sao trong đầu tự nhiên nhớ tới cảnh A Man bế mình như bế công chúa, Lý Tiểu Tửu giơ tay che mặt, xấu hổ quá đi.
Cả buổi chiều, Lý Tiểu Tửu mím môi không nói câu nào.
Ngày hôm sau, trong tay cậu có thêm một hộp sữa tươi, Vụ Khinh mỉm cười hỏi: “Sao em cũng uống thứ này vậy?”
Lý Tiểu Tửu hút hai hơi, cảm giác mùi cũng không tệ lắm mới giải thích: “Mạch Mạch nói uống sữa tươi sẽ cao lên, em cũng muốn cao hơn.”
Vụ Phi Anh bật cười: “Em còn nhỏ như vậy đã sợ mình không cao à?”
Lâm Nhân liếc nhìn cô: “Khi anh bằng tuổi em còn chưa cao được bằng em đâu.”
Vẻ mặt Lý Tiểu Tửu nghi ngờ, hỏi: “Thật sao?”
Lâm Nhân, gật đầu: “Ừ.”
Giờ học đầu tiên là huấn luyện năng lực, tất cả mọi người không dám ăn quá no. Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người đi tới bãi tập. Hôm nay khác với mọi ngày, bọn họ không cần vận động mà là thực chiến, sử dụng cách mà Đông Bính Hầu dạy để đánh nhau, đồng thời không được sử dụng dị năng.
Mỗi ngày mọi người đều theo hắn luyện tập, nhưng chưa từng thật sự thử, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Mọi người đều cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì Liễu Tương Sinh mới tới, cho nên bị loại ra ngoài. Điều làm cho Lý Tiểu Tửu không tin nổi chính là đối tượng đánh nhau của cậu là A Man!!
Ôi trời ơi, thầy giáo, thầy có nhầm không vậy?
Nhưng Đông Bính Hầu hừ lạnh một tiếng: “Người cùng tuổi đấu với nhau. Bảo những người lớn tuổi hơn đánh với em, không nói người ta có đồng ý không, người khác nhìn thấy sẽ nói tôi không công bằng.”
Hắn làm vậy là vì công bằng...
Ai bảo trong lớp cũng chỉ có hai người bọn họ nhỏ tuổi nhất, hắn cũng rất rầu rĩ.
Lý Tiểu Tửu mất mát về chỗ, thỉnh thoảng nhìn A Man vẫn bình tĩnh ăn hạt cườm bên cạnh mà thở dài.
Bắc Mạch liếc nhìn cậu đầy ghen tỵ: “Đúng là ở trong phúc không biết hưởng.” Cậu bé chỉ vào một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ ba mươi tuổi đối diện: “Nếu không tôi đổi với cậu.”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn và vội vàng xua tay: “Đừng, tôi cảm thấy A Man rất tốt.”
Bắc Mạch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ai oán trực tiếp nhìn chằm chằm vào thầy giáo Đông Bính Hầu, lặng lẽ nói hắn bất công.
Người đấu trước tiên là hai nữ sinh, hơn nữa quan hệ bọn họ không được tốt lắm. Bọn họ vung quyền, nhấc chân, động tác rất gọn gàng, chỉ có điều không đánh được mấy cái đã thay đổi phong cách. Một người gầy giống như bánh quai chèo, nhưng động tác rất nhanh, luôn đánh cho người còn lại không thể chống đỡ được. Một người có vóc dáng to lớn, không phải cô ta cường tráng, mà là béo. Ở mạt thế, người còn có thể duy trì được dáng vẻ như vậy thì chắc chắn bối cảnh gia đình không tầm thường, cho dù không thể theo kịp tốc độ của một nữ sinh khác nhưng sức lực của cô ta lớn hơn nhiều, chiêu thức quả thật đánh rất lung tung.
Một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm thiếu chút nữa kéo quần áo của cô gái kia xuống, một chiêu tiếp không biết là đại bàng giang cánh hay là Kim Kê Độc Lập, dù sao mọi người chỉ thấy cô ta không đứng vững tự làm cho bản thân ngã xuống.
Mọi người cười phá lên. Đối thủ nhân cơ hội đè lên trên người cô ta, làm cô ta đau tới kêu gào ầm ĩ. Cuối cùng vẫn là Đông Bính Hầu không nhìn được nữa, phất tay bảo hai người dừng lại.
Người gầy kia thắng thì rất vui mừng đi về đội ngũ, chỉ có người béo nằm trên mặt đất một lúc lâu vẫn chưa đứng lên. Cuối cùng bản thân không nhịn được liền nằm sấp, nghênh ngang nhắm mắt lại.
Một nhóm khác vừa lúc là hai người đàn ông, tuổi tác hình thể đều không khác biệt lắm. Cho dù vóc dàng bình thường, nhưng khi hai người vừa ra tay cũng không phải đùa, các chiêu điên cuồng đẹp mắt đều thể hiện ra, khiến đám háo sắc xung quanh reo hò không ngừng.
