Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-9
Chương 9: Con mèo nhỏ
Hai cảnh sát ngẩn ra, nhanh chóng đánh giá cô sinh viên có tướng mạo thanh tú ngọt ngào, ánh mắt không có chút kinh hoảng hay lẩn tránh nào ở trước mặt này.
Hai nguời nhìn nhau, mặc dù trong nội tâm không mấy tin tưởng, nhưng vẫn chuyên nghiệp chìa thẻ cảnh sát ra.
“Là như thế này, vụ án của Bạch Oánh, xin hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”
Sở Niệm nhíu mày, im lặng một hồi, mới mở miệng: “Được rồi.”
Dọn xong đồ đạc của mình, cô mới nhìn rõ Mặc Vân Hiên đang lo lắng đầy mặt đứng sau lưng cảnh sát, dặn: “Tuần Lộc, cậu bảo Nhạc Du không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Mặc Vân Hiên mím chặt môi mỏng, trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng vẫn nhìn cô, gật nhẹ đầu. Vừa muốn mở miệng dặn dò cô vài câu, đã thấy Sở Niệm đặt ngón tay lên môi ý bảo cậu đừng lên tiếng, nên cậu đành im lặng, nhìn cô từng bước theo cảnh sát rời đi.
Chờ thầy giáo và bạn học vây xem đã giải tán hết, Mặc Vân Hiên mới xoay người đi đến góc rẽ cầu thang, lấy điện thoại ra. Nghe giọng nói uy nghiêm mà trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, Mặc Vân Hiên hạ giọng nói: “Cha, con cầu xin cha một chuyện.”
“Vân Hiên, con phải nhớ kỹ nhiệm vụ của con. Làm tốt chuyện mình cần làm, không nên quản chuyện lung tung.” Đầu dây bên kia, người nghe giống như đã sớm hiểu rõ ý của Mặc Vân Hiên, không đợi cậu nói hết lời đã giành trước bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
“Nhưng mà...” Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có nhưng mà, tan học xong về nhà đi, mẹ con làm một bàn đồ ăn chờ con về đó.” Giọng nói ông ta vẫn trầm thấp, chỉ là lời nói uy nghiêm không thể kháng cự.
Mặc Vân Hiên nhíu mày, ‘vâng’ một tiếng rồi tắt máy. Thở dài một hồi, thất bại xoay người đi xuống cầu thang.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, hai người nấp ở trong góc mới đi ra. Nếu như phải nói cụ thể, vậy thì là một người và một bóng đen hình người mà thôi.
“Chủ nhân, ngài tiên đoán không sai. Xem ra Mặc Vân Hiên kia không giống như một sinh viên bình thường,-=--ll..,..e,,,q,,,..uy....do...n....=-== bây giờ vẫn để cậu ta ở lại đây sao?” Bóng đen đứng phía sau người đàn ông, tròng mắt màu nâu có vẻ rất là quỷ dị.
“Trước tiên không cần để ý đến cậu ta, một người phàm không có khả năng gây ra sóng to gió lớn gì cả.” Người đàn ông xua tay, bước đến bên lan can, nhìn hình người được cảnh sát vẽ dưới đất.
Suy tư một lát, mới nhàn nhạt mở miệng: “Giờ mi đến cục cảnh sát, theo bên cạnh cô ấy đi.”
“Tôi ư?” Bóng đen hơi khó tin, chẳng lẽ chủ nhân muốn y....
Thấy người đàn ông gật đầu nhẹ, lúc này mới tuyệt vọng kêu rên một tiếng. Lòng không cam, tâm không muốn chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã.” Trước khi bóng đen biến mất, người đàn ông đột nhiên mở miệng, làm cho nội tâm bóng đen dấy lên chút hy vọng. Quyến rũ nháy mắt, ngây thơ cho là chủ tử anh minh thần võ kia đã nghĩ thông suốt rồi.
Đáng tiếc, y chỉ thấy người đàn ông kia lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra đưa cho y, sau đó nói câu khiến y hoàn toàn hết hy vọng.
“Yêu khí trên người mi quá nặng, tới quá gần đương nhiên sẽ bị cô ấy phát hiện. Đeo cái này vòng cổ, có thể che giấu mùi của mi.”
Bóng đen đáng thương nhận lấy chuỗi vòng, càu nhàu giả vờ nức nở hai tiếng. Thấy người đàn ông trừng mình một cái, liền vèo một cái không thấy nữa.
Người đàn ông xoay người tiếp tục suy tư, hôm nay trường học xảy ra loại chuyện này, bây giờ dĩ nhiên sẽ chẳng có ai ở đây cả. -==--lllllq,,q,...d,,..[]]] --Nhớ tới chuyện bóng đen vừa báo cáo với mình, đôi mắt người đàn ông dần hiện lên ánh sáng màu đỏ. Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay áp út tay trái, dáng người hoàn mỹ của anh rất nhanh bị một làn sương mù màu đỏ tươi bao phủ.
......
Bên này, Sở Niệm ngồi ở trên xe cảnh sát nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, không nói một lời. Hai cảnh sát thấy thế cho rằng cô có chút sợ hãi, nên chỉ im lặng. Xe dừng ở trước cửa lớn của cục cảnh sát, cảnh sát mở cửa xe, nói với Sở Niệm còn đang ngẩn người: “Đến rồi, xuống đi.”
Phía ngoài, ánh mặt trời rất là ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến Sở Niệm cảm thấy hơi thất thần. Chậm chạp ra khỏi xe, sửa sang lại quần áo, cô liền đi theo phía sau cảnh sát, vào cục cảnh sát.
Nhưng là, lúc cảm giác có vật gì đó đang quấn lấy chân mình, cô mới cúi đầu nhìn, liền thấy một con mèo nhỏ đang cọ cọ chân mình.
Đó là một con mèo nhỏ đen tuyền, mắt mèo màu rám nắng, trên trán có một nhúm lông màu trắng khiến nó trông cực kỳ đáng yêu. Thấy nó tựa vào chân mình kêu meo, cô không nhịn được liền ôm nó vào lòng. Thương yêu sờ sờ đầu nó, ánh mắt chuyển dời đến chiếc vòng cổ mã não màu bạc trên cổ nó.
Vội vàng ôm mèo nên không hề phát hiện hai cảnh sát kia đã dừng lại, thấy họ quay đầu, Sở Niệm giơ mèo con màu đen lên trước mặt họ, nói: “Cảnh sát, chỗ này có con mèo nhỏ.”
Cảnh sát nhíu mày, cho rằng đây là chó mèo hoang nên không mấy để ý, chỉ nói: “Cô đặt nó ở chỗ nào đi, nếu đúng là có chủ thì người ta sẽ tự tìm đến.”
“Vậy nếu vô chủ thì sao?” Sở Niệm không thích vẻ mặt thờ ơ của cảnh sát, cố chấp ôm con mèo vào lòng không chịu buông tay.
“Vô chủ cũng không cần cô lo, hiện tại cô đến để cho lời khai, không phải là đi dạo cửa hàng thú cưng.” Thái độ của cảnh sát rõ ràng là hơi bực mình, ;;’’;’l...q...d////;;;nghiêm khắc trừng mắt nhìn mèo con vẫn đang kêu meo meo, vươn tay, muốn ném nó xuống đất.
Nhưng tay còn chưa chạm đến lông mèo đã bị mèo đen duỗi móng vuốt cào một cái.
Nhìn vị cảnh sát kia kinh hô nhảy loạn, mèo đen kiêu ngạo lộ ra răng nanh trong miệng. Sau đó nhanh chóng xoay cổ lại, biến thành vẻ mặt đáng thương núp ở trong lòng Sở Niệm.
Sở Niệm ngây người rồi, làm sao cô cũng không thể ngờ được con mèo nhỏ thoạt nhìn mấy có mấy tháng thôi mà phát ra sức lực lớn như vậy. Tuy rằng trên mặt cười ngây ngô với vị cảnh sát bị cào thương, nhưng không hề có ý muốn buông nó ra.
Ba người cứ giằng co như vậy ở bên ngoài cục cảnh sát, tạm thời không ai có ý nhượng bộ. Lúc này, một giọng nói sạch sẽ, dễ nghe phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đây là sao hả?” Người tới là một chàng trai hai bảy, hai tám tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng. Dáng người cường tráng, cao gầy phối hợp với bộ cảnh phục nghiêm trang, quả thực chính là một soái ca.
Sở Niệm nhìn nhìn mề đai trên bả vai áo của anh ta, trong lòng lại càng thêm tôn kính.
Vị cảnh sát bị mèo đen cào thương đi đến bên cạnh anh ta, anh ta vừa nghe báo cáo vừa quan sát Sở Niệm. Đợi người nọ nói xong, đôi mắt không gợn sóng của anh ta mới liếc mèo con trong lòng Sở Niệm, nhàn nhạt mở miệng: “Cứ kệ cô ấy đi.”
“Đội trưởng Tô, này, này không hợp quy tắc đâu.” Vị cảnh sát bị thương không ngờ Tô Lực lại nói như thế, nhíu chặt mày không chịu nhượng bộ.
“Không sao, anh đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn số chín đi. Các anh vất vả rồi, mau đến phòng y tế băng bó.” Tô Lực vỗ vỗ vị cảnh sát bị thương, có thâm ý khác liếc Sở Niệm một cái, rồi xoay người đi vào cục cảnh sát.
