Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1906
Chương 1906: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (50)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nha hoàn kia lại nói: “Vì nhị tiểu thư cảm thấy lạnh, cho nên mới muốn vớt mặt trời trong nước mang về nhà.”
“Sao ta lại đột nhiên cảm thấy lạnh?” Trong mắt Lãnh Khuynh Tuyệt hiện ra vẻ tàn nhẫn, thể hiện khí thế của nữ vương đặc công, “Các ngươi đều nghĩ ta là đứa ngốc, nhu nhược dễ bắt nạt, lại không ngờ ta cũng sẽ có ngày khôi phục bình thường. Những gì các ngươi nợ ta, ta đều sẽ tự tay đòi lại!”
“Mn, ngươi bị ngu à!?” Phong Quang rốt cuộc không nhịn được mà nói tục, “Ngươi lạnh là vì ngươi mặc ít quần áo, có phải ngươi lại muốn nói là ai xui khiến ngươi mặc ít quần áo hay không? Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy, máu ngươi có thể khiến người ta trường sinh bất lão hay ngươi có sắc đẹp tuyệt trần? Thật sự tưởng ai cũng đều muốn xông lên giết ngươi chắc!”
Lãnh Khuynh Tuyệt cao ngạo lạnh lùng nói: “Giờ ngươi có ngụy biện cũng chẳng ích gì, không cần nhiều lời nữa.”
Phong Quang: “Ngươi!”
“Đừng nóng giận.” Liễu Niệm Phong vỗ vỗ ngực cô, giúp hơi thở cô bình ổn lại, “Thân thể nàng không tốt, không nên tức giận. Hay ta khâu miệng cô ta lại, rồi chặt chân cô ta, để Phong Quang mỗi ngày đều đến mắng vài câu cho hả giận, có được không?”
Những lời này của hắn, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng người ở đây đều tập võ, đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng.
Phong Quang đập rớt cái tay đang giở trò trước ngực mình xuống, thái dương giật giật. Không hiểu sao hắn có thể không chút kiêng kỵ nói ra lời dã man như thế trước mặt mọi người.
Hiên Viên Phi rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên sân khấu, hắn che trước Lãnh Khuynh Tuyệt, mặt như phủ sương, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn Liễu Niệm Phong, lạnh giọng nói: “Nói năng ngông cuồng. Có ta ở đây, thế gian này sẽ không ai động được vào nàng ấy.”
Một cây ngân châm tụ thành từ hơi nước trong không khí, bay vòng qua Hiên Viên Phi, cực kỳ chuẩn xác đâm vào huyệt đau của Lãnh Khuynh Tuyệt, nhanh chóng đi vào thân thể cô ta, rồi biến mất không thấy dấu vết.
Lãnh Khuynh Tuyệt cắn chặt hàm răng nhịn không quá một giây, liền lập tức không chịu nổi mà tóm chặt lấy ghế dựa bên cạnh, đau đến mức không nói ra lời.
Khóe mắt Liễu Niệm Phong nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười này, bất ngờ có thêm phần tà khí, “Có ngươi ở đây, sẽ không ai động được vào nàng ta sao?”
Hắn thậm chí ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích, không ai biết được hắn đã ra tay như thế nào.
Hiên Viên Phi không ngờ đòn đáp trả tới quá nhanh, hắn ngây ra trong chớp mắt, còn có chút không biết làm thế nào.
Phong Quang đang được Liễu Niệm Phong ôm lấy, hai tay ôm gương mặt mình, cô ngẩng đầu sùng bái nói: “A Mạch, sao ngươi lại có thể đẹp trai như vậy chứ?”
Hắn nói giọng dịu dàng, “Nếu Phong Quang thích, vậy ta ra tay thêm vài lần.”
Vì thế, Lãnh Khuynh Tuyệt vốn đã thống khổ khó nhịn, thân thể lại bị thêm mấy cây ngân châm tiến vào.
