Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-269
Chương 269: Nếu xảy ra chuyện thì cứ tính lên đầu tôi
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đang đánh răng rửa mặt thì Hoàng Kiến Đình dẫn theo mấy người phi vào trong phòng. "Qua đây qua đây, chính là cái này." "Các cậu xem xem tháo gỡ như nào rồi chuyển xuống dưới lầu cho tôi.”
Hoàng Kiến Đinh giơ tay sai khiến.
Mấy người đó nhanh chóng đứng vây lại xung quanh, một người trong số đó nói: "Hay là thu dọn những thứ ở trên giường trước đi đã?"
Hứa Thanh Tuyết đứng ở phía sau, thẳng thừng gom gọn lại chăn đệm ở trên giường rồi ném xuống dưới đất. "Được rồi, bắt đầu đi “Sản nhà ngày nào cũng được dọn dẹp nên sạch sẽ lắm Hữa Thanh Tuyết nói.
Hứa Thanh Máy vừa mới từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy cảnh đó thì ngay tức khác phát điện lên: "Hửa Thanh Tuyết, em làm cái gì thế hả?" "Đó là chăn đệm mà anh chị dùng để ngủ nghi, sao em có thể vứt xuống dưới đất như thế được chứ?" Hứa Thanh Tuyết liếc cô một cái: "Lát nữa bố mẹ sẽ ra ngoài, bây giờ phải tranh thủ trước lúc họ rời khỏi đem chiếc giường này đổi đi. “Thời gian cấp bách nên không lo được những thứ khác." "Mấy cái đồ này lát nữa hai người tự dọn dẹp chẳng phải là được rồi sao." “Trước kia anh rể dọn vệ sinh trong bệnh viện, sở trường của anh ấy về mặt vệ sinh sạch sẽ ai so bì được chứ?"
Hứa Thanh Mây tức nổ đom đóm, muốn phản bác nhưng lại bị Lâm Mạc Huy ngăn cản. “Kệ em ấy đi. "Tranh luận với em ấy vào lúc này sẽ chỉ khiến bổ mẹ nghĩ rằng em không muốn họ chuyển chiếc giường này đi đấy". "Dù sao cũng đã quyết định tặng bạn họ rồi, hà tất phải làm ẩm Tiên
Lâm Mạc Huy khể nói
Hứa Thanh Mây vẫn không cam tâm: “Không phải em bực tức chuyện bố mẹ muốn chuyển chiếc giường này đi, mà em bực tức là vì thái độ của nó "Đồ đạc của chúng ta sao có thể tùy tiền vứt xuống dưới đất như thế?" “Nếu đổi lại là em vứt đồ của nó xuống đất, thì có lẽ nó còn làm ẩm ĩ đến mức gà chó không yên ấy chứ."
Càu nhàu mấy câu, Hứa Thanh Tuyết chỉ ở đó cười mỉa mai chứ không hề có ý định giúp mọi người dọn dẹp.
Mấy người kia gỡ chiếc giường xuống, một người trong đó nhìn xung quanh rồi nhíu mày: “Anh Đình, cách thức lắp ráp của chiếc giường này có chút đặc biệt, sợ là không dễ gỡ bỏ đầu."
Hoàng Kiến Đình ngạc nhiên: “Chỉ là một cái giường thôi mà, có gì khó khăn chứ?" “Các cậu chẳng phải thường xuyên tháo gỡ đó đạc trong nhà sao? Cái này đối với mấy cậu mà nói thì có gì phức tạp?”
Người đàn ông đó nói: “Đồ đạc mà chúng tôi thảo gỡ đều là những đồ đạc bình thường" “Còn chiếc giường này vừa nhìn đã biết không hề rẻ chút nào, cách thức lấp ráp cũng cực kỳ đặc biệt. “Nếu không có bản vẽ, không có cách thức tháo gỡ chuẩn xác thì sẽ rất dễ hỏng hóc.
Hoàng Kiến Đình sững người, cậu ta không ngờ rằng dịch chuyển một chiếc giường lại phức tạp đến như vậy.
