Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 804: Tôi có đẹp không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ngay
**********
Lâm Chiêu nói: “Ông ngoại của cậu, bây giờ ở Bắc Giang địa vị cũng rất cao. “Nếu như tìm ông ấy giúp đỡ, nói không chừng chuyện của nhà họ Lâm sẽ càng dễ dàng điều tra hơn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy suy nghĩ hồi lâu, chầm chậm lắc đầu nói: “Bỏ đi, tạm thời đừng nói với ông ấy.” “Mẹ tôi năm đó trốn khỏi Bắc Cảnh, không có quay về tìm ông ngoại tôi, mà là tới thành phố Hải Tần, chắc chắn bà ấy có nguyên nhân. “Có thể, bà ấy không muốn rước tai họa vào chỗ của ông ngoại!”
Lâm Chiêu thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Qua một hồi, Lâm Chiêu lại có chút lo lắng nói: “Cậu chủ, Vũ Tuyết... Vũ Tuyết cô ấy còn cứu được không?”
Lâm Mạc Huy cau mày: “Cổ hàn băng, là vô phương cứu chữa!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu gấp gáp: “Vậy... vậy Vũ Tuyết phải làm sao bây giờ?”"chẳng lẽ, đời này của cô ấy, đều bị đóng băng như vậy sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cổ hàn băng chính là vật chỉ âm cực lạnh, tôi có thể thử tìm một vật chỉ dương cực nóng tới triệt tiêu cái khí lạnh của cổ hàn băng” “Tuy nhiên, đây cũng chỉ là áp chế khí lạnh của cô ấy, để cô ấy có thể hoạt động được.” “Nhưng trong cơ thể cô ấy sẽ xuất hiện tình huống nóng lạnh thay phiên nhau, loại thống khổ này cũng rất khó mà chịu được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu chán nần gục đầu xuống, ông ta coi Hạ Vũ Tuyết như con gái ruột của mình vậy.
Nếu như Hạ Vũ Tuyết thật sự không cứu nổi nữa, vậy thì trong lòng ông ta cũng khó mà tiếp nhận nổi. Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Chú Lâm, ông cũng đừng quá lo lắng. “Mặc dù khả năng không lớn, nhưng bất kể có ra sao, tôi đều muốn thử một chút.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu. Chuyện đã tới nước này thì cũng chỉ đành như vậy thôi.
Sau đó, thương thế của Lâm Chiêu đã gần hồi phục, ông ta ra ngoài bắt đầu sắp xếp bảo vệ cho Ngô trại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tôn và Tân Vô Xá đều chưa chết, đám người Tổng Tuấn Phong cũng đang chăm chú nhìn chằm chẳm, nói không chừng một lúc nào đó sẽ lại đánh lén vào đây.Ông ta phải bảo đảm cho Ngô Trại được an toàn tuyệt đối
Lâm Mạc Huy quay trở lại căn phòng ở trên tầng. Bấy giờ, Hạ Vũ Tuyết vẫn còn đang ở trong cái thùng lớn đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nước trong thùng ùng ục bốc ra hơi nóng, mà Hạ Vũ Tuyết ngồi trong đó, môi vẫn tím tái vì lạnh như cũ.
Nếu như không phải là nước thuốc nống hổi thì e là Hạ Vũ Tuyết đã đông thành khối băng mất rồi. ở trong thùng thuốc này, Hạ Vũ Tuyết cuối cùng cũng khôi phục lại được chút thần trí.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ấy mở to mắt, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt cô ấy khó khăn nở ra một nụ cười. “Anh Lâm, anh... anh không sao, thật là tốt quá...” Cô ấy run rẩy nói.
Lòng Lâm Mạc Huy phảng phất như bị cái gì đó thắt chặt vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh tiến tới bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tại sao cô lại ngốc như vậy?" “Cô cũng biết, cả đời này của cô, có thể không thể nào hoạt động được nữa!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip
Hạ Vũ Tuyết vẫn mỉm cười như cũ: “Tôi... tôi không ngốc!” “Nếu tôi không làm như vậy, anh... anh sẽ ở bên cạnh tôi như vậy sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hốc mắt của Lâm Mạc Huy đỏ lên, cô ấy trả ra cái giả như vậy, chỉ vì chút yêu cầu này thôi sao?”Anh đột nhiên cảm thấy, cô gái này không phải là nói đùa với anh.
Cô ấy thật sự yêu anh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy nắm lấy tay Hạ Vũ Tuyết, thấp giọng nói: “Bất kể có như thế nào, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô!”
Trong mắt của Hạ Vũ Tuyết lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh Lâm, có đẹp không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy sửng sốt một chút: “Cái gì đẹp không?”
Hạ Vũ Tuyết : “Tôi ấy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy vẻ mặt mờ mịt, đây là ý gì? “Tôi hỏi các cô ấy, các cô ấy nói là anh giúp tôi cởi quần áo.” “Tôi, có đẹp không?"
Hạ Vũ Tuyết cười híp mắt nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy suýt chút nữa là nôn ra máu, đã là lúc nào rồi, cô còn có tâm trạng đùa bỡn tôi sao? “Cô ấy, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.” “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi nghĩ cách giúp cô giải trừ băng phong
Lâm Mạc Huy thấp giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh đứng dậy địng rời đi, Hạ Vũ Tuyết dùng sức dãy dụa một chút: “Anh... anh đừng có đi..." “Anh có thể ở lại đây cùng với tôi không?” “Tôi sợ...
