Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-59
Chương 59: Thật sự là kẻ lừa đảo
*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy Hứa Thanh Mây không nói lời nào, Hứa Đình Hùng cũng tức giận: “Thanh Mây, con nói gì đi chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bố đã nuôi con khôn lớn như thế, đối xử với con tốt như vậy, con lại đối xử với bố như vậy sao?"
Hứa Thanh Mây nghiến răng, muốn thừa nhận điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, Lâm Mạc Huy Hứa phía sau đi tới.
"Chuyện này không liên quan gì đến Thanh Mây!"
Mọi người đồng thời nhìn đến, vẻ mặt Hứa Khánh Quân cười khẩy: “Ồ, đây không phải là con rể tới nhà họ Hứa chúng ta hay sao. Làm sao cậu có thể tới nhà của Hứa Thanh Mây?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng thẹn quá hóa giận: “Ai để thứ tạp chủng này lên đây! Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Đuổi cậu ta đi ra ngoài cho tôi!"
Phương Như Nguyệt buột miệng chửi rủa, “Lâm Mạc Huy, ý của cậu là gì? Có phải cậu đang muốn hại chết bố của cậu hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thanh Mây chấp nhận rằng bố của cậu không cần phải ngồi tù, rốt cuộc cậu yên tâm cái gì hả?
Lâm Mạc Huy tức giận: “Mẹ chỉ tính đến chuyện ông ta có phải ngồi tù hay không, vậy mẹ có nghĩ xem Thanh Mây sẽ gánh chịu hậu quả gì hay không?"
"Ông chủ Khang là một kẻ lừa đảo, công ty đã bị lừa mất một ngàn năm mươi tỷ đồng. Nếu Thanh Mây chấp nhận, mẹ nghĩ Thanh Mây sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt tức giận: “Tôi nhắc lại, ông chủ Khang không phải là lừa đảo. Trước mắt chỉ cần giải quyết được chuyện này, công ty nhất định sẽ hái ra tiền và làm ăn phát đạt!"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Đến lúc nào rồi mà mẹ còn ở đây mơ mộng viển vông đâu đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ông chủ Khang không phải lừa đảo?" "Mẹ có biết rằng ông chủ Khang đã bỏ chạy rồi hay không!"
“Chạy... chạy?" Phương Như Nguyệt ngây người: “Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Ông chủ Khang chạy cái gì mà chạy?
Lâm Mạc Huy: "Con vừa mới tới chỗ ông chủ Khang ở, bên trong không có ai cả!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Nói bậy! Ông chủ Khang chắn hẳn là đang bận việc khác, làm sao có thể chạy trốn được!"
"Lâm Mạc Huy, nếu cậu còn xúc phạm ông chủ Khang như vậy, tôi sẽ liều mạng với cậu ngay lập tức!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy lập tức im lặng, người này, sao lại có thể bị lừa thành thế này?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào.
Nối theo sau, một nhóm cảnh sát bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi dẫn đội trưởng tìm hiểu tình hình, nét mặt nghiêm túc nhìn Hứa Đình Hùng: “Ông nói xem ông chủ Khang kia bộ dạng trông như thế nào?"
Hứa Đình Hùng vội vàng miêu tả một tràng, đội trưởng nhăn mặt lại, lấy điện thoại ra, lục ra một bức ảnh: “Có phải là người này hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng nhìn một chút, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chính là ông ta, chính là ông ta!"
"Đúng là là ông ta rồi!" Đội trưởng trừng to hai mắt, thở dài: “Ôi trời, chúng ta vẫn chậm một bước."
"Không ngờ, tên lừa đảo này lại có bản lĩnh lớn như vậy, lừa một lúc tận một ngàn năm mươi tỷ đồng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cái... cái gì!?" Hứa Đình Hùng sững sờ: “Ông ta ... ông ta ... ông ta là kẻ lừa đảo?"
“Đúng vậy ạ!" Đội trưởng gật đầu: "Tên lừa đảo lớn bị truy nã ở Giang Tỉnh, lừa hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng ở Giang Tỉnh.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Một thời gian trước, chúng tôi nhận được tin tức rằng ông ta đã lẻn xuống thành phố Hải Dương."
