Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-1127
Chương 1127: Đan dược (6)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đông Phương Thanh Huyền không nhìn gã, chỉ lướt nhìn vài thi thể đã bị Yến Nhị Quỷ đâm chết, rồi lại nhìn những tên binh sĩ may mắn còn sống, sau đó cất một tiếng cười quyến rũ.
“Yến chỉ huy võ nghệ cao cường, nhưng vẫn chưa đủ độc ác! Ngươi qua giúp y đi.” “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Như Phong trả lời xong bèn xoay người đi đến trước mặt những binh sĩ đang khiếp sợ run rẩy, chỉ nghe thấy một tiếng “keng” của kim loại ma sát vào nhau, gã rút thanh đao Tú Xuân trên tay, sau đó đâm chết những tên được Yến Nhị Quỷ tha mạng do không động vào Tử Nguyệt công chúa ngay trong màn đêm
“Dám cả gan có ý đồ với Tử Nguyệt công chúa, những kẻ này chết không đáng tiếc, không cần áp giải về kinh sự thẩm vấn nữa
Triều đình nuôi những kẻ này, vốn đã là lãng phí lương thực, tiêu tốn thêm nhân lực thẩm vấn chúng thì càng lãng phí thời gian, cứ giết đi là xong chuyện.”
Giọng nói dịu dàng mang theo tiếng cười của Đông Phương Thanh Huyền vang lên cùng lúc khi thi thể ngã xuống
Những kẻ không ra tay nhưng khoanh tay đứng nhìn từ đầu đến cuối, có thể đã nghe, có thể không nghe thấy
Nhưng những điều này không quan trọng, tóm lại là chúng không kịp để lại di ngôn, thậm chí còn không kịp kêu oan thì đã phải vội vàng kết thúc tính mạng dưới tay Như Phong.
Tự tạo nghiệt, không thể sống
Nói họ oan, cũng không oan lắm.
Nói họ không oan, thật ra cũng oan
Suy cho cùng, chắc họ cũng không tán thành cách làm của nhóm người gã râu ria, nhưng vì yếu đuối nên họ không phản bác mà thôi.
Đông Phương Thanh Huyền giải quyết bọn chúng trong tiếng cười, với Triệu Tôn, Yến Nhị Quỷ và Bính Nhất mà nói, thật ra họ cũng chẳng cảm thấy gì
Nhưng Thanh Đằng và Triệu Tử Nguyệt đều là tiểu cô nương, làm gì đã gặp qua cảnh tượng như thế? Chứng kiến biến hóa xảy ra trong chớp mắt, Thanh Đằng lập tức ngồi xổm xuống đất bắt đầu nôn mửa
Còn Triệu Tử Nguyệt thì bịt mắt Nha Nha lại, cổ họng nghẹn lại, không thể nói nên lời
Ánh mắt Triệu Tôn rét buốt, hắn cười lạnh lùng
“Đại đô đốc giúp đỡ khéo léo thật.” “Điện hạ quá khen rồi, Thanh Huyền trước giờ vẫn luôn khéo như vậy.” “Sau này một khi làm nữ tể của bổn vương, phải khéo hơn một chút mới được.”
Thấy hắn ta nghẹn họng, Triệu Tôn nở một nụ cười lạnh
“Ví dụ, không nên nóng lòng giết người diệt khẩu như thế.”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo đôi mắt phượng, nhìn hắn, khóe môi chứa ý cười, “Ăn bổng lộc của vua, làm việc thay cho vua
Thanh Huyền cũng là bất đắc dĩ, mong điện hạ lượng thứ.”
“Nếu Đại đô đốc là một người bất đắc dĩ thì sao có thể sống đến bây giờ?” Lời nói của Triệu Tôn mang theo một nghĩa bóng mà ngoại trừ Đông Phương Thanh Huyền ra, không ai hiểu được, hắn nói tiếp, “Có vài chuyện, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết
Ngươi không chạm vào vảy ngược của ta, ta sẽ không nhổ lông vũ của ngươi
Đại đô đốc, hãy tự lo liệu đi.”
“Điện hạ có ý gì?” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Thanh Huyền không hiểu.” Triệu Tôn từ từ xoay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm đến mức như chứa đựng sức mạnh nhìn thấu hết mọi điều, lại như bao hàm vô số bí mật trong trời đất này, sau khi chôn giấu ánh sáng, chỉ còn lại đôi chút thăm dò nhàn nhạt
“Thù hận là con dao hai lưỡi, dễ che mắt con người.”
Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, ngẫm nghĩ câu vừa rồi
Hắn ta ngập ngừng rồi mỉm cười, dường như có gì gì muốn nói với Triệu Tôn, nhưng đến cuối cùng vẫn không thốt ra, chỉ quay đầu ngựa một cách tao nhã
“Đa tạ điện hạ nhắc nhở, cáo từ.” “Không tiền...” Triệu Tôn lạnh giọng trả lời
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Ngày bắn liễu, hy vọng người đạt được hạng nhất.” Tuy hắn ta không nhắc đến tên
Nhưng Triệu Tốn biết, hắn ta đang nói với Yến Nhị Quỷ.
Hắn khép hờ hai mắt, im lặng nhìn bóng dáng Đông Phương Thanh Huyền dần khuất đi, trong tiếng vó ngựa đằng xa, hắn phất tay áo, xoay đầu nhìn Yến Nhị Quỷ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo sự rét buốt không thể diễn tả bằng lời.
“Khắp thiên hạ này đều là vương thổ, người sống trên đó đều là tôi thần
Cả đời sống lén lén lút lút không phải là điều mà bọn ta muốn
Vả lại...” Hắn dừng lại, nhấn mạnh, “Ngươi thật sự cho rằng có thể đi được dễ dàng thế ư?” “Điện hạ...?” Yến Nhị Quỷ dường như đã hiểu ra
Triệu Tôn lạnh giọng, “Ngươi có muốn thì cũng phải muốn một cách đường đường chính chính!” Con tim Yến Nhị Quỷ run lên, vành mắt cay xè, đến nỗi y không dám nhìn Triệu Tử Nguyệt và Nha Nha trong lòng nàng
Y chỉ cúi đầu, quỳ một chân, ôm quyền, khó khăn lắm mới thốt lên được với Triệu Tồn một câu
“Thuộc hạ đã hiểu.”.
Đối với Triệu Tôn mà nói, giữa đi và về, căn bản không phải là một mệnh đề lựa chọn, bởi vì đáp án vốn dĩ chỉ có một
Từ bản thân hắn đến muội muội và thê tử, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để họ phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi lưu lạc đầu đường xó chợ
Nhưng cách nghĩ của Triệu Tử Nguyệt lại không như thế
Khó khăn lắm nàng mới thoát ra khỏi cái lồng bằng vàng kia, khó khăn lắm mới có thể đường đường chính chính ôm Nha Nha để xưng một tiếng “nương”, khó khăn lắm mới đợi được Thập Cửu ca đến cứu mình, trong lòng nàng đang ngập tràn hy vọng đối với tương lai.
Nàng vốn tưởng rằng Thập Cửu ca sẽ sắp xếp nàng ở lại bên ngoài, nàng có thể dẫn theo Nha Nha sống một cách danh ngôn chính thuận, nhưng nào ngờ được rằng, Thập Cửu ca của nàng lại kiên quyết đưa nàng trở về.
Nàng không thể hiểu, nhưng cũng không hận
Nàng biết mình rất ngốc
Bởi vì có quá nhiều thứ nàng không hiểu.
Trước đây phụ hoàng giấu nàng, ca ca cũng sẽ giấu nàng
Trước khi Triệu Miên Trạch đăng cơ, thế giới của nàng là một nơi ấm áp, chưa bao giờ gặp phải sóng to gió lớn, bởi vì nàng có một người cha là hoàng đế yêu thương mình, nàng có thể thích làm gì thì làm, nàng có thể làm một công chúa vô tư lự.
Nhưng giờ đây..
mọi thứ đều đã thay đổi
Nàng cắn răng, hai mắt đẫm lệ, xoay đầu trừng mắt lên với Triệu Tôn
“Bởi vì huynh mất trí nhớ nên huynh không còn thương muội nữa sao?” Triệu Tôn cau mày, chỉ đáp.
“Muội là muội muội của ta, sao ta lại không thương muội chứ?” “Có kiểu đối xử với muội muội như huynh ư?” Triệu Tử Nguyệt mếu máo, nhấc ống tay áo lên lau nước mắt, rồi khịt mũi trách móc, hệt như một đứa bé, “Trước đây huynh đã lạnh nhạt với muối, đối xử với muối không tốt
Giờ đây huynh càng lạnh nhạt muội hơn, càng đối xử tệ với muội hơn! Muội..
muội không muốn huynh làm ca ca nữa
Muội đi đây, cùng lắm thì chết, dù sao muội cũng sẽ không về đó nữa.”
Cơ thể Triệu Tôn thoáng cứng đờ.
Hắn không xoay đầu, cũng không nhìn Triệu Tử Nguyệt, giọng nói phát ra từ cổ họng hòa vào trong màn đêm cô tịch, vô cùng rét buốt
“Triệu Tử Nguyệt, muội cho rằng muối có thể chạy khỏi hoàng thành bằng cách nào? Việc trên đời này, không hề đơn giản như muội nghĩ, không phải đen tức là đen, trắng tức là trắng
Càng không phải cùng lắm thì chết, một khi nhắm mắt là có thể giải quyết được mọi chuyện
Điều bất lực thật sự trên đời này, chính là ngay cả tư cách để chết mà muội cũng không thể có
Muội nói cho ta biết, muội chết rồi, Nha Nha sẽ phải thế nào? Bắt nó chết theo muội ư?”
“Không!..
Muội không hề nghĩ như thế!”
Triệu Tử Nguyệt hoảng sợ, ôm chặt Nha Nha, cuối cùng đành phải cúi đầu xuống.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Yến chỉ huy võ nghệ cao cường, nhưng vẫn chưa đủ độc ác! Ngươi qua giúp y đi.” “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Như Phong trả lời xong bèn xoay người đi đến trước mặt những binh sĩ đang khiếp sợ run rẩy, chỉ nghe thấy một tiếng “keng” của kim loại ma sát vào nhau, gã rút thanh đao Tú Xuân trên tay, sau đó đâm chết những tên được Yến Nhị Quỷ tha mạng do không động vào Tử Nguyệt công chúa ngay trong màn đêm
“Dám cả gan có ý đồ với Tử Nguyệt công chúa, những kẻ này chết không đáng tiếc, không cần áp giải về kinh sự thẩm vấn nữa
Triều đình nuôi những kẻ này, vốn đã là lãng phí lương thực, tiêu tốn thêm nhân lực thẩm vấn chúng thì càng lãng phí thời gian, cứ giết đi là xong chuyện.”
Giọng nói dịu dàng mang theo tiếng cười của Đông Phương Thanh Huyền vang lên cùng lúc khi thi thể ngã xuống
Những kẻ không ra tay nhưng khoanh tay đứng nhìn từ đầu đến cuối, có thể đã nghe, có thể không nghe thấy
Nhưng những điều này không quan trọng, tóm lại là chúng không kịp để lại di ngôn, thậm chí còn không kịp kêu oan thì đã phải vội vàng kết thúc tính mạng dưới tay Như Phong.
Tự tạo nghiệt, không thể sống
Nói họ oan, cũng không oan lắm.
Nói họ không oan, thật ra cũng oan
Suy cho cùng, chắc họ cũng không tán thành cách làm của nhóm người gã râu ria, nhưng vì yếu đuối nên họ không phản bác mà thôi.
Đông Phương Thanh Huyền giải quyết bọn chúng trong tiếng cười, với Triệu Tôn, Yến Nhị Quỷ và Bính Nhất mà nói, thật ra họ cũng chẳng cảm thấy gì
Nhưng Thanh Đằng và Triệu Tử Nguyệt đều là tiểu cô nương, làm gì đã gặp qua cảnh tượng như thế? Chứng kiến biến hóa xảy ra trong chớp mắt, Thanh Đằng lập tức ngồi xổm xuống đất bắt đầu nôn mửa
Còn Triệu Tử Nguyệt thì bịt mắt Nha Nha lại, cổ họng nghẹn lại, không thể nói nên lời
Ánh mắt Triệu Tôn rét buốt, hắn cười lạnh lùng
“Đại đô đốc giúp đỡ khéo léo thật.” “Điện hạ quá khen rồi, Thanh Huyền trước giờ vẫn luôn khéo như vậy.” “Sau này một khi làm nữ tể của bổn vương, phải khéo hơn một chút mới được.”
Thấy hắn ta nghẹn họng, Triệu Tôn nở một nụ cười lạnh
“Ví dụ, không nên nóng lòng giết người diệt khẩu như thế.”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ nheo đôi mắt phượng, nhìn hắn, khóe môi chứa ý cười, “Ăn bổng lộc của vua, làm việc thay cho vua
Thanh Huyền cũng là bất đắc dĩ, mong điện hạ lượng thứ.”
“Nếu Đại đô đốc là một người bất đắc dĩ thì sao có thể sống đến bây giờ?” Lời nói của Triệu Tôn mang theo một nghĩa bóng mà ngoại trừ Đông Phương Thanh Huyền ra, không ai hiểu được, hắn nói tiếp, “Có vài chuyện, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết
Ngươi không chạm vào vảy ngược của ta, ta sẽ không nhổ lông vũ của ngươi
Đại đô đốc, hãy tự lo liệu đi.”
“Điện hạ có ý gì?” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Thanh Huyền không hiểu.” Triệu Tôn từ từ xoay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm đến mức như chứa đựng sức mạnh nhìn thấu hết mọi điều, lại như bao hàm vô số bí mật trong trời đất này, sau khi chôn giấu ánh sáng, chỉ còn lại đôi chút thăm dò nhàn nhạt
“Thù hận là con dao hai lưỡi, dễ che mắt con người.”
Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, ngẫm nghĩ câu vừa rồi
Hắn ta ngập ngừng rồi mỉm cười, dường như có gì gì muốn nói với Triệu Tôn, nhưng đến cuối cùng vẫn không thốt ra, chỉ quay đầu ngựa một cách tao nhã
“Đa tạ điện hạ nhắc nhở, cáo từ.” “Không tiền...” Triệu Tôn lạnh giọng trả lời
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Ngày bắn liễu, hy vọng người đạt được hạng nhất.” Tuy hắn ta không nhắc đến tên
Nhưng Triệu Tốn biết, hắn ta đang nói với Yến Nhị Quỷ.
Hắn khép hờ hai mắt, im lặng nhìn bóng dáng Đông Phương Thanh Huyền dần khuất đi, trong tiếng vó ngựa đằng xa, hắn phất tay áo, xoay đầu nhìn Yến Nhị Quỷ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo sự rét buốt không thể diễn tả bằng lời.
“Khắp thiên hạ này đều là vương thổ, người sống trên đó đều là tôi thần
Cả đời sống lén lén lút lút không phải là điều mà bọn ta muốn
Vả lại...” Hắn dừng lại, nhấn mạnh, “Ngươi thật sự cho rằng có thể đi được dễ dàng thế ư?” “Điện hạ...?” Yến Nhị Quỷ dường như đã hiểu ra
Triệu Tôn lạnh giọng, “Ngươi có muốn thì cũng phải muốn một cách đường đường chính chính!” Con tim Yến Nhị Quỷ run lên, vành mắt cay xè, đến nỗi y không dám nhìn Triệu Tử Nguyệt và Nha Nha trong lòng nàng
Y chỉ cúi đầu, quỳ một chân, ôm quyền, khó khăn lắm mới thốt lên được với Triệu Tồn một câu
“Thuộc hạ đã hiểu.”.
