Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-419
Chương 419: Lâm Mạc Huy, chi bằng cậu lại đi tìm luật sư Hầu?
Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên cười phá lên: "Ui trời, di
Hai làm tốt lắm!" "Lúc ấy các người nói như thế nào?" "Ồ, cháu nhớ rồi, nói luật sư Hầu cùng Lâm Mạc Huy bắt tay, muốn lừa gạt tiền?" "Chậc chậc chậc, cái này thật là chó cắn cùn, không biết lòng tốt"
Phương Như Linh sắc mặt đỏ lên, Ngô Phi Điệp cúi đầu một câu cũng không nói được Sắc mặt Ngô Trung Kiên lúng túng, thấp giọng nói: "Luật sư
Vương, vậy. Vậy có thể bớt chút hay không?" "Mười tí rưỡi... Đây cũng quá nhiều."
Luật sư Vương trực tiếp khoát tay: "Đây là giá thấp nhất tôi có thể nói được rồi." "Nếu ông không hài lòng, có thể mời người khác." "Có điều, trước đó hãy thanh toán đầy đủ phí luật sư cho tôi!" Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Ông không làm xong chuyện, có tư cách gì mà đòi phí luật sư?"
Luật sư Vương cười nhạt: "Cô gái trẻ, cô thật không hiểu luật pháp!" "Trước không nói chuyện có làm xong hay không, coi như các người chẳng qua là tới hỏi ý kiến tôi, cũng phải thu lệ phí" "Vả lại, tôi ở chỗ này đi mất một ngày, cái này cũng phải thu tiền dịch vụ." "Hơn nữa, chuyện không phải không làm xong, tôi giúp các người nói xong rồi, là chính các ngươi không muốn, không quan hệ tới tôi." "Nên tiền phí luật sư, tôi hy vọng các người mau chóng chuyển vào thẻ cho tôi." "Nếu không, tôi cũng không dễ nói chuyện giống như luật sư Hầu như vậy đâu." "Tôi còn chưa thấy qua ai dám thiếu tiền phí của một luật sư
Nói xong, luật sư Vương thẳng thừng đứng dậy: "Các vị, không còn chuyện khác, tôi đi trước."
Đưa mắt nhìn luật sư Vương rời đi, Ngô Phi Điệp thấp giọng lầm bầm: "Dọa cái gì mà dọa? "Một tên luật sư quèn mà thôi, tưởng mình hay ho lắm!" "Bố, đừng chuyển tiền phí cho ông ta. Con không tin ông ta còn làm gì được nữa!"
Ngô Trung Kiên lập tức lắc đầu: "Đừng nói ngu" "Thiếu tiền phí luật sư, có phải mày cũng muốn bố mày vào tù ngôi luôn không?"
Ngô Phi Điệp trợn tròn mắt: "Không... Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Hứa Thanh Tuyết cười nhạt: "Cho nên, đây chính là chỗ đáng buồn của người chưa từng đi học đó." "Sao thế, ở nước ngoài không học luật à?" "Một chút kiến thức thông thường cũng không có?"
Ngô Phi Điệp giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không cách nào phản bác.
Phương Như Linh bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Như
Nguyệt: "Chị, như vậy phí luật sư...
Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Không sao, chị nói hết rồi, tiền phí luật sư chi bỏ ra " "Bao nhiêu tiền?"
Ngô Trung Kiên: "Bảy mươi triệu!"
Phương Như Nguyệt trợn to hai mặt: "Cái gì?" "Bảy mươi triệu?" "Ông ta đi một ngày thu bảy mươi triệu?
Ngô Trung Kiên lúng túng nói: "Ở bên đó ông ta cũng là một luật sư nổi tiếng " "Tôi cũng là thông qua quan hệ của ông chủ, khó lắm mới mời được ông ta" "Người bình thường, dù có chi nhiều hơn cũng chưa chắc mời được ông ta l
Phương Như Nguyệt mặt đầy mộng lung, bà ta cho là loại chuyện này, mấy trăm triệu là xong rồi. không nghĩ tới, tùy tiện qua lại một chút, đã mất bảy chục triệu rồi
Nhưng nếu đã đồng ý, bà ta cũng chỉ có thể đưa tiền. "Ôi, làm sao bây giờ?" "Chị, chị phải cứu Tân Bình."
Phương Như Linh nức nở nói.
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ không biết làm sao, bà ta bây giờ cũng rất hối hận mình mạnh miệng.
Sớm biết bản lĩnh luật sư Hầu lớn như vậy, thì nghe luật sư
Hầu từ đầu, chi luôn năm tỉ sáu cho xong Phương Như Nguyệt thử thăm dò nói: "Thanh Mây, hay là con..."
