Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 919
Cảnh tượng năm đó bị đuổi ra ngoài lại hiện ra trong đầu, không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn đi thẳng vào thôn...
Người trong thôn lúc này không ai nhận ra Thẩm Mộng Nam là cậu bé bị họ đuổi đi năm xưa. Năm đó lúc bị đuổi2đi, hắn cũng đã từng nghĩ mình là ngôi sao tai họa, chính hắn đã khắc chết người nhà.
Nhưng từ sau khi học tập phong thủy cùng sư phụ, trải qua nhiều năm khổ tâm nghiên cứu, hắn biết những lời lúc trước bọn họ nói đều là5nói láo, họ nói những lời như thế chẳng qua là vì muốn chiếm tài sản mà cha mẹ hắn để lại mà thôi. Trở lại nhà mình năm đó, Thẩm Mộng Nam cứ mãi bùi ngùi... Mà lúc này tòa nhà đó đã có người khác ở.6Gõ cửa hỏi thăm, lại thấy người mở cửa chính là họ hàng xa năm đó nói mình là ngôi sao tai họa. Người mở cửa thấy đứng ngoài là một người trẻ tuổi, nhất thời không nhận ra hắn là Thẩm Mộng Nam, khó hiểu hỏi: “Cậu5tìm ai?” “Xin hỏi đây là nhà của Thẩm Liên Thành đúng không?” Thẩm Mộng Nam khẽ nói tên cha mình. Đối phương cứng đờ người, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường: “Thẩm Liên Thành đã qua đời từ nhiều năm trước rồi!”
Thẩm Mộng Nam tiếp3tục hỏi: “Vậy ông ấy có còn người thân nào trên đời không?” Người họ hàng xa không kiên nhẫn trả lời: “Không có, cả nhà họ chết hết rồi!” Thẩm Mộng Nam gật đầu, sau đó thắc mắc: “Vậy thì anh... có quan hệ thế nào với họ? Tại sao lại ở đây?”
Người họ hàng xa cố tỏ ra cứng rắn: “Ngôi nhà này là tôi mua! Làm sao?”
Thẩm Mộng Nam nghe vậy bèn rút ra một ít tiền nhét vào tay đối phương rồi nói: “Tôi cũng là được người ta nhờ đến tìm Thẩm Liên Thành, nếu ông ta đã không còn, phiền anh dẫn tôi đến thăm mộ ông ta, lúc về còn dễ ăn dễ nói.”
Đúng là tiền có thể ma xui quỷ khiến, nhìn thấy có thể kiếm tiền, người họ hàng xa ngay lập tức mặt mày hớn hở: “Không có vấn đề, cậu chờ chút, tôi mặc thêm cái áo...” Thẩm Mộng Nam nhớ rất rõ chuyện năm đó, nhưng mộ cha mẹ ở đâu thì hắn lại không nhớ được, cho nên phải để tên này dẫn đường. Mặc dù Thẩm Mộng Nam đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy mộ bia cha mẹ tan hoang, trong lòng vẫn nặng nề, hiển nhiên bao năm qua cũng không có ai tới đây thắp hương tế bái...
Người họ hàng xa chỉ bia mộ trên mặt đất nói: “Nhìn đi, tôi đâu có lừa cậu chứ, đây chính là hai ngôi mộ nhà Thẩm Liên Thành.”
Thẩm Mộng Nam gật đầu, sau đó xoay người đưa cho người đó ít tiền: “Phiền ông mua giúp tôi mấy nén hương, tiền vàng và đồ cúng, số dư ông cầm lấy mà uống trà.” Người họ hàng xa vui sướng cầm tiền, chạy đi mua ngay mấy thứ đó. Thẩm Mộng Nam nhìn ông ta dần dần đi xa, âm trầm nói với mộ bia: “Cha, mẹ, đứa con Mộng Nam bất hiếu đã trở về, những năm qua cha mẹ đã chịu khó, hôm nay con sẽ khiến những người lấy đồ của nhà ta phải trả lại gấp trăm lần...”
Sau hôm đó, trong thôn phát sinh một chuyện nghe rợn cả người, mười bảy hộ họ Thẩm của thôn trong vòng một đêm đều chết tại nhà. Chuyện này được truyền đi rất nhanh, dẫn tới chấn động không nhỏ.
Nhưng khi Cục cảnh sát trên huyện phái người xuống xem, lại phát hiện những người này đều là tự sát mà chết, treo cổ, nhảy giếng, ăn thuốc diệt chuột, tự dùng dao phay cắt cổ... Kiểu chết gì cũng có.
