Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-330
Chương 330: Chúng tôi sẽ không đầu tư
Hứa Đình Hùng vội la lên: "Cô Vũ Tuyết, chúng tôi không có ý đó." "Tôi... Tôi là nói, việc này... việc này cần gì phải làm như thế?" "Tập đoàn Phước Nguyên và Công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng tôi hợp tác rất ăn ý." "Không cần vì chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn mọi việc lên..
Hạ Vũ Tuyết khuôn mặt lạnh như băng: "Tôi bị con gái ông tát một cái, ông bảo đầu là việc nhỏ?"
Hứa Đình Hùng luống cuống, vừa rồi ông cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại bị Hạ Vũ Tuyết bắt được nhược điểm. "Tôi... Tôi không có ý đó. Hứa Đình Hùng vội la lên.
Hạ Vũ Tuyết tức giận nói: "Ông không cần nhiều lời!" "Chuyện này tôi nhất định phải truy cứu đến cùng! "Viện trưởng, báo cảnh sát!"
Viện trưởng không nói hai lời, lập tức báo cảnh sát.
Không lâu sau, Hứa Thanh Tuyết đã bị cảnh sát đưa đi.
Về phần ba người Hứa Đình Hùng, không hề động thủ, cũng xem như may mắn.
Nhưng Hứa Thanh Tuyết làm sao mà ra được thì thật khó nói
Loại chuyện thế này, quan trọng nhất vẫn là các bên có đồng ý hòa giải hay không
Nếu Hạ Vũ Tuyết không tha thứ cho cô ta, cô ta có lẽ sẽ bị nhốt vào ngày.
Ba người Hứa Đình Hùng ủ rũ đi ra khỏi bệnh viện.
Bọn họ vốn đến tìm Lâm Mạc Huy gây phiền toái, không nghĩ tới lại động phải cái sọt lớn như thế. "Phải làm sao bây giờ?" "Thanh Tuyết... Thanh Tuyết sẽ không bị giam lại chứ?" "Đình Hùng, ông nghĩ cách gì cứu Thanh Tuyết với!”
Phương Như Nguyệt khóc nức nở.
Hứa Đình Hùng sắc mặt lạnh như băng, giận dữ nói: "Tôi đã sớm nói với bà rồi, con gái không thể chiều như thế được." "Bà xem nó trở thành thế nào rồi?" "Một lời không hợp là đánh người, còn đánh cả cháu gái của ông cụ Phong, bà bảo tôi làm sau mà cứu nó được?"
Phương Như Nguyệt giận dữ nói: "Là tôi chiều nó sao?" "Chẳng lẽ ông không chiều nó à?" "Còn nữa, bây giờ là lúc nói chuyện này à?" "Người thì đã vào trong đó rồi, bây giờ quan trọng là phải tìm cách đưa con ra ngoài!"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Bà cho rằng tôi không muốn cứu nó sao?" "Nhưng tôi cũng phải có cái khả năng đó mới được!" "Đó là cháu gái của ông cụ Phong, bà bảo tôi cứu nó thế nào được?" Phương Như Nguyệt nhất thời cứng họng, đây cũng là sự thật.
Cháu gái ông cụ Phong muốn truy cứu chuyện này, ai có thể cứu được?
Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói: "Bố, mẹ, hay là chúng ta cứ giải quyết chuyện trước là mắt cái đã?" "Con đã hẹn mấy sếp lớn, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm." "Bây giờ quan trọng nhất là dự án khu biệt thự." "Nếu dự án này thành công, sau này chúng ta không cần phải ngại ông cụ Phong nữa. "Đến lúc đó, người phải xin lỗi nên là bọn họ mới phải!"
Hứa Đình Hùng chầm chậm gật đầu: "Đúng là như vậy!" "Người sống trên đời thực lực mới là quan trọng nhất" "Nếu có thực lực, người khác phải cầu xin sự tha thứ của mình, chứ không phải mình đi cầu xin sự tha thứ của người khác!"
Ba người tạm thời gạt chuyện của Hứa Thanh Tuyết sang một bên, vôi vã tham gia bữa tiệc.
Hoàng Kiến Đình tìm ba sếp lớn, đều là người hoạt động trong lĩnh vực bất động sản.
Tới bữa tiệc, mọi người cùng nhau hàn huyện lúc, Hoàng Kiến Đình liền đi thẳng vào vấn đề nói về mục đích của mình.
