Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61: Lâm Mạc Huy, anh đi tự thú đi
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tại nhà họ Hứa.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã về đến nhà, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết cũng trở về rồi. Chỉ còn Hửa Thanh Mây vẫn chưa về, cô còn phải xử lý việc của công ty.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt khóc đến đỏ cả hai mắt: "Ông chủ Khang này tại sao lại là tên lừa đảo cơ chứ?" "Một nghìn năm mươi tỷ đồng cứ như vậy mà bị lừa đi mất rồi!" "Sao mọi người không điều tra hoàn cảnh của ông ta kỹ lưỡng một chút vậy?"
Hứa Đình Hùng sắc mặt tái nhợt: "Hoàng Kiến Đình, đây là người mà con giới thiệu, con nói đi, chuyện này phải làm sao?" Hoàng Kiến Đình ngại ngùng nói: "Bố, con cũng chỉ là muốn làm một chút chuyện gì đó cho gia đình, con cũng không biết ông ta là một tên lừa đảo mà."
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Con không hiểu rõ con người của ông ta tại sao còn giới thiệu cho chúng ta?" "Mẹ, mẹ cũng đừng oán trách anh ấy nữa, anh ấy cũng không muốn như vậy mà!" Hứa Thanh Tuyết vội vàng nói: “Con bảo, chuyện này muốn trách thì phải trách Lâm Mạc Huy Phương Như Nguyệt ngạc nhiên: “Chuyện này...thì liên quan gì đến Lâm Mạc Huy?" "Sao lại không liên quan được?" Hứa Thanh Tuyết bực minh: "Ngay từ đầu anh ta đã nói ông chủ Khang là một kẻ lừa đảo. Nói vậy tức là anh ta đã sớm biết rõ ràng thân phận của ông chủ Khang rồi." "Nhưng anh ta lại không nói ra thân phận thật sự của ông chủ Khang mà ngược lại còn nói này nói nọ sau lưng chúng ta." "Bố mẹ, bổ me trước giờ vẫn luôn hành sự thận trọng như vậy mà tại sao lần này lại vội vã đầu tư như thế?" "Còn không phải bị cái tên Lâm Mạc Huy này làm cho kích động à!" "Nếu không phải do Lâm Mạc Huy cứ lẩm bẩm ông chủ Khang là một tên lừa đảo thì liệu chúng ta có nhất thời nóng vội mà chuyển luôn một nghìn năm mươi tỷ đồng đi như thế không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mặt mày cau có, bắt đầu giận Lâm Mạc Huy.
Hoàng Kiến Đinh nghe xong mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: "Đúng, Thanh Tuyết nói không hề sai. Lâm Mạc Huy này lòng dạ độc ác, anh ta cố ý làm vậy mà!" "Còn nữa, nếu anh ta đã biết ông chủ Khang là một tên lừa đảo thì tại sao không lập tức ngăn ông ta lại?" "Anh ta rõ ràng biết chúng ta đang bị lừa mà cuối cùng vẫn giương mắt nhìn ông chủ Khang chạy trốn." "Tên này đúng là mưu mô quá, anh ta chính là muốn để chúng ta đầu tư bị thất bại, muốn để cả nhà chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó mà." "Như này thì chị Thanh Mây cũng khó mà thoát khỏi anh ta rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe đến đây, Hứa Đình Hùng nhịn không nổi nữa mà nổi giận đùng đùng đập tay xuống bàn: “Tên súc vật này quá bỉ ổi rồi."
Phương Như Nguyệt nén nước mắt mà nói: "Con người sao có thể ác độc đến vậy chứ!" "Đúng là lòng người khó đoán mà!" Hoàng Kiến Đình hạ giọng nói: “Bố mẹ, tên Lâm Mạc Huy này nhìn thì có vẻ thật thà và nhân hậu nhưng thực ra thì lại lòng dạ độc ác." "Mọi người xem xem, dạo này anh ta lừa gạt chị Thanh Mây đến mức nào rồi." "Thanh Mây nghe lời của hai con nhất, thế mà gần đây phản đối các con bao nhiêu lần rồi?" "Còn không phải bị tên Lâm Mạc Huy kia dạy hư rồi à!" Vietwriternet website cập nhật truyện nhanh nhất
Hứa Đình Hùng giận run cả người: "Tên chết tiệt này, anh ta muốn bám riết vào Thanh Mây mà, điều này căn bản là không thể nào." "Trừ khi tôi chết rồi, nếu không thì hai đứa nó bắt buộc phải ly hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt cũng hùa theo mà gật đầu: “Đúng, nhất định phải bắt chúng nó ly hôn. Để lát nữa tôi đi tìm luật sư..." "Mẹ!" Hoàng Kiến Đình vội ngăn lại: “Tạm thời đừng vội vàng, thật ra cái tên Lâm Mạc Huy này vẫn có một chút giá tri." "Giá trị?" Phương Như Nguyệt thấy khó hiểu.
