Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1899
Chương 1899: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (30)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang vẫn luôn cảm thấy, cho dù đứa nhỏ này cái gì cũng không nói ra, nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy đau lòng, vì đau lòng, nên cô lại càng muốn làm điều gì đó cho cậu, vì thế, Nhàn Mạch liền thấy quần áo của mình bay tới trước mặt.
Nhàn Mạch hơi khựng lại trong chốc lát, nhận lấy quần áo mặc vào, rồi nói cảm ơn.
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, ta cũng chỉ có thể giúp được ngươi chút việc vậy thôi.”
“Không đúng.” Nhàn Mạch khẽ mỉm cười, “Phong Quang giúp được cho ta rất nhiều.”
Ánh mắt cậu sáng ngời trong suốt, trên môi nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, Phong Quang bỗng nhiên cảm thán, “Thêm một thời gian nữa, A Mạch ngươi nhất định sẽ là trai đẹp hại nước hại dân.”
“Phong Quang hy vọng ta hại nước hại dân sao?” Khi cậu hỏi câu này, không có nửa phần dáng vẻ như đang nói giỡn, dường như nếu Phong Quang thật sự nói ra một câu trả lời khẳng định, cậu sẽ lập tức đi làm như vậy thật.
Cô im lặng trong chốc lát, “Đương nhiên không phải.”
“Vậy Phong Quang hy vọng ta có thể lên chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia sao?”
“Cũng không phải.” Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, “Ta chỉ hy vọng, dù có như thế nào, ngươi cũng đều có thể bảo vệ tốt cho chính ngươi.”
Cô không cần cậu phải công thành danh toại, trở thành đại tướng quân được vạn người kính ngưỡng, cũng không cần cậu phải có tài năng vang dội, được vạn người hâm mộ say mê, cậu chỉ cần sống thật khỏe mạnh yên ổn là được, cho dù có tầm thường, cũng là một chuyện vui.
“Ta sẽ bảo vệ tốt cho chính mình.” Giọng Nhàn Mạch rất bình tĩnh, nhàn nhạt thản nhiên, “Ta cũng sẽ có được thứ mình muốn.”
Phong Quang thở dài, cô biết, nếu đã sống trong cung đình ngươi lừa ta gạt, vậy cậu nhất định sẽ sinh ra dã tâm, huống chi vào lúc trước kia, những việc cậu gặp phải cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với nội tâm của cậu.
Cô ngồi xổm trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Đến lúc phải tới Diễn Võ Trường rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhàn Mạch nhẹ giọng, “Ừ.”
Nhưng vừa ra khỏi cung Nghi Hòa không lâu, lúc sắp tới Diễn Võ Trường, lại có một đám người cản đường Nhàn Mạch.
Kẻ cầm đầu chính là tên thái giám lần trước chạy tới báo cho Nhàn Nhượng rằng Nhàn Lung bị bệnh nặng, hắn tên là Tiểu Cao Tử, là tâm phúc của Vân phi nương nương, hiện giờ vẻ mặt hắn cao ngạo, không có nửa phần nhút nhát như lần trước quỳ gối trước mặt Nhàn Nhượng kia.
“Đại hoàng tử, Vân phi nương nương chúng ta mời người qua làm khách, người lập tức đi với chúng ta thôi.”
Nhàn Mạch nhìn thẳng về phía trước, cậu trực tiếp đi vòng qua Tiểu Cao Tử, không nói một câu mà tiếp tục tiến lên.
“Đứng lại!” Tiểu Cao Tử bước lên một bước, đặt tay trên vai Nhàn Mạch.
Ánh kiếm chợt lóe lên, máu bắn ra tung tóe, một tiếng kêu thống khổ vang lên, một cánh tay bị chặt lìa rơi xuống trên mặt đất.
Tiểu Cao Tử đau đớn ngã lăn ra.
Nhàn Mạch lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, trước tiên cậu lau máu dính vào trên mặt, lại lau khô trường kiếm* của mình, cuối cùng nhét trường kiếm vào vỏ, ném chiếc khăn đi, làm như không hề nghe thấy tiếng kêu rên kia mà tiếp tục đi về phía trước.
(*) Trường kiếm: Thanh kiếm có lưỡi kiếm dài (giống như các thanh kiếm thường thấy trên phim ảnh), khác với đoản kiếm (lưỡi kiếm ngắn).
Cả đám người cứ thế nhìn thiếu niên dần dần đi xa, lúc này, không một ai dám ngăn cản cậu.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, Nhàn Mạch dừng chân, hàng mi cong dài tạo thành một chiếc bóng che trên đôi mắt cậu, cậu bỗng nhiên gọi: “Phong Quang.”
“Ta ở đây.” Cô trả lời rất nhanh, trong giọng nói cũng không có gì khác thường, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cậu khẽ nhếch khóe môi, không nói thêm điều gì, tiếp tục đi về phía Diễn Võ Trường.