Hai cảnh sát ngẩn ra, nhanh chóng đánh giá cô sinh viên có tướng mạo thanh tú ngọt ngào, ánh mắt không có chút kinh hoảng hay lẩn tránh nào ở trước mặt này.
Hai nguời nhìn nhau, mặc dù trong nội tâm không mấy tin tưởng, nhưng vẫn chuyên nghiệp chìa thẻ cảnh sát ra.
“Là như thế này, vụ án của Bạch Oánh, xin hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”
Sở Niệm nhíu mày, im lặng một hồi, mới mở miệng: “Được rồi.”
Dọn xong đồ đạc của mình, cô mới nhìn rõ Mặc Vân Hiên đang lo lắng đầy mặt đứng sau lưng cảnh sát, dặn: “Tuần Lộc, cậu bảo Nhạc Du không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Mặc Vân Hiên mím chặt môi mỏng, trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng vẫn nhìn cô, gật nhẹ đầu. Vừa muốn mở miệng dặn dò cô vài câu, đã thấy Sở Niệm đặt ngón tay lên môi ý bảo cậu đừng lên tiếng, nên cậu đành im lặng, nhìn cô từng bước theo cảnh sát rời đi.
Chờ thầy giáo và bạn học vây xem đã giải tán hết, Mặc Vân Hiên mới xoay người đi đến góc rẽ cầu thang, lấy điện thoại ra. Nghe giọng nói uy nghiêm mà trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, Mặc Vân Hiên hạ giọng nói: “Cha, con cầu xin cha một chuyện.”
“Vân Hiên, con phải nhớ kỹ nhiệm vụ của con. Làm tốt chuyện mình cần làm, không nên quản chuyện lung tung.” Đầu dây bên kia, người nghe giống như đã sớm hiểu rõ ý của Mặc Vân Hiên, không đợi cậu nói hết lời đã giành trước bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.
“Nhưng mà...” Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có nhưng mà, tan học xong về nhà đi, mẹ con làm một bàn đồ ăn chờ con về đó.” Giọng nói ông ta vẫn trầm thấp, chỉ là lời nói uy nghiêm không thể kháng cự.
Mặc Vân Hiên nhíu mày, ‘vâng’ một tiếng rồi tắt máy. Thở dài một hồi, thất bại xoay người đi xuống cầu thang.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, hai người nấp ở trong góc mới đi ra. Nếu như phải nói cụ thể, vậy thì là một người và một bóng đen hình người mà thôi.
“Chủ nhân, ngài tiên đoán không sai. Xem ra Mặc Vân Hiên kia không giống như một sinh viên bình thường,-=--ll..,..e,,,q,,,..uy....do...n....=-== bây giờ vẫn để cậu ta ở lại đây sao?” Bóng đen đứng phía sau người đàn ông, tròng mắt màu nâu có vẻ rất là quỷ dị.
“Trước tiên không cần để ý đến cậu ta, một người phàm không có khả năng gây ra sóng to gió lớn gì cả.” Người đàn ông xua tay, bước đến bên lan can, nhìn hình người được cảnh sát vẽ dưới đất.
Suy tư một lát, mới nhàn nhạt mở miệng: “Giờ mi đến cục cảnh sát, theo bên cạnh cô ấy đi.”
“Tôi ư?” Bóng đen hơi khó tin, chẳng lẽ chủ nhân muốn y....
Thấy người đàn ông gật đầu nhẹ, lúc này mới tuyệt vọng kêu rên một tiếng. Lòng không cam, tâm không muốn chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã.” Trước khi bóng đen biến mất, người đàn ông đột nhiên mở miệng, làm cho nội tâm bóng đen dấy lên chút hy vọng. Quyến rũ nháy mắt, ngây thơ cho là chủ tử anh minh thần võ kia đã nghĩ thông suốt rồi.
Đáng tiếc, y chỉ thấy người đàn ông kia lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra đưa cho y, sau đó nói câu khiến y hoàn toàn hết hy vọng.
“Yêu khí trên người mi quá nặng, tới quá gần đương nhiên sẽ bị cô ấy phát hiện. Đeo cái này vòng cổ, có thể che giấu mùi của mi.”
Bóng đen đáng thương nhận lấy chuỗi vòng, càu nhàu giả vờ nức nở hai tiếng. Thấy người đàn ông trừng mình một cái, liền vèo một cái không thấy nữa.
Người đàn ông xoay người tiếp tục suy tư, hôm nay trường học xảy ra loại chuyện này, bây giờ dĩ nhiên sẽ chẳng có ai ở đây cả. -==--lllllq,,q,...d,,..[]]] --Nhớ tới chuyện bóng đen vừa báo cáo với mình, đôi mắt người đàn ông dần hiện lên ánh sáng màu đỏ. Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay áp út tay trái, dáng người hoàn mỹ của anh rất nhanh bị một làn sương mù màu đỏ tươi bao phủ.
