Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-cua-trai-cua-nu-phu-1883
Chương 1883: Cua đổ game thủ trạch nam (32)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Quang kỳ quái sờ cằm, không hiểu Tô Tường Vi đang chơi trò gì nữa. Nếu chỉ để hấp dẫn sự chú ý của các nam sinh thì cũng diễn quá mức rồi.
Nhưng ở trong mắt nhóm trai đẹp, thì đó chính là: Trời ạ, dáng vẻ sợ hãi của Tường Vi thật đáng yêu nha, cũng thật đáng thương nha, nhịn không được muốn bảo vệ cô ấy thật tốt.
Nam Cung Vân đỏ mắt nhìn Tư Đồ Túy được mỹ nhân ôm, hắn liền kéo Tô Tường Vi vào trong lòng mình, “Nếu Tường Vi sợ hãi, vậy trước hết chúng ta nên rời khỏi nơi này.”
Hai anh em Thượng Quan Mặc và Thượng Quan Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, những người còn lại không có ý kiến gì. Cũng bởi chuyện của Tô Tường Vi làm gián đoạn, nên mọi người cũng quên luôn việc muốn truy cứu nguyên nhân Phong Quang bị kết giới cách ly khỏi nhóm.
Tư Đồ Túy đi đằng sau, về việc có thể ôm Tô Tường Vi hay không, đối với hắn đều không sao cả. Hắn chậm rì rì đi đến bên cạnh Phong Quang, “Khi cô tách khỏi chúng tôi lúc nãy, chẳng lẽ không có chuyện thú vị nào khác xảy ra sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ?” Phong Quang bỗng nhiên chột dạ, cô quét mắt nhìn Tư Đồ Túy, người con trai thoạt nhìn luôn ôn nhu như nước kia, lúc này lại đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô. Cô tỏ vẻ không thẹn với lương tâm mà nói: “Tôi còn chưa so đo việc bị các anh bỏ lại đó, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với các anh.”
Dứt lời, cô bước nhanh hơn về phía trước, thậm chí còn không buồn nhìn Ninh Dịch thêm cái nào.
Ninh Dịch kỳ quái hỏi Tư Đồ Túy, “Cô Hạ làm sao vậy?”
“Ồ, đã thấy chưa?” Tư Đồ Túy chỉ hoa anh đào phủ kín trên mặt đất, đám hoa anh đào hồng nhạt này bỗng tạo một vẻ lãng mạn quỷ dị cho nhà ma tối tăm, “Chỉ khi cô ấy cảm thấy thẹn thùng thì mới như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, ngay cả khi gặp bốn người chúng tôi, ngoại trừ lá phong thì cô ấy chưa bao giờ tạo ra những thứ khác.”
Ninh Dịch vẫn không hiểu, “Hoa anh đào này thì liên quan gì tới thẹn thùng chứ?”
“Nói với anh thế này nhé, khi lá phong rơi là Phong Quang tức giận, mà bông tuyết là khi cô ấy cảm thấy sợ hãi, hoa đào chỉ rơi xuống khi cô ấy cảm thấy vui vẻ, còn hoa anh đào ấy mà, dĩ nhiên là biểu hiện của thẹn thùng và yêu đương.” Tư Đồ Túy giảng giải một phen, thấy Ninh Dịch nhíu mày, hắn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có.” Quả nhiên là người của hế giới này có khác, Ninh Dịch rất nhanh chóng tiếp nhận chuyện hiệu ứng đặc biệt của Phong Quang. Điều khiến hắn cảm thấy vi diệu chỉ là ý nghĩa của việc hoa anh đào phủ đầy đất mà thôi.
Ra khỏi nhà ma, Phong Quang liền tách khỏi bọn họ. Hiện giờ cô càng thêm ý thức được, cô và nhóm hậu cung của nữ chính hoàn toàn không phải cùng một loại người. Mà bởi người đàn ông thần bí kia, hiện giờ ngay cả chuyện cua đổ Ninh Dịch cô cũng không còn tâm tư để suy nghĩ nữa. Chuyện kết giới theo như lời Ninh Dịch khiến cô cảm thấy cực kỳ bất an, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông thần bí kia tuyệt đối không đơn giản.
Cô dừng chân lại, trong đầu nhanh chóng hiện ra một suy đoán, chẳng lẽ người đàn ông kia cố ý tiếp cận cô, kỳ thật là vì trên người cô có hiệu ứng đặc biệt?
Vừa mới nghĩ xong khả năng này, chính cô liền cạn lời trong chốc lát. Ở thế giới này quá lâu, hẳn cô đã bị tư duy Mary Sue đồng hóa mất rồi!
Bỗng nhiên, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Người đàn ông khí thế phi phàm bước từ trên xe xuống, hắn mặc âu phục màu đen, mắt sáng như ưng, ngũ quan tựa như điêu khắc hoàn mỹ không tì vết. Đây là một người đàn ông bá đạo và lạnh lùng, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn khi bước tới chỗ Phong Quang là có thể nhìn ra.
