Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-451
Chương 415
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không Tin
Giọng điệu không nhanh không chậm như vậy quả thực như sự tra tấn với Sở Niệm. Cô cau mày, trong mắt ngập tràn vẻ tức giận.
“Tư Đồ Nam, đừng có mà nói lời vô nghĩa!”
“Nửa đêm lôi bọn tao tới đây, mà tưởng bọn tao nhàn rỗi không có gì làm nửa đêm ra đường đi dạo à?!”
“Ha ha… “ Tư Đồ Nam khoái trá cười, bộ dáng nóng vội như vậy… thật đúng là khiến mình vui vẻ.
Gã từ tốn kéo ghế bên canh ra, vỗ vỗ bàn tay. Cánh cửa phòng bật mở, Tử Lam Sam cầm trong tay lư hương bát giác ra.
“Tử, Lam, Sam!”
Sở Niệm đương nhiên biết cô ta đang cầm cái gì, đêm trước rõ ràng nữ quỷ này đang giúp chủ tử kéo dài thời gian.
Dường như nghiền ngẫm dùng ta cọ cọ vào cạnh bên bát nhang, Tư Đồ Nam phất tay, một vầng sáng xanh lục xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Dường như có một bàn tay vô hình không ngừng kéo từ trong bát nhang ra… hai phút sau, thân thể bà nội chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Sắc mặt bà tái nhợt dị thường, mái đầu bạc rối bời, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Nội…” vách kính vô tình trước mặt chia cách hai bà cháu, giọng Sở Niệm nghẹn ngào, cảm giác đau lòng lớn hơn mấy ngày qua.
Trước giờ cô chưa từng thấy bà như vậy, cô cũng chưa từng đau lòng về bà vẫn luôn bảo hộ mình đến mức như vậy.
Có phải rằng chỉ khi mọi chuyện biến thành như vậy thì người ta mới học hết được chữ cảm ơn?!
Sở Niệm buông bàn tay đang túm lấy cánh tay Lôi Báo, chống tay lên vách kính.
Thể xác và tinh thần bà nội kiệt quệ vì bị dày vò suốt mấy ngày qua, bà không sợ bị Tư Đồ Nam khiến cho hồn phi phách tán, nhưng mà… Niệm Niệm, vì sao con lại đến đây?!
Khép mi, thở dài. Mọi chuyện trên cõi đời này… thật sự không thể khống chế hoặc dự tính trước.
“Niệm Niệm, con đừng lo lắng, bà nội… không có việc gì!”
Đôi mắt Sở Niệm lập tức đỏ hoe, không có việc gì không có việc gì, sao có thể không có việc gì!
Đứng ở phía sau Thương Sùng trầm mặc, cau mày. Lôi Báo tựa hồ cũng biết chủ nhân là cứu gã, cho nên ậm ừ đắc ý.
“Chủ nhân, muốn Lam Sam làm chút gì hay không?” Cảnh tượng như vậy thật khiến Tử Lam Sam không muốn nhìn thấy, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ ở thế trung lập sau cùng vẫn là kẻ thắng
Tư Đồ Nam ngồi trên ghế dường như không nóng vội, hắn phất tay với Tử Lam Sam, ý cười trong mắt như đang xem trò.
Nhìn bà nội một lúc, Sở Niệm hít sâu, nhìn sang Tư Đồ Nam.
“Mày muốn người, bọn tao đã mang tới. Một người đổi một người, mày nói thì phải giữ lờ.”
Tư Đồ Nam rũ mắt, đưa tay lên ngắm nghía, hơi cong môi. “Nói chuyện giữ lời đó là đương nhiên, nhưng mà Sở Niệm…… Miêu gia thù, ngươi sẽ không quên chứ?”
Quả nhiên...
“Mày muốn nói cái gì!” Sở Niệm nắm chặt nắm tay, trên người tràn đầy lệ khí.
Ánh mắt như hổ rình mồi như thế thật đúng là làm hắn cảm thấy hưởng thụ, Tư Đồ Nam cười tà mị, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm.
“Trăm năm trước việc mà Sở gia các ngươi làm là gì… ngươi hỏi ta muốn nói gì, thực ra, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn lấy mạng ngươi thôi.”
“Tổ tiên các người chẳng phải thứ tốt lành gì, lúc trước khi ta động thủ giết chết cha mẹ ngươi, bọn họ thấy cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”
“Ngươi đừng có ở chỗ này châm ngòi ly gián!” Sở Niệm khinh thường mà phỉ nhổ. “Chuyện của người sống thì vốn dĩ không nên để người chết nhúng tay vào.”
“Ô hóa ra ngươi cũng minh bạch đạo lý này.” Tư Đồ Nam cười lạnh. “Trách không được linh lực bị giảm mạnh mà ngươi cũng không thắc mắc.”
Linh lực giảm mạnh? Sở Niệm thân thể khựng lại.
“Ngươi không có phát hiện ngươi gần đây năng lực sử dụng phù chú càng ngày càng yếu sao? Sở Niệm ơi Sở niệm, ngươi thật đúng là bị người bảo hộ tốt quá.”
Thần long biến mất, truyền âm phù mất khống chế…
Hóa ra… nguyên nhân là vậy.
Cảm giác không nghe không thấy không phiền thật đúng là khó chịu, Sở Niệm cắn chặt môi dưới, quay đầu liếc nhìn Thương Sùng một cái.
Thời điểm tầm mắt tương giao, Thương Sùng giật thót người, khẽ chau mày. Chỉ một hành động nhỏ xíu như vậy lại làm Sở Niệm cảm thấy chua xót.
Linh lực mình biến mất… vậy mà mình lại là người sau cùng biết đến!
Trách không được hôm trước buổi tối hắn nói vậy, tạm thời đừng nóng nảy!
Xem ảnh 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không Tin
Giọng điệu không nhanh không chậm như vậy quả thực như sự tra tấn với Sở Niệm. Cô cau mày, trong mắt ngập tràn vẻ tức giận.
“Tư Đồ Nam, đừng có mà nói lời vô nghĩa!”
“Nửa đêm lôi bọn tao tới đây, mà tưởng bọn tao nhàn rỗi không có gì làm nửa đêm ra đường đi dạo à?!”
“Ha ha… “ Tư Đồ Nam khoái trá cười, bộ dáng nóng vội như vậy… thật đúng là khiến mình vui vẻ.
Gã từ tốn kéo ghế bên canh ra, vỗ vỗ bàn tay. Cánh cửa phòng bật mở, Tử Lam Sam cầm trong tay lư hương bát giác ra.
“Tử, Lam, Sam!”
Sở Niệm đương nhiên biết cô ta đang cầm cái gì, đêm trước rõ ràng nữ quỷ này đang giúp chủ tử kéo dài thời gian.
Dường như nghiền ngẫm dùng ta cọ cọ vào cạnh bên bát nhang, Tư Đồ Nam phất tay, một vầng sáng xanh lục xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Dường như có một bàn tay vô hình không ngừng kéo từ trong bát nhang ra… hai phút sau, thân thể bà nội chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Sắc mặt bà tái nhợt dị thường, mái đầu bạc rối bời, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Nội…” vách kính vô tình trước mặt chia cách hai bà cháu, giọng Sở Niệm nghẹn ngào, cảm giác đau lòng lớn hơn mấy ngày qua.
Trước giờ cô chưa từng thấy bà như vậy, cô cũng chưa từng đau lòng về bà vẫn luôn bảo hộ mình đến mức như vậy.
Có phải rằng chỉ khi mọi chuyện biến thành như vậy thì người ta mới học hết được chữ cảm ơn?!
Sở Niệm buông bàn tay đang túm lấy cánh tay Lôi Báo, chống tay lên vách kính.
Thể xác và tinh thần bà nội kiệt quệ vì bị dày vò suốt mấy ngày qua, bà không sợ bị Tư Đồ Nam khiến cho hồn phi phách tán, nhưng mà… Niệm Niệm, vì sao con lại đến đây?!
Khép mi, thở dài. Mọi chuyện trên cõi đời này… thật sự không thể khống chế hoặc dự tính trước.
“Niệm Niệm, con đừng lo lắng, bà nội… không có việc gì!”
Đôi mắt Sở Niệm lập tức đỏ hoe, không có việc gì không có việc gì, sao có thể không có việc gì!
Đứng ở phía sau Thương Sùng trầm mặc, cau mày. Lôi Báo tựa hồ cũng biết chủ nhân là cứu gã, cho nên ậm ừ đắc ý.
“Chủ nhân, muốn Lam Sam làm chút gì hay không?” Cảnh tượng như vậy thật khiến Tử Lam Sam không muốn nhìn thấy, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ ở thế trung lập sau cùng vẫn là kẻ thắng
Tư Đồ Nam ngồi trên ghế dường như không nóng vội, hắn phất tay với Tử Lam Sam, ý cười trong mắt như đang xem trò.
Nhìn bà nội một lúc, Sở Niệm hít sâu, nhìn sang Tư Đồ Nam.
“Mày muốn người, bọn tao đã mang tới. Một người đổi một người, mày nói thì phải giữ lờ.”
Tư Đồ Nam rũ mắt, đưa tay lên ngắm nghía, hơi cong môi. “Nói chuyện giữ lời đó là đương nhiên, nhưng mà Sở Niệm…… Miêu gia thù, ngươi sẽ không quên chứ?”
Quả nhiên...
“Mày muốn nói cái gì!” Sở Niệm nắm chặt nắm tay, trên người tràn đầy lệ khí.
Ánh mắt như hổ rình mồi như thế thật đúng là làm hắn cảm thấy hưởng thụ, Tư Đồ Nam cười tà mị, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm.
“Trăm năm trước việc mà Sở gia các ngươi làm là gì… ngươi hỏi ta muốn nói gì, thực ra, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn lấy mạng ngươi thôi.”
“Tổ tiên các người chẳng phải thứ tốt lành gì, lúc trước khi ta động thủ giết chết cha mẹ ngươi, bọn họ thấy cũng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”
“Ngươi đừng có ở chỗ này châm ngòi ly gián!” Sở Niệm khinh thường mà phỉ nhổ. “Chuyện của người sống thì vốn dĩ không nên để người chết nhúng tay vào.”
“Ô hóa ra ngươi cũng minh bạch đạo lý này.” Tư Đồ Nam cười lạnh. “Trách không được linh lực bị giảm mạnh mà ngươi cũng không thắc mắc.”
Linh lực giảm mạnh? Sở Niệm thân thể khựng lại.
“Ngươi không có phát hiện ngươi gần đây năng lực sử dụng phù chú càng ngày càng yếu sao? Sở Niệm ơi Sở niệm, ngươi thật đúng là bị người bảo hộ tốt quá.”
Thần long biến mất, truyền âm phù mất khống chế…
Hóa ra… nguyên nhân là vậy.
Cảm giác không nghe không thấy không phiền thật đúng là khó chịu, Sở Niệm cắn chặt môi dưới, quay đầu liếc nhìn Thương Sùng một cái.
Thời điểm tầm mắt tương giao, Thương Sùng giật thót người, khẽ chau mày. Chỉ một hành động nhỏ xíu như vậy lại làm Sở Niệm cảm thấy chua xót.
Linh lực mình biến mất… vậy mà mình lại là người sau cùng biết đến!
Trách không được hôm trước buổi tối hắn nói vậy, tạm thời đừng nóng nảy!
Xem ảnh 1