......
Bên này, Sở Niệm ngồi ở trên xe cảnh sát nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, không nói một lời. Hai cảnh sát thấy thế cho rằng cô có chút sợ hãi, nên chỉ im lặng. Xe dừng ở trước cửa lớn của cục cảnh sát, cảnh sát mở cửa xe, nói với Sở Niệm còn đang ngẩn người: “Đến rồi, xuống đi.”
Phía ngoài, ánh mặt trời rất là ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến Sở Niệm cảm thấy hơi thất thần. Chậm chạp ra khỏi xe, sửa sang lại quần áo, cô liền đi theo phía sau cảnh sát, vào cục cảnh sát.
Nhưng là, lúc cảm giác có vật gì đó đang quấn lấy chân mình, cô mới cúi đầu nhìn, liền thấy một con mèo nhỏ đang cọ cọ chân mình.
Đó là một con mèo nhỏ đen tuyền, mắt mèo màu rám nắng, trên trán có một nhúm lông màu trắng khiến nó trông cực kỳ đáng yêu. Thấy nó tựa vào chân mình kêu meo, cô không nhịn được liền ôm nó vào lòng. Thương yêu sờ sờ đầu nó, ánh mắt chuyển dời đến chiếc vòng cổ mã não màu bạc trên cổ nó.
Vội vàng ôm mèo nên không hề phát hiện hai cảnh sát kia đã dừng lại, thấy họ quay đầu, Sở Niệm giơ mèo con màu đen lên trước mặt họ, nói: “Cảnh sát, chỗ này có con mèo nhỏ.”
Cảnh sát nhíu mày, cho rằng đây là chó mèo hoang nên không mấy để ý, chỉ nói: “Cô đặt nó ở chỗ nào đi, nếu đúng là có chủ thì người ta sẽ tự tìm đến.”
“Vậy nếu vô chủ thì sao?” Sở Niệm không thích vẻ mặt thờ ơ của cảnh sát, cố chấp ôm con mèo vào lòng không chịu buông tay.
“Vô chủ cũng không cần cô lo, hiện tại cô đến để cho lời khai, không phải là đi dạo cửa hàng thú cưng.” Thái độ của cảnh sát rõ ràng là hơi bực mình, ;;’’;’l...q...d////;;;nghiêm khắc trừng mắt nhìn mèo con vẫn đang kêu meo meo, vươn tay, muốn ném nó xuống đất.
Nhưng tay còn chưa chạm đến lông mèo đã bị mèo đen duỗi móng vuốt cào một cái.
Nhìn vị cảnh sát kia kinh hô nhảy loạn, mèo đen kiêu ngạo lộ ra răng nanh trong miệng. Sau đó nhanh chóng xoay cổ lại, biến thành vẻ mặt đáng thương núp ở trong lòng Sở Niệm.
Sở Niệm ngây người rồi, làm sao cô cũng không thể ngờ được con mèo nhỏ thoạt nhìn mấy có mấy tháng thôi mà phát ra sức lực lớn như vậy. Tuy rằng trên mặt cười ngây ngô với vị cảnh sát bị cào thương, nhưng không hề có ý muốn buông nó ra.
Ba người cứ giằng co như vậy ở bên ngoài cục cảnh sát, tạm thời không ai có ý nhượng bộ. Lúc này, một giọng nói sạch sẽ, dễ nghe phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đây là sao hả?” Người tới là một chàng trai hai bảy, hai tám tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng. Dáng người cường tráng, cao gầy phối hợp với bộ cảnh phục nghiêm trang, quả thực chính là một soái ca.
Sở Niệm nhìn nhìn mề đai trên bả vai áo của anh ta, trong lòng lại càng thêm tôn kính.
Vị cảnh sát bị mèo đen cào thương đi đến bên cạnh anh ta, anh ta vừa nghe báo cáo vừa quan sát Sở Niệm. Đợi người nọ nói xong, đôi mắt không gợn sóng của anh ta mới liếc mèo con trong lòng Sở Niệm, nhàn nhạt mở miệng: “Cứ kệ cô ấy đi.”
“Đội trưởng Tô, này, này không hợp quy tắc đâu.” Vị cảnh sát bị thương không ngờ Tô Lực lại nói như thế, nhíu chặt mày không chịu nhượng bộ.
“Không sao, anh đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn số chín đi. Các anh vất vả rồi, mau đến phòng y tế băng bó.” Tô Lực vỗ vỗ vị cảnh sát bị thương, có thâm ý khác liếc Sở Niệm một cái, rồi xoay người đi vào cục cảnh sát.