Hứa Đình Hùng cũng cầm theo tư liệu về dự án khu biệt thự đến, Hoàng Kiến Đình nói xong, ông ta liền đưa tài liệu sang "Các vị, đây là tài liệu của dự án khu biệt thự, mọi người xem qua một chút." "Dự án này nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn." "Chúng ta cùng hợp tác, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Hứa Đình Hùng cười ha hả nói.
Ba vị sếp lớn nhìn nhau một chút, không ai nhận lấy tài liệu Hứa Đình Hùng ngẩn ra, bọn họ thế này là có ý gì?
Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói: "Các vị không xem qua dự án này một chút sao?" "Dự án này tôi đã tự xem qua rất nhiều lần rồi, chắc chắn giá trị!" "Chỉ cần mọi người đầu tư, tôi đồng ý trích ba phần lợi nhuận cho mọi người xem như tiền hoa hồng. Mọi người, cơ hội này phải tận dụng, không được bỏ qua đâu!"
Một người đàn ông trong số đó nhẹ giọng nói: "Kiến Đình, dự án này chúng tôi đã biết từ trước." "Anh nói đúng, dự án này quả thực rất giá trị, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền." "Nhưng vấn đề là bây giờ chúng tôi không thể đầu tư được!"
Hoàng Kiến Đình ngây ra: "Vì sao chứ?"
Người đàn ông đó liếc nhìn Hứa Đình Hùng một cái, nhẹ giọng nói: "Ông là Hứa
Đình Hùng đúng không?"
Hứa Đình Hùng mờ mịt: "Ông biết tôi?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Vốn là không biết, nhưng trước khi đến đây có nghe qua tên của ônhg." "Nghe nói, hôm nay mấy người đưa nhau đến bệnh viện gây sự, còn đánh cả cháu gái của ông cụ Phong?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng liền thay đổi, việc này đã truyền khắp nơi rồi ư? "Ôi trời, đây chỉ là hiểu lầm, thật ra
Hứa Đình Hùng vội vàng muốn giải thích. Người đàn ông khoát tay chặn lại: "Ông không cần giải thích. "Cho dù là nguyên nhân gì, việc mấy người đánh cháu gái của ông cụ Phong là sự thật." "Ông cụ Phong đã công khai nói rồi, ai cũng không được đầu tư vào dự án của mấy người, thậm chí, phải chấm dứt hoàn toàn quan hệ hợp tác làm ăn với Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh." "Hứa Đình Hùng, tôi khuyên ông một câu, đừng nghĩ đến chuyện làm giàu, trước hết cứ nghĩ sau này làm sao mà sống đi đã." "Với mối quan hệ của ông cụ Phong, lật đổ Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh dễ như trở bàn tay!"
Người đàn ông nói xong, liền đứng dậy: "Ngại quá, tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Hai sếp lớn kia cũng không khách khí nữa, cũng đứng dậy rời đi. Phòng trong chỉ còn lại ba người Hứa Đình Hùng, kinh ngạc ngồi tại chỗ.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, sự việc là xảy ra đến mức như thế này.
Nhìn thấy đầu tư đã sắp đến tay, vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này.
Buổi chiều mới tát Hạ Vũ Tuyết một cái, buổi tối lập tức phải chịu báo ứng? Im lặng một lúc lâu, Phương Như Nguyệt mới vừa khóc vừa nói: "Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" "Nếu những người này không đầu tư, chúng ta...Chúng ta xong đời mất."
Hứa Đình Hùng khuôn mặt đỏ bừng, vốn nghĩ đã nằm chắc thắng lợi, còn nói với Chu Viễn Sơn nhiều lời tàn nhẫn như vậy
Giờ thì hay rồi, sự việc đã đến mức này, ông cũng xem như kết thúc cả rồi "Kiến Đình, con...Con còn quen sếp lớn nào khác không?" "Nói với bọn họ một chút, bảo bọn họ đầu tu." "Chỉ cần bọn họ đầu tư, bố... bố đồng ý chia hoa hồng lên đến bảy phần lợi nhuận!"
Hứa Đình Hùng kích động nói, giờ đây ông cảm giác mình đã rơi vào cảnh đường cùng tuyệt vọng.
Hoàng Kiến Đình cũng lấy điện thoại ra, gọi cho những sếp lớn mà mình biết để hỏi ý kiến của họ.
Nhưng mà kết quả đều giống nhau. Những sếp đó đều không đồng ý đầu tư vào dự án này.