Nhưng khổ nỗi là dù có đau, cô ta cũng không thể ngất đi được.
Hạ Triều và Vương Từ ngồi xem từ đầu đến cuối, đều rất ăn ý mà tỏ vẻ như không nhìn thấy cái gì, chỉ bình tĩnh uống trà.
Hiên Viên Phi lúc này mới kịp phản ứng lại, tới xem tình hình của Lãnh Khuynh Tuyệt, nhưng toàn thân Lãnh Khuynh Tuyệt đều không tìm thấy miệng vết thương, ngay cả quần áo cũng đều hoàn hảo không tổn hại, hắn không nhìn ra được vấn đề gì, chỉ có thể quay đầu lại căm tức nhìn Liễu Niệm Phong nói: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Từ lúc mười hai tuổi, Hiên Viên Phi đã lên chiến trường, sau khi mười ba tuổi thì thiên hạ không có địch thủ, hắn đã rất lâu không nếm qua cảm giác bất lực như vậy.
Liễu Niệm Phong ưu nhã cười, “Ta chỉ khiến nàng ta cảm nhận một chút nỗi thống khổ mà Phong Quang từng phải chịu thôi, nói đúng ra... Là thống khổ hơn gấp vài lần.”
“Bổn vương ra lệnh cho ngươi, lập tức đưa thuốc giải cho ta!”
“Nhìn xem.” Liễu Niệm Phong cúi đầu nhìn Phong Quang, trong mắt đầy vẻ dịu dàng thắm thiết, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, nhẹ giọng nói: “Cùng là nam nhân, có vài người khi thấy người mình thích chịu thống khổ, lại chỉ có thể tức muốn hộc máu, mà không làm gì được. Mà có một số người, lại có thể khiến người mình thích an toàn, cho nên có thể nói, chọn nam nhân thì phải chọn người sau, Phong Quang, nàng hiểu chứ?”
Cả người cô run lên, vội thề, “Ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ vì chuyện hôn ước mà nghĩ tới việc gả cho hắn!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sao ta lại đột nhiên cảm thấy lạnh?” Trong mắt Lãnh Khuynh Tuyệt hiện ra vẻ tàn nhẫn, thể hiện khí thế của nữ vương đặc công, “Các ngươi đều nghĩ ta là đứa ngốc, nhu nhược dễ bắt nạt, lại không ngờ ta cũng sẽ có ngày khôi phục bình thường. Những gì các ngươi nợ ta, ta đều sẽ tự tay đòi lại!”
“Mn, ngươi bị ngu à!?” Phong Quang rốt cuộc không nhịn được mà nói tục, “Ngươi lạnh là vì ngươi mặc ít quần áo, có phải ngươi lại muốn nói là ai xui khiến ngươi mặc ít quần áo hay không? Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy, máu ngươi có thể khiến người ta trường sinh bất lão hay ngươi có sắc đẹp tuyệt trần? Thật sự tưởng ai cũng đều muốn xông lên giết ngươi chắc!”
Lãnh Khuynh Tuyệt cao ngạo lạnh lùng nói: “Giờ ngươi có ngụy biện cũng chẳng ích gì, không cần nhiều lời nữa.”
Phong Quang: “Ngươi!”
“Đừng nóng giận.” Liễu Niệm Phong vỗ vỗ ngực cô, giúp hơi thở cô bình ổn lại, “Thân thể nàng không tốt, không nên tức giận. Hay ta khâu miệng cô ta lại, rồi chặt chân cô ta, để Phong Quang mỗi ngày đều đến mắng vài câu cho hả giận, có được không?”
Những lời này của hắn, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng người ở đây đều tập võ, đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng.
Phong Quang đập rớt cái tay đang giở trò trước ngực mình xuống, thái dương giật giật. Không hiểu sao hắn có thể không chút kiêng kỵ nói ra lời dã man như thế trước mặt mọi người.
