Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1904
Chương 1904: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (47)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khác với mấy lần trước, lần này trong thế giới màu trắng xuất hiện rất nhiều khe hở màu đen, trong khe hở lộ ra ánh sáng mờ, thôn tính dần màu trắng xung quanh.
Phong Quang chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Thay đổi cài đặt rồi à?”
“Loại bỏ tình cảm.”
Cùng với giọng nói lạnh lùng của Hệ thống chủ, Phong Quang dừng lại một chút, sau đó trong mắt phút chốc đã mờ mịt, rất nhanh, lại khôi phục sự trong sáng, mà kẽ hở trong không gian màu đen cũng dần dần được màu trắng lấp đầy.
Chỉ một lúc sau, đây lại trở về là một thế giới chỉ có màu trắng rồi.
“Ta làm sao thế này?” Phong Quang xoa huyệt thái dương, đau đầu kêu khó chịu.
“Giá trị hắc hóa của ký chủ quá cao, để đảm bảo nhiệm vụ được tiến hành bình thường, phải loại bỏ tất cả ký ức trong thế giới ‘Sống lại trên con đường rực rỡ của giới giải trí’ của ký chủ.”
“Cái gì? Ta đã đi qua cái gì… con đường rực rỡ của giới giải trí?” Cô suy nghĩ một chút, không nhớ lại được chút ký ức gì liên quan đến nó cả. Cô nghiến răng: “Hệ thống chủ, mi muốn xoá bỏ ký ức của ta tại sao lại không hỏi ý kiến ta hả?”
“Để bảo đảm mỗi thế giới sẽ không bị phá vỡ trật tự, tôi có quyền tiến hành loại bỏ ký ức của ký chủ.”
“Vậy giá trị hắc hóa của ta, cái đó là ý gì?”
Hệ thống chủ không trả lời.
“Mi có thể dễ dàng xoá bỏ ký ức của ta như vậy, trước kia có phải cũng có tình huống như thế, mi đã từng xoá ký ức của ta rồi không?” Dù sao sau khi bị xóa trắng cô cũng sẽ không nhớ gì nữa, đương nhiên cũng không cách nào biết được Hệ thống đã từng làm như vậy hay không.
Hệ thống chủ: “Lựa chọn kịch bản.”
Phong Quang không nhìn cuốn sách hiện lên bên cạnh, lần này cô không định để Hệ thống chuyển chủ đề như vậy nữa: “Từ rất lâu trước đó, ta đã nghi ngờ tại sao mi lại tìm tới ta rồi. Mi chỉ nói là sóng điện não của ta phù hợp với mi, nhưng bây giờ ta bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì trước mắt ta, chúng đều là giả dối.”
“Cho dù ký chủ có nghi ngờ thế nào cũng không thể xoá bỏ tôi ra khỏi hệ thống thần kinh trong đại não của cô được, cho nên, tôi mới tồn tại chân thật.”
“Cho nên ý của mi là mi có quyền lựa chọn xử lý ta, còn ta không có quyền xử lý mi à? Như vậy cũng quá không công bằng rồi.”
“Giữa chúng ta chưa bao giờ là quan hệ bình đẳng cả, chúng ta chỉ là quan hệ khế ước. Ký chủ chỉ là người khế ước của tôi, không hề có quyền của người chi phối.”
Phong Quang cười lạnh lùng: “Ha ha“.
Điều cô sẽ không biết là cho dù được mệnh danh là Hệ thống không bị ràng buộc nhưng cũng là dựa vào nhận thức của cô mà tồn tại. Nói cách khác, nếu như cô không có ý thức Hệ thống tồn tại nữa, vậy nói một cách tương đối thì nó cũng sẽ rơi vào hư vô.
Ở bên trong cái gọi là không gian này, tất cả đều là do nhận thức của cô chống đỡ.
“Ký chủ nên thực hiện nhiệm vụ rồi.”
Một quyển sách ngẫu nhiên bay đến trước mặt Phong Quang. Lần này, cô còn bị tước luôn cả quyền rút chọn ngẫu nhiên để xuyên vào một thế giới nào đó. Trước khi giơ tay nhận lấy kịch bản, cô hỏi: “Đợi ta góp đủ một trăm điểm tích lũy rồi, thật sự có thể trở lại thế giới của ta à?”
“Có thể.”
“Ta sẽ tin mi một lần nữa.” Bởi vì, ở bên trong cái không gian khó hiểu này, cô không có bất cứ thứ gì khác để dựa vào.