Người ngoài nghề đương nhiên không phát hiện được gì, nhưng người trong nghề có thể nhìn ra những người này là bị người cao tay điều khiển hồn phách tự sát mà chết. Lúc đó biết cách điều khiển hồn chỉ có Mã Bộ Vân và sư huynh của ông ta mà thôi.
Xảy ra chuyện lớn như thế, Thẩm Mộng Nam còn chưa về đến nhà Mã Bộ Vân đã nhận được tin tức. Ông ta cáu kỉnh quát hỏi đồ đệ: “Có phải con làm không?”
Thẩm Mộng Nam không hề phủ nhận, trực tiếp nói với sự phụ: “Những người này đều có thù với con, con rơi vào cảnh ăn xin ngoài đường cũng là do họ, cho nên tất cả đều là chết chưa hết tội...”
Mã Bộ Vẫn thấy Thẩm Mộng Nam nói năng hùng hồn, không hề có ý hối cải! Trong cơn tức giận, ông ta trục xuất hắn ra khỏi sự môn, đồng thời bắt Thẩm Mộng Nam thề không sử dụng thuật điều khiển hồn.
Mã Tiểu Như thấy cha nổi giận thì quỳ xuống cầu xin Mã Bộ Vân, hy vọng cha có thể cho Thẩm Mộng Nam một cơ hội đừng đuổi hắn đi. Thật ra trong lòng Mã Bộ Vân cũng không nỡ, thế nhưng Thẩm Mộng Nam không hề cúi đầu nhận sai, cuối cùng ông ta cũng đành quyết tâm tàn nhẫn đuổi Thẩm Mộng Nam ra khỏi của.
Nhưng lúc đó Mã Tiểu Như và Thẩm Mộng Nam đã nảy sinh tình cảm từ lâu, chỉ là con gái hay thẹn thùng nên họ chưa đến với nhau, nếu bây giờ Thẩm Mộng Nam bị đuổi khỏi sư môn, họ làm sao có thể tiến triển được. Thẩm Mộng Nam có tính cách quật cường, hắn không hiểu mình báo thù cho cha mẹ thì sai chỗ nào? Mà Mã Bộ Vân lại một lòng hướng đạo, hy vọng đồ đệ của mình là một người chính nghĩa, ông ta không bao giờ chấp nhận được việc giết người vô tội.
Từ đó Thẩm Mộng Nam rời khỏi nhà họ Mã, với khả năng của mình, hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân, nhưng hắn luôn lo lắng cho sự phụ và Mã Tiểu Như, vì thế mà hắn không đến nơi khác.
Ai ngờ chưa được hai năm, Mã Bộ Vân vì không muốn giúp một tên quân phiệt gây hại một vùng mà dẫn tới họa sát thân. Khi Thẩm Mộng Nam nhận được tin chạy về nhà họ Mã thì đã quá muộn rồi...
Mã Bộ Vân và bảo vệ con gái nên cho vạn quỷ nhập vào người, cuối cùng rơi vào cảnh hồn phách tan vỡ, Mã Tiểu Như vì không muốn bị quân phiệt làm nhục nên dùng thanh kiếm gỗ đào gãy tự sát.
Thẩm Mộng Nam rất đau lòng, hắn dùng hết khả năng mới gọi được ba hồn bảy vía của Mã Tiểu Như về, quyết định đi ngược ý trời vì người mình yêu, để Mã Tiểu Như sống lại...
Nhưng chuyện để một người đã chết sống lại nói nghe thì dễ, nhưng làm rất khó, huống chi xác của Mã Tiểu Như đã bị hủy từ lâu, nếu muốn cô ấy sống lại thì phải tìm được một cơ thể phù hợp.
Mệnh cách của Mã Tiểu Như lại rất kì lạ, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được người thích hợp. Cuối cùng không còn cách nào khác, Thẩm Mộng Nam đành phải giữ hồn phách của Mã Tiểu Như vào trong miếng ngọc bội đeo trên người, sau đó lại từ từ tìm kiếm thân thể phù hợp. Đương nhiên lúc này Thẩm Mộng Nam cũng không nhàn rỗi, hắn tìm được tên quân phiệt đã hại chết sự phụ, nghĩ cách lấy được sự tin tưởng của hắn, sau đó lừa gạt nói mình đã tìm được một ngôi mộ cổ chứa đầy châu báu, nhưng một mình thì không thể đào được, phải có quân đội giúp sức mới được.