Hiên Viên Phi rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lên sân khấu, hắn che trước Lãnh Khuynh Tuyệt, mặt như phủ sương, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn Liễu Niệm Phong, lạnh giọng nói: “Nói năng ngông cuồng. Có ta ở đây, thế gian này sẽ không ai động được vào nàng ấy.”
Một cây ngân châm tụ thành từ hơi nước trong không khí, bay vòng qua Hiên Viên Phi, cực kỳ chuẩn xác đâm vào huyệt đau của Lãnh Khuynh Tuyệt, nhanh chóng đi vào thân thể cô ta, rồi biến mất không thấy dấu vết.
Lãnh Khuynh Tuyệt cắn chặt hàm răng nhịn không quá một giây, liền lập tức không chịu nổi mà tóm chặt lấy ghế dựa bên cạnh, đau đến mức không nói ra lời.
Khóe mắt Liễu Niệm Phong nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười này, bất ngờ có thêm phần tà khí, “Có ngươi ở đây, sẽ không ai động được vào nàng ta sao?”
Hắn thậm chí ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích, không ai biết được hắn đã ra tay như thế nào.
Hiên Viên Phi không ngờ đòn đáp trả tới quá nhanh, hắn ngây ra trong chớp mắt, còn có chút không biết làm thế nào.
Phong Quang đang được Liễu Niệm Phong ôm lấy, hai tay ôm gương mặt mình, cô ngẩng đầu sùng bái nói: “A Mạch, sao ngươi lại có thể đẹp trai như vậy chứ?”
Hắn nói giọng dịu dàng, “Nếu Phong Quang thích, vậy ta ra tay thêm vài lần.”
Vì thế, Lãnh Khuynh Tuyệt vốn đã thống khổ khó nhịn, thân thể lại bị thêm mấy cây ngân châm tiến vào.
Nhưng khổ nỗi là dù có đau, cô ta cũng không thể ngất đi được.
Hạ Triều và Vương Từ ngồi xem từ đầu đến cuối, đều rất ăn ý mà tỏ vẻ như không nhìn thấy cái gì, chỉ bình tĩnh uống trà.
Hiên Viên Phi lúc này mới kịp phản ứng lại, tới xem tình hình của Lãnh Khuynh Tuyệt, nhưng toàn thân Lãnh Khuynh Tuyệt đều không tìm thấy miệng vết thương, ngay cả quần áo cũng đều hoàn hảo không tổn hại, hắn không nhìn ra được vấn đề gì, chỉ có thể quay đầu lại căm tức nhìn Liễu Niệm Phong nói: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Từ lúc mười hai tuổi, Hiên Viên Phi đã lên chiến trường, sau khi mười ba tuổi thì thiên hạ không có địch thủ, hắn đã rất lâu không nếm qua cảm giác bất lực như vậy.
Liễu Niệm Phong ưu nhã cười, “Ta chỉ khiến nàng ta cảm nhận một chút nỗi thống khổ mà Phong Quang từng phải chịu thôi, nói đúng ra... Là thống khổ hơn gấp vài lần.”
“Bổn vương ra lệnh cho ngươi, lập tức đưa thuốc giải cho ta!”
“Nhìn xem.” Liễu Niệm Phong cúi đầu nhìn Phong Quang, trong mắt đầy vẻ dịu dàng thắm thiết, hắn đưa tay nâng cằm cô lên, nhẹ giọng nói: “Cùng là nam nhân, có vài người khi thấy người mình thích chịu thống khổ, lại chỉ có thể tức muốn hộc máu, mà không làm gì được. Mà có một số người, lại có thể khiến người mình thích an toàn, cho nên có thể nói, chọn nam nhân thì phải chọn người sau, Phong Quang, nàng hiểu chứ?”
Cả người cô run lên, vội thề, “Ngươi yên tâm, ta chưa bao giờ vì chuyện hôn ước mà nghĩ tới việc gả cho hắn!”