Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 933
Nhưng dù sao chuyện Ngô Lệ Nhã tự sát và Diệp Phi bị giết chết cũng không liên quan trực tiếp gì đến
nhau, cho nên nhóm Bạch Kiện không thể tới tìm Ngô Lập Phong để điều tra được, nghĩ tới nghĩ lui
còn không bằng đi tìm bạn học chung năm đó của ba người Ngô Lệ Nhã, Diệp Phi, Chân Huy tìm hiểu thử tình huống rồi hẵng nói.
Trải qua nhiều lần tìm kiếm, nhóm Bạch Kiện2nhanh chóng tìm thấy vài người bạn học đại học của Ngô Lệ Nhã năm xưa đang làm việc ở thành phố kế bên. Thật ra không phải ở địa phương không có ai, chẳng qua Bạch Kiện suy xét đến nếu bọn họ đều ở cùng một thành phố, vậy khó tránh khỏi ít nhiều sẽ có quan hệ qua lại, không chừng sẽ bao che lẫn nhau gì đó, cho nên vẫn nên tìm mấy người5bình thường ít quan hệ một chút thì ổn thỏa hơn.
Đầu tiên nhân viên điều tra tìm được một cô gái tên Tôn Mạc, hiện giờ cô ta đang mở chuỗi cửa hàng mỹ phẩm của riêng mình ở thành phố kế bên, cuộc sống cũng coi như khấm khá. Tôn Mạc này và Ngô Lệ Nhã năm xưa năm cùng giường tầng trong ký túc xá, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm. Đối với chuyện6năm đó, Tôn Mạc vẫn có ấn tượng sâu sắc, theo lời của cô ta thì đó là lần đầu tiên cô ta biết cái gì gọi là cái chết. Năm đó quan hệ của cô ta và Ngô Lệ Nhã không tệ lắm, cho nên đến nay cô ta cũng nghĩ không ra tại sao Tiểu Nhã lại muốn tự sát.
Cô ta nhớ hôm xảy ra chuyện là cuối tuần, các cô và mấy chị em tốt5ở cùng ký túc xá đều có hoàn cảnh gia đình rất bình thường, cho nên hầu như đều vừa học vừa làm, mà khi các cô trở về ký túc xá lại thấy một cảnh không tưởng được ... Ngô Lệ Nhã luôn luôn vui tươi lại mang vẻ mặt ủ rũ ngồi một mình trong ký túc xá, mấy người cùng ký túc xá đều hỏi cô ấy bị làm sao vậy? Những Ngô Lệ Nhã3lại giống như một kẻ ngốc không nói một câu nào, miệng còn liên tục thì thầm cái gì đó. Mấy người thấy thế đều hơi sợ hãi, các cô cảm thấy tình trạng của Ngô Lệ Nhã quá khác thường, vì thế lập tức tìm giáo viên hướng dẫn là Lý Mai. Kết quả chờ khi Lý Mai tới, trạng thái của Ngô Lệ Nhã càng xấu hơn, đã xuất hiện tình trạng hôn mê rồi.
Lý Mai thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng tìm người đưa Ngô Lệ Nhã đến bệnh viện, ai ngờ tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ lại nói Ngô Lệ Nhã bị nghi ngờ trúng độc, nhưng mà nhất thời lại không kiểm tra ra được là trúng độc gì. Tiếp tới Tôn Mạc không đi bệnh viện lại phát hiện dưới gối đầu của Ngô Lệ Nhã có một lá thư tuyệt mệnh, sau đó tìm thấy một nửa chai thuốc trừ sâu nhỏ dưới gầm giường.
Phía bệnh viện nhanh chóng thông báo, nói Ngô Lệ Nhã bởi vì cấp cứu không kịp thời nên đã chết lúc 23 giờ 30 phút, cuối cùng lá thư tuyệt mệnh bên dưới gối đầu của Ngô Lệ Nhã đã xác định cái chết của cô ấy là tự sát.
Đương nhiên, ngay lúc đó cảnh sát cũng không phải dựa hoàn toàn vào một lá thư tuyệt mệnh mà xác định vụ án này, sau đó họ còn tìm tới nhân ở trạm nông nghiệp đã bán thuốc trừ sâu cho Ngô Lệ Nhã, chứng thực vào sáng ngày hôm đó, Ngô Lệ Nhã có mua ở chỗ họ một chai thuốc trừ sâu.
Còn lá thư tuyệt mệnh kia cũng không có nói cụ thể là vì chuyện gì mà luẩn quẩn trong lòng, chỉ viết một ít cảm xúc của cô ấy ngay lúc đó, đại khái chính là mấy câu mất đi hy vọng đối với cuộc sống, không ngờ lòng người có thể hiểm ác như thế vân vân...
Tiếp đó nhân viên điều tra lại hỏi Tôn Mạc mấy ngày trước khi xảy ra chuyện đã từng phát hiện Ngô Lệ Nhã có tình huống gì khác thường hay không? Nhưng Tôn Mạc lại lắc đầu nói: “Không có, mọi chuyện đều rất bình thường...”