"Chúng tôi vẫn luôn luôn tìm kiếm ông ta, không ngờ ông ta đã gây án thành công!"
"Một nghìn năm mươi tỷ đồng, số lượng lớn như vậy, mọi người nghĩ như thế nào mà lập tức giao cho ông ta?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi ... tôi ..." Hứa Đình Hùng há hốc miệng, từ từ ngã quy xuống đất.
"Chồng! Chồng! Ông đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ!" Phương Như Nguyệt khóc nửa nở: “Chắc hẳn là họ đã nhầm lẫn, làm sao ông chủ Khang có thể là kẻ lừa đảo? Đây... đây nhất định là cảnh sát giả đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Thanh Mây sắc mặt trắng bệch: “Đội trưởng Quốc đã làm công việc này ở đây hơn hai mươi năm, làm sao có thể là giả?"
Phương Như Nguyệt cũng hoảng sợ, giọng nói run run: "Có phải... Có phải là nhầm lẫn gì hay không? Ông ta ở biệt thự cao cấp cơ mà..."
Đội trưởng Quốc: “Biệt thự nào? Chúng tôi kiểm tra một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt nói tên của ngôi biệt thự, không bao lâu, Đội trưởng Quốc đã điều tra ra được.
"Căn biệt thự này là của một người họ Lý, vừa mới được cho thuê nửa tháng trước!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt hoảng sợ: “Thuê . thuê? Không phải của ông ta sao?"
Đội trưởng Quốc: “Loại lừa đảo này, thông thường đều sẽ thuê mấy chỗ nhà ở cao cấp một chút, để cho người ta nghĩ rằng ông thực sự giàu có, đây cũng là một cách lừa đảo mọi người!"
Hoàng Kiến Đình vội nói: “Nhưng mà, chúng tôi ... lúc ấy chính mắt chúng tôi nhìn thấy, ông ta có năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng trong tài khoản!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đội trưởng Quốc: "Lừa đảo công nghệ cao hiện nay đều làm giả tài khoản như vậy, số tiền trên tài khoản là bao nhiêu, đều là số lượng tự điền vào".
Hoàng Kiến Đình cũng ngẩn ra, giọng run run nói: “Vậy thì ... vậy số tiền này, còn có thể lấy lại được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đội trưởng Quốc lắc đầu: “Khả năng rất thấp!"
Hoàng Kiến Đình vội la lên: “Tại sao? Chúng tôi vừa mới chuyển qua vào buổi sáng, còn chưa tới ba tiếng đâu..."
Đội trưởng Quốc: "Bọn chúng thông qua hệ thống rửa tiền trên Internet, một nghìn năm mươi tỷ đồng, trong vòng một tiếng sẽ được chuyển ngay đến tất cả mọi nơi trên thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ba tiếng cũng đủ để tiêu sạch sẽ số tiền kia, vốn không có cách nào truy lùng!"
Phịch một tiếng, hai chân Phương Như Nguyệt mềm nhũn, bà ngồi liệt xuống đất, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy ..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng tức giận đau tim, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh trên mặt đất.
Người trong nhà Hứa Khánh Quân thì mặt mũi lại tỏ rõ vẻ đắc chí, xảy ra một chuyện như vậy, đó là điều họ muốn thấy nhất.
"Thanh Mây, cô có muốn bằng lòng chấp nhận chuyện hay không, hay là muốn nhìn bố mẹ mình ngồi tù?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khuôn mặt của Hứa Thanh Mây tái mét, nhìn bố mẹ của mình thê thảm, cô cảm thấy khó chịu tột cùng.
Cuối cùng, Hứa Thanh Mây nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Chuyện này, là tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không đợi Hứa Thanh Mây nói xong, Lâm Mạc Huy đột nhiên lớn tiếng nói: “Chỉ là một nghìn năm mươi tỷ đồng thôi, có thể lấy lại, có chuyện gì lớn chứ?"
“Lấy lại?” Hứa Khánh Quân cười khinh: “Cậu làm sao mà lấy lại được?
Lâm Mạc Huy nói: “Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ lấy lại toàn bộ tiền!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Khánh Quân cau mày: “Tại sao tôi phải cho cậu thời gian?"