Phong Quang đi theo bên cạnh cậu, tuy rằng cậu không biểu hiện ra vẻ mặt cao hứng cỡ nào, nhưng cô có thể cảm nhận được không khí bên cạnh cậu đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô nghĩ, mình không nói thêm điều gì quả là chính xác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhàn Mạch hơi khựng lại trong chốc lát, nhận lấy quần áo mặc vào, rồi nói cảm ơn.
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ, ta cũng chỉ có thể giúp được ngươi chút việc vậy thôi.”
“Không đúng.” Nhàn Mạch khẽ mỉm cười, “Phong Quang giúp được cho ta rất nhiều.”
Ánh mắt cậu sáng ngời trong suốt, trên môi nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, Phong Quang bỗng nhiên cảm thán, “Thêm một thời gian nữa, A Mạch ngươi nhất định sẽ là trai đẹp hại nước hại dân.”
“Phong Quang hy vọng ta hại nước hại dân sao?” Khi cậu hỏi câu này, không có nửa phần dáng vẻ như đang nói giỡn, dường như nếu Phong Quang thật sự nói ra một câu trả lời khẳng định, cậu sẽ lập tức đi làm như vậy thật.
Cô im lặng trong chốc lát, “Đương nhiên không phải.”
“Vậy Phong Quang hy vọng ta có thể lên chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia sao?”
“Cũng không phải.” Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, “Ta chỉ hy vọng, dù có như thế nào, ngươi cũng đều có thể bảo vệ tốt cho chính ngươi.”
Cô không cần cậu phải công thành danh toại, trở thành đại tướng quân được vạn người kính ngưỡng, cũng không cần cậu phải có tài năng vang dội, được vạn người hâm mộ say mê, cậu chỉ cần sống thật khỏe mạnh yên ổn là được, cho dù có tầm thường, cũng là một chuyện vui.
“Ta sẽ bảo vệ tốt cho chính mình.” Giọng Nhàn Mạch rất bình tĩnh, nhàn nhạt thản nhiên, “Ta cũng sẽ có được thứ mình muốn.”
Phong Quang thở dài, cô biết, nếu đã sống trong cung đình ngươi lừa ta gạt, vậy cậu nhất định sẽ sinh ra dã tâm, huống chi vào lúc trước kia, những việc cậu gặp phải cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với nội tâm của cậu.
Cô ngồi xổm trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Đến lúc phải tới Diễn Võ Trường rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhàn Mạch nhẹ giọng, “Ừ.”
Nhưng vừa ra khỏi cung Nghi Hòa không lâu, lúc sắp tới Diễn Võ Trường, lại có một đám người cản đường Nhàn Mạch.
Kẻ cầm đầu chính là tên thái giám lần trước chạy tới báo cho Nhàn Nhượng rằng Nhàn Lung bị bệnh nặng, hắn tên là Tiểu Cao Tử, là tâm phúc của Vân phi nương nương, hiện giờ vẻ mặt hắn cao ngạo, không có nửa phần nhút nhát như lần trước quỳ gối trước mặt Nhàn Nhượng kia.
“Đại hoàng tử, Vân phi nương nương chúng ta mời người qua làm khách, người lập tức đi với chúng ta thôi.”
Nhàn Mạch nhìn thẳng về phía trước, cậu trực tiếp đi vòng qua Tiểu Cao Tử, không nói một câu mà tiếp tục tiến lên.
“Đứng lại!” Tiểu Cao Tử bước lên một bước, đặt tay trên vai Nhàn Mạch.
Ánh kiếm chợt lóe lên, máu bắn ra tung tóe, một tiếng kêu thống khổ vang lên, một cánh tay bị chặt lìa rơi xuống trên mặt đất.
Tiểu Cao Tử đau đớn ngã lăn ra.
Nhàn Mạch lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, trước tiên cậu lau máu dính vào trên mặt, lại lau khô trường kiếm* của mình, cuối cùng nhét trường kiếm vào vỏ, ném chiếc khăn đi, làm như không hề nghe thấy tiếng kêu rên kia mà tiếp tục đi về phía trước.
(*) Trường kiếm: Thanh kiếm có lưỡi kiếm dài (giống như các thanh kiếm thường thấy trên phim ảnh), khác với đoản kiếm (lưỡi kiếm ngắn).
Cả đám người cứ thế nhìn thiếu niên dần dần đi xa, lúc này, không một ai dám ngăn cản cậu.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, Nhàn Mạch dừng chân, hàng mi cong dài tạo thành một chiếc bóng che trên đôi mắt cậu, cậu bỗng nhiên gọi: “Phong Quang.”
“Ta ở đây.” Cô trả lời rất nhanh, trong giọng nói cũng không có gì khác thường, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cậu khẽ nhếch khóe môi, không nói thêm điều gì, tiếp tục đi về phía Diễn Võ Trường.
Phong Quang đi theo bên cạnh cậu, tuy rằng cậu không biểu hiện ra vẻ mặt cao hứng cỡ nào, nhưng cô có thể cảm nhận được không khí bên cạnh cậu đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô nghĩ, mình không nói thêm điều gì quả là chính xác