Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 906
Lúc chúng tôi chạy sang nhà vệ sinh nữ, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc phát ra từ buồng vệ sinh thứ hai! Tôi lập tức thấy buồn nôn, không biết kẻ đáng bị chém ngàn đạo nào lại đem vứt một đứa bé trong nhà vệ sinh chứ!”
Đinh Nhất đoán vị trí của đứa bé kia, ngẩng đầu nói với tôi: “Báo cảnh sát đi! Vị trí2này chúng ta không cứu được!”
“Vì sao?” Tôi hỏi một câu không đầu không cuối. Đinh Nhất nhìn tôi như nhìn thằng ngốc: “Nếu cậu định chui xuống dưới thì tôi cũng không có ý kiến, có điều bồn cầu này quá nhỏ, cho dù cậu muốn cũng không chui xuống được.”
Tôi nghe xong vội bấm gọi 110, nhân viên trực vừa nghe báo có đứa bé bị5vứt trong nhà vệ sinh cũng kinh hãi, anh ta bảo chúng tôi đừng vội, sẽ lập tức gọi đội phòng cháy và cứu hộ đến.
Thế trận hôm đó cũng tương đối lớn, chú Lê vẫn ngồi trong xe chờ chúng tôi cũng bị dọa một trận, chú ấy không hiểu hai chúng tôi chỉ đi vệ sinh thôi sao lại gọi tới cả 110, còn cả phòng6cháy rồi xe cứu thương nữa?
Nói thật, tôi không ngờ đứa bé kia lại rơi xuống dưới, ngay cả Đinh Nhất cũng chỉ có thể dùng thính lực để đoán đại khái vị trí của nó. Không biết có phải do có quá nhiều người đến dọa nó sợ hay không, nó khóc ngày càng nhỏ, tiếng khóc yếu ớt dần biến mất...
Nhân viên cấp cứu dựa vào5tiếng khóc để phán đoán, có lẽ đây là một đứa trẻ mới sinh, nếu không nhanh chóng cứu nó ra khỏi cống ngầm, có thể nó sẽ bị nhiễm trùng dẫn đến ung thư máu, bệnh này có khả năng tử vong rất cao. Nhưng bây giờ không còn tiếng khóc, kết cấu bên dưới nhà vệ sinh lại không rõ, cũng không thể đào hết cả3chỗ này lên được? Như thể quá lãng phí thời gian, có thể bỏ qua thời gian cấp cứu tốt nhất.
Tôi và Đinh Nhất đứng cạnh lo lắng cũng không biết làm sao, mắt nhìn thời gian trôi qua, nếu không cứu được đứa bé ra, chỉ sợ nó sẽ bị sặc trong đống chất thải đó!
Đúng lúc này, Đinh Nhất nói thầm với tôi: “Nếu nơi này yên tĩnh lại, tôi có thể đoán được vị trí của đứa bé”
Tôi vội chạy ra chỗ nhân viên cứu hộ, bàn bạc với họ: “Bạn của tôi lúc đầu đã nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, có thể đại khái đoán được vị trí của nó, nếu có thể, mọi người cố gắng im lặng một phút, để anh ấy nghe lại...”
Nhân viên cứu hộ bán tín bán nghi hỏi lại: “Các anh có chắc không?”
Tôi chắc chắn nói: “Có!”
Cuối cùng họ cũng đồng ý để chúng tôi thử, nếu không cứ mù quáng tìm lung tung cũng rất tốn thời gian. Nhân viên hiện trường rút đi một phần, chỉ để lại mấy nhân viên phá dỡ ở lại với chúng tôi.
Mấy đội viên phòng cháy này cũng nói mình có thể nín thở ba phút trở lên, để Đinh Nhất lắng nghe thật kỹ. Đinh Nhất nghe xong liền gật đầu, sau đó bắt đầu chuẩn bị... Nháy mắt tất cả mọi người đều nín thở. Mặc dù tôi không có khả năng nín thở lâu như thế, nhưng một phút thì không có vấn đề gì. Tôi cũng nín thở, cẩn thận cảm nhận âm thanh dưới mặt đất. So với tôi, Đinh Nhất chuyên nghiệp hơn, anh ta cúi người xuống, áp tại lên đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một phút qua đi rất nhanh, tôi sắp không chịu được nữa. Lúc này tôi phát hiện một vấn đề nữa, đó là người càng nhịn thở, nhịp tim càng tăng nhanh, tôi cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến Đinh Nhất. Đúng lúc tôi không nhịn được nữa, thì thấy Đinh Nhất thì thầm hưng phấn nói: “Tìm được rồi!” Hóa ra đứa bé kia bị mắc lại ở khúc ngoặt dưới bồn cầu thứ hai, nhưng vì khoảng cách quá dài, ống lại quá hẹp, nên thành viên đội chữa cháy phải dùng dụng cụ phá bồn cầu thứ hai và đường cống mới đưa được đưa bé đã tím xanh ra ngoài.
Đó là một bé gái mới sinh, trên bụng vẫn còn cuống rốn. Có điều lúc cô bé được cứu lên đã không còn phản ứng nào nữa, tim mọi người đều chậm lại.
Thiết bị trên xe cứu thương chỉ là thiết bị cấp cứu đơn giản, muốn cứu sống được đứa bé này phải đưa nó đến bệnh viện. May mà giờ này không có tắc đường, nên sẽ nhanh chóng đến được bệnh viện, có điều không biết đứa bé có chờ được đến lúc đó hay không?
Ra khỏi nhà vệ sinh, chú Lê đang cùng một đám người đứng xem náo nhiệt, thấy chúng tôi di ra, hiếu kỳ hỏi: “Có người sinh con trong đó à?”
Tôi lắc đầu: “Cái gì chứ? Là một bà mẹ vô tâm vứt con mình trong bồn cầu.”
Đinh Nhất nói thêm: “Có lẽ là sinh ở nhà vệ sinh rồi bỏ lại luôn.” Lòng tôi lạnh lẽo, đến cùng là dạng phụ nữ thế nào mới có thể sinh cốt nhục của mình trong nhà vệ sinh, rồi bỏ mặc không quan tâm đến? Theo như chú Lê phân tích, người mẹ này có thể là tâm trí không tỉnh táo hoặc là một cô gái còn trẻ.
Đêm đó tôi và Đinh Nhất đầy mùi xú uế, nhưng nếu so với những thành viên đội cấp cứu kia thì vẫn sạch sẽ hơn nhiều! Đôi khi tôi rất khâm phục những thành viên đội cứu hỏa kia, vì cứu người... công việc cực khổ, bẩn thỉu thế nào cũng làm được. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không ngon, hết suy nghĩ về Lý Y Đồng lại đến bé gái trong nhà vệ sinh. Đến khi trời gần sáng, tôi mới chìm vào giấc mộng nửa mê nửa tỉnh.
Đầu tiên là Lý Y Đồng lạnh mặt nói với tôi đừng tìm cô ta, tiếp đó có y tá chạy đến nói với tôi: “Vợ anh sinh rồi! Con gái 3 ký 3!” Tôi vội vàng chạy đến xem đứa bé, lại thấy đó chính là đứa bé xanh tím được đội cứu hỏa đưa lên trong nhà vệ sinh!
Tôi bị giấc mơ đáng sợ đó đánh thức, sau khi vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thầm cảm thấy may mắn vì đây chỉ là giấc mơ, tôi đến bạn gái còn không có? Ở đâu ra vợ với con chứ! Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của chú Lê, chú ấy nói hôm nay muốn làm một chuyện khác, dù sao vụ án của Lý Y Đồng cũng không có manh mối, nên tạm thời không để ý đến nó nữa, chú ấy bảo chúng tôi nghỉ một ngày. Thật tuyệt, tôi có thể quay về giường ngủ bù.
Đúng lúc đó Đinh Nhất dắt Kim Bảo về, vừa vào của anh ta đã nói, chuyện đứa bé bị bỏ ở nhà vệ sinh công cộng đã truyền đi trong khu chung cư, nghe nói đã cứu sống được đứa bé kia, chỉ là bây giờ vẫn chưa tìm được cha mẹ của nó.