Hoàng Kiến Đình cười cười, nói nhỏ: "Nếu như Lâm Mạc Huy đồng ý chịu trách nhiệm về phía công ty nói rằng anh ta đã ăn cắp con dấu rồi lấy đi của công ty một nghìn năm mươi tỷ đồng" "Vậy thì chuyện này không còn liên quan gì đến chúng ta "Không quan tâm là bố mẹ hay chị Thanh Mây đều không nữa" phải gánh vác trách nhiệm về chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt như thấy hy vọng, đây ngược lại cũng là một cách hay. Lâm Mạc Huy rời khỏi tập đoàn Hoàng thị không được bao lâu thì nhận được điện thoại của Phương Như Nguyệt báo anh về nhà có chuyện cần thương lượng. Khi bước vào thì Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết sớm đã ngồi ở phòng khách rồi. "Mạc Huy, về rồi à, con mau ngôi đi!" Khó mà thấy được bộ dạng nhiệt tình như bây giờ của Phương Như Nguyệt. Trong lòng Lâm Mạc Huy bắt đầu cảm thấy nghi ngờ vì trước giờ mấy người trong nhà này chưa hề đối xử tốt với anh, sao tự nhiên hôm nay lại khách sáo như thế? "Mẹ, mọi người tìm con có việc gì à?"
Phương Như Nguyệt nói: "À, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là nói về chuyện của con và Thanh Mây"
Lâm Mạc Huy nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ không ly hôn với Thanh Mây đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt lắc đầu: “Mẹ đầu có bảo con ly hôn với Thanh Mây đầu." "Chỉ là mẹ muốn hỏi còn, con thật lòng thích Thanh Mây đúng không?"
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Con thật lòng yêu Thanh Mây!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt thầm vui mừng: “Vậy...còn đồng ý làm bất kỳ chuyện gì cho Thanh Mây đúng không?" Lâm Mạc Huy lại gật đầu: "Con đồng ý!" "Tốt quá rồi!" Phương Như Nguyệt mừng như nhặt được vàng, gật đầu nói: "Lâm Mạc Huy, quả nhiên mẹ không nhìn nhầm con, con đúng là một người đàn ông có trách nhiệm" "Thanh Mây đúng là có phúc phận mới tìm được con." Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Lâm Mạc Huy khó hiểu, Phương Như Nguyệt lại gây ra rắc rối ở đầu rồi sao? Tại sao tự nhiên lại đối xử với mình tốt như vậy? "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gi?"
Phương Như Nguyệt cười: "Cũng không có gì, chỉ là mẹ muốn nhờ con giúp Thanh Mây một việc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy: "Chuyên gì mẹ?"
Phương Như Nguyệt lại cười: "Con đi đến đồn cảnh sát báo với họ rằng một nghìn năm mươi tỷ đồng lần này là do con trộm con dấu rồi lấy đi của công ty là được rồi." "Cái gì?" Lâm Mạc Huy tròn mắt ngạc nhiên, đây không phải là đang bảo anh đi tự thú nhận tội sao? Chuyện các người gây ra lại đi bảo tôi gánh vác trách nhiệm? Đây là đạo lý ở đầu ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt nhỏ nhẹ: "Lâm Mạc Huy, không phải con bảo là sẽ vì Thanh Mây mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?" "Bây giờ còn đến đồn cảnh sát giúp Thanh Mây việc này là coi như giúp nó một việc to lớn rồi." "Nếu làm thế thì việc này không liên quan gì đến Thanh Mây nữa rồi!"
