Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1893
Chương 1893: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (12)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cửa sổ mở ra mang theo làn gió nhẹ mát lạnh thổi vào phòng, tiếng chim ríu rít cũng truyền từ bên ngoài vào.
Lúc Phong Quang mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Cô mơ hồ nhìn đỉnh đầu một lúc, sau đó cảnh tượng trước mắt cô sáng rõ lên. Đợi đã, không phải là địa phủ không có ban ngày sao!?
Cô kinh ngạc ngồi bật dậy khỏi giường, sau đó cảm nhận ngay được sự đau đớn như xương cốt toàn thân rã ra, nhất là đầu cô đau đớn khủng khiếp. Cô sờ tay lên trán, chạm phải một lớp băng gạc. Cô ý thức được không đúng, vội nhìn cảnh tượng xung quanh một lần, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng, cô có thể khẳng định rồi, nơi này chính là bệnh viện.
Phong Quang nghĩ sao mình lại từ nơi dịu dàng… khụ, không đúng, là từ trong vòng tay của Nại Hà, ngủ một giấc tỉnh lại đã đến bệnh viện thế này. Cô còn đang nghĩ thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
Cốc nước hoa quả trong tay Hạ Yên Vũ rơi xuống đất, cô ta kinh ngạc, vội chạy như bay đến trước giường bệnh: “Phong Quang, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi! Không phải là em đang nằm mơ đấy chứ!?”
“A?” Phong Quang nhìn thấy Hạ Yên Vũ vốn dĩ nên quen thuộc. Nhưng vì lấy lại được ký ức nên cô đã có phản ứng ngược lại. Vị này là nữ chính, cũng là em gái sinh đôi của cô. Không khôi phục ký ức còn tốt, khôi phục lại rồi cô nhìn cái người có một gương mặt giống y như mình kia, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ cục, cô ốm yếu nói: “Là Yên Vũ à… chị đây là… chưa chết hả?”
“Đương nhiên chị chưa chết rồi, không được ăn nói linh tinh nguyền rủa mình như vậy!” Hạ Yên Vũ ngồi ở bên cạnh giường, gần như sắp mừng đến chảy nước mắt: “Chị có biết chị đã hôn mê bao nhiêu ngày không? Suốt hai tháng trời, bác sĩ đều nói có thể chị sẽ trở thành người thực vật, những ngày qua em đều không dám nói cho ba mẹ biết, em sắp lo chết mất!”
“Hai tháng?” Phong Quang ngẩn ra, sao cô lại cảm thấy mình ở địa phủ không lâu như vậy nhỉ? Hình như cô mới ở nơi đó có tám chín ngày thôi, hay là nói thời gian ở địa phủ và nhân thế trôi qua không giống nhau?
“Đúng vậy, hai tháng!” Hạ Yên Vũ đặt cái gối ở sau lưng Phong Quang, để cô có thể dựa vào giường: “Chị không biết đâu, vì chị mà em đã tìm bao nhiêu bác sĩ, cuối cùng vẫn không thể không mời sư phụ ra ngoài…”
“Sư phụ cũng đến rồi?”
“Đến rồi, đang nói chuyện với Lữ Manh ở bên ngoài, chị không biết sao? Lữ Manh luôn luôn tò mò với nhũng thứ thần thần quỷ quỷ này, mà sư phụ của chúng ta lại thích khoe khoang, hai người bọn họ vừa gặp nhau là có thể không ăn không ngủ nói chuyện mãi được.”
Yên Vũ vừa dứt lời, lại có hai người đi đến cửa phòng bệnh. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng, dáng người thon dài, vẻ mặt diêm dúa, trong đôi mắt hoa đào luôn là vẻ phong tình vạn chủng, chỉ cần là ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được ngẩn ra một lúc lâu. Mà cô gái đi vào cùng đương nhiên chính là Lữ Manh rồi.
“Đại Khả Ái, cậu tỉnh rồi!” Lữ Manh hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới cạnh giường, cô ấy muốn ôm Phong Quang, nhưng vừa nhìn thấy cô vẫn còn đang quấn băng gạc nên không dám, chỉ xoay cái ba lô đổ hết đồ ăn vặt bên trong ra ngoài: “Cậu xem này, mình nhớ cậu lắm đó, ngày nào đến thăm cậu mình cũng đều mang theo đồ ăn. Cậu nhìn đi, tất cả đều là đồ ăn mình mang đến cho cậu đấy!”
Lữ Manh giơ tay ra chỉ, Phong Quang nhìn qua, chỉ thấy góc tường đã chất đống đủ loại đồ ăn vặt, khóe miệng cô giật giật: “Tiểu Khả Ái, mình xin nhận ý tốt của cậu.”
Nhiều đố ăn như vậy… cho dù cô thật sự là một con heo ham ăn cũng không ăn hết được.
