Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 917
Thẩm Mộng Nam trốn đằng sau vại nước nghi ngờ, chẳng lẽ hai cha con này đến bắt ma! Hắn hiếu kì thò đầu ra nhìn, chân vô tình đá phải hai viên gạch vỡ.
“Ai ở đó!” Người đàn ông bực mình quát.
Thẩm Mộng Nam biết mình muốn2tránh cũng không được, đành từ từ đi ra từ đằng sau vài nước. Người đàn ông hơi giật mình khi thấy là Thẩm Mộng Nam, ông ta vội quay ra bảo bé gái: “Tiểu Như, mau đưa cậu ta ra ngoài!”
Nhưng vừa dứt lời, một trận gió5lạnh thổi đến, bé gái biến sắc mặt nói: “Cha! Ma nữ đến rồi! Chỉ sợ không đưa anh ấy ra được...” Người đàn ông thở dài, rồi nói với Thẩm Mộng Nam: “Nhóc, mau tìm một chỗ trốn đi, lát nữa dù nghe được âm thanh gì6cũng không được đi ra đầu đấy! Biết chưa?”
Thẩm Mộng Nam sững sờ gật đầu, tiếp tục trốn vào sau vài nước. Ngay sau đó nhiệt độ không khí xung quanh bỗng nhiên giảm xuống, làm cho Thẩm Mộng Nam mặc mỗi chiếc áo mỏng lạnh đến phát5run.
Nhiệt độ không khí càng lúc càng thấp, miệng Thẩm Mộng Nam đã có thể thở ra khí trắng! Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn không thể nào tin được thời tiết tháng tám đầu mùa hè có thể lạnh đến mức này.
Mặc dù Thẩm Mộng Nam3thấy có chút sợ hãi, thế nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã khiến hắn không nhịn được mà nhìn ra giữa sân nhà... Chỉ thấy trong sân nhà có một trận gió lạnh thổi qua làm những cành liễu bay phấp phới, xung quanh xuất hiện một lớp sương mù mỏng manh. Khi sương mù bị gió thổi tan, xuất hiện một người phụ nữ mặc áo tang màu đỏ từ từ đi đến.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộng Nam gặp ma, mặc dù đã lăn lộn ngoài đường từ bé, tự cho là mình gan lớn, nhưng khi hắn nhìn thấy ma nữ áo đỏ thì bị dọa đến không thể động đậy...
Ma nữ oán độc nhìn hai cha con nói: “Các người cũng không phải là người nhà họ Lưu, tội gì phải lội vào vũng nước đục này chứ?”
Người đàn ông nghiêm mặt nói với ma nữ: “Tôi biết cô bị oan mà chết, người đã chết thì không thể sống lại, những người hại cô tự có Âm Phủ định tội, oan hồn tự báo thù, cô có từng nghĩ tới hậu quả không?”
Ma nữ áo đỏ nghe thế thì hừ lạnh: “Hậu quả? Người cũng đã chết còn cân nhắc hậu quả gì chứ?” Ông ta thở dài trả lời: “Khi còn sống, dù cả đời cô đau khổ, đến cuối đời còn bị kẻ gian làm hại, tuổi còn trẻ mà đã chết oan... Nhưng khi cô còn sống cũng chưa từng làm ác, kiếp sau chuyển thể chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt. Nhưng bây giờ giết bốn người chưa hết tuổi thọ, chỉ sợ muốn đầu thai làm người thì khả năng không lớn!”
Ma nữ cười lạnh nói: “Tôi biết bốn kẻ ác, sao ông trời lại bất công như thế? Kẻ ác giết tôi có thể chết già, tôi giết người thì lại biến thành động vật?”.
“Mỗi người sau khi chết, phán quan Âm Phủ sẽ tính toán tội nghiệt đã trải qua trong cuộc đời, cho dù lúc người đó còn sống chưa bị trừng phạt, nhưng sau khi chết sẽ trả giá đắt cho chuyện ác mà mình làm, cô tội gì mà phải nóng vội như thế?” Người đàn ông nói với vẻ bất đắc dĩ.
