Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-8
Chương 8: Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (8)
“Cô Hạ, cô có mục đích gì cứ nói thẳng đi.” Người đẹp tựa và3o lòng, nhưng trái tim Bạch Trí cũng không hề loạn nhịp. Cô2 cố ý tiếp cận hắn như vậy chỉ để che giấu mục đích thật sự9 mà thôi.
Cũng giống như hắn vậy.
Phong Q0uang dụi đầu vào ngực hắn: “Mục đích à, đương nhiên là vì e9m thích anh.”
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Trí được tỏ tình, nhưng là lần đầu tiến hắn nhận được một lời tỏ tình hời hợt như vậy. Hơn nữa hắn nghe xong lại càng cảm thấy giả dối, từ trước đến nay Bạch Trí chưa từng làm đồ chơi của người khác.
Phong Quang ngẩng đầu hắn một cái lên khóe môi hắn: “Gọi em là Phong Quang, hay em yêu cũng được.”
“...Phong Quang.” Nét mặt Bạch Trí vô cảm: “Bây giờ cô có thể rời khỏi người tôi chưa?”
Hóa ra để không bị hắn đột nhiên đẩy ra, cô đã vòng hai chân quắp lấy eo hắn, cả người treo lơ lửng trên người hắn. Hơn nữa, cơ thể mềm mại của cô vô tình như không cọ vào nơi nguy hiểm của Bạch Trí, tuy hắn rất giỏi kiềm chế, nhưng dù sao cũng là đàn ông, một người đàn ông có sức khỏe bình thường.
Phong Quang ôm hắn, nở nụ cười gian xảo: “Hôm nay mải trang điểm, chưa kịp ăn gì hết, em đói rồi, anh đưa em ra ngoài đi ăn nhé, chăm sóc bạn gái bị đói cũng là trách nhiệm của bạn trai mà.”
Đối với chuyện cô tự cho rằng giữa hai người có tình yêu trai gái, Bạch Trí không phản bác, ít nhất thì trước khi kế hoạch của hắn thành công, hắn sẽ không phủ nhận tất cả.
“Trò chơi yêu đương của con gái nhà giàu ư?”
“Anh hiểu nó thành trò chơi cũng được, dù sao nếu là anh, em có thể chơi trò này cả đời.”
“Cô Hạ!”
“Bạch Trí, anh đúng là một chàng trai dịu dàng, em muốn cướp anh từ Tống Mạch, chỉ cần anh là người đàn ông của em là được rồi. Đương nhiên, để công bằng, em cũng là của anh.”
Lời cô nói vô cùng cám dỗ, khóe mắt Bạch Trí hơi nheo lại, hắn đưa tay ôm cô: “Cô Hạ...”
Một tay đặt trên eo cô, tay kia nâng mông cô lên, Bạch Trí sải bước đến xe của mình, đầu Phong Quang vùi vào cổ hắn, dường như tâm trạng của cô rất tốt, hơi thở như có như không phả lên làn da hắn, cánh tay Bạch Trí đang đỡ mông có bất giác siết chặt lại.
Đặt cổ vào ghế phụ xong, Bạch Trí vô tình nhìn thấy đôi chân trần của cô, cảm thấy hơi gai mắt.
Phong Quang ngồi trong xe, hắn đứng ở ngoài xe, bỗng nhiên cô kéo cra vát của Bạch Trí, để hắn phải cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai hắn: “Anh yêu à, giúp em chuyện này nhé, em giấu đổ ở dưới cái cây phía trước, anh giúp em lấy đi.”
Phiền phức.
Bạch Trí thầm nói vậy, nhưng vẫn quay người đi đến cái cây cô nói, phía sau cái cây có một cái hộp, hắn không hứng thú mở ra xem trong đó chứa thứ gì, mà quay trở về xe đua chiếc hộp cho Phong Quang.
Đặt cổ vào ghế phụ xong, Bạch Trí vô tình nhìn thấy đôi chân trần của cô, cảm thấy hơi gai mắt.
Phong Quang ngồi trong xe, hắn đứng ở ngoài xe, bỗng nhiên cô kéo cra vát của Bạch Trí, để hắn phải cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai hắn: “Anh yêu à, giúp em chuyện này nhé, em giấu đổ ở dưới cái cây phía trước, anh giúp em lấy đi.”
