Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1884
Chương 1884: Cua đổ game thủ trạch nam (33)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang không định từ bỏ bất cứ bên nào, cô chẳng qua chỉ lựa chọn trước bên cần thiết hơn mà thôi. Đúng như lời cô nói, cha mẹ cô vĩnh viễn là cha mẹ cô, quan hệ này đã được định trước từ lúc cô sinh ra rồi. Dù bây giờ cô có khiến cha mẹ tức giận, cô vẫn có rất nhiều thời gian để bù đắp, nhưng nếu cô lựa chọn rời khỏi Mạc Khanh, nói không chừng đến nhiều năm sau, bọn họ cũng chỉ còn là người lạ. Một khi đã trở thành người lạ, thì muốn kéo gần khoảng cách cũng sẽ hết sức khó khăn.
Sự trầm mặc của hắn khiến cô cảm thấy bất an. Kéo góc tay áo hắn lần nữa, cô thật cẩn thận mà hỏi: “Có phải huynh cảm thấy ta quá ích kỷ, cảm thấy ta không tốt hay không?”
Một hồi lâu sau, hắn lên tiếng, “Vì sao lại là ta?”
“Cái gì mà vì sao?”
Hắn thấp giọng hỏi: “Những lời này của cô, rốt cuộc có bao nhiêu câu là thật sự?”
“Lời ta nói với huynh đều là thật, đặc biệt là những lời khen huynh đó, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng ta.” Cô lại ngượng ngùng cười, “Hơn nữa ta cũng thật sự cảm thấy... huynh rất đẹp.”
“Cô biết khuôn mặt ta không hề hoàn mỹ.” Hắn hơi rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Bất cứ khi nào, hắn đều như thấy được cả bầu trời sao trong đôi mắt ấy, sáng ngời mà sạch sẽ, không có bất cứ tạp chất nào.
“Mà câu “vừa gặp đã yêu” của cô, lại để lừa ai vậy?”
“Ta không lừa bất cứ ai cả, ta thật sự rất thích huynh!” Cô tội nghiệp nhấp môi, nếu như vì cô biết hắn là mục tiêu cua đổ nên mới nói ra những lời mờ ám đó, hắn quả thực có lập trường để nghi ngờ động cơ của cô, nhưng ngay cả khi cô chưa biết thân phận của hắn, cô cũng đã rung động với hắn rồi, điều này là sự thật.
Mạc Khanh hơi nhếch khóe môi, lại không có chút ý cười, “Ta tự mình hiểu được, ta chẳng có vốn liếng gì để khiến một nữ nhân vừa gặp đã yêu ta.”
“Nhưng huynh đối với ta chính là như vậy!” Phong Quang buông ống tay áo hắn ra, đổi sang bắt lấy tay hắn, “Lời ta nói đều là thật, khi nhìn thấy huynh ta liền không dời mắt nổi, luôn muốn gần gũi hơn nữa với huynh. Ta biết, thân phận ta là thiên kim phủ Thừa tướng, vốn ở thế đối đầu với Hắc Phong Trại, nhưng chuyện triều đình trước nay đều không để nữ nhân nhúng tay, phụ thân ta cũng sẽ không lợi dụng ta làm điều gì cả. Ta không biết xấu hổ đi theo huynh, luôn không tim không phổi mà làm người chủ động, huynh nghĩ tất cả những điều đó là vì sao? Chẳng lẽ ở trong mắt huynh, ta thật sự chỉ là một nữ nhân không có tự trọng, không biết xấu hổ sao?”
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô run nhè nhẹ.
Tuy vẫn nói là theo đuổi tình yêu cần dũng cảm tiến tới, nhưng nếu để một nữ nhân chủ động, dù thế nào cô ấy cũng phải có dũng khí hơn nam nhân. Nếu thành công, có lẽ người ta sẽ nói các ngươi là duyên trời tác hợp, nhưng nếu thất bại, người ngoài sẽ nói mỉa một câu nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Mạc Khanh nhìn nước mắt hiện trên khóe mắt cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng cô đã tự mình đưa tay lau khô.
Phong Quang hơi sụt sịt, cô quay lưng lại, nói bằng giọng rầu rĩ, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến huynh tin tưởng ta không hề lừa huynh.”