Ma nữ áo đỏ cười thê lương: “Xã hội này là người ăn thịt người, ngay từ bé địa vị của tôi đã không bằng anh trai. Nhưng cho dù là thế, khi cha mẹ còn sống tôi cũng không đến mức không có một viên ngói che đầu. Ai ngờ sau khi cha mẹ chết, anh trai nhẫn tâm bán tôi vào kỹ viện! Thật vất vả mới có người chuộc thân ra khỏi hố lửa, cứ nghĩ rằng có thể gả vào nhà đàng hoàng có cuộc sống tốt, vậy mà chồng tôi lại mắc bệnh lao. Nhưng tôi không ngại những thứ này, tôi chỉ muốn chăm sóc tốt cho chồng, sinh cho anh ta một đứa con... Thế nhưng ông trời cũng không cho tôi cơ hội này. Gả chưa đến mười ngày thì chồng chết, sao số mệnh của tôi lại khổ như vậy? Khi còn sống, tôi vẫn luôn tin vào số mệnh và chấp nhận nó, cho dù chồng đã chết, tôi vẫn đồng ý chăm sóc cha mẹ chồng, tận đến khi bọn họ chết già. Nhưng vì sao họ không thể chấp nhận tôi, cứ phải đẩy tôi vào chỗ chết?
Người đàn ông bèn khuyên bảo: “Số mệnh con người là trời định, trước khi cô sinh ra đã định sẵn rồi, cô việc gì phải chấp nhất chứ? Không bằng buông bỏ gánh nặng trong lòng để xuống Âm Phủ nghe định tội, cố gắng có khi lại được đầu thai làm người cũng chưa biết chừng.”
Bất kể người đàn ông khuyên bảo thể nào, ma nữ áo đỏ đều không nghe, muốn cô ta rời đi nơi đây là không thể! Cuối cùng ông ta đành móc ra một chiếc gương Bát Quái, bực mình quát ma nữ: “Uổng công tôi khuyên bảo nãy giờ nhưng cô lại không nghe, vậy đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Người đàn ông chiếu gương Bát Quái về phía ma nữ, một luồng ánh sáng bắn ra từ trong gương, chiếu vào trên người ma nữ.
Ma nữ hét lên thảm thiết, trong nháy mắt cô ta hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất... Nhưng sương mù xung quanh vẫn chưa tan, chứng tỏ ma nữ áo đỏ vẫn chưa đi xa! Không ngờ khi người đàn ông nhìn xung quanh, một cơn gió nhẹ lại lặng lẽ thổi về phía bé gái... Sau đó một bóng dáng màu đỏ xuất hiện bên cạnh cô bé.
Nhưng lúc này người đàn ông đang quay lưng về phía đó, không thể phát hiện chuyện xảy ra, một đôi móng vuốt sắp chạm vào bả vai cô bé...
Đúng lúc này, Thẩm Mộng Nam vẫn trốn đằng sau vài nước đột nhiên quát to: “Cẩn thận phía sau!” Người đàn ông nghe thấy tiếng kêu thì vội quay đầu lại, thấy ma nữ vừa rồi biến mất bất ngờ đứng đằng sau con gái mình, nhưng ông ta không hề hoảng hốt, mà còn nháy mắt với cô bé.
Cô bé hiểu ý, nhẹ nhàng tháo một chuỗi vòng hạt ở trên tay ra kéo đứt nó, rồi cầm hạt châu ném ra đằng sau. Ma nữ kêu thảm muốn né tránh những hạt châu này, nhưng hạt châu mà cô bé ném bị phân tán, cho nên mặc kệ ma nữ chôn hướng nào cũng sẽ bị hạt châu đánh trúng.
Bởi vì Thầm Mộng Nam kêu lên làm ma nữ phát hiện ở đây vẫn còn có một đứa bé trai nữa, thế là sau khi đánh một đòn không trúng cô bé, ma nữ quay người lao thẳng về phía Thấm Mộng Nam!
Lúc này Thẩm Mộng Nam bị dọa sợ, hắn muốn đứng dậy chạy về phía sau, nhưng tốc độ ma nữ nhanh kinh người, trong nháy mắt đã đến trước mặt...
Ma nữ thò ra năm móng tay sắc nhọn, tóm lấy cổ Thẩm Mộng Nam rồi từ từ nâng hắn lên, hắn bị bóp cổ đến không nói ra lời.
Trong lúc nguy cấp này, Thẩm Mộng Nam không thể phản kháng, hắn sắp bị ma nữ bóp chết, cô bé cách bọn họ gần nhất đột nhiên lấy ra một lá bùa màu vàng chạy tới dán vào sau đầu ma nữ.