Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1897
Chương 1897: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (16)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hạ Triều không để ý tới ánh mắt chế nhạo Vương Từ ném qua, ông dịu dàng nói: “Phong Quang, mấy ngày nữa anh trai Phù gia đó sẽ đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó, con không thể nói thẳng với người ta rằng con không thích cậu ta được, biết không?”
“Vầng…” Phong Quang cầm đũa chọc vào bát cơm, thuận miệng nói qua loa lấy lệ.
Vương Từ gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Phong Quang, cười xinh đẹp: “Phong Quang không thích cũng không sao, không cần ép buộc mình đi thích thứ mình không thích, con gái mẹ không cần phải ủy khuất mình.”
Hạ Triều lại cầm báo lên, giống như căn bản không nghe được lời của Vương Từ.
Tất cả người của Hạ gia cũng đã quen kiểu chung sống của đôi vợ chồng này rồi, đó chính là thường xuyên coi lời của đối phương như gió thoảng bên tai.
…
“Anh, anh nói tại sao ba lại muốn em phải hòa đồng với anh Phù chứ?” Phong Quang ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa. Quý Du thích bắn pháo hoa cho nên một mình cô bé đã hào hứng cùng với ông quản gia chơi ở bên ngoài. Phong Quang rất hâm mộ Quý Du, bởi vì Quý Du không sợ lạnh, không giống nó, chỉ có thể rúc trong phòng khách ấm áp.
Quý Miên không rời mắt khỏi máy tính của mình, hắn đang phân tích một chuỗi số liệu thí nghiệm: “Có lẽ, ba em lại muốn tìm một anh trai nữa cho em.”
Lời này chẳng qua là hắn thuận miệng nói thôi, con của nhà giàu, quyết định hôn ước từ sớm cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Nhưng em có anh là đủ rồi.”
Lời này vang vọng ở bên tai Quý Miên, tay gõ bàn phím của hắn khựng lại, nghiêng đầu chỉ thấy nó lại dùng tư thế của một con mèo bò đến bên cạnh hắn. Ánh mắt nó rất đẹp, hắn đã sớm biết từ trước, nhưng cho dù nhìn ở khoảng cách gần đã bao nhiêu lần, hắn cũng đều không nhịn được phát ra loại cảm khái này.
Nó lại xích lại gần một chút, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của hắn: “Anh… em thấy anh nhìn máy tính đã lâu, những con số phía trên này là ý gì thế?”
“Mỗi con số đại diện cho một mạng người.”
Người nó run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Quý Miên khẽ mỉm cười: “Làm sao có thể chứ? Những thứ này chỉ là số liệu thí nghiệm của anh thôi.”
“Thí nghiệm?”
“Ví dụ như là nuôi cấy một bông hoa cải tạo gen, có thể khiến cho nó truyền đặc tính của mình cho những thực vật tiếp nhận phấn hoa khác khi nó phát tán phấn hoa của mình. Cũng chính là nói, thực vật được truyền, mặc dù không cùng giống loài, cũng có thể có đặc tính của bông hoa ban đầu sau khi thụ phấn xong.” Đương nhiên, phát minh thành công thứ này rồi, đối với việc phát tán tật bệnh và vi rút cũng có tốc độ khó mà tưởng tượng nổi.
Phong Quang mờ mịt chớp mắt mấy cái: “Cũng chính là nói… nếu như phấn hoa của quả táo rơi vào hoa dâu tây, vậy thì sẽ có một quả dâu tây hình dạng giống một quả táo lớn rồi!”
Quý Miên không ngờ nó sẽ hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy. Nhưng ở trong mắt hắn, nó vốn dĩ chính là một đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng nên cảm thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Điều Phong Quang nói, cũng không phải là không thể.”
“Anh, em muốn quả dâu tây to bằng quả táo!” Nó lắc cánh tay hắn, ngọt ngào làm nũng: “Anh, làm cho em một quả dâu tây to bằng quả táo được không? Em sẽ đưa hết tiền tiêu vặt sau này của em cho anh, búp bê vải trong phòng em cũng cho anh hết.”
“Em muốn có quả dâu tây to bằng quả táo như vậy à?”
“Vâng!” Nó trịnh trọng gật đầu, nhìn bộ dạng, thật sự là rất mong muốn.