Dứt lời, cô chạy ra khỏi phòng.
Cô rời đi rồi, trong phòng trở lại yên tĩnh.
Mạc Khanh nhắm hai mắt lại, hắn giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, giảm bớt cơn đau trên đầu. Cuối cùng, hắn thở dài thật sâu. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ nhặt về một phiền toái lớn như vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sự trầm mặc của hắn khiến cô cảm thấy bất an. Kéo góc tay áo hắn lần nữa, cô thật cẩn thận mà hỏi: “Có phải huynh cảm thấy ta quá ích kỷ, cảm thấy ta không tốt hay không?”
Một hồi lâu sau, hắn lên tiếng, “Vì sao lại là ta?”
“Cái gì mà vì sao?”
Hắn thấp giọng hỏi: “Những lời này của cô, rốt cuộc có bao nhiêu câu là thật sự?”
“Lời ta nói với huynh đều là thật, đặc biệt là những lời khen huynh đó, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng ta.” Cô lại ngượng ngùng cười, “Hơn nữa ta cũng thật sự cảm thấy... huynh rất đẹp.”
“Cô biết khuôn mặt ta không hề hoàn mỹ.” Hắn hơi rũ mắt xuống, nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Bất cứ khi nào, hắn đều như thấy được cả bầu trời sao trong đôi mắt ấy, sáng ngời mà sạch sẽ, không có bất cứ tạp chất nào.
“Mà câu “vừa gặp đã yêu” của cô, lại để lừa ai vậy?”
“Ta không lừa bất cứ ai cả, ta thật sự rất thích huynh!” Cô tội nghiệp nhấp môi, nếu như vì cô biết hắn là mục tiêu cua đổ nên mới nói ra những lời mờ ám đó, hắn quả thực có lập trường để nghi ngờ động cơ của cô, nhưng ngay cả khi cô chưa biết thân phận của hắn, cô cũng đã rung động với hắn rồi, điều này là sự thật.
Mạc Khanh hơi nhếch khóe môi, lại không có chút ý cười, “Ta tự mình hiểu được, ta chẳng có vốn liếng gì để khiến một nữ nhân vừa gặp đã yêu ta.”
“Nhưng huynh đối với ta chính là như vậy!” Phong Quang buông ống tay áo hắn ra, đổi sang bắt lấy tay hắn, “Lời ta nói đều là thật, khi nhìn thấy huynh ta liền không dời mắt nổi, luôn muốn gần gũi hơn nữa với huynh. Ta biết, thân phận ta là thiên kim phủ Thừa tướng, vốn ở thế đối đầu với Hắc Phong Trại, nhưng chuyện triều đình trước nay đều không để nữ nhân nhúng tay, phụ thân ta cũng sẽ không lợi dụng ta làm điều gì cả. Ta không biết xấu hổ đi theo huynh, luôn không tim không phổi mà làm người chủ động, huynh nghĩ tất cả những điều đó là vì sao? Chẳng lẽ ở trong mắt huynh, ta thật sự chỉ là một nữ nhân không có tự trọng, không biết xấu hổ sao?”
Nói xong câu cuối cùng, giọng cô run nhè nhẹ.
Tuy vẫn nói là theo đuổi tình yêu cần dũng cảm tiến tới, nhưng nếu để một nữ nhân chủ động, dù thế nào cô ấy cũng phải có dũng khí hơn nam nhân. Nếu thành công, có lẽ người ta sẽ nói các ngươi là duyên trời tác hợp, nhưng nếu thất bại, người ngoài sẽ nói mỉa một câu nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Mạc Khanh nhìn nước mắt hiện trên khóe mắt cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng cô đã tự mình đưa tay lau khô.
Phong Quang hơi sụt sịt, cô quay lưng lại, nói bằng giọng rầu rĩ, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến huynh tin tưởng ta không hề lừa huynh.”
Dứt lời, cô chạy ra khỏi phòng.
Cô rời đi rồi, trong phòng trở lại yên tĩnh.
Mạc Khanh nhắm hai mắt lại, hắn giơ tay nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, giảm bớt cơn đau trên đầu. Cuối cùng, hắn thở dài thật sâu. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ nhặt về một phiền toái lớn như vậy.