Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 869
Bỗng nhiên tôi cảm thấy đau đầu, lúc đầu còn nghĩ không biết cao nhân sau lưng Hồ Lệ Bình là dạng nhân vật nguy hiểm thế nào, không ngờ lại là lão hồ ly Trang Hà này...
Bây giờ cũng không quản được nhiều chuyện như thế, dù sao bây giờ tôi có nghĩ lung tung cũng không được gì, không2bằng xem trong căn nhà này có còn mấu thịt viên nào không, đây mới là chuyện quan trọng.
Sau khi tìm kiếm, cuối cùng Đinh Nhất cũng tìm được một tủ lạnh dưới tầng hầm biệt thự có một phần nhỏ bánh bao thịt, xem ra bọn Tống Bằng Vũ định chia nhỏ đám bánh này rồi lần lượt vứt ra5ngoài. Nhìn số thịt viên trong tủ lạnh, trong lòng tôi thầm nghĩ, cách đáng sợ như thế này cũng là do Trang Hà chỉ cho họ? Nếu đúng, thì tôi thực sự đã nhìn nhầm Trang Hà rồi.
“Bây giờ báo cảnh sát à?” Đinh Nhất quay lại nói.
Tôi lắc đầu: “Chưa báo được, chúng ta đang tự ý xông vào6nhà người khác... Nhìn số bánh trong tủ này so với lượng bánh ném đi mỗi ngày, có lẽ phải một thời gian nữa họ mới vứt hết đi được, thời gian vẫn còn.”
Rơi khỏi biệt thự, trong đầu tôi toàn nghĩ về bức tranh Trang Hà kia, lão yêu tinh ngàn năm kia không thích dính líu đến người thường!5Bức tranh này có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn là có ẩn tình chúng tôi không hiểu.
Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người thì đây một cái: “Đừng nghĩ linh tinh, chờ sau khi gặp lão hồ ly tinh kia thì hỏi xem. Mặc dù bình thường anh ta sống không đứng đắn, nhưng tôi cảm thấy anh ta sẽ3không làm những loại chuyện thế này...”
Tôi không ngờ trong tình huống này mà Đinh Nhất lại chọn tin Trang Hà, xem ra giao tình giữa hai người bọn họ còn sâu hơn tôi biết nhiều?!
Sau khi về đến nhà, Bạch Kiện đã gửi hồ sơ chi tiết về Hồ Lệ Bình và Đỗ Tiểu Lôi đến, sau khi xem xong, tôi phát hiện thật ra Hồ Lệ Bình không già như thế, năm nay cô ta cũng mới ngoài ba mươi tuổi, có lẽ vì bình thường không thích trang điểm nên nhìn mới già dặn như thế.
Nhưng khi xem tài liệu, tôi phát hiện ra, hai người này có điểm giống nhau, đó là cả hai đều là trẻ mồ côi! Hơn nữa đều lớn lên ở cô nhi viện, không hề có người thân thích. Tôi thở dài: “Đều là những đứa trẻ mệnh khổ, vì sao còn làm tổn thương lẫn nhau?”
Đinh Nhất đang xem hồ sơ của Hồ Lệ Bình, nghe tôi nói vậy thì nhướng mày nói: “Hồ Lệ Bình cũng không phải vợ đầu của Tổng Bằng Vũ, trước Hồ Lệ Bình, Tống Bằng Vũ còn một người vợ tên là Biên Hải Lan, nhưng cô ta đã mất vì bệnh nhiều năm trước.”
“Tổng Bằng Vũ còn một đời vợ nữa ư?” Tôi giật mình.
Đinh Nhất đưa tài liệu cho tôi: “Ừ, trên tài liệu viết như thế, có thể vì đã quá lâu nên không có ảnh chụp Biên Hải Lan.”
Tôi cầm lấy xem kỹ, thầm nghĩ, Tống Bằng Vũ này quả là có diễm phúc! Cưới hết người này đến người khác... Nhưng khi tôi đọc thông tin ít ỏi về Biên Hải Lan, phát hiện cô ta là người dân tộc thiểu số. Tôi lập tức vui vẻ: “Quá tốt rồi, nếu Biên Hải Lan là dân tộc thiểu số, cho dù cô ta chết vì bệnh thì thi thể cũng sẽ được chôn cất trực tiếp chứ không hỏa táng.” Đinh Nhất hỏi lại: “Cậu muốn đến mộ Biên Hải Lan à? Cho dù cậu có thể cảm nhận ký ức khi còn sống của Biên Hải Lan cũng chưa chắc đã liên quan đến vụ án này?” Tôi gật đầu: “Tôi biết, chỉ là tôi cảm thấy trong thời gian vài chục năm ngắn ngủi Tống Bằng Vũ đã lấy ba đời vợ, chắc chắn là có vấn đề.” Nghĩ thế, tôi gọi cho Bạch Kiện, bảo anh ta điều tra vị trí chôn cất vợ đầu của Tổng Bằng Vũ, có khi đây lại là điểm để đột phá vụ án!
