Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1898
Chương 1898: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (29)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Lúc ban ngày ta thấy Phong Quang cô nương té xỉu bên ngoài cửa sổ, liền lo lắng cho thân thể cô nương, cũng bởi vậy nên ta mới ở lại chỗ này.”
Phong Quang hoài nghi nhìn hắn một hồi lâu, nhưng thấy vẻ mặt thong dong ưu nhã của Nam Kha không dao động nửa phần, cô cũng không thể không tin lời hắn. Theo lời hắn nói, thì khi cô định đi thăm dò địa hình lại không biết vì sao mà té xỉu trong khi hành động, lúc này mới bị hắn nhặt về.
Nói cách khác... phòng nhỏ trong rừng trúc mà cô nhìn thấy, còn cả sự xuất hiện của Tần Trang, đều là do cô nằm mơ hả?
Nam Kha thấp giọng hỏi: “Phong Quang cô nương lại đang suy nghĩ điều gì?”
Hắn cố tình hạ thấp giọng, lúc này càng thêm khàn khàn gợi cảm, có thể khiến người ta nửa người mềm nhũn.
Phong Quang hồi phục tinh thần, lắp bắp một hồi lâu mới nói: “Ta không nghĩ gì hết...”
“Vậy sao?” Hắn lại cười, “Nghe cô nương nói, người tên Tu Du kia là vị hôn phu của cô, hắn cũng cực kỳ lợi hại. Chỉ là đã qua thời gian dài như thế, hắn vẫn chưa tới tìm cô.”
Phong Quang không hiểu hắn đang muốn biểu đạt điều gì, nên cũng chỉ có thể cười khan một tiếng, nhưng đáy lòng thì điên cuồng phỉ nhổ, cô vốn chưa từng trông cậy Tu Du có thể tới cứu cô! Cô cũng đâu phải nữ chính, sao có thể khiến nam chính vừa tìm là thấy ngay được!
Nam Kha chỉ cười không nói. Khi hắn an tĩnh cũng có một phong thái hết sức mê người.
Phong Quang lại nghe được tiếng trái tim mình đập lên mạnh mẽ, tay khẽ túm chăn, cô ngây ngốc hỏi ra một vấn đề, “Thôn trưởng...”
“Ừm?” Âm cuối hơi cao lên, càng thêm lay động lòng người.
Phong Quang tự nói với mình: trên đầu chữ “sắc” có một cây đao. Sau khi ổn định tinh thần, cô mới tiếp tục nói: “Sao ta lại cảm thấy... ngươi dường như có điểm không giống lúc trước?”
“Có gì không giống?” Hắn cười, “Là mặt sao?”
“Không phải...” Phong Quang nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lại nhíu mi suy nghĩ một lúc, “Cảm giác ngươi tạo ra cho ta dường như có chút khác, lại tựa như... không có gì khác cả.”
Đây đúng là một câu nói tự mâu thuẫn.
Nam Kha chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, “Vậy rốt cuộc là khác, hay không khác đây?”
“Ừm...” Cô tự hỏi một phen, “Trí thông minh cảm xúc của ngươi dường như cao hơn một chút?”
Không, đây không phải là cao hơn một chút, mà khác biệt như trời và đất nha! Nếu để Phong Quang hình dung, vậy Nam Kha cưỡng ép sờ ngực cô hôm nay giống như một thẳng nam cả EQ lẫn IQ đều thấp, nhưng Nam Kha hiện tại nói chuyện với cô lại luôn biểu hiện ra tư thái mê người nhất, khiến cô không nhịn được mà rung động, giống hệt như một kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường .
Quả thực, mặt bọn họ không đổi, khí chất của bọn họ cũng không khác, điều khác biệt dường như chỉ có EQ mà thôi.
Nam Kha không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ xem thêm chút sách Văn Tu cho ta mà thôi, không ngờ ở trong mắt Phong Quang lại có thay đổi lớn như vậy.”
Sách của Văn Tu...
Thôi quên đi, hiện giờ điều Phong Quang không muốn nhắc tới nhất chính là tên của Văn Tu. Mỗi lần cái tên này phát ra từ trong miệng hắn thì luôn chẳng có chuyện gì tốt!
Ánh sáng trong mắt Nam Kha chớp động, hắn dường như hơi tò mò, “So sánh “ta” khi chưa đọc sách của Văn Tu và “ta” khi đã đọc sách, Phong Quang cô nương thích bên nào hơn?”
Phong Quang không muốn trả lời vấn đề này, bởi bất luận cô lựa chọn ra sao, nghe ra cũng đều có vẻ không thích hợp. Cô rất thông minh mà ngậm miệng không đáp.