Người đàn ông yêu mị cười một tiếng với Lữ Manh: “Tiểu đạo hữu, cô xem đi, tôi đã nói Phong Quang không ăn được nhiều như vậy rồi mà.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc Phong Quang mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Cô mơ hồ nhìn đỉnh đầu một lúc, sau đó cảnh tượng trước mắt cô sáng rõ lên. Đợi đã, không phải là địa phủ không có ban ngày sao!?
Cô kinh ngạc ngồi bật dậy khỏi giường, sau đó cảm nhận ngay được sự đau đớn như xương cốt toàn thân rã ra, nhất là đầu cô đau đớn khủng khiếp. Cô sờ tay lên trán, chạm phải một lớp băng gạc. Cô ý thức được không đúng, vội nhìn cảnh tượng xung quanh một lần, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng, cô có thể khẳng định rồi, nơi này chính là bệnh viện.
Phong Quang nghĩ sao mình lại từ nơi dịu dàng… khụ, không đúng, là từ trong vòng tay của Nại Hà, ngủ một giấc tỉnh lại đã đến bệnh viện thế này. Cô còn đang nghĩ thì cửa phòng bệnh đã mở ra.
Cốc nước hoa quả trong tay Hạ Yên Vũ rơi xuống đất, cô ta kinh ngạc, vội chạy như bay đến trước giường bệnh: “Phong Quang, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi! Không phải là em đang nằm mơ đấy chứ!?”
“A?” Phong Quang nhìn thấy Hạ Yên Vũ vốn dĩ nên quen thuộc. Nhưng vì lấy lại được ký ức nên cô đã có phản ứng ngược lại. Vị này là nữ chính, cũng là em gái sinh đôi của cô. Không khôi phục ký ức còn tốt, khôi phục lại rồi cô nhìn cái người có một gương mặt giống y như mình kia, trong lòng không khỏi cảm thấy rất kỳ cục, cô ốm yếu nói: “Là Yên Vũ à… chị đây là… chưa chết hả?”
“Đương nhiên chị chưa chết rồi, không được ăn nói linh tinh nguyền rủa mình như vậy!” Hạ Yên Vũ ngồi ở bên cạnh giường, gần như sắp mừng đến chảy nước mắt: “Chị có biết chị đã hôn mê bao nhiêu ngày không? Suốt hai tháng trời, bác sĩ đều nói có thể chị sẽ trở thành người thực vật, những ngày qua em đều không dám nói cho ba mẹ biết, em sắp lo chết mất!”
“Hai tháng?” Phong Quang ngẩn ra, sao cô lại cảm thấy mình ở địa phủ không lâu như vậy nhỉ? Hình như cô mới ở nơi đó có tám chín ngày thôi, hay là nói thời gian ở địa phủ và nhân thế trôi qua không giống nhau?
“Đúng vậy, hai tháng!” Hạ Yên Vũ đặt cái gối ở sau lưng Phong Quang, để cô có thể dựa vào giường: “Chị không biết đâu, vì chị mà em đã tìm bao nhiêu bác sĩ, cuối cùng vẫn không thể không mời sư phụ ra ngoài…”
“Sư phụ cũng đến rồi?”
“Đến rồi, đang nói chuyện với Lữ Manh ở bên ngoài, chị không biết sao? Lữ Manh luôn luôn tò mò với nhũng thứ thần thần quỷ quỷ này, mà sư phụ của chúng ta lại thích khoe khoang, hai người bọn họ vừa gặp nhau là có thể không ăn không ngủ nói chuyện mãi được.”
Yên Vũ vừa dứt lời, lại có hai người đi đến cửa phòng bệnh. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng, dáng người thon dài, vẻ mặt diêm dúa, trong đôi mắt hoa đào luôn là vẻ phong tình vạn chủng, chỉ cần là ai nhìn thấy cũng đều không nhịn được ngẩn ra một lúc lâu. Mà cô gái đi vào cùng đương nhiên chính là Lữ Manh rồi.
“Đại Khả Ái, cậu tỉnh rồi!” Lữ Manh hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới cạnh giường, cô ấy muốn ôm Phong Quang, nhưng vừa nhìn thấy cô vẫn còn đang quấn băng gạc nên không dám, chỉ xoay cái ba lô đổ hết đồ ăn vặt bên trong ra ngoài: “Cậu xem này, mình nhớ cậu lắm đó, ngày nào đến thăm cậu mình cũng đều mang theo đồ ăn. Cậu nhìn đi, tất cả đều là đồ ăn mình mang đến cho cậu đấy!”
Lữ Manh giơ tay ra chỉ, Phong Quang nhìn qua, chỉ thấy góc tường đã chất đống đủ loại đồ ăn vặt, khóe miệng cô giật giật: “Tiểu Khả Ái, mình xin nhận ý tốt của cậu.”
Nhiều đố ăn như vậy… cho dù cô thật sự là một con heo ham ăn cũng không ăn hết được.
Người đàn ông yêu mị cười một tiếng với Lữ Manh: “Tiểu đạo hữu, cô xem đi, tôi đã nói Phong Quang không ăn được nhiều như vậy rồi mà.”