Xem ngay
**********
Lâm Chiêu nói: “Ông ngoại của cậu, bây giờ ở Bắc Giang địa vị cũng rất cao. “Nếu như tìm ông ấy giúp đỡ, nói không chừng chuyện của nhà họ Lâm sẽ càng dễ dàng điều tra hơn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy suy nghĩ hồi lâu, chầm chậm lắc đầu nói: “Bỏ đi, tạm thời đừng nói với ông ấy.” “Mẹ tôi năm đó trốn khỏi Bắc Cảnh, không có quay về tìm ông ngoại tôi, mà là tới thành phố Hải Tần, chắc chắn bà ấy có nguyên nhân. “Có thể, bà ấy không muốn rước tai họa vào chỗ của ông ngoại!”
Lâm Chiêu thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Qua một hồi, Lâm Chiêu lại có chút lo lắng nói: “Cậu chủ, Vũ Tuyết... Vũ Tuyết cô ấy còn cứu được không?”
Lâm Mạc Huy cau mày: “Cổ hàn băng, là vô phương cứu chữa!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu gấp gáp: “Vậy... vậy Vũ Tuyết phải làm sao bây giờ?”"chẳng lẽ, đời này của cô ấy, đều bị đóng băng như vậy sao?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Cổ hàn băng chính là vật chỉ âm cực lạnh, tôi có thể thử tìm một vật chỉ dương cực nóng tới triệt tiêu cái khí lạnh của cổ hàn băng” “Tuy nhiên, đây cũng chỉ là áp chế khí lạnh của cô ấy, để cô ấy có thể hoạt động được.” “Nhưng trong cơ thể cô ấy sẽ xuất hiện tình huống nóng lạnh thay phiên nhau, loại thống khổ này cũng rất khó mà chịu được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu chán nần gục đầu xuống, ông ta coi Hạ Vũ Tuyết như con gái ruột của mình vậy.
Nếu như Hạ Vũ Tuyết thật sự không cứu nổi nữa, vậy thì trong lòng ông ta cũng khó mà tiếp nhận nổi. Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Chú Lâm, ông cũng đừng quá lo lắng. “Mặc dù khả năng không lớn, nhưng bất kể có ra sao, tôi đều muốn thử một chút.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Chiêu thở dài một hơi, chậm rãi gật đầu. Chuyện đã tới nước này thì cũng chỉ đành như vậy thôi.
Sau đó, thương thế của Lâm Chiêu đã gần hồi phục, ông ta ra ngoài bắt đầu sắp xếp bảo vệ cho Ngô trại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cổ Tôn và Tân Vô Xá đều chưa chết, đám người Tổng Tuấn Phong cũng đang chăm chú nhìn chằm chẳm, nói không chừng một lúc nào đó sẽ lại đánh lén vào đây.Ông ta phải bảo đảm cho Ngô Trại được an toàn tuyệt đối
Lâm Mạc Huy quay trở lại căn phòng ở trên tầng. Bấy giờ, Hạ Vũ Tuyết vẫn còn đang ở trong cái thùng lớn đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nước trong thùng ùng ục bốc ra hơi nóng, mà Hạ Vũ Tuyết ngồi trong đó, môi vẫn tím tái vì lạnh như cũ.
Nếu như không phải là nước thuốc nống hổi thì e là Hạ Vũ Tuyết đã đông thành khối băng mất rồi. ở trong thùng thuốc này, Hạ Vũ Tuyết cuối cùng cũng khôi phục lại được chút thần trí.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ấy mở to mắt, nhìn thấy Lâm Mạc Huy, trên mặt cô ấy khó khăn nở ra một nụ cười. “Anh Lâm, anh... anh không sao, thật là tốt quá...” Cô ấy run rẩy nói.
Lòng Lâm Mạc Huy phảng phất như bị cái gì đó thắt chặt vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh tiến tới bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Tại sao cô lại ngốc như vậy?" “Cô cũng biết, cả đời này của cô, có thể không thể nào hoạt động được nữa!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip
Hạ Vũ Tuyết vẫn mỉm cười như cũ: “Tôi... tôi không ngốc!” “Nếu tôi không làm như vậy, anh... anh sẽ ở bên cạnh tôi như vậy sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hốc mắt của Lâm Mạc Huy đỏ lên, cô ấy trả ra cái giả như vậy, chỉ vì chút yêu cầu này thôi sao?”Anh đột nhiên cảm thấy, cô gái này không phải là nói đùa với anh.
Cô ấy thật sự yêu anh!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy nắm lấy tay Hạ Vũ Tuyết, thấp giọng nói: “Bất kể có như thế nào, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô!”
Trong mắt của Hạ Vũ Tuyết lóe lên một tia giảo hoạt, đột nhiên thấp giọng nói: “Anh Lâm, có đẹp không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy sửng sốt một chút: “Cái gì đẹp không?”
Hạ Vũ Tuyết : “Tôi ấy!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy vẻ mặt mờ mịt, đây là ý gì? “Tôi hỏi các cô ấy, các cô ấy nói là anh giúp tôi cởi quần áo.” “Tôi, có đẹp không?"
Hạ Vũ Tuyết cười híp mắt nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Mạc Huy suýt chút nữa là nôn ra máu, đã là lúc nào rồi, cô còn có tâm trạng đùa bỡn tôi sao? “Cô ấy, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.” “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi nghĩ cách giúp cô giải trừ băng phong
Lâm Mạc Huy thấp giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh đứng dậy địng rời đi, Hạ Vũ Tuyết dùng sức dãy dụa một chút: “Anh... anh đừng có đi..." “Anh có thể ở lại đây cùng với tôi không?” “Tôi sợ...