Phiền phức.
Bạch Trí thầm nói vậy, nhưng vẫn quay người đi đến cái cây cô nói, phía sau cái cây có một cái hộp, hắn không hứng thú mở ra xem trong đó chứa thứ gì, mà quay trở về xe đua chiếc hộp cho Phong Quang.
“Cảm ơn anh.” Phong Quang rất lịch sự nói cảm ơn. Cô mở hộp ra, bên trong là một đôi giày vải để bằng màu trắng, cô đặt nó xuống đất, xỏ hai chân vào, thoải mái nói: “Quả nhiên đi đôi giày này dễ chịu hơn... Hửm? Anh sao vậy, sao cứ nhìn em chăm chăm thế?”
Bạch Trí lặng lẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, hắn khởi động xe, đôi kính che khuất càng khó nhìn thấu cảm xúc trong đôi mắt hắn. “Tôi tưởng cô Hạ sẽ không đi đôi giày rẻ tiền thế này.”
“Ừm... Nó không hợp với quần áo trên người em lắm, nhưng đây không phải bữa tiệc long trọng gì, cũng không phải trước mặt người lạ, ăn mặc thoải mái mới là quan trọng nhất.” Nói cách khác, ở trước mặt người quen và trong nơi riêng tư, ăn mặc thế nào cũng được.
Nhưng, cũng có thể dùng một câu để khái quát, giọng điệu Bạch Trí không hề mang theo chút tình cảm nào: “Cũng giống như đồ vật không thể công khai.”
“Không phải thế đâu.” Phong Quang nghiêng đầu tựa lên vai hắn, như vậy cô mới có thể nhìn thấy nét mặt Bạch Trí phản chiếu qua gương chiếu hậu: “Càng là những món đồ quý giá thì càng muốn cất giấu kĩ càng, ngoài mình ra thì không muốn cho bất cứ ai xem. Bây giờ tình cảm của em đối với anh cũng giống vậy, Bạch Trí à, anh là bảo vật quý báu nhất của em.”
Tim Bạch Trí bất ngờ đập lỗi một nhịp.
“Cô Hạ, cô có mục đích gì cứ nói thẳng đi.” Người đẹp tựa và3o lòng, nhưng trái tim Bạch Trí cũng không hề loạn nhịp. Cô2 cố ý tiếp cận hắn như vậy chỉ để che giấu mục đích thật sự9 mà thôi.
Cũng giống như hắn vậy.
Phong Q0uang dụi đầu vào ngực hắn: “Mục đích à, đương nhiên là vì e9m thích anh.”
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Trí được tỏ tình, nhưng là lần đầu tiến hắn nhận được một lời tỏ tình hời hợt như vậy. Hơn nữa hắn nghe xong lại càng cảm thấy giả dối, từ trước đến nay Bạch Trí chưa từng làm đồ chơi của người khác.
Phong Quang ngẩng đầu hắn một cái lên khóe môi hắn: “Gọi em là Phong Quang, hay em yêu cũng được.”
“...Phong Quang.” Nét mặt Bạch Trí vô cảm: “Bây giờ cô có thể rời khỏi người tôi chưa?”
Hóa ra để không bị hắn đột nhiên đẩy ra, cô đã vòng hai chân quắp lấy eo hắn, cả người treo lơ lửng trên người hắn. Hơn nữa, cơ thể mềm mại của cô vô tình như không cọ vào nơi nguy hiểm của Bạch Trí, tuy hắn rất giỏi kiềm chế, nhưng dù sao cũng là đàn ông, một người đàn ông có sức khỏe bình thường.
Phong Quang ôm hắn, nở nụ cười gian xảo: “Hôm nay mải trang điểm, chưa kịp ăn gì hết, em đói rồi, anh đưa em ra ngoài đi ăn nhé, chăm sóc bạn gái bị đói cũng là trách nhiệm của bạn trai mà.”
Đối với chuyện cô tự cho rằng giữa hai người có tình yêu trai gái, Bạch Trí không phản bác, ít nhất thì trước khi kế hoạch của hắn thành công, hắn sẽ không phủ nhận tất cả.
“Trò chơi yêu đương của con gái nhà giàu ư?”