Liễu Tương Sinh mỉm cười ôn hòa với cô ta, đi xuống mà không hề phản đối.
Nụ cười2này làm Ứng Tuyết mê mẩn, người cũng mềm nhũn, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Khi Liễu Tương Sinh đi qua, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn. Cảm giác của Lý Tiểu Tửu nhạy bén nên phát hiện ra khi hắn đi qua bên cạnh mình hình như có dừng lại một lát. Điều này làm cậu càng thêm nghi ngờ.
Lý Tiểu Tửu có thể xác định cậu chưa từng gặp người tên Liễu Tương Sinh này, nhưng thỉnh thoảng người đàn ông nhìn lướt7qua khiến cậu cảm thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì người đàn ông đẹp trai này, trong giờ học có ít nhất nửa số người trong lớp không hiểu giáo viên nói gì. Tới giờ nghỉ trưa, người đàn ông kia vẫn đi theo bọn họ.
Điều này làm Lý Tiểu Tửu thấy khó chịu. Mấy người Vụ Khinh cũng phát hiện ra, nhưng người ta mới tới nên bọn họ cũng không tiện nói gì.
Vụ Phi Anh hồi hộp nắm chặt lấy Vụ Khinh, kinh ngạc kêu lên: “Anh có thấy1không? Anh đẹp trai kia vẫn luôn đi theo chúng ta. Có phải hắn không tìm được nhà ăn không? Nếu không chúng ta giúp hắn một chút vậy?”
Vụ Khinh liếc nhìn cô: “Em muốn đi thì cứ đi, tìm lý do làm gì?”
Vụ Phi Anh dừng lại, gương mặt đỏ bừng. Em thật sự không phải muốn tìm một lý do tốt để tiếp cận với trai đẹp, được không?
Vừa lúc Liễu Tương Sinh đi tới bên cạnh của cô, nhìn cô cười thân thiện. Mặt Vụ Phi Anh càng đỏ7hơn.
Cô xoa tay, khẽ nói: “Chào… chào anh.” Thấy đối phương gật đầu, cô mỉm cười và hỏi: “Anh muốn đi tới nhà ăn sao?”
Liễu Tương Sinh dừng lại vài giây mới nói: “Đúng vậy.”
Vụ Phi Anh kích động nói: “Vậy thì tốt, chúng tôi cũng đi tới đó, mình đi chung đi.”
Liễu Tương Sinh gật đầu. Hai người đi theo phía sau, chỉ có Vụ Phi Anh nói không ngừng, Liễu Tương Sinh thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Vụ Khinh đi bên cạnh, nhìn cô với vẻ ghét bỏ và0mắng một câu: “Đồ mê trai.”
Đáng tiếc, Vụ Phi Anh đang suy nghĩ làm thế nào cưa đổ được anh đẹp trai, sao có thể nghe thấy anh nói gì, gương mặt còn thiếu chút nữa thì nở hoa.
Bắc Mạch lặng lẽ đi bên cạnh, trong tay cầm một hộp sữa tươi. Cậu bé hết nhìn Liễu Tương Sinh bên trái lại nhìn Vụ Khinh bên phải rồi tiếp tục: “Chụt chụt!”
Lý Tiểu Tửu và A Man đi bên cạnh, tuy tuổi của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng Lý Tiểu Tửu rõ ràng thấp hơn. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Bắc Mạch với vẻ nghi ngờ, hỏi: “Mạch Mạch, sao cả ngày cậu đều uống cái này vậy? Uống ngon lắm sao?”
Bắc Mạch lắc đầu: “Chụt chụt, không ngon lắm, chụt chụt.”
Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ: “Không ngon mà ngày nào cậu cũng uống.”
Bắc Mạch liếc nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: “Chụt chụt, cậu không hiểu, uống thứ này sẽ cao nhanh hơn. Lẽ nào cậu không phát hiện tôi rất cao sao?”
Lý Tiểu Tửu ngước nhìn cậu bé và nhíu mày. Bắc Mạch lớn hơn cậu bốn tuổi, nhưng nhìn đã như người lớn, quả thật cao hơn cậu rất nhiều.
Cậu hơi do dự, chọc chọc ngón tay nói: “Chuyện này có được không?”
Bắc Mạch gật đầu: “Tôi nghĩ là có thể.” Cậu bé liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, lắc đầu: “Nhưng không biết với cậu có được không.”
Lý Tiểu Tửu vừa nghe thì buồn bực.
Cậu nghiêng đầu nhìn A Man đang gặm hạt cườm và thò tay so chiều cao, trong lòng lập tức chán nản. Ban đầu A Man thấp hơn cậu, nhưng bây giờ đã cao hơn cậu rồi. Làm sao có thể như vậy được chứ?
Không hiểu sao trong đầu tự nhiên nhớ tới cảnh A Man bế mình như bế công chúa, Lý Tiểu Tửu giơ tay che mặt, xấu hổ quá đi.
