Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-435
Chương 399: Nếu ta nói không
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười bảy tuổi lần đầu tiên muốn đi gia nhập quân ngũ, nhưng gã không nghĩ tới cuối cùng bộ đội lại lấy lý do ‘thân thể tố chất không đạt tiêu chuẩn’ bác bỏ đơn xin nhập ngũ của Tô Chấn Uy.
Điều này làm cho kẻ tự cao như hắn vô cùng thất vọng, mà điều làm hắn căm phẫn là suất nhập ngũ lẽ ra thuộc về hắn đó… lại giành cho một kẻ ăn chơi trác táng con nhà giàu.
Nhân chi sơ tính bổn thiện.
Không có ai sinh ra đã là người xấu cả. Nhưng mà chính bần cùng, sự kỳ thị, bị vũ nhục của cuộc đời chính là căn nguyên của mọi dục vọng.
[Mèo: Cho mèo hỏi, các bạn nghĩ sao về việc này? Mèo thì nghĩ, chẳng lẽ bao nhiêu người nghèo, bị kỳ thị, bị coi thường đều sẽ trở thành người ác sao’?!?]
Tô Chấn Uy cũng là từ lúc đó bắt đầu oán hận xuất thân của mình, gã muốn mình phải trở nên cường đại, muốn mình trở thành người đứng trên người khác… việc này trở thành động lực chống đỡ cho cuộc sống của gã.
Thương Sùng lúc đó cũng phát hiện ra thay đổi của gã, lại an bài cho gã nhập ngũ, một lần nữa khơi gợi sự tự tin của gã.
Những cảm xúc mâu thuẫn dần xuất hiện. Ví dụ như Thương Sùng vừa thưởng thức nghị lực của Tô Chấn Uy, cũng vừa chán ghét lòng tham vô đáy của gã.
23 tuổi, Tô Chấn Uy coi như một kẻ có năng lực xuất chúng trong quân đội, ưu tú, giỏi giang, xuất sắc. 6 năm tôi luyện trong quân đội không chỉ biến gã từ một tân binh thành người lập công liên tiếp, cũng bồi đắp cho gã khí chất tự tin, dũng mãnh.
Ngây ngô cùng tự ti lúc trước toàn bộ hầu như biến mất không còn, sự tàn nhẫn cùng bá đạo… cũng chính là ở khi đó bắt đầu phá kén mà ra.
Thương Sùng quyết định rời đi sau khi nhìn thấy Tô Chấn Uy tham gia một cuộc thi đấu, đặc biệt là khi thấy đứa trẻ mình một tay dạy dỗ lại dùng một quyền vô cùng hung ác đả thương cấp trên mình. Loại cảm giác của hắn khi đó, vừa ngạc nhiên… lại vô cùng thất vọng.
Hắn còn mơ hồ nhớ dáng vẻ Tô Chấn Uy nâng cao chiếc cúp với dáng vẻ tự tin đầy cao ngạo, chỉ tiếc cho đôi mắt trong veo ngây thơ cuối cùng đã không thể che đậy được nội tâm cùng mênh mông dục vọng của gã.
Trong một đêm hắn đã biến mất khỏi thế giới của Tô Chấn Uy.
Thương Sùng không thể nghĩ tới hơn ba mươi năm không gặp, vậy mà khi gặp lại gã lại dám uy hiếp mình.
Tô Chấn Uy ơi Tô Chấn Uy, ngươi thật đúng là càng đi càng xa!
Tô Chân Uy ngồi đối diện trong nội tâm thực sự vẫn cực kỳ khiếp sợ Thương Sùng. Rõ ràng hắn không phải người thường, cũng không còn bận tâm tới mối quan hệ với gã.
Khi còn nhỏ, Tô Chấn Uy vẫn luôn cho rằng Thương Sùng thật sự coi mình như người thân, nhưng sau lần không từ mà biệt đó… gã hiểu ra rằng trong mắt người đàn ông này… gã cũng chẳng hơn gì một con thú cưng mà thôi.