Hứa Thanh Mây trực tiếp khoát tay: "Mẹ không cần nói: "Con chỉ biết con trả năm tỉ sáu!" "Tối hôm qua còn viết giao kèo, nhiều hơn một xu con cũng không trả!"
Phương Như Nguyệt không khỏi giận dữ: "Mẹ. Mẹ không nói chuyện tiền bạc" "Ý mẹ là, hay là Hay là con bảo Lâm Mạc Huy lại đi nói chuyện cùng luật sư Hầu kia một chút xem sao?" "Mẹ thấy, quan hệ của luật sư Hầu kia cùng Lâm Mạc Huy hình như rất tốt."
Phương Như Linh ảnh mặt sáng lên: "Đúng vậy." "Lâm Mạc Huy, cậu đi tìm luật sư Hầu nói một chút đi!" "Có thể tiết kiệm cho nhà được bốn tỉ chín. Đây, đây. Đây cũng không phải số nhỏ!"
Hữa Thanh Mây tức giận cực kỳ "Dựa vào cái gì?" "Tối hôm qua là các người mang đuổi người ta đi, bây giờ lại bảo chúng tôi đi tìm người ta nói chuyện?" “Chính các người tại sao không đi tìm ông ta mà nói chuyện di?"
Phương Như Linh Phương Như Nguyệt trố mắt nhìn nhau, lúng túng không thôi.
Tối hôm qua nói đến thế, hai bà này làm gì còn mặt mũi đi tìm luật sư Hầu. "Thanh Mây, chuyện tối ngày hôm qua, đều là chúng tôi không đúng." "Cháu. Cháu giúp một tay đi...
Phương Như Linh rốt cuộc nhượng bộ, thấp giọng nói. Phương Như Nguyệt cũng gật đầu liên tục: "Thanh Mây, con xem dì Hai cũng nói thế rồi. Con cũng không thể để cho dì Hai thất vọng chứ?" "Thật ra thì, đây chính là chuyện của một câu nói thôi mà." Hứa Thanh Mây trực tiếp khoát tay: "Con không mặt mũi đi tìm người ta nói chuyện
Ngô Phi Điệp vội vàng nói: "Chị họ, không cần chị đi, ý mọi người là để cho Lâm Mạc Huy đi!"
Hứa Thanh Máy giận: "Cô nói cái gì vậy?" "Tôi không mặt mũi đi, Lâm Mạc Huy thì có thể không biết xấu hổ sao?" "Ô, các người không đi tìm người ta nói xin lỗi, lại chẳng lẽ để cho Lâm Mạc Huy đi thay?" "Chính các người gây họa, không tự mình thu dọn, chuyện gì cũng đẩy tới trên người Lâm Mạc Huy?" "Các người còn biết xấu hổ hay không?"
Mấy người Ngô Phi Điệp bị măng cực kỳ lúng túng, một câu nói cũng đều không cách nào phản bác.
Phương Như Nguyệt biết từ nói từ chỗ con gái thì không ăn thua, chỉ có thể chuyển hướng sang Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, coi như mẹ cầu xin cậu." "Cậu giúp dì Hai chút đi, có được hay không?" "Không thì không thì mẹ quỳ xuống cầu xin cậu.
Phương Như Nguyệt vừa nói, lập tức lại bắt đầu quỳ trên đất. Hứa Thanh Mây dường như muốn tức chết, người mẹ này của mình, lại dùng cái chiều khổ nhục kế này để uy hiếp người khác
Mỗi lần có chuyện gì, liền nói gì mà quỳ xuống xin người ta, nói trắng ra là ăn vạ lòng tốt của người ta Hứa Thanh Máy lập tức kéo Phương Như Nguyệt dậy: "Mẹ, đừng có lúc nào cũng thể này được không?"
Phương Như Nguyệt khóc lóc nói: "Vậy mẹ có thể làm sao?" "Mẹ không thể nhìn em họ con ngồi tù!" "Lâm Mạc Huy, coi như tôi cầu xin cậu, dì Hai và tôi cùng nhau cầu xin cậu, được không?"
Lúc này, Phương Như Linh cũng hiểu ra, lập tức quỳ xuống theo: "Lâm Mạc Huy, dì Hai cầu xin cậu." Một mình Hứa Thanh Máy, căn bản không cách nào cùng lúc kéo hai người này lên, giận đến không nói ra lời. Lâm Mạc Huy rất không biết làm sao, anh đã sớm biết, chuyện này cuối cùng vẫn phải rơi vào trên người mình thôi. Anh thở dài, thấp giọng nói: "Được rồi, con đi thử một chút. "Có điều, con không thể bảo đảm, nhất định có thể thành công!"
