Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1894
Chương 1894: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (13)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vân Tước ngẩng đầu ngơ ngác: “Công chúa?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Quang trừng mắt với Vân Tước: “Ta không nói chuyện với ngươi, ta đang hỏi Tô Phạt.”
Tô Phạt nghe thấy thế thì khóe môi hơi nhếch lên, cười hỏi: “Tại sao Phong Quang lại nói thế? Là Vân Tước đã nói gì ư?”
Nghe được câu cuối cùng, mặt Vân Tước lập tức trắng bệch.
Phong Quang lắc đầu: “Nàng ta chẳng nói gì, nhưng nàng ta lại suốt ngày lải nhải bên tai ta huynh tốt như thế nào. Huynh nói đi, nếu nàng ta không có ý gì với huynh thì sao cứ suốt ngày nhắc tới huynh như thế chứ hả?”
“Thì ra là thế.” Tô Phạt nắm lấy tay Phong Quang, hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta vốn dĩ đối xử với Phong Quang rất tốt, đây là chuyện mà ai ai cũng biết còn gì.”
“Nhưng nàng ta là thị nữ tùy thân của ta, cùng ta tiến vào Vị Danh Cư này, Vân Tước lại xinh đẹp như thế, trong những ngày ta hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ huynh không hề có suy nghĩ củi khô bén lửa, si mê quấn quýt với nàng ta à?”
“Củi thì cũng phải gặp được lửa mới có thể bùng cháy được chứ, ta có phải củi đâu, mà Vân Tước cũng chẳng phải lửa, sao bọn ta có thể si mê quấn quýt nhau được chứ?” Ý cười trên môi hắn vô cùng nhẹ nhàng, thoảng qua như gió: “Trong lòng ta chỉ có mình Phong Quang, những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt ta.”
Phong Quang nghi hoặc: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, cho dù cuộc đời này dài tới mức nào thì ta cũng chỉ cần có một mình Phong Quang là đủ rồi.” Khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt thâm tình tới cực điểm, cũng nghiêm túc tới cực điểm, dường như trong đó chỉ toàn là lốc xoáy, có thể dễ dàng cuốn người ta vào trong.
Cô không nhịn được cười: “Thế được, ta sẽ tin huynh một lần.”
Cô tươi cười ngọt ngào tới mức suýt chút nữa lừa được luôn cả bản thân mình.
“Phong Quang không ghen nữa chứ?”
“Còn lâu ta mới ghen ấy!” Phong Quang hừ hừ mấy tiếng, lại chỉ vào Vân Tước đang quỳ trên đất, nói: “Tuy nói huynh và nàng ta chẳng có gì, nhưng ta sợ nàng ta lại có gì với huynh, giờ ta muốn đuổi nàng ta về Thiên Cung. Ta không muốn nhìn thấy nàng ta ở Vị Danh Cư này nữa.”
Tô Phạt cười bao dung: “Phong Quang muốn xử trí thế nào thì cứ làm như thế ấy.”
“Công chúa!” Vân Tước kêu lên, trong mắt toàn là sợ hãi.
Phong Quang nhìn nàng ta hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi về Thiên Cung đi, ngoan ngoãn đi theo thị nữ bên người mẫu hậu ta mà học tập, đợi đến khi mẫu hậu của ta nói ngươi đủ tư cách thì ngươi hãy quay về.”
Vân Tước hoàn toàn hiểu được ý trong lời nói của Phong Quang, đây là muốn đẩy nàng ta về bên cạnh Thiên Hậu, cũng tương đương với việc đề phòng Tô Phạt sẽ làm gì nàng ta.
“Vâng... Công chúa.” Vân Tước cúi đầu cung kính nói.
Phong Quang không kiên nhẫn trả lời: “Được rồi, giờ ngươi đi luôn đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Vân Tước lại liếc mắt nhìn Tô Phạt một cái, nhưng Tô Phạt không hề nhìn nàng ta một chút nào, nàng ta cúi đầu, vội vã rời đi.
Phong Quang thở phào một hơi: “Nàng ta đi rồi, ta thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.”
“Phong Quang vui là được rồi.” Tô Phạt ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô: “Không có Vân Tước, ta vẫn có thể chăm sóc tốt cho nàng được.”
“Vậy giờ bản công chúa đành trông cậy vào huynh rồi.”
Tô Phạt lại cười: “Ta nhất định sẽ không làm công chúa điện hạ thất vọng.”
Mấy lời trêu ghẹo giữa vợ chồng với nhau đặt trên người một đôi tuấn nam mỹ nữ dường như càng thêm ngọt ngào.
Có điều, cũng chỉ là dường như mà thôi.
Vào đêm, cửa phòng đóng chặt được mở ra.