Lâm Mạc Huy khẽ cười, đây là điều mà anh đã lường trước được.
Chiếc giường gần 7 tỷ này nếu để mấy người dễ dàng tùy tiện tháo gỡ thì còn lược gì đây?
Hoàng Kiến Đình nhìn Hứa Thanh Tuyết: “Bây giờ phải làm sao?"
Hứa Thanh Tuyết cau mày, cắn răng đáp: “Nghĩ nhiều thể để làm gì, cứ gỡ đi!" “Chi là một cái giường thôi mà. Nếu mà gỡ không được thì lắp lại như cũ.
Mấy người đó trơ mắt nhìn nhau, người đàn ông dẫn đầu nói: “Đây là cô nói đấy nhé?" "Tôi phải nói trước, nếu như trong quá trình gỡ bỏ mà xảy ra vấn đề thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy
Hứa Thanh Mây không nhịn được, lên tiếng: "Nếu thật sự không ổn thì tìm người có kinh nghiệm lâu năm làm trong việc này đi." “Tùy tiền gỡ bỏ như này, nếu xảy ra sai sót thì phải làm sao?" Hứa Thanh Tuyết bực tức: "Hứa Thanh Mây, có phải là chỉ muốn kéo dài thời gian không thế?" "Hừ, tôi nói cho chị biết, hôm nay tôi nhất định phải mang được chiếc giường này qua cho bố mẹ!” "Các anh gỡ ra cho tôi, xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Mấy người đó nghe vậy thì cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng cầm công cụ bắt đầu công việc.
Hứa Thanh Mây đứng ở bên cạnh, nhìn chiếc giường bị người ta tháo gỡ từng chút một, không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Hứa Thanh Tuyết thì ngược lại, khắp mặt tràn đầy sự vui sướng, cô ta không muốn Hứa Thanh Mây được nằm ngủ ở trên một chiếc giường tốt như này.
Đang lúc bận rộn thì đột nhiên có một người trong số đó kêu lên: "Không ổn, cái tấm bản này sao lại gãy mất rồi?"
Đám người vội vã chạy lại nhìn, nhìn thấy tầm bàn gỗ ở trên tay người nọ đã gãy thành hai phần, Người đàn ông dẫn đầu nhìn một lúc, khuôn mặt nhăn nhỏ: “Trình tự tháo gỡ của chúng ta không đúng, tấm bản này không chịu được lực nén đầu. "Chúng ta phải gỡ bỏ phần trên trước rồi mới được thảo cái tấm bản này ra "Nếu không lực nén của tấm bản này sẽ không chịu được mà đứt đoạn đấy."
Người đó ù ù cạc cạc: “Vậy bây giờ phải làm sao?"
Người đàn ông không biết phải làm thế nào, quay đầu nhìn Hứa Thanh Tuyết: “Cô Tuyết, lúc nãy cô nói rồi đấy, xảy ra vấn đề gì thì sẽ chịu trách nhiệm het."
Hứa Thanh Tuyết nhíu mày: “Không thành vấn đề, tôi chịu trách nhiệm!” “Tiếp tục gỡ, cũng chỉ là một tấm bản thôi mà, có cái gì nghiêm trọng chứ?" "Cho dù có đứt đoạn hết thì cùng lắm đổi hẳn cái mới “Các anh tiếp tục, không cần quan tâm mấy tiểu tiết này đâu."
Máy người đó nghe vậy thì mới yên tâm, tiếp tục công việc còn dang dở
Chỉ nhưng mà, càng tháo gỡ thì vấn để ngày càng nhiều lên.
Đầu tiên là tấm bản bị đứt gãy, sau đó lại có một số phụ tùng linh kiện xảy ra sự cố.
Đến cuối cùng, bọn họ dứt khoát dừng lại vì không có cách nào tiếp tục được nữa, hiện trường là một mớ hỗn độn
Người đàn ông dẫn đầu nói: “Anh Đình, cô Tuyết, công việc này quả thật chúng tôi không thể tiếp tục được nữa." “Chiếc giường này, thiết kế quả thật là quá tinh vi, cả đời này của tôi chưa hề trông thấy một chiếc giường nào đắt tiền như thế." “Nếu muốn tháo gỡ chiếc giường này thì nhất định phải là người có tay nghề lão luyện mới được, chúng tôi thật sự không làm được."