Người đàn ông lịch sự đưa tay ra, “Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Phong Quang vươn tay bắt tay hắn một cái, khóe mắt nhướng lên, người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn vũ trụ, cũng là vương tử điện hạ nước Kim Cương này rốt cuộc cũng đã đến Hoa Hạ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng ở trong mắt nhóm trai đẹp, thì đó chính là: Trời ạ, dáng vẻ sợ hãi của Tường Vi thật đáng yêu nha, cũng thật đáng thương nha, nhịn không được muốn bảo vệ cô ấy thật tốt.
Nam Cung Vân đỏ mắt nhìn Tư Đồ Túy được mỹ nhân ôm, hắn liền kéo Tô Tường Vi vào trong lòng mình, “Nếu Tường Vi sợ hãi, vậy trước hết chúng ta nên rời khỏi nơi này.”
Hai anh em Thượng Quan Mặc và Thượng Quan Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, những người còn lại không có ý kiến gì. Cũng bởi chuyện của Tô Tường Vi làm gián đoạn, nên mọi người cũng quên luôn việc muốn truy cứu nguyên nhân Phong Quang bị kết giới cách ly khỏi nhóm.
Tư Đồ Túy đi đằng sau, về việc có thể ôm Tô Tường Vi hay không, đối với hắn đều không sao cả. Hắn chậm rì rì đi đến bên cạnh Phong Quang, “Khi cô tách khỏi chúng tôi lúc nãy, chẳng lẽ không có chuyện thú vị nào khác xảy ra sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ?” Phong Quang bỗng nhiên chột dạ, cô quét mắt nhìn Tư Đồ Túy, người con trai thoạt nhìn luôn ôn nhu như nước kia, lúc này lại đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô. Cô tỏ vẻ không thẹn với lương tâm mà nói: “Tôi còn chưa so đo việc bị các anh bỏ lại đó, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với các anh.”
Dứt lời, cô bước nhanh hơn về phía trước, thậm chí còn không buồn nhìn Ninh Dịch thêm cái nào.
Ninh Dịch kỳ quái hỏi Tư Đồ Túy, “Cô Hạ làm sao vậy?”
“Ồ, đã thấy chưa?” Tư Đồ Túy chỉ hoa anh đào phủ kín trên mặt đất, đám hoa anh đào hồng nhạt này bỗng tạo một vẻ lãng mạn quỷ dị cho nhà ma tối tăm, “Chỉ khi cô ấy cảm thấy thẹn thùng thì mới như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, ngay cả khi gặp bốn người chúng tôi, ngoại trừ lá phong thì cô ấy chưa bao giờ tạo ra những thứ khác.”
Ninh Dịch vẫn không hiểu, “Hoa anh đào này thì liên quan gì tới thẹn thùng chứ?”
“Nói với anh thế này nhé, khi lá phong rơi là Phong Quang tức giận, mà bông tuyết là khi cô ấy cảm thấy sợ hãi, hoa đào chỉ rơi xuống khi cô ấy cảm thấy vui vẻ, còn hoa anh đào ấy mà, dĩ nhiên là biểu hiện của thẹn thùng và yêu đương.” Tư Đồ Túy giảng giải một phen, thấy Ninh Dịch nhíu mày, hắn hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có.” Quả nhiên là người của hế giới này có khác, Ninh Dịch rất nhanh chóng tiếp nhận chuyện hiệu ứng đặc biệt của Phong Quang. Điều khiến hắn cảm thấy vi diệu chỉ là ý nghĩa của việc hoa anh đào phủ đầy đất mà thôi.
Ra khỏi nhà ma, Phong Quang liền tách khỏi bọn họ. Hiện giờ cô càng thêm ý thức được, cô và nhóm hậu cung của nữ chính hoàn toàn không phải cùng một loại người. Mà bởi người đàn ông thần bí kia, hiện giờ ngay cả chuyện cua đổ Ninh Dịch cô cũng không còn tâm tư để suy nghĩ nữa. Chuyện kết giới theo như lời Ninh Dịch khiến cô cảm thấy cực kỳ bất an, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông thần bí kia tuyệt đối không đơn giản.
Cô dừng chân lại, trong đầu nhanh chóng hiện ra một suy đoán, chẳng lẽ người đàn ông kia cố ý tiếp cận cô, kỳ thật là vì trên người cô có hiệu ứng đặc biệt?
Vừa mới nghĩ xong khả năng này, chính cô liền cạn lời trong chốc lát. Ở thế giới này quá lâu, hẳn cô đã bị tư duy Mary Sue đồng hóa mất rồi!
Bỗng nhiên, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Người đàn ông khí thế phi phàm bước từ trên xe xuống, hắn mặc âu phục màu đen, mắt sáng như ưng, ngũ quan tựa như điêu khắc hoàn mỹ không tì vết. Đây là một người đàn ông bá đạo và lạnh lùng, chỉ cần nhìn ánh mắt hắn khi bước tới chỗ Phong Quang là có thể nhìn ra.
Người đàn ông lịch sự đưa tay ra, “Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Phong Quang vươn tay bắt tay hắn một cái, khóe mắt nhướng lên, người đàn ông nắm giữ mạch máu kinh tế toàn vũ trụ, cũng là vương tử điện hạ nước Kim Cương này rốt cuộc cũng đã đến Hoa Hạ.