Quý Miên đột nhiên nghĩ, vi rút hắn nghiên cứu cố gắng rất lâu vẫn chỉ mới bắt đầu, chi bằng làm một quả dâu tây to bằng quả táo đi, chuyện này hình như đơn giản hơn nhiều.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vầng…” Phong Quang cầm đũa chọc vào bát cơm, thuận miệng nói qua loa lấy lệ.
Vương Từ gắp một miếng thịt đặt vào trong bát Phong Quang, cười xinh đẹp: “Phong Quang không thích cũng không sao, không cần ép buộc mình đi thích thứ mình không thích, con gái mẹ không cần phải ủy khuất mình.”
Hạ Triều lại cầm báo lên, giống như căn bản không nghe được lời của Vương Từ.
Tất cả người của Hạ gia cũng đã quen kiểu chung sống của đôi vợ chồng này rồi, đó chính là thường xuyên coi lời của đối phương như gió thoảng bên tai.
…
“Anh, anh nói tại sao ba lại muốn em phải hòa đồng với anh Phù chứ?” Phong Quang ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa. Quý Du thích bắn pháo hoa cho nên một mình cô bé đã hào hứng cùng với ông quản gia chơi ở bên ngoài. Phong Quang rất hâm mộ Quý Du, bởi vì Quý Du không sợ lạnh, không giống nó, chỉ có thể rúc trong phòng khách ấm áp.
Quý Miên không rời mắt khỏi máy tính của mình, hắn đang phân tích một chuỗi số liệu thí nghiệm: “Có lẽ, ba em lại muốn tìm một anh trai nữa cho em.”
Lời này chẳng qua là hắn thuận miệng nói thôi, con của nhà giàu, quyết định hôn ước từ sớm cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Nhưng em có anh là đủ rồi.”
Lời này vang vọng ở bên tai Quý Miên, tay gõ bàn phím của hắn khựng lại, nghiêng đầu chỉ thấy nó lại dùng tư thế của một con mèo bò đến bên cạnh hắn. Ánh mắt nó rất đẹp, hắn đã sớm biết từ trước, nhưng cho dù nhìn ở khoảng cách gần đã bao nhiêu lần, hắn cũng đều không nhịn được phát ra loại cảm khái này.
Nó lại xích lại gần một chút, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của hắn: “Anh… em thấy anh nhìn máy tính đã lâu, những con số phía trên này là ý gì thế?”
“Mỗi con số đại diện cho một mạng người.”
Người nó run lên, ngước mắt nhìn hắn.
Quý Miên khẽ mỉm cười: “Làm sao có thể chứ? Những thứ này chỉ là số liệu thí nghiệm của anh thôi.”
“Thí nghiệm?”
“Ví dụ như là nuôi cấy một bông hoa cải tạo gen, có thể khiến cho nó truyền đặc tính của mình cho những thực vật tiếp nhận phấn hoa khác khi nó phát tán phấn hoa của mình. Cũng chính là nói, thực vật được truyền, mặc dù không cùng giống loài, cũng có thể có đặc tính của bông hoa ban đầu sau khi thụ phấn xong.” Đương nhiên, phát minh thành công thứ này rồi, đối với việc phát tán tật bệnh và vi rút cũng có tốc độ khó mà tưởng tượng nổi.
Phong Quang mờ mịt chớp mắt mấy cái: “Cũng chính là nói… nếu như phấn hoa của quả táo rơi vào hoa dâu tây, vậy thì sẽ có một quả dâu tây hình dạng giống một quả táo lớn rồi!”
Quý Miên không ngờ nó sẽ hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy. Nhưng ở trong mắt hắn, nó vốn dĩ chính là một đứa trẻ ngây thơ, rõ ràng nên cảm thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Điều Phong Quang nói, cũng không phải là không thể.”
“Anh, em muốn quả dâu tây to bằng quả táo!” Nó lắc cánh tay hắn, ngọt ngào làm nũng: “Anh, làm cho em một quả dâu tây to bằng quả táo được không? Em sẽ đưa hết tiền tiêu vặt sau này của em cho anh, búp bê vải trong phòng em cũng cho anh hết.”
“Em muốn có quả dâu tây to bằng quả táo như vậy à?”
“Vâng!” Nó trịnh trọng gật đầu, nhìn bộ dạng, thật sự là rất mong muốn.
Quý Miên đột nhiên nghĩ, vi rút hắn nghiên cứu cố gắng rất lâu vẫn chỉ mới bắt đầu, chi bằng làm một quả dâu tây to bằng quả táo đi, chuyện này hình như đơn giản hơn nhiều.