Sắc mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng: "Tại sao lại bảo con đi? Việc này có phải do con làm đầu!"
Hứa Đình Hùng: “Con không đi thì ai đi?" "Chẳng lẽ con muốn cho hai ông bà già này đi sao?" "Lâm Mạc Huy, con nghĩ Thanh Mây sẽ để chúng ta gánh vác chuyện này sao?" "Một khi chúng ta gặp chuyện gì thì nó nhất định sẽ nhận hết tất cả trách nhiệm, cuối cùng đây vẫn là chuyện của nó!" "Lẽ nào con muốn nhìn Thanh Mây ngồi tù sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy nhìn sang Hứa Thanh Tuyết: “Việc này là do Hoàng Kiến Đình mà ra, tại sao không để anh ta đi?" "Dựa vào đâu mà bắt chồng tôi đi?" Hứa Thanh Tuyết ngay lập tức nói: “Anh đi là giúp chị tôi gánh vác vũng bùn này.
Chồng tôi đi thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy: "Việc mà chồng cô gây ra lẽ nào không nên tự đi mà xử lý sao?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận: "Sao đây lại là việc chồng tôi gây ra chứ?" "Nếu như không phải anh liên tục công kích bố mẹ thì chúng tôi sẽ rơi vào thảm hoa này được sao?" "Lâm Mạc Huy, chuyện này con là người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất nên để con đi xử lý. "Tôi nói cho anh biết, chuyện này hoặc là anh chịu hoặc là chị tôi chịu, anh xem mà xử lý thể nào đi!"
Hứa Đình Hùng: "Lâm Mạc Huy, con yên tâm." "Chi cân con gánh vác chuyện này thì chứng tỏ con không có dã tâm với gia đình ta." "Như vậy thì về sau chúng ta hoàn toàn ủng hộ chuyện của con và Thanh Mây." "Không những thế mà chúng ta sẽ mời luật sư giỏi để bào chữa cho con chịu ít trách nhiệm nhất có thể" "Đợi con ngồi mấy năm tù đi ra rồi gia đình chúng ta đoàn tụ hòa thuận, tốt biết mấy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tại nhà họ Hứa.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đã về đến nhà, Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết cũng trở về rồi. Chỉ còn Hửa Thanh Mây vẫn chưa về, cô còn phải xử lý việc của công ty.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt khóc đến đỏ cả hai mắt: "Ông chủ Khang này tại sao lại là tên lừa đảo cơ chứ?" "Một nghìn năm mươi tỷ đồng cứ như vậy mà bị lừa đi mất rồi!" "Sao mọi người không điều tra hoàn cảnh của ông ta kỹ lưỡng một chút vậy?"
Hứa Đình Hùng sắc mặt tái nhợt: "Hoàng Kiến Đình, đây là người mà con giới thiệu, con nói đi, chuyện này phải làm sao?" Hoàng Kiến Đình ngại ngùng nói: "Bố, con cũng chỉ là muốn làm một chút chuyện gì đó cho gia đình, con cũng không biết ông ta là một tên lừa đảo mà."
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Con không hiểu rõ con người của ông ta tại sao còn giới thiệu cho chúng ta?" "Mẹ, mẹ cũng đừng oán trách anh ấy nữa, anh ấy cũng không muốn như vậy mà!" Hứa Thanh Tuyết vội vàng nói: “Con bảo, chuyện này muốn trách thì phải trách Lâm Mạc Huy Phương Như Nguyệt ngạc nhiên: “Chuyện này...thì liên quan gì đến Lâm Mạc Huy?" "Sao lại không liên quan được?" Hứa Thanh Tuyết bực minh: "Ngay từ đầu anh ta đã nói ông chủ Khang là một kẻ lừa đảo. Nói vậy tức là anh ta đã sớm biết rõ ràng thân phận của ông chủ Khang rồi." "Nhưng anh ta lại không nói ra thân phận thật sự của ông chủ Khang mà ngược lại còn nói này nói nọ sau lưng chúng ta." "Bố mẹ, bổ me trước giờ vẫn luôn hành sự thận trọng như vậy mà tại sao lần này lại vội vã đầu tư như thế?" "Còn không phải bị cái tên Lâm Mạc Huy này làm cho kích động à!" "Nếu không phải do Lâm Mạc Huy cứ lẩm bẩm ông chủ Khang là một tên lừa đảo thì liệu chúng ta có nhất thời nóng vội mà chuyển luôn một nghìn năm mươi tỷ đồng đi như thế không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt mặt mày cau có, bắt đầu giận Lâm Mạc Huy.
