Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1892
Chương 1892: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (11)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lời Mộ Quy nói khiến Phong Quang cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, Mộ Quy đã ho khan trở về chỗ. Cô nhìn sang Nhật Quỹ, tay Nhật Quỹ nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng.
Thời gian kế tiếp, sau khi Mộ Quy sắp xếp phòng cho Hoa Chúc Chúc và Tinh Tích xong thì sức khỏe bản thân lại không tốt nên Phong Tuyền đã quỳ xuống xin hắn nghỉ ngơi.
Ra khỏi đại sảnh, Hoa Chúc Chúc nói với Tinh Tích đi theo bên cạnh mình: “Ta muốn ôn chuyện với bằng hữu của ta. Tinh Tích, đây là nơi ở của bệ hạ, ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta nữa, cứ về trước nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, Thần Nữ.” Lại lần nữa nhìn Nhật Quỹ, Tinh Tích xoay người rời đi.
Chờ đến khi hắn đi rồi, Hoa Chúc Chúc lập tức hỏi: “Phong Quang, Nhật Quỹ, sao hai người lại ở đây?”
Phong Quang chỉ Nhật Quỹ, “Tớ bị hắn triệu hồi đến đây.”
“Tớ nghe nói nước Đông Dương lại xuất hiện Thần Nữ, không ngờ đó lại là Phong Quang cậu.” Hoa Chúc Chúc lại khó hiểu nói: “Nhưng hai người hẳn là đang ở nước Đông Dương mới đúng, sao lại đến nước Nam Thải vậy?”
Nhật Quỹ nhìn sang Phong Quang.
Phong Quang áp lực như núi mà nói: “Chuyện này... nói ra thì dài lắm, khi có cơ hội tớ sẽ nói tỉ mỉ với cậu sau.”
“Vậy được rồi.” Hoa Chúc Chúc khẽ gật đầu, “Thế bây giờ hai người định làm thế nào? Nghĩ cách rời khỏi nơi này sao?”
Nhật Quỹ nói: “Muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng, cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Điều này ta cũng biết... Vậy hai người...” Hoa Chúc Chúc nhìn hai người họ nắm tay nhau, vẻ mặt liền có chút vi diệu.
Sắc mặt Phong Quang đỏ lên, rút tay mình ra, ho khan một tiếng, “Đây chẳng phải vì diễn cảnh huynh muội tình thâm sao?”
“Không sai.” Nhật Quỹ gật đầu, cực kỳ ăn ý với Phong Quang mà bước ra xa một bước.
Hoa Chúc Chúc nhìn hai người bọn họ, nửa tin nửa ngờ nói: “Thôi được rồi, ta không thể không bội phục hai người đó, vậy mà lại có thể nghĩ ra thân phận huynh muội này để ngụy trang.”
Nhật Quỹ quyết định nói sang chuyện khác, “Tân Dã tướng quân rất lo lắng cho cô.”
Hoa Chúc Chúc khựng lại, “Vậy cứ để hắn lo lắng đi, dù sao ta và hắn cũng không có quan hệ gì.”
Phong Quang thấy thái độ của Hoa Chúc Chúc thì liền ngạc nhiên hỏi: “Cậu không thích hắn sao?”
“Có quỷ mới thích hắn!” Hoa Chúc Chúc có vẻ kích động, “Tớ đã thấy hết qua gương hai mặt của Tinh Tích rồi. Hắn đối tốt với tớ chỉ vì coi tớ như quân cờ thực hiện dã tâm của hắn thôi. Đúng là đồ lòng lang dạ sói, tớ mà thích hắn thì đúng là mắt mù rồi!”
Phong Quang thắc mắc hỏi, “Gương hai mặt?”
“Là thần lực của Tinh Tích.” Hoa Chúc Chúc lấy ra một cái gương, “Chỉ cần cậu nghĩ đến người nào là có thể nhìn thấy người đó. Lần trước tớ đã nhìn thấy Tân Dã và Thần Nữ mới tới nói chuyện, nhưng tớ chỉ nhìn thấy bóng lưng Thần Nữ nên mới không biết là cậu đã đến thế giới này.”
Phong Quang có chút áy náy, hình như cô đã khiến nữ chính hiểu lầm nam chính mất rồi. Chẳng qua cô cũng chỉ áy náy một giây, sau đó nhìn về phía Nhật Quỹ, “Thần lực của người ta có vẻ hữu dụng hơn của ngươi nhiều.”
Thái dương Nhật Quỹ giật giật, muốn gõ một cái vào đầu nữ nhân thích nói mát này quá đi!
Hoa Chúc Chúc lặn lội đường xa, chưa nói được mấy câu liền về phòng mình nghỉ ngơi, trước khi đi cô ta còn dặn dò bọn họ khi chạy trốn nhất định phải dẫn cô ta theo, vì sợ mình sẽ bị bỏ lại.
Đoạn đường kế tiếp chỉ còn lại hai người Phong Quang và Nhật Quỹ, không khí có chút nặng nề.
Khi Phong Quang tới cửa phòng mình, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Bước chân Nhật Quỹ khựng lại, “Nghĩ gì cơ?”
Cô bực bội gãi tóc, “Bây giờ ta cho ngươi ba lựa chọn. Thứ nhất, giữ quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy là Thần Nữ và Thần quan với ta. Thứ hai, giữ vững quan hệ huynh muội. Thứ ba... là cùng ta phát triển quan hệ giữa nam và nữ... cũng chính là loại quan hệ có thể giúp đối phương giải quyết kỳ động dục. Ngươi muốn chọn cái nào?”
Nghe được ba chữ “kỳ động dục”, vành tai Nhật Quỹ lại đỏ bừng.
Phong Quang không chịu nổi thái độ mơ hồ này của hắn, “Tự ngươi suy nghĩ đi. Ta cho ngươi thời gian một ngày!”
Cô đi vào phòng định đóng cửa lại, đột nhiên một bàn tay chống lên cửa, cô ngước mắt liền thấy đó chính là Nhật Quỹ đang đỏ mặt.
Giữ động tác giằng co trong chốc lát như vậy, hắn hỏi: “Thật sự... có thể giải quyết kỳ động dục cho đối phương sao?”
“Ngươi chỉ vì kỳ động dục nên mới muốn ta sao!?” Phong Quang cắn răng đá hắn một cú, mạnh tay đóng cửa lại.
Cô xem như vẫn còn có lương tâm mà không đá vào nơi yếu ớt nhất của nam nhân, nhưng chân Nhật Quỹ vẫn đau không nhẹ. Hắn vừa đau vừa ủy khuất nghĩ, chẳng phải cô nói lựa chọn thứ ba là quan hệ giải quyết kỳ động dục cho đối phương sao?
Nhật Quỹ đúng là không hiểu rõ, có đôi khi nam nhân muốn nhắc lại lời nữ nhân thì phải chau chuốt thêm một chút, nói thành kiểu mà các cô thích nghe, ví dụ như trong chuyện này, chỉ cần nói rõ ba chữ “Ta thích nàng” thì đã có thể giải quyết rất dễ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thời gian kế tiếp, sau khi Mộ Quy sắp xếp phòng cho Hoa Chúc Chúc và Tinh Tích xong thì sức khỏe bản thân lại không tốt nên Phong Tuyền đã quỳ xuống xin hắn nghỉ ngơi.
Ra khỏi đại sảnh, Hoa Chúc Chúc nói với Tinh Tích đi theo bên cạnh mình: “Ta muốn ôn chuyện với bằng hữu của ta. Tinh Tích, đây là nơi ở của bệ hạ, ngươi không cần lo lắng cho sự an toàn của ta nữa, cứ về trước nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, Thần Nữ.” Lại lần nữa nhìn Nhật Quỹ, Tinh Tích xoay người rời đi.
Chờ đến khi hắn đi rồi, Hoa Chúc Chúc lập tức hỏi: “Phong Quang, Nhật Quỹ, sao hai người lại ở đây?”
Phong Quang chỉ Nhật Quỹ, “Tớ bị hắn triệu hồi đến đây.”
“Tớ nghe nói nước Đông Dương lại xuất hiện Thần Nữ, không ngờ đó lại là Phong Quang cậu.” Hoa Chúc Chúc lại khó hiểu nói: “Nhưng hai người hẳn là đang ở nước Đông Dương mới đúng, sao lại đến nước Nam Thải vậy?”
Nhật Quỹ nhìn sang Phong Quang.
Phong Quang áp lực như núi mà nói: “Chuyện này... nói ra thì dài lắm, khi có cơ hội tớ sẽ nói tỉ mỉ với cậu sau.”
“Vậy được rồi.” Hoa Chúc Chúc khẽ gật đầu, “Thế bây giờ hai người định làm thế nào? Nghĩ cách rời khỏi nơi này sao?”
Nhật Quỹ nói: “Muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng, cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Điều này ta cũng biết... Vậy hai người...” Hoa Chúc Chúc nhìn hai người họ nắm tay nhau, vẻ mặt liền có chút vi diệu.
Sắc mặt Phong Quang đỏ lên, rút tay mình ra, ho khan một tiếng, “Đây chẳng phải vì diễn cảnh huynh muội tình thâm sao?”
“Không sai.” Nhật Quỹ gật đầu, cực kỳ ăn ý với Phong Quang mà bước ra xa một bước.