Nếu nói mấy ngày trước khi tự sát, Ngô Lệ Nhã đều rất bình thường, vậy rõ ràng là sau đó đã đột ngột xảy ra một chuyện khá nghiêm trọng, vậy mới có thể làm cho cô ấy tự sát. Sau đó đồng nghiệp của Bạch Kiện lại tìm những bạn học nữ khác cùng ký túc xá với Ngô Lệ Nhã, đáp án nhận được gần như đều không khác gì Tôn Mạc nói, xem ra chỉ có cách gỡ bỏ sự mơ hồ trong việc Ngô Lệ Nhã tự sát năm đó, mới có thể phán đoán ra Ngô Lập Phong đến cùng có liên quan gì đến cái chết của Diệp Phi hay không. Nhưng dù đây đã là chuyện từ mười mấy năm về trước, những người đã trải qua vụ việc cũng không thể nhớ rõ ràng mọi chuyện, khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ một ít chi tiết quan trọng, là điều chúng ta rất khó phát hiện.
Hiện giờ nhóm Bạch Kiện tìm tới tìm lui cũng chỉ tìm được những sinh viên giống như Ngô Lệ Nhã năm đó, vì thế anh ta quyết định nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, tìm giảng viên hướng dẫn Lý Mai năm đó đã đưa Ngô Lệ Nhã đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình thử, suy cho cùng thân phận và cái nhìn khác nhau, xem xét vấn đề cũng khác, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì quan trọng thì sao.
Tiếp theo nhân viên điều tra bèn đưa tình hình mà cậu ta tìm hiểu được từ chỗ Lý Mai đến cho Bạch Kiện...
Hiện giờ Lý Mai đã là chủ nhiệm phòng giáo vụ của một trường đại học, đối với chuyện năm xưa, ký ức của bà hãy còn mới mẻ, cũng cảm thấy tiếc hận rất sâu sắc cho Ngô Lệ Nhã. Theo lời của bà, Ngô Lệ Nhã là một cô gái xinh đẹp và cởi mở, tuổi còn trẻ mà đã tự sát chết thì thật đáng tiếc.
Lúc sau bà cố nhớ lại kỹ càng tỉ mỉ một chút, chuyện năm xưa mình bị mấy sinh viên Tôn Mạc gọi đến ký túc xá nữ sinh...
“Đó là lúc hơn chín giờ tối, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Mạc gọi tới, nói là Ngô Lệ Nhã trong ký túc xá của các em ấy không khỏe, nhờ tôi qua liền để xem thử... Lúc ấy tôi không ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, còn tưởng rằng chỉ là bệnh nhỏ cảm cúm sốt linh tinh, thế nên mang theo một ít thuốc thường dùng đến ký túc xá.
Kết quả khi tôi chạy tới nơi, nhìn thấy Ngô Lệ Nhã trên giường thì lòng nặng nề, lúc ấy sắc mặt Ngô Lệ Nhã trắng bệch nửa dựa trên đầu giường, mấy người nhóm Tôn Mạc cứ muốn đánh thức em ấy, nhưng mà dường như ý thức của em ấy đã mơ hồ.
Tuy nhiên bề ngoài Ngô Lệ Nhã không hề có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa bình thường cơ thể Ngô Lệ Nhã cũng không có bệnh tật gì nghiêm trọng, cho nên nhất thời tôi cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là em ấy bị làm sao.
Khi ấy tôi đã từng thử ấn huyệt Nhân Trung của em ấy, hy vọng làm em ấy tỉnh lại bằng cách này, nhưng mà tối nhanh chóng phát hiện cách này không những không dùng được, trái lại còn khiến cơ bắp của em ấy có giật. Hồi đó tôi cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, kinh nghiệm cuộc sống cũng không nhiều lắm, cho nên lúc đầu không thể đoán ra được rốt cuộc Ngô Lệ Nhã bị làm sao? Vì thế tôi lập tức gọi điện thoại cho phòng bảo vệ của trường học, bảo họ nhanh chóng tìm một chiếc xe đưa Ngô Lệ Nhã đến bệnh viện.
Sau khi chúng tôi đưa người đến bệnh viện, ngay lúc đó bác sĩ trực ban đã làm kiểm tra cho em ấy, nhưng tiếp theo bác sĩ lại nghiêm mặt nói với tôi: “Trước đó người bệnh đã ăn cái gì? Tình trạng hiện tại của cô ấy bị nghi ngờ là trúng độc.”
Lúc ấy tôi nghe xong thì hơi ngẩn ra, một sinh viên nữ ở ký túc xá có thể trúng độc gì chứ hả! Bác sĩ kia thấy vẻ mặt tôi mịt mờ thì thúc giục: “Cô nhanh trở về tìm xem, rốt cuộc là lúc trước cô ấy đã ăn thứ gì, dưới tình huống không biết cô ấy trúng độc gì, chúng tôi không thể giải độc được! Phải mau lên, nếu không để muộn thêm sẽ không kịp!” Tôi lập tức gọi một cuộc điện thoại cho nhóm Tôn Mạc, bảo các em ấy ở ký túc xá cẩn thận tìm thử, xem xem có thứ thuốc độc linh tinh gì đó hay không. Nếu không tìm được thì đi hỏi thử các bạn học khác, xem có ai biết hôm nay Ngô Lệ Nhã đã đi đến những chỗ nào, đã ăn những gì không!