“Anh hiểu nó thành trò chơi cũng được, dù sao nếu là anh, em có thể chơi trò này cả đời.”
“Cô Hạ!”
“Bạch Trí, anh đúng là một chàng trai dịu dàng, em muốn cướp anh từ Tống Mạch, chỉ cần anh là người đàn ông của em là được rồi. Đương nhiên, để công bằng, em cũng là của anh.”
Lời cô nói vô cùng cám dỗ, khóe mắt Bạch Trí hơi nheo lại, hắn đưa tay ôm cô: “Cô Hạ...”
Một tay đặt trên eo cô, tay kia nâng mông cô lên, Bạch Trí sải bước đến xe của mình, đầu Phong Quang vùi vào cổ hắn, dường như tâm trạng của cô rất tốt, hơi thở như có như không phả lên làn da hắn, cánh tay Bạch Trí đang đỡ mông có bất giác siết chặt lại.
Đặt cổ vào ghế phụ xong, Bạch Trí vô tình nhìn thấy đôi chân trần của cô, cảm thấy hơi gai mắt.
Phong Quang ngồi trong xe, hắn đứng ở ngoài xe, bỗng nhiên cô kéo cra vát của Bạch Trí, để hắn phải cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai hắn: “Anh yêu à, giúp em chuyện này nhé, em giấu đổ ở dưới cái cây phía trước, anh giúp em lấy đi.”
Phiền phức.
Bạch Trí thầm nói vậy, nhưng vẫn quay người đi đến cái cây cô nói, phía sau cái cây có một cái hộp, hắn không hứng thú mở ra xem trong đó chứa thứ gì, mà quay trở về xe đua chiếc hộp cho Phong Quang.
Đặt cổ vào ghế phụ xong, Bạch Trí vô tình nhìn thấy đôi chân trần của cô, cảm thấy hơi gai mắt.
Phong Quang ngồi trong xe, hắn đứng ở ngoài xe, bỗng nhiên cô kéo cra vát của Bạch Trí, để hắn phải cúi đầu xuống, sau đó thì thầm vào tai hắn: “Anh yêu à, giúp em chuyện này nhé, em giấu đổ ở dưới cái cây phía trước, anh giúp em lấy đi.”
Phiền phức.
Bạch Trí thầm nói vậy, nhưng vẫn quay người đi đến cái cây cô nói, phía sau cái cây có một cái hộp, hắn không hứng thú mở ra xem trong đó chứa thứ gì, mà quay trở về xe đua chiếc hộp cho Phong Quang.
“Cảm ơn anh.” Phong Quang rất lịch sự nói cảm ơn. Cô mở hộp ra, bên trong là một đôi giày vải để bằng màu trắng, cô đặt nó xuống đất, xỏ hai chân vào, thoải mái nói: “Quả nhiên đi đôi giày này dễ chịu hơn... Hửm? Anh sao vậy, sao cứ nhìn em chăm chăm thế?”
Bạch Trí lặng lẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, hắn khởi động xe, đôi kính che khuất càng khó nhìn thấu cảm xúc trong đôi mắt hắn. “Tôi tưởng cô Hạ sẽ không đi đôi giày rẻ tiền thế này.”
“Ừm... Nó không hợp với quần áo trên người em lắm, nhưng đây không phải bữa tiệc long trọng gì, cũng không phải trước mặt người lạ, ăn mặc thoải mái mới là quan trọng nhất.” Nói cách khác, ở trước mặt người quen và trong nơi riêng tư, ăn mặc thế nào cũng được.
Nhưng, cũng có thể dùng một câu để khái quát, giọng điệu Bạch Trí không hề mang theo chút tình cảm nào: “Cũng giống như đồ vật không thể công khai.”
“Không phải thế đâu.” Phong Quang nghiêng đầu tựa lên vai hắn, như vậy cô mới có thể nhìn thấy nét mặt Bạch Trí phản chiếu qua gương chiếu hậu: “Càng là những món đồ quý giá thì càng muốn cất giấu kĩ càng, ngoài mình ra thì không muốn cho bất cứ ai xem. Bây giờ tình cảm của em đối với anh cũng giống vậy, Bạch Trí à, anh là bảo vật quý báu nhất của em.”
Tim Bạch Trí bất ngờ đập lỗi một nhịp.