Lâm Mạc Huy không để ý tới ông ta
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy Hứa Thanh Mây không nói lời nào, Hứa Đình Hùng cũng tức giận: “Thanh Mây, con nói gì đi chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bố đã nuôi con khôn lớn như thế, đối xử với con tốt như vậy, con lại đối xử với bố như vậy sao?"
Hứa Thanh Mây nghiến răng, muốn thừa nhận điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lúc này, Lâm Mạc Huy Hứa phía sau đi tới.
"Chuyện này không liên quan gì đến Thanh Mây!"
Mọi người đồng thời nhìn đến, vẻ mặt Hứa Khánh Quân cười khẩy: “Ồ, đây không phải là con rể tới nhà họ Hứa chúng ta hay sao. Làm sao cậu có thể tới nhà của Hứa Thanh Mây?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng thẹn quá hóa giận: “Ai để thứ tạp chủng này lên đây! Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Đuổi cậu ta đi ra ngoài cho tôi!"
Phương Như Nguyệt buột miệng chửi rủa, “Lâm Mạc Huy, ý của cậu là gì? Có phải cậu đang muốn hại chết bố của cậu hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Thanh Mây chấp nhận rằng bố của cậu không cần phải ngồi tù, rốt cuộc cậu yên tâm cái gì hả?
Lâm Mạc Huy tức giận: “Mẹ chỉ tính đến chuyện ông ta có phải ngồi tù hay không, vậy mẹ có nghĩ xem Thanh Mây sẽ gánh chịu hậu quả gì hay không?"
"Ông chủ Khang là một kẻ lừa đảo, công ty đã bị lừa mất một ngàn năm mươi tỷ đồng. Nếu Thanh Mây chấp nhận, mẹ nghĩ Thanh Mây sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt tức giận: “Tôi nhắc lại, ông chủ Khang không phải là lừa đảo. Trước mắt chỉ cần giải quyết được chuyện này, công ty nhất định sẽ hái ra tiền và làm ăn phát đạt!"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Đến lúc nào rồi mà mẹ còn ở đây mơ mộng viển vông đâu đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ông chủ Khang không phải lừa đảo?" "Mẹ có biết rằng ông chủ Khang đã bỏ chạy rồi hay không!"
“Chạy... chạy?" Phương Như Nguyệt ngây người: “Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Ông chủ Khang chạy cái gì mà chạy?
Lâm Mạc Huy: "Con vừa mới tới chỗ ông chủ Khang ở, bên trong không có ai cả!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng tức giận nói: “Nói bậy! Ông chủ Khang chắn hẳn là đang bận việc khác, làm sao có thể chạy trốn được!"
"Lâm Mạc Huy, nếu cậu còn xúc phạm ông chủ Khang như vậy, tôi sẽ liều mạng với cậu ngay lập tức!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Mạc Huy lập tức im lặng, người này, sao lại có thể bị lừa thành thế này?
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào.
Nối theo sau, một nhóm cảnh sát bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau khi dẫn đội trưởng tìm hiểu tình hình, nét mặt nghiêm túc nhìn Hứa Đình Hùng: “Ông nói xem ông chủ Khang kia bộ dạng trông như thế nào?"
Hứa Đình Hùng vội vàng miêu tả một tràng, đội trưởng nhăn mặt lại, lấy điện thoại ra, lục ra một bức ảnh: “Có phải là người này hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng nhìn một chút, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chính là ông ta, chính là ông ta!"
"Đúng là là ông ta rồi!" Đội trưởng trừng to hai mắt, thở dài: “Ôi trời, chúng ta vẫn chậm một bước."
"Không ngờ, tên lừa đảo này lại có bản lĩnh lớn như vậy, lừa một lúc tận một ngàn năm mươi tỷ đồng!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cái... cái gì!?" Hứa Đình Hùng sững sờ: “Ông ta ... ông ta ... ông ta là kẻ lừa đảo?"
“Đúng vậy ạ!" Đội trưởng gật đầu: "Tên lừa đảo lớn bị truy nã ở Giang Tỉnh, lừa hơn ba trăm năm mươi tỷ đồng ở Giang Tỉnh.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Một thời gian trước, chúng tôi nhận được tin tức rằng ông ta đã lẻn xuống thành phố Hải Dương."
"Chúng tôi vẫn luôn luôn tìm kiếm ông ta, không ngờ ông ta đã gây án thành công!"