Việc của Lôi Báo, hắn chỉ cần nói một tiếng là xong…
Tô Chấn Uy cau mày ra vẻ cứng rắn trấn định nhìn về phía Thương Sùng. “Ta biết hôm nay ta có thể có địa vị này, sự ‘trợ giúp’ của ngài không thể không tính. Nhưng mà Thương thúc… từ sau khi ngài rời đi, mọi thứ ta có được đều do ta kiên trì mà đi tới.”
“Rồi sao?” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường nhìn lại.
“Dù cho khổ, dù cho mệt, ta đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng mà ngài cũng nên rõ ràng, người tốt thông thường đều là không có kết quả tốt.”
Thời điểm gã vừa lên làm doanh trưởng cũng từng nghĩ tới mình sẽ làm một người ‘quan’ tốt. Không để cô nhi chịu khổ, không để cho con nhà giàu làm xằng làm bậy. Đó chính là những việc gã từng mong muốn suốt từ khi còn nhỏ tới lớn.
Nhưng mà qun trường là một cái chảo nhuộm của cuộc đời này, nơi đó mỗi người chỉ biết tự lăn lộn lo cho bản thân mình, vừa bị đồng sự cạnh tranh, vừa bị thượng cấp áp chế.
Ba năm liên tục bị ủy khuất, ai cũng làm được việc muốn làm, còn gã thì sao?
Gã đã thay đổi, không còn là kẻ ghét ác như thù, ngoài việc cầu thăng quan tiến chức, gã còn muốn thêm một phần bình an.
Những việc quan lại bao che nhau, gã chưa bao giờ dính dáng. Vu oan hãm hại, gã cũng chưa từng nhúng tay.
Tô Chấn Uy gã cũng chỉ muốn một phần trường sinh bất lão mà thôi, giữ được địa vị Tô gia, giữ lại được những gì gã đã có. Vậy thì, có cái gì sai?!
Xem ảnh 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười bảy tuổi lần đầu tiên muốn đi gia nhập quân ngũ, nhưng gã không nghĩ tới cuối cùng bộ đội lại lấy lý do ‘thân thể tố chất không đạt tiêu chuẩn’ bác bỏ đơn xin nhập ngũ của Tô Chấn Uy.
Điều này làm cho kẻ tự cao như hắn vô cùng thất vọng, mà điều làm hắn căm phẫn là suất nhập ngũ lẽ ra thuộc về hắn đó… lại giành cho một kẻ ăn chơi trác táng con nhà giàu.
Nhân chi sơ tính bổn thiện.
Không có ai sinh ra đã là người xấu cả. Nhưng mà chính bần cùng, sự kỳ thị, bị vũ nhục của cuộc đời chính là căn nguyên của mọi dục vọng.
[Mèo: Cho mèo hỏi, các bạn nghĩ sao về việc này? Mèo thì nghĩ, chẳng lẽ bao nhiêu người nghèo, bị kỳ thị, bị coi thường đều sẽ trở thành người ác sao’?!?]
Tô Chấn Uy cũng là từ lúc đó bắt đầu oán hận xuất thân của mình, gã muốn mình phải trở nên cường đại, muốn mình trở thành người đứng trên người khác… việc này trở thành động lực chống đỡ cho cuộc sống của gã.
Thương Sùng lúc đó cũng phát hiện ra thay đổi của gã, lại an bài cho gã nhập ngũ, một lần nữa khơi gợi sự tự tin của gã.
Những cảm xúc mâu thuẫn dần xuất hiện. Ví dụ như Thương Sùng vừa thưởng thức nghị lực của Tô Chấn Uy, cũng vừa chán ghét lòng tham vô đáy của gã.
23 tuổi, Tô Chấn Uy coi như một kẻ có năng lực xuất chúng trong quân đội, ưu tú, giỏi giang, xuất sắc. 6 năm tôi luyện trong quân đội không chỉ biến gã từ một tân binh thành người lập công liên tiếp, cũng bồi đắp cho gã khí chất tự tin, dũng mãnh.