Dù Bạch Kiện không hiểu vì sao tôi muốn tìm kiếm thông tin này, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng điều tra ra Biên Hải Lan được an táng ở một nghĩa trang bản địa của dân tộc thiểu số, dù không biết vị trí cụ thể, nhưng cũng không khó tìm lắm, thế là tôi và Đinh Nhất nhanh chóng lái xe đến đó...
Đối với tôi, việc đến nghĩa trang thực sự là một sự hành hạ, ngay như lúc này, xe chúng tôi mới dừng bên ngoài nghĩa trang, đầu tôi đã muốn nổ tung. Đinh Nhất bảo tôi chờ trong xe, để anh ta đi vào trong tìm mộ Biên Hải Lan, sau đó sẽ gọi tôi vào.
Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao tôi đi loanh quanh trong nghĩa trang tìm, đến lúc tìm được mộ Biên Hải Lan có khi cũng chết vì mệt rồi.
Đinh Nhất đi vào trong không lâu thì gọi điện cho tôi, mộ Biên Hải Lan ở góc Đông Bắc nghĩa trang, anh ta bảo tôi đi theo đường lớn, đừng đi đường tắt đến đó. Thế là tôi đi theo hướng Đinh Nhất chỉ, nhanh chóng đi vào đường lớn trong nghĩa trang, lúc tôi đi đến đường nhánh ra phía Đông Bắc đã thấy Đinh Nhất đứng chờ sẵn ở đó. Mặc dù dọc đường tôi đã cố gắng tránh đi gần mộ, nhưng vẫn không tránh được ký ức của tàn hồn từ bốn phương tám hướng tràn vào đầu...
Loại cảm giác này quá khó tiếp thu, đầu tôi tựa như có vô số tần số điện tín tràn vào, lại không có nút nào để đóng bớt ngăn những tín hiệu này chui vào, chỉ có thể mặc kệ những ký ức đó liên tục ập vào đầu. Vất vả lắm mới đến được trước mộ Biên Hải Lan, tôi đặt mông ngồi xuống đất, sau đó dựa lưng vào bia mộ cô ta nghỉ ngơi. Đinh Nhất định kéo tôi đứng dậy, nhưng tôi khoát tay: “Đế tối nghỉ chút đã...”
Lớp bụi trên bia mộ rất dày, đã không nhìn ra tên viết trên đó, chứng tỏ đã nhiều năm không có người đến bái tổ, Đinh Nhất có thể tìm nhanh như thế quả khiến tôi giật mình.
Tôi mặc kệ mình có thể làm được không, nhắm chặt mắt cố gắng tập trung tinh thần, gạt hết những ký ức của tàn hồn xung quanh, tập trung cảm nhận tàn hồn của Biên Hải Lan khi còn sống... Nhưng tôi tìm mãi, lại phát hiện tàn hồn trong ngôi mộ này không phải của Biên Hải Lan, mà là một người mà chúng tôi không thể tưởng tượng được! Trước đó, tôi chỉ biết Đỗ Tiểu Lôi không phải là Đỗ Tiểu Lôi thật, nhưng bây giờ xem ra, Hồ Lệ Bình cũng không phải là Hồ Lệ Bình, vì Hồ Lệ Bình thực sự đang nằm dưới ngôi mộ này.
Năm đó, Hồ Lệ Bình vì công việc nên có quen biết Tống Bằng Vũ, khi cô ta nghe nói vợ Tống Bằng Vũ là Biên Hải Lan đã bệnh nặng nhiều năm, nhưng hắn không hề bỏ rơi vợ, vẫn thật lòng chăm sóc.
Có lẽ bị thâm tình của Tổng Bằng Vũ thu hút, lúc đó Hồ Lệ Bình đã yêu Tống Bằng Vũ sâu đậm, không thể từ bỏ.