Phương Như Nguyệt, Phương Như Linh vui mừng quá đối. "Lâm Mạc Huy, chỉ cần cậu ra mặt, khẳng định không thành vấn đề "Luật sư Hầu chắc chắn nghe lời cậu!"
Hứa Thanh Mây đầy áy náy nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Cô biết, Lâm Mạc Huy làm những thứ này, thật ra thì cũng là
VÌ CÔ.
Nói cái gì mà dì Hai, Lâm Mạc Huy trước kia cũng chưa từng thấy bà ta. Nếu như không phải là nể mặt của Hứa Thanh Mây, sao lại giúp bà ta được? "Mẹ, nếu Lâm Mạc Huy đồng ý hỗ trợ, vậy con cũng nói rõ một câu. "Làm Mạc Huy vì chúng ta làm chuyện gì, các người cũng đều thấy ở trong mắt" "Từ nay về sau, nếu là còn có ai lấy chuyện Lâm Mạc Huy ở rể ra mà nói nữa thì đừng trách con trở mặt không nhận người!" Hứa Thanh Mây tức giận nói, lần này, cô phải giúp Lâm Mạc
Huy khẳng định địa vị ở nhà.
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Được, được. Chắc chắn rồi." "Lâm Mạc Huy đứa nhỏ này, là người nhà ta." "Sau này không cho phép ai nói: "
Phương Như Linh liền vội vàng gật đầu: "Dì mới vừa trở lại đã nhìn ra, đứa nhỏ này, thật rất thành thật." "Phi Điệp, sau này phải khách khí với anh rể con" "Trung Kiên, công ty ông ổn định rồi thì nhớ giúp Lâm Mạc Huy tìm một chức vị tốt"
Ngô Trung Kiên gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề "Đều là người nhà, chuyện của Lâm Mạc Huy, chính là chuyện của tôi." "Rể của cháu ngoại mình, tôi nhất định phải hỗ trợ
Ngô Phi Điệp thì bĩu môi, mặc dù không lên tiếng, nhưng nhìn ra được vẫn mặt đầy vẻ khinh thường
Hứa Thanh Tuyết là người đầu tiên cười phá lên: "Ui trời, di
Hai làm tốt lắm!" "Lúc ấy các người nói như thế nào?" "Ồ, cháu nhớ rồi, nói luật sư Hầu cùng Lâm Mạc Huy bắt tay, muốn lừa gạt tiền?" "Chậc chậc chậc, cái này thật là chó cắn cùn, không biết lòng tốt"
Phương Như Linh sắc mặt đỏ lên, Ngô Phi Điệp cúi đầu một câu cũng không nói được Sắc mặt Ngô Trung Kiên lúng túng, thấp giọng nói: "Luật sư
Vương, vậy. Vậy có thể bớt chút hay không?" "Mười tí rưỡi... Đây cũng quá nhiều."
Luật sư Vương trực tiếp khoát tay: "Đây là giá thấp nhất tôi có thể nói được rồi." "Nếu ông không hài lòng, có thể mời người khác." "Có điều, trước đó hãy thanh toán đầy đủ phí luật sư cho tôi!" Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Ông không làm xong chuyện, có tư cách gì mà đòi phí luật sư?"
Luật sư Vương cười nhạt: "Cô gái trẻ, cô thật không hiểu luật pháp!" "Trước không nói chuyện có làm xong hay không, coi như các người chẳng qua là tới hỏi ý kiến tôi, cũng phải thu lệ phí" "Vả lại, tôi ở chỗ này đi mất một ngày, cái này cũng phải thu tiền dịch vụ." "Hơn nữa, chuyện không phải không làm xong, tôi giúp các người nói xong rồi, là chính các ngươi không muốn, không quan hệ tới tôi." "Nên tiền phí luật sư, tôi hy vọng các người mau chóng chuyển vào thẻ cho tôi." "Nếu không, tôi cũng không dễ nói chuyện giống như luật sư Hầu như vậy đâu." "Tôi còn chưa thấy qua ai dám thiếu tiền phí của một luật sư
Nói xong, luật sư Vương thẳng thừng đứng dậy: "Các vị, không còn chuyện khác, tôi đi trước."