"Một nghìn năm mươi tỷ đồng, số lượng lớn như vậy, mọi người nghĩ như thế nào mà lập tức giao cho ông ta?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi ... tôi ..." Hứa Đình Hùng há hốc miệng, từ từ ngã quy xuống đất.
"Chồng! Chồng! Ông đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ!" Phương Như Nguyệt khóc nửa nở: “Chắc hẳn là họ đã nhầm lẫn, làm sao ông chủ Khang có thể là kẻ lừa đảo? Đây... đây nhất định là cảnh sát giả đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Thanh Mây sắc mặt trắng bệch: “Đội trưởng Quốc đã làm công việc này ở đây hơn hai mươi năm, làm sao có thể là giả?"
Phương Như Nguyệt cũng hoảng sợ, giọng nói run run: "Có phải... Có phải là nhầm lẫn gì hay không? Ông ta ở biệt thự cao cấp cơ mà..."
Đội trưởng Quốc: “Biệt thự nào? Chúng tôi kiểm tra một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt nói tên của ngôi biệt thự, không bao lâu, Đội trưởng Quốc đã điều tra ra được.
"Căn biệt thự này là của một người họ Lý, vừa mới được cho thuê nửa tháng trước!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Phương Như Nguyệt hoảng sợ: “Thuê . thuê? Không phải của ông ta sao?"
Đội trưởng Quốc: “Loại lừa đảo này, thông thường đều sẽ thuê mấy chỗ nhà ở cao cấp một chút, để cho người ta nghĩ rằng ông thực sự giàu có, đây cũng là một cách lừa đảo mọi người!"
Hoàng Kiến Đình vội nói: “Nhưng mà, chúng tôi ... lúc ấy chính mắt chúng tôi nhìn thấy, ông ta có năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ đồng trong tài khoản!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đội trưởng Quốc: "Lừa đảo công nghệ cao hiện nay đều làm giả tài khoản như vậy, số tiền trên tài khoản là bao nhiêu, đều là số lượng tự điền vào".
Hoàng Kiến Đình cũng ngẩn ra, giọng run run nói: “Vậy thì ... vậy số tiền này, còn có thể lấy lại được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đội trưởng Quốc lắc đầu: “Khả năng rất thấp!"
Hoàng Kiến Đình vội la lên: “Tại sao? Chúng tôi vừa mới chuyển qua vào buổi sáng, còn chưa tới ba tiếng đâu..."
Đội trưởng Quốc: "Bọn chúng thông qua hệ thống rửa tiền trên Internet, một nghìn năm mươi tỷ đồng, trong vòng một tiếng sẽ được chuyển ngay đến tất cả mọi nơi trên thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ba tiếng cũng đủ để tiêu sạch sẽ số tiền kia, vốn không có cách nào truy lùng!"
Phịch một tiếng, hai chân Phương Như Nguyệt mềm nhũn, bà ngồi liệt xuống đất, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy ..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Đình Hùng tức giận đau tim, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh trên mặt đất.
Người trong nhà Hứa Khánh Quân thì mặt mũi lại tỏ rõ vẻ đắc chí, xảy ra một chuyện như vậy, đó là điều họ muốn thấy nhất.
"Thanh Mây, cô có muốn bằng lòng chấp nhận chuyện hay không, hay là muốn nhìn bố mẹ mình ngồi tù?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Khuôn mặt của Hứa Thanh Mây tái mét, nhìn bố mẹ của mình thê thảm, cô cảm thấy khó chịu tột cùng.
Cuối cùng, Hứa Thanh Mây nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói: “Chuyện này, là tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không đợi Hứa Thanh Mây nói xong, Lâm Mạc Huy đột nhiên lớn tiếng nói: “Chỉ là một nghìn năm mươi tỷ đồng thôi, có thể lấy lại, có chuyện gì lớn chứ?"
“Lấy lại?” Hứa Khánh Quân cười khinh: “Cậu làm sao mà lấy lại được?
Lâm Mạc Huy nói: “Cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ lấy lại toàn bộ tiền!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Khánh Quân cau mày: “Tại sao tôi phải cho cậu thời gian?"
Lâm Mạc Huy không để ý tới ông ta
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter