Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 888
“Trong này có mùi gì vậy?” Tôi nhăn mũi hỏi.
Chú Lê cẩn thận ngửi thử: “Đây là mùi da thuộc, không ngờ qua nhiều năm vậy rồi mà vẫn còn mùi hôi của da này.”
Tôi vội xem xét khắp nơi một vòng, phát hiện trong một góc ở phía Tây còn chất đống một ít da thuộc đã mục nát, thảo nào mùi nồng như vậy. Có lẽ là do bụi ở đây thật sự quá dày nên khiến Đinh Nhất vẫn luôn thờ ơ bình tĩnh2lại hắt xì liên tiếp, vì thế tôi bèn lấy khăn giấy ướt bình thường hay dùng để lau giày da ra, “tốt bụng” đưa cho anh ta: “Nè, dùng cái này che miệng và mũi lại sẽ khá hơn...” Tôi nhìn kết cấu của phòng ốc ở đây, cảm khái: “Căn nhà này cũng chắc chắn quá chứ, đã mấy chục năm mà vẫn còn tốt như vậy...” Chú Lê nghe thể thì nói với tôi: “Mấy chục năm tính là cái gì? Cố Cung còn5vài trăm năm kìa!”
Tôi phản bác ngay: “Đâu có giống nhau, viện bảo tàng Cổ Cung có nhân viên chuyên nghiệp tu sửa, chỗ này chắc chắn không có đãi ngộ đó.”
“Vậy cũng không đúng...” Chú Lê nói: “Cháu quên lúc thành lập nhà máy sản xuất giày đã từng tu sửa rồi à, chẳng qua bây giờ nhìn lại, chắc chỉ là quét vôi lên tường linh tinh thôi, phần cốt lõi của công trình chắc chắn chưa động vào...”
“Trâu bò vậy! Những kiến trúc sư6bây giờ đúng là nên học tập thợ thủ công ngày xưa một chút.” Tôi nói với cảm xúc vô hạn.
Sau đó chúng tôi đi hết một lượt trong phân xưởng này, nhưng trừ từng đống từng đống phế liệu để lại của nhà máy giày năm xưa ra, tạm thời cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt. Giữa chừng chú Lê lấy la bàn ra xem một lần, kim la bàn vẫn quay rất nhanh.
“Không phải ở đây có từ trường gì đó chứ?”5Tổi nghi ngờ. Chú Lê lắc đầu đáp: “Cháu xem nhiều tiểu thuyết thám hiểm rồi đó, chỗ chúng ta đây là khu vực đồng bằng, đầu ra nhiều từ trường thế hả!”.
Tôi ngẫm lại cũng đúng, vì thế định tiếp tục đi vào hai dãy nhà trệt phía sau xem tình hình, nhưng ngay lúc này, tôi lại nhìn thấy trên mặt đất đầy bụi bặm phía trước, một cái kẹp tóc của bé gái mang đang lắng lặng năm đó...
Đó là một cái kẹp tóc3hình nơ bướm màu hồng nhạt, tuy kiểu dáng hơi cũ, nhưng trong không gian đầy tro đen trước mắt, nó lại lộ rõ màu sắc nổi bật. Tôi bước lên mấy bước nhặt cái kẹp tóc này lên, sau đó quay đầu lại nói với họ: “Sao ở đây lại có một cái kẹp tóc hồng nhạt thế này? Đây không phải là...” Tôi nói được một nửa thì ngẩn người ra, sau lưng tôi nào còn có bóng dáng của chú Lê và Đinh Nhất nữa! “Đinh Nhất? Chú Lê! Hai người đi ra ngoài rồi à?” Tôi hơi mờ mịt hét to lên với con đường đã đi qua, nhưng lại phát hiện trên con đường chúng tôi đi vào lại không có nửa dấu chân nào!! Sao có thể? Chẳng lẽ vừa rồi ba chúng tôi đều bay vào sao?
Lý trí nói cho tôi biết, những thứ tôi nhìn thấy bây giờ đều không phải là thật, có lẽ Đinh Nhất và chú Lê ở ngay gần tôi, chỉ là trong lúc nhất thời tôi không giải được câu đố trước mắt thôi...
Lúc này tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc kẹp tóc hồng nhạt trong tay mình, vấn đề chắc hẳn là nằm trong này, tuy tôi có thể mơ hồ cảm thấy bên trên có âm khí lưu chuyển, nhưng lại không tồn tại bất kỳ ký ức nào của tàn hồn
Khi tôi đang do dự có nên ném cái kẹp tóc trong tay xuống, xem thử hai người chú Lê có thể xuất hiện hay không, đột nhiên lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng một đám trẻ con. Tôi quay đầu lại nhìn, lập tức thầm cả kinh...
Không gian phía sau đã thay đổi trong lúc tôi xoay người, phân xưởng trước đó rách nát đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó lại là trại trẻ mồ côi có màu sắc ấm áp. Một đám trẻ con tầm khoảng hơn mười tuổi đang xếp hàng ngồi sẵn, chờ dì xới cơm cho chúng ăn. Hình ảnh này thoạt nhìn rất ấm áp, trên mặt bọn trẻ cũng treo nụ cười mỉm hạnh phúc. Cũng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó, dường như tất cả mọi thứ đều tốt đẹp đến mức hơi giả tạo... Đặc biệt là những người dì xới cơm cho bọn trẻ kia.
Lúc này đột nhiên một bé gái xinh đẹp chạy ra từ một căn phòng khác tới, cạnh cô bé có một người đàn ông trung niên đi theo. Ai ngờ bọn trẻ mới nãy còn vừa nói vừa cười, sau khi thấy bé gái và người đàn ông đi đến, sắc mặt lập tức trở nên hơi sợ hãi.
Trẻ con không biết nguy trang, tôi có thể nhìn ra từ nét mặt của chúng, hiện giờ trong lòng cả đám đều rất sợ hãi, nhưng lại không dám thể hiện quá mức rõ ràng. Tôi tò mò nhìn một lớn một nhỏ đi vào từ phía sau, rốt cuộc là ai trong số họ đã làm gì mà khiến lũ trẻ sợ hãi như thế đây?
Lúc này mới thấy bé gái kia dường như rất vui vẻ khi thấy những đứa trẻ lớn bằng tuổi mình, cô bé còn lấy một ít kẹo ra chia cho chúng. Còn về người đàn ông phía sau, cả người mặc đồ đen, mặt không có chút tươi cười nào. Cùng lúc đó tôi phát hiện không chỉ những đứa trẻ kia, ngay cả những gì xới cơm cho lũ trẻ giờ cũng trở nên rất căng thẳng. Hiện tại xem ra, chắc hẳn là bọn họ sợ người đàn ông mặc đồ đen này, nhìn quần áo của ông ta, hình như hơi giống một... mục sư?
Nếu tôi không đoán lầm, hình ảnh tôi đang nhìn thấy bây giờ chính là trại trẻ mồ côi từ trước giải phóng tên là “Nhà thờ Thánh Anh” đó. Tuy vừa nghe đến bốn chữ “Nhà thờ Thánh Anh” này thì có thể đoán được đây là
một trại trẻ mồ côi do giáo hội mở, chỉ có điều tôi không ngờ, vào thời đại đó, chỗ này lại có một mục sự người Trung Quốc. Lúc này mục sự mặc đồ đen kia vẫy tay với bé gái xinh đẹp, cô bé lập tức nhảy nhót chạy về. Nhưng ngay khi cô bé quay đầu chạy về phía mục sư mặc đồ đen, khi ấy tôi mới thấy rõ mặt mũi của bé gái và chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt cô bé mang trên đầu...
Hoá ra là cô bé!! Đây không phải là bé gái ngày hôm qua tôi nhìn thấy ở trước khung cửa sổ hỏng sao? Trước đó cảm thấy quần áo của cô bé kỳ quặc, giờ xem ra, đây không phải là kimono mà chỉ con gái Nhật Bản mới mặc đó ư? Chẳng lẽ cô bé là người Nhật Bản...?
Tôi nhìn lại chiếc kẹp tóc trong tay, giống như đúc với chiếc mang trên đầu bé gái, xem ra cô bé chính là chủ nhân của chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt này, nhưng tại sao cái kẹp tóc này lại chỉ dẫn cho tôi nhìn thấy hết thảy những thứ này chứ?” Khi bé gái mặc kimono và mục sự mặc đồ đen cùng nhau rời khỏi, trên mặt mọi người rõ ràng nhẹ nhàng đi rất nhiều, đặc biệt là lũ trẻ kia, ngay lập tức khôi phục lại cảnh nói cười trước đó.
Xem ra điểm quan trọng không phải là những người trước mắt này, mà là một lớn một nhỏ đã rời khỏi kia, vì thế tôi không thể không đi theo hướng mà họ rời đi, muốn xem thử rốt cuộc họ là người thế nào. Tuy bây giờ hoàn cảnh mà tôi nhìn thấy đều vừa sạch sẽ vừa an toàn, nhưng tôi biết tất cả mọi thứ này đều là giả tưởng, tôi ở hiện tại đang đi trong phân xưởng rách nát đầy bụi bặm, cho nên mỗi một bước đi tôi đều rất cẩn thận, sợ đụng vào cái gì mình không nhìn thấy.