Phong Quang khoác một cái áo rón rén đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại, cô cố tình làm thật nhẹ nhàng vì không muốn đánh thức người còn đang ngủ bên trong. Vì để Tô Phạt ngủ say hơn một chút nên tối nay cô đã phải hy sinh bản thân mình không ít... khụ, chuyện này không tiện nói cho người ngoài biết lắm.
Đi xuyên qua hành lang ở Vị Danh Cư tới phòng bếp, dựa theo lời mà Vân Tước nói, đặt chân lên sàn nhà bị ánh trăng bao phủ, một vách tường trong bếp lập tức tách đôi ra, một thông đạo có cầu thang đi xuống xuất hiện trong tầm mắt.
Phong Quang tiến vào không do dự, không bao lâu sau, cô liền phát hiện ra mình lại quay về phòng bếp, không đúng... là một căn bếp ở một Vị Danh Cư khác, trực giác nói cho cô biết, cô nên tới phòng ngủ của bọn họ xem xét.
Hai Vị Danh Cư có cách bố cục giống hệt nhau, thế nên cô nhanh chóng tìm tới được căn phòng giống với phòng ngủ của mình, lần này, Phong Quang hơi do dự một chút rồi mới đẩy cửa vào.
Gian phòng ngủ này lớn hơn gian phòng ngủ trên mặt đất rất nhiều, cả căn phòng dùng dạ minh châu để thắp sáng, mùi hoa ngập tràn, thế nhưng giữa không gian đầy hoa cỏ ấy, lại có tới mười chiếc giường phủ kín hoa tươi... Dạ minh châu rất sáng nên cô hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
Trên mỗi chiếc giường phủ hoa đều có một người đang nằm, hoặc có thể nói là... những người có khuôn mặt giống nhau và giống Phong Quang y như đúc, thần sắc bọn họ đều an ổn như thể đang ngủ vậy.
Trong lòng Phong Quang chấn động đến mức không thể nói thành lời, tóc gáy dựng đứng. Cô đi tới trước một chiếc giường, run rẩy vươn tay ra, người nằm trên giường không có hơi thở, tất nhiên là người này không thở rồi, bởi vì môi nàng ta thâm đen, vừa nhìn đã biết là trúng độc mà chết. Bỗng nhiên, ánh mắt cô thoáng đảo qua người nằm trên chiếc giường bên cạnh, một người cũng giống cô như đúc khác, trên cổ nàng ta... có một vết thương.
Phong Quang chậm rãi đưa tay sờ lên cổ mình... trong lòng nhảy dựng lên, cô cảm thấy... hình như cô đã hiểu ra cái gì đó.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ngươi câm miệng cho ta!” Phong Quang trừng mắt với Vân Tước: “Ta không nói chuyện với ngươi, ta đang hỏi Tô Phạt.”
Tô Phạt nghe thấy thế thì khóe môi hơi nhếch lên, cười hỏi: “Tại sao Phong Quang lại nói thế? Là Vân Tước đã nói gì ư?”
Nghe được câu cuối cùng, mặt Vân Tước lập tức trắng bệch.
Phong Quang lắc đầu: “Nàng ta chẳng nói gì, nhưng nàng ta lại suốt ngày lải nhải bên tai ta huynh tốt như thế nào. Huynh nói đi, nếu nàng ta không có ý gì với huynh thì sao cứ suốt ngày nhắc tới huynh như thế chứ hả?”
“Thì ra là thế.” Tô Phạt nắm lấy tay Phong Quang, hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta vốn dĩ đối xử với Phong Quang rất tốt, đây là chuyện mà ai ai cũng biết còn gì.”
“Nhưng nàng ta là thị nữ tùy thân của ta, cùng ta tiến vào Vị Danh Cư này, Vân Tước lại xinh đẹp như thế, trong những ngày ta hôn mê bất tỉnh, chẳng lẽ huynh không hề có suy nghĩ củi khô bén lửa, si mê quấn quýt với nàng ta à?”
“Củi thì cũng phải gặp được lửa mới có thể bùng cháy được chứ, ta có phải củi đâu, mà Vân Tước cũng chẳng phải lửa, sao bọn ta có thể si mê quấn quýt nhau được chứ?” Ý cười trên môi hắn vô cùng nhẹ nhàng, thoảng qua như gió: “Trong lòng ta chỉ có mình Phong Quang, những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt ta.”
Phong Quang nghi hoặc: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, cho dù cuộc đời này dài tới mức nào thì ta cũng chỉ cần có một mình Phong Quang là đủ rồi.” Khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt thâm tình tới cực điểm, cũng nghiêm túc tới cực điểm, dường như trong đó chỉ toàn là lốc xoáy, có thể dễ dàng cuốn người ta vào trong.
Cô không nhịn được cười: “Thế được, ta sẽ tin huynh một lần.”
Cô tươi cười ngọt ngào tới mức suýt chút nữa lừa được luôn cả bản thân mình.
“Phong Quang không ghen nữa chứ?”