Hoàng Kiến Đinh nghe xong mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: "Đúng, Thanh Tuyết nói không hề sai. Lâm Mạc Huy này lòng dạ độc ác, anh ta cố ý làm vậy mà!" "Còn nữa, nếu anh ta đã biết ông chủ Khang là một tên lừa đảo thì tại sao không lập tức ngăn ông ta lại?" "Anh ta rõ ràng biết chúng ta đang bị lừa mà cuối cùng vẫn giương mắt nhìn ông chủ Khang chạy trốn." "Tên này đúng là mưu mô quá, anh ta chính là muốn để chúng ta đầu tư bị thất bại, muốn để cả nhà chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó mà." "Như này thì chị Thanh Mây cũng khó mà thoát khỏi anh ta rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe đến đây, Hứa Đình Hùng nhịn không nổi nữa mà nổi giận đùng đùng đập tay xuống bàn: “Tên súc vật này quá bỉ ổi rồi."
Phương Như Nguyệt nén nước mắt mà nói: "Con người sao có thể ác độc đến vậy chứ!" "Đúng là lòng người khó đoán mà!" Hoàng Kiến Đình hạ giọng nói: “Bố mẹ, tên Lâm Mạc Huy này nhìn thì có vẻ thật thà và nhân hậu nhưng thực ra thì lại lòng dạ độc ác." "Mọi người xem xem, dạo này anh ta lừa gạt chị Thanh Mây đến mức nào rồi." "Thanh Mây nghe lời của hai con nhất, thế mà gần đây phản đối các con bao nhiêu lần rồi?" "Còn không phải bị tên Lâm Mạc Huy kia dạy hư rồi à!" Vietwriternet website cập nhật truyện nhanh nhất
Hứa Đình Hùng giận run cả người: "Tên chết tiệt này, anh ta muốn bám riết vào Thanh Mây mà, điều này căn bản là không thể nào." "Trừ khi tôi chết rồi, nếu không thì hai đứa nó bắt buộc phải ly hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt cũng hùa theo mà gật đầu: “Đúng, nhất định phải bắt chúng nó ly hôn. Để lát nữa tôi đi tìm luật sư..." "Mẹ!" Hoàng Kiến Đình vội ngăn lại: “Tạm thời đừng vội vàng, thật ra cái tên Lâm Mạc Huy này vẫn có một chút giá tri." "Giá trị?" Phương Như Nguyệt thấy khó hiểu.
Hoàng Kiến Đình cười cười, nói nhỏ: "Nếu như Lâm Mạc Huy đồng ý chịu trách nhiệm về phía công ty nói rằng anh ta đã ăn cắp con dấu rồi lấy đi của công ty một nghìn năm mươi tỷ đồng" "Vậy thì chuyện này không còn liên quan gì đến chúng ta "Không quan tâm là bố mẹ hay chị Thanh Mây đều không nữa" phải gánh vác trách nhiệm về chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt như thấy hy vọng, đây ngược lại cũng là một cách hay. Lâm Mạc Huy rời khỏi tập đoàn Hoàng thị không được bao lâu thì nhận được điện thoại của Phương Như Nguyệt báo anh về nhà có chuyện cần thương lượng. Khi bước vào thì Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết sớm đã ngồi ở phòng khách rồi. "Mạc Huy, về rồi à, con mau ngôi đi!" Khó mà thấy được bộ dạng nhiệt tình như bây giờ của Phương Như Nguyệt. Trong lòng Lâm Mạc Huy bắt đầu cảm thấy nghi ngờ vì trước giờ mấy người trong nhà này chưa hề đối xử tốt với anh, sao tự nhiên hôm nay lại khách sáo như thế? "Mẹ, mọi người tìm con có việc gì à?"