Đưa mắt nhìn luật sư Vương rời đi, Ngô Phi Điệp thấp giọng lầm bầm: "Dọa cái gì mà dọa? "Một tên luật sư quèn mà thôi, tưởng mình hay ho lắm!" "Bố, đừng chuyển tiền phí cho ông ta. Con không tin ông ta còn làm gì được nữa!"
Ngô Trung Kiên lập tức lắc đầu: "Đừng nói ngu" "Thiếu tiền phí luật sư, có phải mày cũng muốn bố mày vào tù ngôi luôn không?"
Ngô Phi Điệp trợn tròn mắt: "Không... Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Hứa Thanh Tuyết cười nhạt: "Cho nên, đây chính là chỗ đáng buồn của người chưa từng đi học đó." "Sao thế, ở nước ngoài không học luật à?" "Một chút kiến thức thông thường cũng không có?"
Ngô Phi Điệp giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không cách nào phản bác.
Phương Như Linh bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Như
Nguyệt: "Chị, như vậy phí luật sư...
Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Không sao, chị nói hết rồi, tiền phí luật sư chi bỏ ra " "Bao nhiêu tiền?"
Ngô Trung Kiên: "Bảy mươi triệu!"
Phương Như Nguyệt trợn to hai mặt: "Cái gì?" "Bảy mươi triệu?" "Ông ta đi một ngày thu bảy mươi triệu?
Ngô Trung Kiên lúng túng nói: "Ở bên đó ông ta cũng là một luật sư nổi tiếng " "Tôi cũng là thông qua quan hệ của ông chủ, khó lắm mới mời được ông ta" "Người bình thường, dù có chi nhiều hơn cũng chưa chắc mời được ông ta l
Phương Như Nguyệt mặt đầy mộng lung, bà ta cho là loại chuyện này, mấy trăm triệu là xong rồi. không nghĩ tới, tùy tiện qua lại một chút, đã mất bảy chục triệu rồi
Nhưng nếu đã đồng ý, bà ta cũng chỉ có thể đưa tiền. "Ôi, làm sao bây giờ?" "Chị, chị phải cứu Tân Bình."
Phương Như Linh nức nở nói.
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ không biết làm sao, bà ta bây giờ cũng rất hối hận mình mạnh miệng.
Sớm biết bản lĩnh luật sư Hầu lớn như vậy, thì nghe luật sư
Hầu từ đầu, chi luôn năm tỉ sáu cho xong Phương Như Nguyệt thử thăm dò nói: "Thanh Mây, hay là con..."
Hứa Thanh Mây trực tiếp khoát tay: "Mẹ không cần nói: "Con chỉ biết con trả năm tỉ sáu!" "Tối hôm qua còn viết giao kèo, nhiều hơn một xu con cũng không trả!"
Phương Như Nguyệt không khỏi giận dữ: "Mẹ. Mẹ không nói chuyện tiền bạc" "Ý mẹ là, hay là Hay là con bảo Lâm Mạc Huy lại đi nói chuyện cùng luật sư Hầu kia một chút xem sao?" "Mẹ thấy, quan hệ của luật sư Hầu kia cùng Lâm Mạc Huy hình như rất tốt."
Phương Như Linh ảnh mặt sáng lên: "Đúng vậy." "Lâm Mạc Huy, cậu đi tìm luật sư Hầu nói một chút đi!" "Có thể tiết kiệm cho nhà được bốn tỉ chín. Đây, đây. Đây cũng không phải số nhỏ!"
Hữa Thanh Mây tức giận cực kỳ "Dựa vào cái gì?" "Tối hôm qua là các người mang đuổi người ta đi, bây giờ lại bảo chúng tôi đi tìm người ta nói chuyện?" “Chính các người tại sao không đi tìm ông ta mà nói chuyện di?"
Phương Như Linh Phương Như Nguyệt trố mắt nhìn nhau, lúng túng không thôi.
Tối hôm qua nói đến thế, hai bà này làm gì còn mặt mũi đi tìm luật sư Hầu. "Thanh Mây, chuyện tối ngày hôm qua, đều là chúng tôi không đúng." "Cháu. Cháu giúp một tay đi...
Phương Như Linh rốt cuộc nhượng bộ, thấp giọng nói. Phương Như Nguyệt cũng gật đầu liên tục: "Thanh Mây, con xem dì Hai cũng nói thế rồi. Con cũng không thể để cho dì Hai thất vọng chứ?" "Thật ra thì, đây chính là chuyện của một câu nói thôi mà." Hứa Thanh Mây trực tiếp khoát tay: "Con không mặt mũi đi tìm người ta nói chuyện
Ngô Phi Điệp vội vàng nói: "Chị họ, không cần chị đi, ý mọi người là để cho Lâm Mạc Huy đi!"