Lục tìm danh bạ điện thoại một lượt, Hoàng Kiến Đình cũng hoàn toàn ngồi sụp xuống ghế. "Bố, con... con thấy, sợ rằng thật sự là chẳng ai sẽ đầu tư cho chúng ta đâu...
Hoàng Kiến Đình giọng run run, đây là việc mà anh ta chẳng thể nghĩ đến được Hứa Đình Hùng trực tiếp tê liệt, môi run run, một lúc lâu cũng chẳng nói được câu nào nguyên vẹn.
Không ai đầu tư, lập tức cần nhiều tiền như vậy, lần này chờ đón bọn giản chỉ là phá sản. không đơn
Đến lúc đó nói không chừng bọn họ phải gánh trên lưng vô số nợ nần, phải bận rộn trả món nợ này suốt quãng đời còn lại. Đừng nói bước vào giới thượng lưu ở thành phố Tân Hải, đến lúc đó bọn họ là người ở tầng đáy xã hội, ai cũng có thể giảm cho một phát.
Phương Như Nguyệt đặt mông ngồi trên ghế, khóc rồng nói: "Chúng ta tạo ra cái nghiệp gì thế này?" "Tôi đã nói rồi, đã bảo mấy người đừng có quá đáng, phải chịu báo ứng đó." "Các ngươi cứ không chịu nghe!" "Giờ thì hay rồi, cả nhà chúng ta đều xong đời." "Hứa Đình Hùng, cái lão già chết tiệt này, già cả rồi, ông còn ép người ta làm cái gì?" "Lúc trước cứ đưa dự án này cho Lâm
Mạc Huy làm thì có gì không được chứ?" "Ông bây giờ có nhà có xe, muốn cái gì có cái đó, còn cố tình ép người khác làm chi?" "Ông ép đi, ép đi, giờ cả nhà đều bị ép chết rồi đó, ông vừa lòng chưa! Hứa Đình Hùng ngơ ngác ngồi ở sô pha, một câu cũng không nói được.
Bình thường Phương Như Nguyệt mà nói như vậy, hai người đã cãi nhau ầm cả lên
Nhưng lúc này đến cả sức lực phản bác lại ông cũng không còn nữa, cũng không có mặt mũi để phản bác.
Hứa Đình Hùng vội la lên: "Cô Vũ Tuyết, chúng tôi không có ý đó." "Tôi... Tôi là nói, việc này... việc này cần gì phải làm như thế?" "Tập đoàn Phước Nguyên và Công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng tôi hợp tác rất ăn ý." "Không cần vì chuyện nhỏ như vậy mà làm lớn mọi việc lên..
Hạ Vũ Tuyết khuôn mặt lạnh như băng: "Tôi bị con gái ông tát một cái, ông bảo đầu là việc nhỏ?"
Hứa Đình Hùng luống cuống, vừa rồi ông cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại bị Hạ Vũ Tuyết bắt được nhược điểm. "Tôi... Tôi không có ý đó. Hứa Đình Hùng vội la lên.
Hạ Vũ Tuyết tức giận nói: "Ông không cần nhiều lời!" "Chuyện này tôi nhất định phải truy cứu đến cùng! "Viện trưởng, báo cảnh sát!"
Viện trưởng không nói hai lời, lập tức báo cảnh sát.
Không lâu sau, Hứa Thanh Tuyết đã bị cảnh sát đưa đi.
Về phần ba người Hứa Đình Hùng, không hề động thủ, cũng xem như may mắn.
Nhưng Hứa Thanh Tuyết làm sao mà ra được thì thật khó nói
Loại chuyện thế này, quan trọng nhất vẫn là các bên có đồng ý hòa giải hay không
Nếu Hạ Vũ Tuyết không tha thứ cho cô ta, cô ta có lẽ sẽ bị nhốt vào ngày.
Ba người Hứa Đình Hùng ủ rũ đi ra khỏi bệnh viện.
Bọn họ vốn đến tìm Lâm Mạc Huy gây phiền toái, không nghĩ tới lại động phải cái sọt lớn như thế. "Phải làm sao bây giờ?" "Thanh Tuyết... Thanh Tuyết sẽ không bị giam lại chứ?" "Đình Hùng, ông nghĩ cách gì cứu Thanh Tuyết với!”
Phương Như Nguyệt khóc nức nở.