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đờ người: “Chỉ là một cái giường thôi mà, có cần phải phức tạp đến thể không?"
Người đàn ông dẫn đầu đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm, giá tiền của chiếc giường này chắc chắn phải lớn hơn một tỷ." “Chiếc giường có giá hơn một tỷ thì chính là một loại thiết bị máy móc tỉ mì rồi, chắc chắn không thể dùng mấy cái ốc vít kìm văn là có thể tháo gỡ được “Trừ phi là người có kinh nghiệm lão luyện, bằng hay là sẽ không thể dọn dẹp nổi dấu “Cô Tuyết, cô hãy mới một chuyên gia khác đi, chúng tôi quả thật là không làm được việc này."
Nói xong, người đàn ông dẫn đám người còn lại rồi di.
Hứa Thanh Tuyết không cam tâm, tiếp tục nói Hoàng Kiến Đình gọi điện thoại tìm người khác đến.
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng cũng đồng thời chạy lên trên lầu, nhìn chằm chằm vào cục diện trước mặt.
Giữa chừng có ba người khác tới, sau đó cũng đều lắc đầu rồi rời đi.
Bọn họ đều là người làm trong ngành này, vừa nhìn đã biết ngay chiếc giường này không hề đơn giản. Loại cục diện rối rắm này bọn họ sao thu dọn nồi chứ?
Cuối cùng gọi đến một đoàn người, vừa nhìn tình trạng hiện trường thì đã có giò lên chạy thẳng.
Người dẫn đầu lại còn là bạn của Hoàng Kiển Đình, lúc anh ta chuẩn bị rời khỏi thì còn nói với Hoàng Kiến Đình rằng: “Hoàng Kiến Đình à, cậu đang đào hố chốn tôi đấy à “Cái giường đã thành thế này rồi mà cầu còn muốn tôi tới gỡ bỏ? Có phải cậu muốn hại chết tôi không?"
Hoàng Kiến Đinh mờ mit: “Sao thế "Tôi đang tạo cơ hội làm việc cho cậu mà?"
Người dẫn đầu tức giận: "Vớ vẩn, cái này mà cậu cũng gọi là việc làm à?" “Cái giường này đã bị gỡ ra như thế, coi như đống đổ nát được rồi đấy." “Nếu tôi tiếp tục làm thì tổn thất thiệt hại sau này tỉnh cho ai?" “Công việc này tôi có kiểm được bao nhiêu tiền đầu. Cậu có biết chút thiệt hại ở trước mắt đây phải bồi thường bao nhiêu tiền không?"
Hứa Thanh Tuyết kinh ngạc: “Thiệt hại gì chứ?" “Chỉ là hỏng một tấm bản, hư hại mấy phụ kiện linh tinh thôi mà?" “Mua cái mới chẳng phải là được rồi sao?"
Người dẫn đầu liếc cô ta một cái, cười khổ: "Chuyện này không đơn giản như lời cô nói." “Cô nhìn kỹ mà xem, chất liệu của tấm bản đó, tôi làm nghề này nhiều năm rồi mà còn chưa nhìn thấy lắm nào” "Với còn cả những linh kiện phụ tùng kia nữa, đều được chế tạo đặc biệt, những thứ bình thường không sánh nổi đâu." “Muốn lắp đặt lại chiếc giường này thì phải đặt làm riêng từ xưởng sản xuất những phụ tùng linh kiện riêng biệt đó. “Các người có biết đặt làm riêng những phụ tùng linh kiện này cần bao nhiêu tiền không?" “Tôi khuyên các người một câu, ai tháo gỡ chiếc giường này thì đi tìm người đó, bắt anh ta đến đi. “Những tổn thất thiệt hại này tính toán thì phải lên tới con số thứ mười đấy."
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình ngây ngốc, bọn họ không ngờ rằng tháo gỡ một chiếc giường lại có thể gây ra một tại hoa lớn như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây đang đánh răng rửa mặt thì Hoàng Kiến Đình dẫn theo mấy người phi vào trong phòng. "Qua đây qua đây, chính là cái này." "Các cậu xem xem tháo gỡ như nào rồi chuyển xuống dưới lầu cho tôi.”
Hoàng Kiến Đinh giơ tay sai khiến.
Mấy người đó nhanh chóng đứng vây lại xung quanh, một người trong số đó nói: "Hay là thu dọn những thứ ở trên giường trước đi đã?"
Hứa Thanh Tuyết đứng ở phía sau, thẳng thừng gom gọn lại chăn đệm ở trên giường rồi ném xuống dưới đất. "Được rồi, bắt đầu đi “Sản nhà ngày nào cũng được dọn dẹp nên sạch sẽ lắm Hữa Thanh Tuyết nói.
Hứa Thanh Máy vừa mới từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy cảnh đó thì ngay tức khác phát điện lên: "Hửa Thanh Tuyết, em làm cái gì thế hả?" "Đó là chăn đệm mà anh chị dùng để ngủ nghi, sao em có thể vứt xuống dưới đất như thế được chứ?" Hứa Thanh Tuyết liếc cô một cái: "Lát nữa bố mẹ sẽ ra ngoài, bây giờ phải tranh thủ trước lúc họ rời khỏi đem chiếc giường này đổi đi. “Thời gian cấp bách nên không lo được những thứ khác." "Mấy cái đồ này lát nữa hai người tự dọn dẹp chẳng phải là được rồi sao." “Trước kia anh rể dọn vệ sinh trong bệnh viện, sở trường của anh ấy về mặt vệ sinh sạch sẽ ai so bì được chứ?"
Hứa Thanh Mây tức nổ đom đóm, muốn phản bác nhưng lại bị Lâm Mạc Huy ngăn cản. “Kệ em ấy đi. "Tranh luận với em ấy vào lúc này sẽ chỉ khiến bổ mẹ nghĩ rằng em không muốn họ chuyển chiếc giường này đi đấy". "Dù sao cũng đã quyết định tặng bạn họ rồi, hà tất phải làm ẩm Tiên
Lâm Mạc Huy khể nói
Hứa Thanh Mây vẫn không cam tâm: “Không phải em bực tức chuyện bố mẹ muốn chuyển chiếc giường này đi, mà em bực tức là vì thái độ của nó "Đồ đạc của chúng ta sao có thể tùy tiền vứt xuống dưới đất như thế?" “Nếu đổi lại là em vứt đồ của nó xuống đất, thì có lẽ nó còn làm ẩm ĩ đến mức gà chó không yên ấy chứ."
Càu nhàu mấy câu, Hứa Thanh Tuyết chỉ ở đó cười mỉa mai chứ không hề có ý định giúp mọi người dọn dẹp.
Mấy người kia gỡ chiếc giường xuống, một người trong đó nhìn xung quanh rồi nhíu mày: “Anh Đình, cách thức lắp ráp của chiếc giường này có chút đặc biệt, sợ là không dễ gỡ bỏ đầu."
Hoàng Kiến Đình ngạc nhiên: “Chỉ là một cái giường thôi mà, có gì khó khăn chứ?" “Các cậu chẳng phải thường xuyên tháo gỡ đó đạc trong nhà sao? Cái này đối với mấy cậu mà nói thì có gì phức tạp?”
Người đàn ông đó nói: “Đồ đạc mà chúng tôi thảo gỡ đều là những đồ đạc bình thường" “Còn chiếc giường này vừa nhìn đã biết không hề rẻ chút nào, cách thức lấp ráp cũng cực kỳ đặc biệt. “Nếu không có bản vẽ, không có cách thức tháo gỡ chuẩn xác thì sẽ rất dễ hỏng hóc.
Hoàng Kiến Đình sững người, cậu ta không ngờ rằng dịch chuyển một chiếc giường lại phức tạp đến như vậy.
Lâm Mạc Huy khẽ cười, đây là điều mà anh đã lường trước được.
Chiếc giường gần 7 tỷ này nếu để mấy người dễ dàng tùy tiện tháo gỡ thì còn lược gì đây?
Hoàng Kiến Đình nhìn Hứa Thanh Tuyết: “Bây giờ phải làm sao?"
Hứa Thanh Tuyết cau mày, cắn răng đáp: “Nghĩ nhiều thể để làm gì, cứ gỡ đi!" “Chi là một cái giường thôi mà. Nếu mà gỡ không được thì lắp lại như cũ.
Mấy người đó trơ mắt nhìn nhau, người đàn ông dẫn đầu nói: “Đây là cô nói đấy nhé?" "Tôi phải nói trước, nếu như trong quá trình gỡ bỏ mà xảy ra vấn đề thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy
Hứa Thanh Mây không nhịn được, lên tiếng: "Nếu thật sự không ổn thì tìm người có kinh nghiệm lâu năm làm trong việc này đi." “Tùy tiền gỡ bỏ như này, nếu xảy ra sai sót thì phải làm sao?" Hứa Thanh Tuyết bực tức: "Hứa Thanh Mây, có phải là chỉ muốn kéo dài thời gian không thế?" "Hừ, tôi nói cho chị biết, hôm nay tôi nhất định phải mang được chiếc giường này qua cho bố mẹ!” "Các anh gỡ ra cho tôi, xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Mấy người đó nghe vậy thì cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng cầm công cụ bắt đầu công việc.
Hứa Thanh Mây đứng ở bên cạnh, nhìn chiếc giường bị người ta tháo gỡ từng chút một, không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Hứa Thanh Tuyết thì ngược lại, khắp mặt tràn đầy sự vui sướng, cô ta không muốn Hứa Thanh Mây được nằm ngủ ở trên một chiếc giường tốt như này.
Đang lúc bận rộn thì đột nhiên có một người trong số đó kêu lên: "Không ổn, cái tấm bản này sao lại gãy mất rồi?"
Đám người vội vã chạy lại nhìn, nhìn thấy tầm bàn gỗ ở trên tay người nọ đã gãy thành hai phần, Người đàn ông dẫn đầu nhìn một lúc, khuôn mặt nhăn nhỏ: “Trình tự tháo gỡ của chúng ta không đúng, tấm bản này không chịu được lực nén đầu. "Chúng ta phải gỡ bỏ phần trên trước rồi mới được thảo cái tấm bản này ra "Nếu không lực nén của tấm bản này sẽ không chịu được mà đứt đoạn đấy."
Người đó ù ù cạc cạc: “Vậy bây giờ phải làm sao?"
Người đàn ông không biết phải làm thế nào, quay đầu nhìn Hứa Thanh Tuyết: “Cô Tuyết, lúc nãy cô nói rồi đấy, xảy ra vấn đề gì thì sẽ chịu trách nhiệm het."
Hứa Thanh Tuyết nhíu mày: “Không thành vấn đề, tôi chịu trách nhiệm!” “Tiếp tục gỡ, cũng chỉ là một tấm bản thôi mà, có cái gì nghiêm trọng chứ?" "Cho dù có đứt đoạn hết thì cùng lắm đổi hẳn cái mới “Các anh tiếp tục, không cần quan tâm mấy tiểu tiết này đâu."
Máy người đó nghe vậy thì mới yên tâm, tiếp tục công việc còn dang dở
Chỉ nhưng mà, càng tháo gỡ thì vấn để ngày càng nhiều lên.
Đầu tiên là tấm bản bị đứt gãy, sau đó lại có một số phụ tùng linh kiện xảy ra sự cố.
Đến cuối cùng, bọn họ dứt khoát dừng lại vì không có cách nào tiếp tục được nữa, hiện trường là một mớ hỗn độn
Người đàn ông dẫn đầu nói: “Anh Đình, cô Tuyết, công việc này quả thật chúng tôi không thể tiếp tục được nữa." “Chiếc giường này, thiết kế quả thật là quá tinh vi, cả đời này của tôi chưa hề trông thấy một chiếc giường nào đắt tiền như thế." “Nếu muốn tháo gỡ chiếc giường này thì nhất định phải là người có tay nghề lão luyện mới được, chúng tôi thật sự không làm được."
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đờ người: “Chỉ là một cái giường thôi mà, có cần phải phức tạp đến thể không?"
Người đàn ông dẫn đầu đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm, giá tiền của chiếc giường này chắc chắn phải lớn hơn một tỷ." “Chiếc giường có giá hơn một tỷ thì chính là một loại thiết bị máy móc tỉ mì rồi, chắc chắn không thể dùng mấy cái ốc vít kìm văn là có thể tháo gỡ được “Trừ phi là người có kinh nghiệm lão luyện, bằng hay là sẽ không thể dọn dẹp nổi dấu “Cô Tuyết, cô hãy mới một chuyên gia khác đi, chúng tôi quả thật là không làm được việc này."
Nói xong, người đàn ông dẫn đám người còn lại rồi di.
Hứa Thanh Tuyết không cam tâm, tiếp tục nói Hoàng Kiến Đình gọi điện thoại tìm người khác đến.
Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng cũng đồng thời chạy lên trên lầu, nhìn chằm chằm vào cục diện trước mặt.
Giữa chừng có ba người khác tới, sau đó cũng đều lắc đầu rồi rời đi.
Bọn họ đều là người làm trong ngành này, vừa nhìn đã biết ngay chiếc giường này không hề đơn giản. Loại cục diện rối rắm này bọn họ sao thu dọn nồi chứ?
Cuối cùng gọi đến một đoàn người, vừa nhìn tình trạng hiện trường thì đã có giò lên chạy thẳng.
Người dẫn đầu lại còn là bạn của Hoàng Kiển Đình, lúc anh ta chuẩn bị rời khỏi thì còn nói với Hoàng Kiến Đình rằng: “Hoàng Kiến Đình à, cậu đang đào hố chốn tôi đấy à “Cái giường đã thành thế này rồi mà cầu còn muốn tôi tới gỡ bỏ? Có phải cậu muốn hại chết tôi không?"
Hoàng Kiến Đinh mờ mit: “Sao thế "Tôi đang tạo cơ hội làm việc cho cậu mà?"
Người dẫn đầu tức giận: "Vớ vẩn, cái này mà cậu cũng gọi là việc làm à?" “Cái giường này đã bị gỡ ra như thế, coi như đống đổ nát được rồi đấy." “Nếu tôi tiếp tục làm thì tổn thất thiệt hại sau này tỉnh cho ai?" “Công việc này tôi có kiểm được bao nhiêu tiền đầu. Cậu có biết chút thiệt hại ở trước mắt đây phải bồi thường bao nhiêu tiền không?"
Hứa Thanh Tuyết kinh ngạc: “Thiệt hại gì chứ?" “Chỉ là hỏng một tấm bản, hư hại mấy phụ kiện linh tinh thôi mà?" “Mua cái mới chẳng phải là được rồi sao?"
Người dẫn đầu liếc cô ta một cái, cười khổ: "Chuyện này không đơn giản như lời cô nói." “Cô nhìn kỹ mà xem, chất liệu của tấm bản đó, tôi làm nghề này nhiều năm rồi mà còn chưa nhìn thấy lắm nào” "Với còn cả những linh kiện phụ tùng kia nữa, đều được chế tạo đặc biệt, những thứ bình thường không sánh nổi đâu." “Muốn lắp đặt lại chiếc giường này thì phải đặt làm riêng từ xưởng sản xuất những phụ tùng linh kiện riêng biệt đó. “Các người có biết đặt làm riêng những phụ tùng linh kiện này cần bao nhiêu tiền không?" “Tôi khuyên các người một câu, ai tháo gỡ chiếc giường này thì đi tìm người đó, bắt anh ta đến đi. “Những tổn thất thiệt hại này tính toán thì phải lên tới con số thứ mười đấy."
Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình ngây ngốc, bọn họ không ngờ rằng tháo gỡ một chiếc giường lại có thể gây ra một tại hoa lớn như vậy.