Hứa Thanh Máy giận: "Cô nói cái gì vậy?" "Tôi không mặt mũi đi, Lâm Mạc Huy thì có thể không biết xấu hổ sao?" "Ô, các người không đi tìm người ta nói xin lỗi, lại chẳng lẽ để cho Lâm Mạc Huy đi thay?" "Chính các người gây họa, không tự mình thu dọn, chuyện gì cũng đẩy tới trên người Lâm Mạc Huy?" "Các người còn biết xấu hổ hay không?"
Mấy người Ngô Phi Điệp bị măng cực kỳ lúng túng, một câu nói cũng đều không cách nào phản bác.
Phương Như Nguyệt biết từ nói từ chỗ con gái thì không ăn thua, chỉ có thể chuyển hướng sang Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, coi như mẹ cầu xin cậu." "Cậu giúp dì Hai chút đi, có được hay không?" "Không thì không thì mẹ quỳ xuống cầu xin cậu.
Phương Như Nguyệt vừa nói, lập tức lại bắt đầu quỳ trên đất. Hứa Thanh Mây dường như muốn tức chết, người mẹ này của mình, lại dùng cái chiều khổ nhục kế này để uy hiếp người khác
Mỗi lần có chuyện gì, liền nói gì mà quỳ xuống xin người ta, nói trắng ra là ăn vạ lòng tốt của người ta Hứa Thanh Máy lập tức kéo Phương Như Nguyệt dậy: "Mẹ, đừng có lúc nào cũng thể này được không?"
Phương Như Nguyệt khóc lóc nói: "Vậy mẹ có thể làm sao?" "Mẹ không thể nhìn em họ con ngồi tù!" "Lâm Mạc Huy, coi như tôi cầu xin cậu, dì Hai và tôi cùng nhau cầu xin cậu, được không?"
Lúc này, Phương Như Linh cũng hiểu ra, lập tức quỳ xuống theo: "Lâm Mạc Huy, dì Hai cầu xin cậu." Một mình Hứa Thanh Máy, căn bản không cách nào cùng lúc kéo hai người này lên, giận đến không nói ra lời. Lâm Mạc Huy rất không biết làm sao, anh đã sớm biết, chuyện này cuối cùng vẫn phải rơi vào trên người mình thôi. Anh thở dài, thấp giọng nói: "Được rồi, con đi thử một chút. "Có điều, con không thể bảo đảm, nhất định có thể thành công!"
Phương Như Nguyệt, Phương Như Linh vui mừng quá đối. "Lâm Mạc Huy, chỉ cần cậu ra mặt, khẳng định không thành vấn đề "Luật sư Hầu chắc chắn nghe lời cậu!"
Hứa Thanh Mây đầy áy náy nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Cô biết, Lâm Mạc Huy làm những thứ này, thật ra thì cũng là
VÌ CÔ.
Nói cái gì mà dì Hai, Lâm Mạc Huy trước kia cũng chưa từng thấy bà ta. Nếu như không phải là nể mặt của Hứa Thanh Mây, sao lại giúp bà ta được? "Mẹ, nếu Lâm Mạc Huy đồng ý hỗ trợ, vậy con cũng nói rõ một câu. "Làm Mạc Huy vì chúng ta làm chuyện gì, các người cũng đều thấy ở trong mắt" "Từ nay về sau, nếu là còn có ai lấy chuyện Lâm Mạc Huy ở rể ra mà nói nữa thì đừng trách con trở mặt không nhận người!" Hứa Thanh Mây tức giận nói, lần này, cô phải giúp Lâm Mạc
Huy khẳng định địa vị ở nhà.
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Được, được. Chắc chắn rồi." "Lâm Mạc Huy đứa nhỏ này, là người nhà ta." "Sau này không cho phép ai nói: "
Phương Như Linh liền vội vàng gật đầu: "Dì mới vừa trở lại đã nhìn ra, đứa nhỏ này, thật rất thành thật." "Phi Điệp, sau này phải khách khí với anh rể con" "Trung Kiên, công ty ông ổn định rồi thì nhớ giúp Lâm Mạc Huy tìm một chức vị tốt"
Ngô Trung Kiên gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề "Đều là người nhà, chuyện của Lâm Mạc Huy, chính là chuyện của tôi." "Rể của cháu ngoại mình, tôi nhất định phải hỗ trợ
Ngô Phi Điệp thì bĩu môi, mặc dù không lên tiếng, nhưng nhìn ra được vẫn mặt đầy vẻ khinh thường