Hứa Đình Hùng sắc mặt lạnh như băng, giận dữ nói: "Tôi đã sớm nói với bà rồi, con gái không thể chiều như thế được." "Bà xem nó trở thành thế nào rồi?" "Một lời không hợp là đánh người, còn đánh cả cháu gái của ông cụ Phong, bà bảo tôi làm sau mà cứu nó được?"
Phương Như Nguyệt giận dữ nói: "Là tôi chiều nó sao?" "Chẳng lẽ ông không chiều nó à?" "Còn nữa, bây giờ là lúc nói chuyện này à?" "Người thì đã vào trong đó rồi, bây giờ quan trọng là phải tìm cách đưa con ra ngoài!"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Bà cho rằng tôi không muốn cứu nó sao?" "Nhưng tôi cũng phải có cái khả năng đó mới được!" "Đó là cháu gái của ông cụ Phong, bà bảo tôi cứu nó thế nào được?" Phương Như Nguyệt nhất thời cứng họng, đây cũng là sự thật.
Cháu gái ông cụ Phong muốn truy cứu chuyện này, ai có thể cứu được?
Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói: "Bố, mẹ, hay là chúng ta cứ giải quyết chuyện trước là mắt cái đã?" "Con đã hẹn mấy sếp lớn, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm." "Bây giờ quan trọng nhất là dự án khu biệt thự." "Nếu dự án này thành công, sau này chúng ta không cần phải ngại ông cụ Phong nữa. "Đến lúc đó, người phải xin lỗi nên là bọn họ mới phải!"
Hứa Đình Hùng chầm chậm gật đầu: "Đúng là như vậy!" "Người sống trên đời thực lực mới là quan trọng nhất" "Nếu có thực lực, người khác phải cầu xin sự tha thứ của mình, chứ không phải mình đi cầu xin sự tha thứ của người khác!"
Ba người tạm thời gạt chuyện của Hứa Thanh Tuyết sang một bên, vôi vã tham gia bữa tiệc.
Hoàng Kiến Đình tìm ba sếp lớn, đều là người hoạt động trong lĩnh vực bất động sản.
Tới bữa tiệc, mọi người cùng nhau hàn huyện lúc, Hoàng Kiến Đình liền đi thẳng vào vấn đề nói về mục đích của mình.
Hứa Đình Hùng cũng cầm theo tư liệu về dự án khu biệt thự đến, Hoàng Kiến Đình nói xong, ông ta liền đưa tài liệu sang "Các vị, đây là tài liệu của dự án khu biệt thự, mọi người xem qua một chút." "Dự án này nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn." "Chúng ta cùng hợp tác, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Hứa Đình Hùng cười ha hả nói.
Ba vị sếp lớn nhìn nhau một chút, không ai nhận lấy tài liệu Hứa Đình Hùng ngẩn ra, bọn họ thế này là có ý gì?
Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói: "Các vị không xem qua dự án này một chút sao?" "Dự án này tôi đã tự xem qua rất nhiều lần rồi, chắc chắn giá trị!" "Chỉ cần mọi người đầu tư, tôi đồng ý trích ba phần lợi nhuận cho mọi người xem như tiền hoa hồng. Mọi người, cơ hội này phải tận dụng, không được bỏ qua đâu!"
Một người đàn ông trong số đó nhẹ giọng nói: "Kiến Đình, dự án này chúng tôi đã biết từ trước." "Anh nói đúng, dự án này quả thực rất giá trị, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền." "Nhưng vấn đề là bây giờ chúng tôi không thể đầu tư được!"
Hoàng Kiến Đình ngây ra: "Vì sao chứ?"
Người đàn ông đó liếc nhìn Hứa Đình Hùng một cái, nhẹ giọng nói: "Ông là Hứa
Đình Hùng đúng không?"
Hứa Đình Hùng mờ mịt: "Ông biết tôi?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Vốn là không biết, nhưng trước khi đến đây có nghe qua tên của ônhg." "Nghe nói, hôm nay mấy người đưa nhau đến bệnh viện gây sự, còn đánh cả cháu gái của ông cụ Phong?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng liền thay đổi, việc này đã truyền khắp nơi rồi ư? "Ôi trời, đây chỉ là hiểu lầm, thật ra
Hứa Đình Hùng vội vàng muốn giải thích. Người đàn ông khoát tay chặn lại: "Ông không cần giải thích. "Cho dù là nguyên nhân gì, việc mấy người đánh cháu gái của ông cụ Phong là sự thật." "Ông cụ Phong đã công khai nói rồi, ai cũng không được đầu tư vào dự án của mấy người, thậm chí, phải chấm dứt hoàn toàn quan hệ hợp tác làm ăn với Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh." "Hứa Đình Hùng, tôi khuyên ông một câu, đừng nghĩ đến chuyện làm giàu, trước hết cứ nghĩ sau này làm sao mà sống đi đã." "Với mối quan hệ của ông cụ Phong, lật đổ Công ty dược phẩm Hưng Thịnhnh dễ như trở bàn tay!"
Người đàn ông nói xong, liền đứng dậy: "Ngại quá, tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Hai sếp lớn kia cũng không khách khí nữa, cũng đứng dậy rời đi. Phòng trong chỉ còn lại ba người Hứa Đình Hùng, kinh ngạc ngồi tại chỗ.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới, sự việc là xảy ra đến mức như thế này.
Nhìn thấy đầu tư đã sắp đến tay, vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này.
Buổi chiều mới tát Hạ Vũ Tuyết một cái, buổi tối lập tức phải chịu báo ứng? Im lặng một lúc lâu, Phương Như Nguyệt mới vừa khóc vừa nói: "Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" "Nếu những người này không đầu tư, chúng ta...Chúng ta xong đời mất."
Hứa Đình Hùng khuôn mặt đỏ bừng, vốn nghĩ đã nằm chắc thắng lợi, còn nói với Chu Viễn Sơn nhiều lời tàn nhẫn như vậy
Giờ thì hay rồi, sự việc đã đến mức này, ông cũng xem như kết thúc cả rồi "Kiến Đình, con...Con còn quen sếp lớn nào khác không?" "Nói với bọn họ một chút, bảo bọn họ đầu tu." "Chỉ cần bọn họ đầu tư, bố... bố đồng ý chia hoa hồng lên đến bảy phần lợi nhuận!"
Hứa Đình Hùng kích động nói, giờ đây ông cảm giác mình đã rơi vào cảnh đường cùng tuyệt vọng.
Hoàng Kiến Đình cũng lấy điện thoại ra, gọi cho những sếp lớn mà mình biết để hỏi ý kiến của họ.
Nhưng mà kết quả đều giống nhau. Những sếp đó đều không đồng ý đầu tư vào dự án này.
Lục tìm danh bạ điện thoại một lượt, Hoàng Kiến Đình cũng hoàn toàn ngồi sụp xuống ghế. "Bố, con... con thấy, sợ rằng thật sự là chẳng ai sẽ đầu tư cho chúng ta đâu...
Hoàng Kiến Đình giọng run run, đây là việc mà anh ta chẳng thể nghĩ đến được Hứa Đình Hùng trực tiếp tê liệt, môi run run, một lúc lâu cũng chẳng nói được câu nào nguyên vẹn.
Không ai đầu tư, lập tức cần nhiều tiền như vậy, lần này chờ đón bọn giản chỉ là phá sản. không đơn
Đến lúc đó nói không chừng bọn họ phải gánh trên lưng vô số nợ nần, phải bận rộn trả món nợ này suốt quãng đời còn lại. Đừng nói bước vào giới thượng lưu ở thành phố Tân Hải, đến lúc đó bọn họ là người ở tầng đáy xã hội, ai cũng có thể giảm cho một phát.
Phương Như Nguyệt đặt mông ngồi trên ghế, khóc rồng nói: "Chúng ta tạo ra cái nghiệp gì thế này?" "Tôi đã nói rồi, đã bảo mấy người đừng có quá đáng, phải chịu báo ứng đó." "Các ngươi cứ không chịu nghe!" "Giờ thì hay rồi, cả nhà chúng ta đều xong đời." "Hứa Đình Hùng, cái lão già chết tiệt này, già cả rồi, ông còn ép người ta làm cái gì?" "Lúc trước cứ đưa dự án này cho Lâm
Mạc Huy làm thì có gì không được chứ?" "Ông bây giờ có nhà có xe, muốn cái gì có cái đó, còn cố tình ép người khác làm chi?" "Ông ép đi, ép đi, giờ cả nhà đều bị ép chết rồi đó, ông vừa lòng chưa! Hứa Đình Hùng ngơ ngác ngồi ở sô pha, một câu cũng không nói được.
Bình thường Phương Như Nguyệt mà nói như vậy, hai người đã cãi nhau ầm cả lên
Nhưng lúc này đến cả sức lực phản bác lại ông cũng không còn nữa, cũng không có mặt mũi để phản bác.