Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1886
Chương 1886: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vừa nghĩ đến Tô Nhứ đó thích Cố Ngôn, lại nghĩ đến bây giờ mình không có ở bên cạnh hắn, Phong Quang hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sắp đến giờ Tý rồi, cô trằn trọc trở mình trên giường không ngủ được. Trên thực tế, trong mấy ngày bị giam lỏng này, cô cũng ngủ không ngon giấc, chỉ sợ lại đột nhiên nhận được tin tức Cố Ngôn xảy ra chuyện. Đúng lúc cô nghĩ liệu bà đồng Tô Nhứ đó có mượn địa vị mà cố ý sàm sỡ Cố Ngôn không thì nghe thấy ở cửa sổ truyền đến tiếng động nhỏ xíu. Phong Quang cẩn thận lắng nghe một lúc, sau khi chắc chắn không phải là ảo giác, cô vén chăn lên xuống giường, đi tới bên cửa sổ, lại suy nghĩ một lúc rồi mở cửa sổ ra. Hai bóng người nhảy từ ngoài cửa sổ vào, Phong Quang bị dọa chưa kịp hô lên thì đã bị bịt lấy miệng rồi. “Suỵt!!!” Hạ Phong Nhã nhỏ giọng nói: “Hoàng tỷ, im lặng, đừng để người bên ngoài nghe thấy.” Phong Quang gật đầu, Hạ Phong Nhã vừa buông tay ra, cô liền hỏi: “Sao hai người lại đến đây?” Người đi cùng với Hạ Phong Nhã chính là Mộ Lương. Mộ Lương nói: “Chúng tôi nhận được thư của Trấn Quốc Công, ngài ấy nói muốn chúng tôi cứu người ra ngoài trước, như vậy ngài ấy mới không còn kiêng kị gì mà đối phó với Tiền Tù.” “Trấn Quốc Công?” “Đúng thế, Hoàng tỷ.” Hạ Phong Nhã nói: “Lam Thính Dung đã dẫn quân đội dừng ở cổng thành, chỉ cần cứu được tỷ ra ngoài, huynh ấy sẽ nội ứng ngoại hợp với Trấn Quốc Công, đánh cho Tiền Tù trở tay không kịp.” Phong Quang vẫn chưa hiểu: “Hai người thật sự không nhìn nhầm chứ, là Trấn Quốc Công mật báo tin tức cho mọi người à?” Mộ Lương nói: “Đúng vậy, sao thế?” Không đúng nha, Lam Càn xem trọng mạng Lam Thính Vũ như vậy, nên mới đồng ý hợp tác với Tiền Tù, sao lại đột nhiên lại báo tin cho mấy người Phong Nhã đến cứu cô? Phong Quang không hiểu, chẳng lẽ độc của Lam Thính Vũ đã giải được rồi, hoặc là lão ta muốn hy sinh Lam Thính Vũ? “Hoàng tỷ, tỷ đang nghĩ cái gì thế? Mau đi cùng bọn muội thôi.” Hạ Phong Nhã kéo tay Phong Quang. “Ta không thể đi được.” Phong Quang lắc đầu. Phong Nhã rất không hiểu: “Tại sao? Tiền Tù lòng lang dạ sói, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ giết tỷ mất.” Mộ Lương cũng nói: “Bây giờ không phải là lúc người phô trương thanh thế, người có biết thật sự đến lúc cung biến, sẽ có bao nhiêu người chết không?” “Mộ Lương, khá lắm, ngươi lại có hiểu biết với cung biến nữa.” Phong Quang khen ngợi vỗ vai hắn. Mộ Lương ghét bỏ đẩy tay cô ra: “Đừng tưởng là ta ngớ ngẩn. Mặc dù ta lăn lộn trong giang hồ, nhưng kiến thức bình thường vẫn phải có. Cung đình soán ngôi đoạt vị giống danh môn chính phái trong chốn võ lâm, rất nhiều người tranh đoạt chức môn chủ, đều là dùng máu tươi trải đường, chẳng qua chỉ là vì ham muốn cá nhân.” “Mộ Lương... hoá ra cũng có lúc huynh biết nói những lời nghiêm túc như vậy.” Lần này người cảm thán không phải là Phong Quang, mà là Hạ Phong Nhã. Mộ Lương buồn bực trong lòng: “Hai người đừng có tưởng ta là một người không có đầu óc, ngu si được không hả?” Bọn họ còn thật sự tưởng hắn ta là một kẻ ngốc không có đầu óc. Nhưng trong mắt người tình đều là Tây Thi, vì vậy trong mắt Hạ Phong Nhã, đây là điểm đáng yêu của Mộ Lương, nàng ta còn lâu mới chê hắn ta. Không đúng, chuyện chính không phải là Mộ Lương có ngốc hay không, mà là phải dẫn Phong Quang đi! Phong Nhã hỏi Phong Quang: “Hoàng tỷ, tại sao tỷ lại không chịu rời đi?” “Nếu như ta rời đi, Cố Ngôn sẽ gặp nguy hiểm.” Phong Quang cố chấp nói: “Ta không thể bỏ chàng lại mà đi được.” “Nhưng mà Hoàng tỷ, muội cảm thấy tình cảnh bây giờ của tỷ nguy hiểm hơn thúc ấy.” Hạ Phong Nhã chỉ cần nghĩ đến thái độ của Cố Ngôn đối với cô ta ngày hôm đó vào mấy năm trước, cô ta lại có trực giác, loại nam nhân giống như Cố Ngôn là người tuyệt đối không thể nào để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm được. “Cố Ngôn chàng...” Phong Quang vừa nói ba chữ, cổ đã đau đớn, mất đi ý thức. Hạ Phong Nhã vội ôm lấy cô không để cô ngã xuống đất, giận dữ nhìn Mộ Lương nói: “Huynh làm gì thế hả?” “Muội quên câu cuối cùng trong thư viết cái gì rồi à?” Câu cuối cùng trong thư viết: Nếu như Bệ hạ không đồng ý rời đi, đánh ngất người đưa đi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2