Ngây ngô cùng tự ti lúc trước toàn bộ hầu như biến mất không còn, sự tàn nhẫn cùng bá đạo… cũng chính là ở khi đó bắt đầu phá kén mà ra.
Thương Sùng quyết định rời đi sau khi nhìn thấy Tô Chấn Uy tham gia một cuộc thi đấu, đặc biệt là khi thấy đứa trẻ mình một tay dạy dỗ lại dùng một quyền vô cùng hung ác đả thương cấp trên mình. Loại cảm giác của hắn khi đó, vừa ngạc nhiên… lại vô cùng thất vọng.
Hắn còn mơ hồ nhớ dáng vẻ Tô Chấn Uy nâng cao chiếc cúp với dáng vẻ tự tin đầy cao ngạo, chỉ tiếc cho đôi mắt trong veo ngây thơ cuối cùng đã không thể che đậy được nội tâm cùng mênh mông dục vọng của gã.
Trong một đêm hắn đã biến mất khỏi thế giới của Tô Chấn Uy.
Thương Sùng không thể nghĩ tới hơn ba mươi năm không gặp, vậy mà khi gặp lại gã lại dám uy hiếp mình.
Tô Chấn Uy ơi Tô Chấn Uy, ngươi thật đúng là càng đi càng xa!
Tô Chân Uy ngồi đối diện trong nội tâm thực sự vẫn cực kỳ khiếp sợ Thương Sùng. Rõ ràng hắn không phải người thường, cũng không còn bận tâm tới mối quan hệ với gã.
Khi còn nhỏ, Tô Chấn Uy vẫn luôn cho rằng Thương Sùng thật sự coi mình như người thân, nhưng sau lần không từ mà biệt đó… gã hiểu ra rằng trong mắt người đàn ông này… gã cũng chẳng hơn gì một con thú cưng mà thôi.
Việc của Lôi Báo, hắn chỉ cần nói một tiếng là xong…
Tô Chấn Uy cau mày ra vẻ cứng rắn trấn định nhìn về phía Thương Sùng. “Ta biết hôm nay ta có thể có địa vị này, sự ‘trợ giúp’ của ngài không thể không tính. Nhưng mà Thương thúc… từ sau khi ngài rời đi, mọi thứ ta có được đều do ta kiên trì mà đi tới.”
“Rồi sao?” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường nhìn lại.
“Dù cho khổ, dù cho mệt, ta đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng mà ngài cũng nên rõ ràng, người tốt thông thường đều là không có kết quả tốt.”
Thời điểm gã vừa lên làm doanh trưởng cũng từng nghĩ tới mình sẽ làm một người ‘quan’ tốt. Không để cô nhi chịu khổ, không để cho con nhà giàu làm xằng làm bậy. Đó chính là những việc gã từng mong muốn suốt từ khi còn nhỏ tới lớn.
Nhưng mà qun trường là một cái chảo nhuộm của cuộc đời này, nơi đó mỗi người chỉ biết tự lăn lộn lo cho bản thân mình, vừa bị đồng sự cạnh tranh, vừa bị thượng cấp áp chế.
Ba năm liên tục bị ủy khuất, ai cũng làm được việc muốn làm, còn gã thì sao?
Gã đã thay đổi, không còn là kẻ ghét ác như thù, ngoài việc cầu thăng quan tiến chức, gã còn muốn thêm một phần bình an.
Những việc quan lại bao che nhau, gã chưa bao giờ dính dáng. Vu oan hãm hại, gã cũng chưa từng nhúng tay.
Tô Chấn Uy gã cũng chỉ muốn một phần trường sinh bất lão mà thôi, giữ được địa vị Tô gia, giữ lại được những gì gã đã có. Vậy thì, có cái gì sai?!
Xem ảnh 1
Bình luận facebook