Hoa Chúc Chúc nhìn hai người bọn họ, nửa tin nửa ngờ nói: “Thôi được rồi, ta không thể không bội phục hai người đó, vậy mà lại có thể nghĩ ra thân phận huynh muội này để ngụy trang.”
Nhật Quỹ quyết định nói sang chuyện khác, “Tân Dã tướng quân rất lo lắng cho cô.”
Hoa Chúc Chúc khựng lại, “Vậy cứ để hắn lo lắng đi, dù sao ta và hắn cũng không có quan hệ gì.”
Phong Quang thấy thái độ của Hoa Chúc Chúc thì liền ngạc nhiên hỏi: “Cậu không thích hắn sao?”
“Có quỷ mới thích hắn!” Hoa Chúc Chúc có vẻ kích động, “Tớ đã thấy hết qua gương hai mặt của Tinh Tích rồi. Hắn đối tốt với tớ chỉ vì coi tớ như quân cờ thực hiện dã tâm của hắn thôi. Đúng là đồ lòng lang dạ sói, tớ mà thích hắn thì đúng là mắt mù rồi!”
Phong Quang thắc mắc hỏi, “Gương hai mặt?”
“Là thần lực của Tinh Tích.” Hoa Chúc Chúc lấy ra một cái gương, “Chỉ cần cậu nghĩ đến người nào là có thể nhìn thấy người đó. Lần trước tớ đã nhìn thấy Tân Dã và Thần Nữ mới tới nói chuyện, nhưng tớ chỉ nhìn thấy bóng lưng Thần Nữ nên mới không biết là cậu đã đến thế giới này.”
Phong Quang có chút áy náy, hình như cô đã khiến nữ chính hiểu lầm nam chính mất rồi. Chẳng qua cô cũng chỉ áy náy một giây, sau đó nhìn về phía Nhật Quỹ, “Thần lực của người ta có vẻ hữu dụng hơn của ngươi nhiều.”
Thái dương Nhật Quỹ giật giật, muốn gõ một cái vào đầu nữ nhân thích nói mát này quá đi!
Hoa Chúc Chúc lặn lội đường xa, chưa nói được mấy câu liền về phòng mình nghỉ ngơi, trước khi đi cô ta còn dặn dò bọn họ khi chạy trốn nhất định phải dẫn cô ta theo, vì sợ mình sẽ bị bỏ lại.
Đoạn đường kế tiếp chỉ còn lại hai người Phong Quang và Nhật Quỹ, không khí có chút nặng nề.
Khi Phong Quang tới cửa phòng mình, cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Bước chân Nhật Quỹ khựng lại, “Nghĩ gì cơ?”
Cô bực bội gãi tóc, “Bây giờ ta cho ngươi ba lựa chọn. Thứ nhất, giữ quan hệ cấp trên cấp dưới thuần túy là Thần Nữ và Thần quan với ta. Thứ hai, giữ vững quan hệ huynh muội. Thứ ba... là cùng ta phát triển quan hệ giữa nam và nữ... cũng chính là loại quan hệ có thể giúp đối phương giải quyết kỳ động dục. Ngươi muốn chọn cái nào?”
Nghe được ba chữ “kỳ động dục”, vành tai Nhật Quỹ lại đỏ bừng.
Phong Quang không chịu nổi thái độ mơ hồ này của hắn, “Tự ngươi suy nghĩ đi. Ta cho ngươi thời gian một ngày!”
Cô đi vào phòng định đóng cửa lại, đột nhiên một bàn tay chống lên cửa, cô ngước mắt liền thấy đó chính là Nhật Quỹ đang đỏ mặt.
Giữ động tác giằng co trong chốc lát như vậy, hắn hỏi: “Thật sự... có thể giải quyết kỳ động dục cho đối phương sao?”
“Ngươi chỉ vì kỳ động dục nên mới muốn ta sao!?” Phong Quang cắn răng đá hắn một cú, mạnh tay đóng cửa lại.
Cô xem như vẫn còn có lương tâm mà không đá vào nơi yếu ớt nhất của nam nhân, nhưng chân Nhật Quỹ vẫn đau không nhẹ. Hắn vừa đau vừa ủy khuất nghĩ, chẳng phải cô nói lựa chọn thứ ba là quan hệ giải quyết kỳ động dục cho đối phương sao?
Nhật Quỹ đúng là không hiểu rõ, có đôi khi nam nhân muốn nhắc lại lời nữ nhân thì phải chau chuốt thêm một chút, nói thành kiểu mà các cô thích nghe, ví dụ như trong chuyện này, chỉ cần nói rõ ba chữ “Ta thích nàng” thì đã có thể giải quyết rất dễ.