Đối với Triệu Tôn mà nói, giữa đi và về, căn bản không phải là một mệnh đề lựa chọn, bởi vì đáp án vốn dĩ chỉ có một
Từ bản thân hắn đến muội muội và thê tử, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để họ phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi lưu lạc đầu đường xó chợ
Nhưng cách nghĩ của Triệu Tử Nguyệt lại không như thế
Khó khăn lắm nàng mới thoát ra khỏi cái lồng bằng vàng kia, khó khăn lắm mới có thể đường đường chính chính ôm Nha Nha để xưng một tiếng “nương”, khó khăn lắm mới đợi được Thập Cửu ca đến cứu mình, trong lòng nàng đang ngập tràn hy vọng đối với tương lai.
Nàng vốn tưởng rằng Thập Cửu ca sẽ sắp xếp nàng ở lại bên ngoài, nàng có thể dẫn theo Nha Nha sống một cách danh ngôn chính thuận, nhưng nào ngờ được rằng, Thập Cửu ca của nàng lại kiên quyết đưa nàng trở về.
Nàng không thể hiểu, nhưng cũng không hận
Nàng biết mình rất ngốc
Bởi vì có quá nhiều thứ nàng không hiểu.
Trước đây phụ hoàng giấu nàng, ca ca cũng sẽ giấu nàng
Trước khi Triệu Miên Trạch đăng cơ, thế giới của nàng là một nơi ấm áp, chưa bao giờ gặp phải sóng to gió lớn, bởi vì nàng có một người cha là hoàng đế yêu thương mình, nàng có thể thích làm gì thì làm, nàng có thể làm một công chúa vô tư lự.
Nhưng giờ đây..
mọi thứ đều đã thay đổi
Nàng cắn răng, hai mắt đẫm lệ, xoay đầu trừng mắt lên với Triệu Tôn
“Bởi vì huynh mất trí nhớ nên huynh không còn thương muội nữa sao?” Triệu Tôn cau mày, chỉ đáp.
“Muội là muội muội của ta, sao ta lại không thương muội chứ?” “Có kiểu đối xử với muội muội như huynh ư?” Triệu Tử Nguyệt mếu máo, nhấc ống tay áo lên lau nước mắt, rồi khịt mũi trách móc, hệt như một đứa bé, “Trước đây huynh đã lạnh nhạt với muối, đối xử với muối không tốt
Giờ đây huynh càng lạnh nhạt muội hơn, càng đối xử tệ với muội hơn! Muội..
muội không muốn huynh làm ca ca nữa
Muội đi đây, cùng lắm thì chết, dù sao muội cũng sẽ không về đó nữa.”
Cơ thể Triệu Tôn thoáng cứng đờ.
Hắn không xoay đầu, cũng không nhìn Triệu Tử Nguyệt, giọng nói phát ra từ cổ họng hòa vào trong màn đêm cô tịch, vô cùng rét buốt
“Triệu Tử Nguyệt, muội cho rằng muối có thể chạy khỏi hoàng thành bằng cách nào? Việc trên đời này, không hề đơn giản như muội nghĩ, không phải đen tức là đen, trắng tức là trắng
Càng không phải cùng lắm thì chết, một khi nhắm mắt là có thể giải quyết được mọi chuyện
Điều bất lực thật sự trên đời này, chính là ngay cả tư cách để chết mà muội cũng không thể có
Muội nói cho ta biết, muội chết rồi, Nha Nha sẽ phải thế nào? Bắt nó chết theo muội ư?”
“Không!..
Muội không hề nghĩ như thế!”
Triệu Tử Nguyệt hoảng sợ, ôm chặt Nha Nha, cuối cùng đành phải cúi đầu xuống.