Nam Kha cũng không truy hỏi. Hắn rất có kiên nhẫn, tựa như chỉ đơn thuần nhìn cô cũng là một chuyện rất thú vị.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang hoài nghi nhìn hắn một hồi lâu, nhưng thấy vẻ mặt thong dong ưu nhã của Nam Kha không dao động nửa phần, cô cũng không thể không tin lời hắn. Theo lời hắn nói, thì khi cô định đi thăm dò địa hình lại không biết vì sao mà té xỉu trong khi hành động, lúc này mới bị hắn nhặt về.
Nói cách khác... phòng nhỏ trong rừng trúc mà cô nhìn thấy, còn cả sự xuất hiện của Tần Trang, đều là do cô nằm mơ hả?
Nam Kha thấp giọng hỏi: “Phong Quang cô nương lại đang suy nghĩ điều gì?”
Hắn cố tình hạ thấp giọng, lúc này càng thêm khàn khàn gợi cảm, có thể khiến người ta nửa người mềm nhũn.
Phong Quang hồi phục tinh thần, lắp bắp một hồi lâu mới nói: “Ta không nghĩ gì hết...”
“Vậy sao?” Hắn lại cười, “Nghe cô nương nói, người tên Tu Du kia là vị hôn phu của cô, hắn cũng cực kỳ lợi hại. Chỉ là đã qua thời gian dài như thế, hắn vẫn chưa tới tìm cô.”
Phong Quang không hiểu hắn đang muốn biểu đạt điều gì, nên cũng chỉ có thể cười khan một tiếng, nhưng đáy lòng thì điên cuồng phỉ nhổ, cô vốn chưa từng trông cậy Tu Du có thể tới cứu cô! Cô cũng đâu phải nữ chính, sao có thể khiến nam chính vừa tìm là thấy ngay được!
Nam Kha chỉ cười không nói. Khi hắn an tĩnh cũng có một phong thái hết sức mê người.
Phong Quang lại nghe được tiếng trái tim mình đập lên mạnh mẽ, tay khẽ túm chăn, cô ngây ngốc hỏi ra một vấn đề, “Thôn trưởng...”
“Ừm?” Âm cuối hơi cao lên, càng thêm lay động lòng người.
Phong Quang tự nói với mình: trên đầu chữ “sắc” có một cây đao. Sau khi ổn định tinh thần, cô mới tiếp tục nói: “Sao ta lại cảm thấy... ngươi dường như có điểm không giống lúc trước?”
“Có gì không giống?” Hắn cười, “Là mặt sao?”
“Không phải...” Phong Quang nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lại nhíu mi suy nghĩ một lúc, “Cảm giác ngươi tạo ra cho ta dường như có chút khác, lại tựa như... không có gì khác cả.”
Đây đúng là một câu nói tự mâu thuẫn.
Nam Kha chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, “Vậy rốt cuộc là khác, hay không khác đây?”
“Ừm...” Cô tự hỏi một phen, “Trí thông minh cảm xúc của ngươi dường như cao hơn một chút?”
Không, đây không phải là cao hơn một chút, mà khác biệt như trời và đất nha! Nếu để Phong Quang hình dung, vậy Nam Kha cưỡng ép sờ ngực cô hôm nay giống như một thẳng nam cả EQ lẫn IQ đều thấp, nhưng Nam Kha hiện tại nói chuyện với cô lại luôn biểu hiện ra tư thái mê người nhất, khiến cô không nhịn được mà rung động, giống hệt như một kẻ dày dạn kinh nghiệm tình trường .
Quả thực, mặt bọn họ không đổi, khí chất của bọn họ cũng không khác, điều khác biệt dường như chỉ có EQ mà thôi.
Nam Kha không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ xem thêm chút sách Văn Tu cho ta mà thôi, không ngờ ở trong mắt Phong Quang lại có thay đổi lớn như vậy.”
Sách của Văn Tu...
Thôi quên đi, hiện giờ điều Phong Quang không muốn nhắc tới nhất chính là tên của Văn Tu. Mỗi lần cái tên này phát ra từ trong miệng hắn thì luôn chẳng có chuyện gì tốt!
Ánh sáng trong mắt Nam Kha chớp động, hắn dường như hơi tò mò, “So sánh “ta” khi chưa đọc sách của Văn Tu và “ta” khi đã đọc sách, Phong Quang cô nương thích bên nào hơn?”
Phong Quang không muốn trả lời vấn đề này, bởi bất luận cô lựa chọn ra sao, nghe ra cũng đều có vẻ không thích hợp. Cô rất thông minh mà ngậm miệng không đáp.
Nam Kha cũng không truy hỏi. Hắn rất có kiên nhẫn, tựa như chỉ đơn thuần nhìn cô cũng là một chuyện rất thú vị.