“Còn lâu ta mới ghen ấy!” Phong Quang hừ hừ mấy tiếng, lại chỉ vào Vân Tước đang quỳ trên đất, nói: “Tuy nói huynh và nàng ta chẳng có gì, nhưng ta sợ nàng ta lại có gì với huynh, giờ ta muốn đuổi nàng ta về Thiên Cung. Ta không muốn nhìn thấy nàng ta ở Vị Danh Cư này nữa.”
Tô Phạt cười bao dung: “Phong Quang muốn xử trí thế nào thì cứ làm như thế ấy.”
“Công chúa!” Vân Tước kêu lên, trong mắt toàn là sợ hãi.
Phong Quang nhìn nàng ta hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi về Thiên Cung đi, ngoan ngoãn đi theo thị nữ bên người mẫu hậu ta mà học tập, đợi đến khi mẫu hậu của ta nói ngươi đủ tư cách thì ngươi hãy quay về.”
Vân Tước hoàn toàn hiểu được ý trong lời nói của Phong Quang, đây là muốn đẩy nàng ta về bên cạnh Thiên Hậu, cũng tương đương với việc đề phòng Tô Phạt sẽ làm gì nàng ta.
“Vâng... Công chúa.” Vân Tước cúi đầu cung kính nói.
Phong Quang không kiên nhẫn trả lời: “Được rồi, giờ ngươi đi luôn đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Vân Tước lại liếc mắt nhìn Tô Phạt một cái, nhưng Tô Phạt không hề nhìn nàng ta một chút nào, nàng ta cúi đầu, vội vã rời đi.
Phong Quang thở phào một hơi: “Nàng ta đi rồi, ta thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.”
“Phong Quang vui là được rồi.” Tô Phạt ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô: “Không có Vân Tước, ta vẫn có thể chăm sóc tốt cho nàng được.”
“Vậy giờ bản công chúa đành trông cậy vào huynh rồi.”
Tô Phạt lại cười: “Ta nhất định sẽ không làm công chúa điện hạ thất vọng.”
Mấy lời trêu ghẹo giữa vợ chồng với nhau đặt trên người một đôi tuấn nam mỹ nữ dường như càng thêm ngọt ngào.
Có điều, cũng chỉ là dường như mà thôi.
Vào đêm, cửa phòng đóng chặt được mở ra.
Phong Quang khoác một cái áo rón rén đi ra khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại, cô cố tình làm thật nhẹ nhàng vì không muốn đánh thức người còn đang ngủ bên trong. Vì để Tô Phạt ngủ say hơn một chút nên tối nay cô đã phải hy sinh bản thân mình không ít... khụ, chuyện này không tiện nói cho người ngoài biết lắm.
Đi xuyên qua hành lang ở Vị Danh Cư tới phòng bếp, dựa theo lời mà Vân Tước nói, đặt chân lên sàn nhà bị ánh trăng bao phủ, một vách tường trong bếp lập tức tách đôi ra, một thông đạo có cầu thang đi xuống xuất hiện trong tầm mắt.
Phong Quang tiến vào không do dự, không bao lâu sau, cô liền phát hiện ra mình lại quay về phòng bếp, không đúng... là một căn bếp ở một Vị Danh Cư khác, trực giác nói cho cô biết, cô nên tới phòng ngủ của bọn họ xem xét.
Hai Vị Danh Cư có cách bố cục giống hệt nhau, thế nên cô nhanh chóng tìm tới được căn phòng giống với phòng ngủ của mình, lần này, Phong Quang hơi do dự một chút rồi mới đẩy cửa vào.
Gian phòng ngủ này lớn hơn gian phòng ngủ trên mặt đất rất nhiều, cả căn phòng dùng dạ minh châu để thắp sáng, mùi hoa ngập tràn, thế nhưng giữa không gian đầy hoa cỏ ấy, lại có tới mười chiếc giường phủ kín hoa tươi... Dạ minh châu rất sáng nên cô hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
Trên mỗi chiếc giường phủ hoa đều có một người đang nằm, hoặc có thể nói là... những người có khuôn mặt giống nhau và giống Phong Quang y như đúc, thần sắc bọn họ đều an ổn như thể đang ngủ vậy.
Trong lòng Phong Quang chấn động đến mức không thể nói thành lời, tóc gáy dựng đứng. Cô đi tới trước một chiếc giường, run rẩy vươn tay ra, người nằm trên giường không có hơi thở, tất nhiên là người này không thở rồi, bởi vì môi nàng ta thâm đen, vừa nhìn đã biết là trúng độc mà chết. Bỗng nhiên, ánh mắt cô thoáng đảo qua người nằm trên chiếc giường bên cạnh, một người cũng giống cô như đúc khác, trên cổ nàng ta... có một vết thương.
Phong Quang chậm rãi đưa tay sờ lên cổ mình... trong lòng nhảy dựng lên, cô cảm thấy... hình như cô đã hiểu ra cái gì đó.