Phương Như Nguyệt nói: "À, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là nói về chuyện của con và Thanh Mây"
Lâm Mạc Huy nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ không ly hôn với Thanh Mây đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt lắc đầu: “Mẹ đầu có bảo con ly hôn với Thanh Mây đầu." "Chỉ là mẹ muốn hỏi còn, con thật lòng thích Thanh Mây đúng không?"
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Con thật lòng yêu Thanh Mây!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt thầm vui mừng: “Vậy...còn đồng ý làm bất kỳ chuyện gì cho Thanh Mây đúng không?" Lâm Mạc Huy lại gật đầu: "Con đồng ý!" "Tốt quá rồi!" Phương Như Nguyệt mừng như nhặt được vàng, gật đầu nói: "Lâm Mạc Huy, quả nhiên mẹ không nhìn nhầm con, con đúng là một người đàn ông có trách nhiệm" "Thanh Mây đúng là có phúc phận mới tìm được con." Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Lâm Mạc Huy khó hiểu, Phương Như Nguyệt lại gây ra rắc rối ở đầu rồi sao? Tại sao tự nhiên lại đối xử với mình tốt như vậy? "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gi?"
Phương Như Nguyệt cười: "Cũng không có gì, chỉ là mẹ muốn nhờ con giúp Thanh Mây một việc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy: "Chuyên gì mẹ?"
Phương Như Nguyệt lại cười: "Con đi đến đồn cảnh sát báo với họ rằng một nghìn năm mươi tỷ đồng lần này là do con trộm con dấu rồi lấy đi của công ty là được rồi." "Cái gì?" Lâm Mạc Huy tròn mắt ngạc nhiên, đây không phải là đang bảo anh đi tự thú nhận tội sao? Chuyện các người gây ra lại đi bảo tôi gánh vác trách nhiệm? Đây là đạo lý ở đầu ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt nhỏ nhẹ: "Lâm Mạc Huy, không phải con bảo là sẽ vì Thanh Mây mà làm bất cứ chuyện gì hay sao?" "Bây giờ còn đến đồn cảnh sát giúp Thanh Mây việc này là coi như giúp nó một việc to lớn rồi." "Nếu làm thế thì việc này không liên quan gì đến Thanh Mây nữa rồi!"
Sắc mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng: "Tại sao lại bảo con đi? Việc này có phải do con làm đầu!"
Hứa Đình Hùng: “Con không đi thì ai đi?" "Chẳng lẽ con muốn cho hai ông bà già này đi sao?" "Lâm Mạc Huy, con nghĩ Thanh Mây sẽ để chúng ta gánh vác chuyện này sao?" "Một khi chúng ta gặp chuyện gì thì nó nhất định sẽ nhận hết tất cả trách nhiệm, cuối cùng đây vẫn là chuyện của nó!" "Lẽ nào con muốn nhìn Thanh Mây ngồi tù sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy nhìn sang Hứa Thanh Tuyết: “Việc này là do Hoàng Kiến Đình mà ra, tại sao không để anh ta đi?" "Dựa vào đâu mà bắt chồng tôi đi?" Hứa Thanh Tuyết ngay lập tức nói: “Anh đi là giúp chị tôi gánh vác vũng bùn này.
Chồng tôi đi thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy: "Việc mà chồng cô gây ra lẽ nào không nên tự đi mà xử lý sao?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận: "Sao đây lại là việc chồng tôi gây ra chứ?" "Nếu như không phải anh liên tục công kích bố mẹ thì chúng tôi sẽ rơi vào thảm hoa này được sao?" "Lâm Mạc Huy, chuyện này con là người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất nên để con đi xử lý. "Tôi nói cho anh biết, chuyện này hoặc là anh chịu hoặc là chị tôi chịu, anh xem mà xử lý thể nào đi!"
Hứa Đình Hùng: "Lâm Mạc Huy, con yên tâm." "Chi cân con gánh vác chuyện này thì chứng tỏ con không có dã tâm với gia đình ta." "Như vậy thì về sau chúng ta hoàn toàn ủng hộ chuyện của con và Thanh Mây." "Không những thế mà chúng ta sẽ mời luật sư giỏi để bào chữa cho con chịu ít trách nhiệm nhất có thể" "Đợi con ngồi mấy năm tù đi ra rồi gia đình chúng ta đoàn tụ hòa thuận, tốt biết mấy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet