Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 973
Sau khi trở lại khách sạn, chú Lê đột nhiên ướm hỏi thử Chu Nhược Mai, tình cảm của cha mẹ chị ta lúc còn sống thế nào?
Chu Nhược Mai hơi bất đắc dĩ: “Khi tôi còn nhỏ, tình cảm của họ không tốt lắm, thường xuyên cãi nhau. Không phải bởi vì có ai phản bội đối phương mà chỉ2đơn giản là tính cách không hợp. Nhưng tuổi tác ngày càng cao thì lại ở chung ngày càng hòa hợp.”
Chú Lê nghe xong gật đầu nói: “Vậy đúng rồi, cụ nhà là mạng Khôi cương, có tài lãnh đạo, sở trường mưu lược, nhưng hôn nhân không thuận lợi, thường xuyên bất hòa ý kiến giữa vợ chồng, gặp mặt5thường xuyên sẽ cãi nhau, nhưng lại bên nhau đến bạc đầu, đây là cái gọi là không phải oan gia không cùng thuyền.” Chu Nhược Mai khó hiểu nói: “Đại sư, những điều ông nói đều rất chuẩn, chỉ là không biết điều này có liên quan gì đến việc cha tôi mất tích không?” Bởi vì lúc này chú6Lê cũng không chắc chắn về suy đoán của mình nên chú ấy vẫn chưa thể nói thẳng ra với Chu Nhược Mai, vì thế tùy tiện nói qua loa với chị ta, bảo là vì định thử chiêu hồn cho ông cụ nên mới cần phải phân tích bát tự kỹ càng tỉ mỉ.
Tôi không thể không cười thầm, lời5này mà cũng lừa phỉnh được Chu Nhược Mai, người hơi hiểu sơ về ngành này đều sẽ không tin đấu. Qua rồi tôi mới hỏi chú Lê, cái “số mạng Khôi cương” gì gì đó và việc xác của Chu Đại Lâm bị người ta đem đi có liên quan gì không? Chú Lê trả lời tôi, thật ra chú3ấy nghi ngờ có người muốn luyện chế thi thể của Chu Đại Lâm thành “Thi vương”. Theo chú ấy nói, “Thi vương” này là có thể gặp chứ không thể cầu, cần phải tìm được mấy cái thi thể phù hợp nhiều điều kiện ngặt nghèo, mới có cơ hội luyện thành “Thi vương”.
Trong đó cái quan trọng nhất, chính là số mạng kỳ lạ, đặc biệt là mạng Khối cương này, càng hiếm hơn là đối khi dù có biết ai mang số mạng này thì cũng không chắc chắn có thể dựa vào đó mà luyện thành Thi vương.
“Tại sao ạ?” Tôi khó hiểu.
Chú Lê kiên nhẫn giải thích cho tôi: “Bởi vì mạng Khôi cương này nếu không phải quan lớn quyền cao chức trọng, thì cũng là côn đồ liếm máu trên đầu lưỡi dao, hơn nữa họ đều không sợ quỷ thần, bởi vậy người trước và người sau đều không dễ đối phó.”
Tôi gật đầu: “Nếu đúng là vậy, Chu Đại Lâm đã về hưu đúng thật là một lựa chọn rất tốt. Nhưng làm vậy cũng độc ác quá!! Chỉ vì luyện một Thi vương mà khiến nhiều người chôn cùng thế ư?!” Chú Lê lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Kẻ nghiên cứu loại tà thuật này đương nhiên không phải loại trong chính đạo như chú và cháu có thể hiểu được, có điều một khi luyện được thành Thi vương, đó chính là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!”
“Thật sự lợi hại như vậy à?” Tôi giật mình. “Đương nhiên, cháu đừng quên người có mạng Khối cương là sao trời chuyển thế, một khi thành ma thành sát, tất nhiên là mạnh hơn gấp trăm lần ngàn lần người bình thường.” Chú Lê nói.
Tôi không khỏi sợ hãi: “Vậy phải làm sao đây? Chuyện này cũng đã qua non nửa năm, chỉ sợ Thi vương đã luyện thành từ lâu rồi?” Kết quả chú Lê lại lắc đầu nói: “Không dễ vậy đâu, kể cả đạo hạnh của đối phương cao đến đâu, không mất dăm ba năm thì chắc chắn không luyện thành được, cháu có thể yên tâm về điều này. Việc chúng ta có thể làm chính là hy vọng có thể tìm ra hắn trước khi đối phương luyện thành Thi vương!”
Tôi thấy chú Lê nói đơn giản, bèn xoè hai tay ra hỏi: “Tìm? Tìm như thế nào?”
Nào biết chú Lê lại nhìn tôi bằng vẻ mặt không có ý tốt gì: “Cách thì chú có một cách, chỉ không biết cháu có dám làm hay không thôi?!”.
Tôi bị chú ấy nhìn mà dựng cả lông tơ, bụng dạ biết rõ ông già này đang đào hố cho mình đây! Tôi càng không chịu sụp hố, lắc đầu đáp: “Không làm!!”
“Cháu không muốn lấy ba triệu à?” Vẫn là chú Lê hiểu tôi, đã đánh trúng điểm yếu ngay tức khắc.
Tôi ngẫm lại thì thấy cũng đúng, tới cũng lỡ tới rồi, nếu không tìm được Chu Đại Lâm, chẳng phải ba triệu kia cũng hẫng mất hay sao, thế chẳng phải là uổng phí đi chuyến này à?! Vì thế tôi bèn cắn răng nói: “Chú nói thử xem là cách gì?”
“Thực ra cách này rất đơn giản, đó chính là để cháu trở xuống đáy mương lần trước, xem thử còn xuất hiện tình huống như vậy hay không, nếu còn xuất hiện thì nhớ lần này đừng lên xe, cứ chờ ở chỗ xảy ra chuyện, đến lúc đó phải nhìn rõ rốt cuộc là ai mang thi thể của Chu Đại Lâm đi.”
Tôi cảm thấy hơi bấp bênh: “Nói rõ là dễ ăn, lỡ như hồn của cháu cũng bị họ câu đi thì sao?” Kết quả chú Lê lại lắc đầu nói chắc như bắp: “Không đâu, cháu đừng quên trên người cháu có ấn tỏa hồn của Hắc Bạch Vô Thường, trừ khi lão già Diêm Vương tới, nếu không thì chẳng ai cầu nối hồn phách của cháu đi được...” Đúng vậy! Sao tôi lại quên mất cái thứ đồ chơi đó nhỉ? Vậy ít nhiều gì tôi cũng yên tâm hơn chút, khỏi phải nói, cách này của chú Lê đúng là hay thật, suy cho cùng, nếu không biết đối phương là ai, thì chúng tôi tha hương nơi xứ người sẽ phải tìm lung tung khắp nơi như ruồi bọ không đầu, cuối cùng vẫn không tìm được cái gì cả.
Lúc này Đinh Nhất đề nghị muốn đi xuống đáy mương cùng tôi nhưng lại bị chú Lê phản đối, lý do của chú ấy là nếu Đinh Nhất đi theo xuống, chỉ sợ lệ khí của anh ta quá nặng, đến lúc đó có thể những thứ kia sẽ không tìm tới tối.
“Những thứ kia á?” Tôi nghe sao mà khiếp vía thế?
Chú Lệ xoa dịu tôi: “Cháu không cần phải sợ, chú đoán sở dĩ cháu nhìn thấy được những hình ảnh đó, chắc hẳn là do những linh hồn người chết khác trên xe làm, suy cho cùng họ đều chết oan, lại bởi vì thể chất của cháu đặc thù, cho nên họ muốn thông qua cháu để người đời biết được sự thật về tai nạn xe lúc trước, bởi vậy cháu vốn không cần phải sợ, ý muốn ban đầu của họ chắc chắn không phải là làm cháu bị thương...
Tôi nghĩ thầm trong bụng, chỉ mong là vậy! Tuyệt đối đừng là chúng tôi tự mình mơ tưởng đấy nhé!! Có kế hoạch rồi, sáng hôm sau chúng tôi lại đi đến khu vực đã xảy ra chuyện trước đây.
Chú Lễ nắm bắt thời gian rất chuẩn, giờ giấc đến nơi gần như không khác gì lần trước, Triệu Dương vẫn dừng xe ở vị trí lần trước, tiếp theo anh ta lấy sợi dây thừng trên xe cho Đinh Nhất...
Cùng một địa điểm, cùng một số người; cùng một sợi dây thừng, thả tôi xuống cùng vị trí. Không hiểu sao tôi vẫn có hơi hốt hoảng, cứ như có nguy hiểm gì đó rất lớn đang chờ tôi phía trước!
Nhưng bảo tôi phải nói rõ ra rốt cuộc nguy hiểm đó ở đâu thì tôi lại không nói nên lời. Trước khi xuống, chú Lê lại dặn dò tôi: “Nhớ kỹ, lần này đừng lên xe nữa, trốn đi chờ xảy ra tai nạn xe xong rồi nhìn cho rõ rốt cuộc là ai mang Chu Đại Lâm đi!!”
Tôi đáp “Dạ”, sau đó nắm sợi dây thừng leo xuống dưới mương. Bởi vì biết lát nữa sắp xảy ra điều gì, nên tất nhiên tôi không có sự bình tĩnh như lần trước, thấp thỏm đi đi lại lại khắp nơi dưới đáy mương.
Đồng thời, tôi cũng biết sương mù dày đặc là một tín hiệu, chỉ khi nó xuất hiện, tôi mới có thể trèo ra khỏi mương... Chẳng qua đôi khi có vài chuyện, khi anh không muốn nó xuất hiện thì nó lại đột nhiên xuất hiện. Nhưng khi anh thực sự chờ đợi nó xuất hiện, nó lại trở nên chậm rì rì, dây dưa kéo dài...