“Cuồng sủng ma phi ngốc nghếch: Ma quân tha cho ta đi!”, vừa nhìn thấy cái tên này, tay Phong Quang đã run lên.
Đây là một quyển tiên hiệp, có tu tiên, đương nhiên cũng có tu ma. Nữ chủ tên là Lê Khanh, là tiểu sư muội Huyền Môn, tư chất tu tiên của nàng ta bình thường, nhưng thắng ở chỗ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Cho dù pháp thuật có tầm thường thì cũng có một nhóm người nhảy ra bảo vệ nàng ta. Còn nam chủ tên là Dạ Cẩm, là người đứng đầu của Ma đạo. Ma đạo ấy mà, đương nhiên là kẻ thù không đội trời chung của Huyền Môn là tiên môn chính phái. Dạ Cẩm giết không ít người, danh hiệu lãnh khốc vô tình cũng có thể khiến cho người ta nghe thấy mà nhượng bộ lui binh. Nhưng nam nhân như vậy lại động tâm với Lê Khanh.
Còn nam phụ mà Phong Quang phải theo đuổi, hắn tên là Sở Du, là quỷ tu duy nhất trong tam giới. Bảy trăm năm trước, Mộc Ninh là kiếp trước của Lê Khanh và Sở Du yêu nhau, nhưng sau đó bọn họ bởi vì hiểu lầm mà rơi vào kết cục một người chết, một người bị thương. Mộc Ninh đầu thai chuyển thế trở thành Lê Khanh, Sở Du cũng ở quỷ giới cô đơn tịch mịch đợi nàng ta bảy trăm năm.
Hắn không ngờ lần gặp nhau tiếp theo, Mộc Ninh chuyển kiếp thành Lê Khanh đã yêu người khác rồi.
“Cái kịch bản này…. thật là ngược.” Mặt Phong Quang vô cảm, không nhìn ra một chút kích động nào cả.
Cô đang bày tỏ mình căn bản không có lòng tin theo đuổi được nam phụ đã đợi nữ chủ bảy trăm năm kia.
“Nhắc nhở hữu nghị, trước khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, xin tránh tiếp xúc tay chân với mục tiêu công lược.”
“Tại sao?”
Bởi vì như vậy sẽ kích động bản năng bên trong con người hắn.
Hệ thống chủ không đáp lời, mà trực tiếp nói: “Nhiệm vụ bắt đầu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Thay đổi cài đặt rồi à?”
“Loại bỏ tình cảm.”
Cùng với giọng nói lạnh lùng của Hệ thống chủ, Phong Quang dừng lại một chút, sau đó trong mắt phút chốc đã mờ mịt, rất nhanh, lại khôi phục sự trong sáng, mà kẽ hở trong không gian màu đen cũng dần dần được màu trắng lấp đầy.
Chỉ một lúc sau, đây lại trở về là một thế giới chỉ có màu trắng rồi.
“Ta làm sao thế này?” Phong Quang xoa huyệt thái dương, đau đầu kêu khó chịu.
“Giá trị hắc hóa của ký chủ quá cao, để đảm bảo nhiệm vụ được tiến hành bình thường, phải loại bỏ tất cả ký ức trong thế giới ‘Sống lại trên con đường rực rỡ của giới giải trí’ của ký chủ.”
“Cái gì? Ta đã đi qua cái gì… con đường rực rỡ của giới giải trí?” Cô suy nghĩ một chút, không nhớ lại được chút ký ức gì liên quan đến nó cả. Cô nghiến răng: “Hệ thống chủ, mi muốn xoá bỏ ký ức của ta tại sao lại không hỏi ý kiến ta hả?”
“Để bảo đảm mỗi thế giới sẽ không bị phá vỡ trật tự, tôi có quyền tiến hành loại bỏ ký ức của ký chủ.”
“Vậy giá trị hắc hóa của ta, cái đó là ý gì?”
Hệ thống chủ không trả lời.
“Mi có thể dễ dàng xoá bỏ ký ức của ta như vậy, trước kia có phải cũng có tình huống như thế, mi đã từng xoá ký ức của ta rồi không?” Dù sao sau khi bị xóa trắng cô cũng sẽ không nhớ gì nữa, đương nhiên cũng không cách nào biết được Hệ thống đã từng làm như vậy hay không.
Hệ thống chủ: “Lựa chọn kịch bản.”