Cả buổi chiều, Lý Tiểu Tửu mím môi không nói câu nào.
Ngày hôm sau, trong tay cậu có thêm một hộp sữa tươi, Vụ Khinh mỉm cười hỏi: “Sao em cũng uống thứ này vậy?”
Lý Tiểu Tửu hút hai hơi, cảm giác mùi cũng không tệ lắm mới giải thích: “Mạch Mạch nói uống sữa tươi sẽ cao lên, em cũng muốn cao hơn.”
Vụ Phi Anh bật cười: “Em còn nhỏ như vậy đã sợ mình không cao à?”
Lâm Nhân liếc nhìn cô: “Khi anh bằng tuổi em còn chưa cao được bằng em đâu.”
Vẻ mặt Lý Tiểu Tửu nghi ngờ, hỏi: “Thật sao?”
Lâm Nhân, gật đầu: “Ừ.”
Giờ học đầu tiên là huấn luyện năng lực, tất cả mọi người không dám ăn quá no. Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người đi tới bãi tập. Hôm nay khác với mọi ngày, bọn họ không cần vận động mà là thực chiến, sử dụng cách mà Đông Bính Hầu dạy để đánh nhau, đồng thời không được sử dụng dị năng.
Mỗi ngày mọi người đều theo hắn luyện tập, nhưng chưa từng thật sự thử, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Mọi người đều cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì Liễu Tương Sinh mới tới, cho nên bị loại ra ngoài. Điều làm cho Lý Tiểu Tửu không tin nổi chính là đối tượng đánh nhau của cậu là A Man!!
Ôi trời ơi, thầy giáo, thầy có nhầm không vậy?
Nhưng Đông Bính Hầu hừ lạnh một tiếng: “Người cùng tuổi đấu với nhau. Bảo những người lớn tuổi hơn đánh với em, không nói người ta có đồng ý không, người khác nhìn thấy sẽ nói tôi không công bằng.”
Hắn làm vậy là vì công bằng...
Ai bảo trong lớp cũng chỉ có hai người bọn họ nhỏ tuổi nhất, hắn cũng rất rầu rĩ.
Lý Tiểu Tửu mất mát về chỗ, thỉnh thoảng nhìn A Man vẫn bình tĩnh ăn hạt cườm bên cạnh mà thở dài.
Bắc Mạch liếc nhìn cậu đầy ghen tỵ: “Đúng là ở trong phúc không biết hưởng.” Cậu bé chỉ vào một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ ba mươi tuổi đối diện: “Nếu không tôi đổi với cậu.”
Lý Tiểu Tửu liếc nhìn và vội vàng xua tay: “Đừng, tôi cảm thấy A Man rất tốt.”
Bắc Mạch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ai oán trực tiếp nhìn chằm chằm vào thầy giáo Đông Bính Hầu, lặng lẽ nói hắn bất công.
Người đấu trước tiên là hai nữ sinh, hơn nữa quan hệ bọn họ không được tốt lắm. Bọn họ vung quyền, nhấc chân, động tác rất gọn gàng, chỉ có điều không đánh được mấy cái đã thay đổi phong cách. Một người gầy giống như bánh quai chèo, nhưng động tác rất nhanh, luôn đánh cho người còn lại không thể chống đỡ được. Một người có vóc dáng to lớn, không phải cô ta cường tráng, mà là béo. Ở mạt thế, người còn có thể duy trì được dáng vẻ như vậy thì chắc chắn bối cảnh gia đình không tầm thường, cho dù không thể theo kịp tốc độ của một nữ sinh khác nhưng sức lực của cô ta lớn hơn nhiều, chiêu thức quả thật đánh rất lung tung.
Một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm thiếu chút nữa kéo quần áo của cô gái kia xuống, một chiêu tiếp không biết là đại bàng giang cánh hay là Kim Kê Độc Lập, dù sao mọi người chỉ thấy cô ta không đứng vững tự làm cho bản thân ngã xuống.
Mọi người cười phá lên. Đối thủ nhân cơ hội đè lên trên người cô ta, làm cô ta đau tới kêu gào ầm ĩ. Cuối cùng vẫn là Đông Bính Hầu không nhìn được nữa, phất tay bảo hai người dừng lại.
Người gầy kia thắng thì rất vui mừng đi về đội ngũ, chỉ có người béo nằm trên mặt đất một lúc lâu vẫn chưa đứng lên. Cuối cùng bản thân không nhịn được liền nằm sấp, nghênh ngang nhắm mắt lại.
Một nhóm khác vừa lúc là hai người đàn ông, tuổi tác hình thể đều không khác biệt lắm. Cho dù vóc dàng bình thường, nhưng khi hai người vừa ra tay cũng không phải đùa, các chiêu điên cuồng đẹp mắt đều thể hiện ra, khiến đám háo sắc xung quanh reo hò không ngừng.