Phong Quang không nhìn cuốn sách hiện lên bên cạnh, lần này cô không định để Hệ thống chuyển chủ đề như vậy nữa: “Từ rất lâu trước đó, ta đã nghi ngờ tại sao mi lại tìm tới ta rồi. Mi chỉ nói là sóng điện não của ta phù hợp với mi, nhưng bây giờ ta bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì trước mắt ta, chúng đều là giả dối.”
“Cho dù ký chủ có nghi ngờ thế nào cũng không thể xoá bỏ tôi ra khỏi hệ thống thần kinh trong đại não của cô được, cho nên, tôi mới tồn tại chân thật.”
“Cho nên ý của mi là mi có quyền lựa chọn xử lý ta, còn ta không có quyền xử lý mi à? Như vậy cũng quá không công bằng rồi.”
“Giữa chúng ta chưa bao giờ là quan hệ bình đẳng cả, chúng ta chỉ là quan hệ khế ước. Ký chủ chỉ là người khế ước của tôi, không hề có quyền của người chi phối.”
Phong Quang cười lạnh lùng: “Ha ha“.
Điều cô sẽ không biết là cho dù được mệnh danh là Hệ thống không bị ràng buộc nhưng cũng là dựa vào nhận thức của cô mà tồn tại. Nói cách khác, nếu như cô không có ý thức Hệ thống tồn tại nữa, vậy nói một cách tương đối thì nó cũng sẽ rơi vào hư vô.
Ở bên trong cái gọi là không gian này, tất cả đều là do nhận thức của cô chống đỡ.
“Ký chủ nên thực hiện nhiệm vụ rồi.”
Một quyển sách ngẫu nhiên bay đến trước mặt Phong Quang. Lần này, cô còn bị tước luôn cả quyền rút chọn ngẫu nhiên để xuyên vào một thế giới nào đó. Trước khi giơ tay nhận lấy kịch bản, cô hỏi: “Đợi ta góp đủ một trăm điểm tích lũy rồi, thật sự có thể trở lại thế giới của ta à?”
“Có thể.”
“Ta sẽ tin mi một lần nữa.” Bởi vì, ở bên trong cái không gian khó hiểu này, cô không có bất cứ thứ gì khác để dựa vào.
“Cuồng sủng ma phi ngốc nghếch: Ma quân tha cho ta đi!”, vừa nhìn thấy cái tên này, tay Phong Quang đã run lên.
Đây là một quyển tiên hiệp, có tu tiên, đương nhiên cũng có tu ma. Nữ chủ tên là Lê Khanh, là tiểu sư muội Huyền Môn, tư chất tu tiên của nàng ta bình thường, nhưng thắng ở chỗ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Cho dù pháp thuật có tầm thường thì cũng có một nhóm người nhảy ra bảo vệ nàng ta. Còn nam chủ tên là Dạ Cẩm, là người đứng đầu của Ma đạo. Ma đạo ấy mà, đương nhiên là kẻ thù không đội trời chung của Huyền Môn là tiên môn chính phái. Dạ Cẩm giết không ít người, danh hiệu lãnh khốc vô tình cũng có thể khiến cho người ta nghe thấy mà nhượng bộ lui binh. Nhưng nam nhân như vậy lại động tâm với Lê Khanh.
Còn nam phụ mà Phong Quang phải theo đuổi, hắn tên là Sở Du, là quỷ tu duy nhất trong tam giới. Bảy trăm năm trước, Mộc Ninh là kiếp trước của Lê Khanh và Sở Du yêu nhau, nhưng sau đó bọn họ bởi vì hiểu lầm mà rơi vào kết cục một người chết, một người bị thương. Mộc Ninh đầu thai chuyển thế trở thành Lê Khanh, Sở Du cũng ở quỷ giới cô đơn tịch mịch đợi nàng ta bảy trăm năm.
Hắn không ngờ lần gặp nhau tiếp theo, Mộc Ninh chuyển kiếp thành Lê Khanh đã yêu người khác rồi.
“Cái kịch bản này…. thật là ngược.” Mặt Phong Quang vô cảm, không nhìn ra một chút kích động nào cả.
Cô đang bày tỏ mình căn bản không có lòng tin theo đuổi được nam phụ đã đợi nữ chủ bảy trăm năm kia.
“Nhắc nhở hữu nghị, trước khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, xin tránh tiếp xúc tay chân với mục tiêu công lược.”
“Tại sao?”
Bởi vì như vậy sẽ kích động bản năng bên trong con người hắn.
Hệ thống chủ không đáp lời, mà trực tiếp nói: “Nhiệm vụ bắt đầu.”