Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 834
Địa điểm giao dịch được hẹn ở một tòa nhà chưa xây xong, để không rút dây động rừng, lúc ấy tất cả lực lượng cảnh sát cũng không tới quá gần địa điểm giao dịch, dù sao đối phương cũng là bọn rắn độc ở bản địa, có một chút xíu gió thổi cỏ lay thì sẽ bị phát hiện ngay.
Cuối cùng dùng2tín hiệu trên người Bạch Kiện làm hiệu lệnh, chỉ cần anh ta phát ra tín hiệu, cảnh sát đặc nhiệm mai phục ở gần đó sẽ từ từ bao vây địa điểm giao dịch, để bọn chúng một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
Vốn dĩ những chuyện này đều tiến hành dựa theo kế hoạch, cảnh sát đặc nhiệm đợi ở ngoài chỉ5chờ Bạch Kiện phát tín hiệu mà thôi! Nhưng ai ngờ cuối cùng họ chờ được lại không phải tín hiệu của Bạch Kiện, mà là một tiếng “rầm” rất lớn…
Bạch Kiện bị ném từ tầng năm xuống, ngã thật mạnh lên một đống cát ở dưới lầu. Tất cả cảnh sát mai phục ở bên ngoài đều phát ngốc, họ cũng không đợi6tín hiệu gì nữa hét lên rồi ào ào xông vào, người đi xem tình trạng của Bạch Kiện, người thì rút súng xông lên lầu.
Kết quả khi cảnh sát đặc nhiệm đến nơi giao dịch trên lầu, lại thấy được một cảnh khiến người ta khiếp sợ… thậm chí có mấy cậu cảnh sát trẻ còn nôn ra ngay tại chỗ. Trên nền5xi-măng của tầng năm, nơi nơi đều là bộ phận cơ thể người, quả thực là máu me giống như một lò sát sinh.
Qua những mảnh quần áo rách nát của người chết, phát hiện đó chính là hai cảnh sát chống ma tuý đi cùng với Bạch Kiện! Trong lòng những người ở đây, trừ căm hận, kinh ngạc, càng nhiều hơn là3sợ hãi…
Cuối cùng bọn họ phát hiện Chước Tử ở trong một góc khe kiến trúc đổ nát đã bị dọa đến ngớ ngẩn từ lúc nào, thằng nhãi này lúc thì khóc lúc thì cười, căn bản nói không rõ vừa rồi bên trên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà cái túi dệt màu đỏ trắng xanh chứa hai mươi vạn tiền thật và chín trăm tám mươi vạn tiền giả lại cũng biến mất không thấy đâu!
Dưới lầu, đồng nghiệp cấp cứu cho Bạch Kiện nhanh chóng gọi 120, nhưng xem tình trạng của anh ta, không ai dám tuỳ tiện động vào, bởi vì không biết lúc ấy rốt cuộc Bạch Kiện bị thương nặng đến mức nào.
Điều duy nhất đáng mừng là lúc ấy Bạch Kiện vẫn còn tỉnh táo, anh ta nói với đồng nghiệp gần nhất một cách đứt quãng: “Lấy… lấy di động của tôi… gọi cho… Tiến Bảo…, bảo… bảo cậu ta… lập tức… đến… đến đây…”
Sau khi nói xong câu đó, Bạch Kiện hoàn toàn hôn mê, lúc ấy đồng nghiệp ở đây không một ai hiểu lời này của sếp là có ý gì, nhưng khi đó cứu người quan trọng nhất, cho nên cũng không có ai lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Sau đó pháp y của địa phương tìm được ở hiện trường toàn bộ thi thể của hai cảnh sát đã hy sinh, chỉ là nó đã rách nát đến không thể ghép nối họ lại hoàn chỉnh, việc này khiến cho lãnh đạo của hai tỉnh coi trọng cao độ, ra lệnh thẩm vấn Chước Tử suốt đêm, quyết phải làm hắn khai lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Tuy nhiên cảnh sát liên tiếp thẩm vấn hai đêm, nhưng thằng nhóc này vẫn đần độn si ngốc, cái gì cũng không hỏi ra được! Hết cách, cảnh sát phải tìm một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho Chước Tử, nhưng nhận được kết luận lại là người bị hoảng sợ quá độ khiến tinh thần gặp chướng ngại, có lẽ sẽ khôi phục được, hoặc có lẽ sẽ mãi bị như vậy.
Lần này mọi người trợn tròn mắt, hai người duy nhất biết chân tướng, lại là một điên một bị thương nặng, ai cũng không thể lập tức nói ra sự thật. Cuối cùng họ sực nhớ ra lời của Bạch Kiện trước khi hôn mê, vì thế lúc này mới gọi điện thoại cho tôi.
Ba chúng tôi nghe Lưu Mẫn kể xong, lông mày cả đám đều nhăn tít lại, tự hỏi trong lòng, là sức mạnh kiểu gì mới xé nát được hai cảnh sát trẻ trung khỏe mạnh? Lại ném Bạch Kiện bản lĩnh cao cường từ tầng năm xuống? Còn dọa cho kẻ trung gian Chước Tử hoàn toàn đần độn?
Nếu vào giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, Bạch Kiện còn không quên bảo đồng nghiệp của anh ta thông báo cho tôi đến đây, vậy chứng minh chuyện này không phải do con người làm! Nếu không, Bạch Kiện cũng sẽ không gọi tôi tới! Bởi vì thời gian gấp rút nên chúng tôi phải lập tức tìm ra chân tướng của vụ việc.
Nhìn những đồng nghiệp của Bạch Kiện, cả đám đều ngập tràn đau đớn và giận dữ, lại không biết nên đi đâu bắt hung thủ. Vì thế tôi nói rất nghiêm túc với bọn họ: “Tôi biết các anh rất phẫn nộ! Tôi cũng vậy! Nếu Bạch Kiện tìm chúng tôi tới, thì chúng tôi phải tìm ra chân tướng sự thật, đến lúc đó sẽ có cơ hội để các anh báo thù cho Bạch Kiện và đồng đội đã hy sinh! Nhưng bây giờ tôi hy vọng các anh có thể dốc hết sức phối hợp với tôi, tôi đứng đây cảm ơn mọi người trước!”
Kết thúc động viên trước cuộc chiến, ba chúng tôi chia binh ba hướng, một cảnh sát đưa chú Lê đi xem xét Chước Tử phát điên ra làm sao, nếu như là bị dọa mất hồn, vậy thì dễ rồi, chú Lê đều có cách gọi hồn về.
Mà Đinh Nhất theo một cảnh sát khác đến hiện trường vụ việc xem xét, có lẽ anh ta có thể tìm ra vài thứ tồn tại mà cảnh sát nhìn không thấu. Còn tôi ấy à, thì nhanh chân đến xem thi thể của hai cảnh sát đã hy sinh, tuy đã không còn hình người, nhưng tôi vẫn muốn thông qua ký ức trong tàn hồn của họ để xem tình hình lúc đó.
Khi được Lưu Mẫn dẫn vào phòng giữ xác của nhà tang lễ huyện, tôi vẫn hơi lo lắng, bởi vì lát nữa thi thể phải xem rất đặc thù, không biết tôi có thể chịu đựng được tác động thị giác mạnh mẽ như vậy không.
Lưu Mẫn vừa đi vừa nói với tôi: “Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ truy điệu liệt sĩ ở đây vào thứ tư tới, hy vọng đến lúc đó có thể cho họ một lời giải thích thỏa đáng, thực sự không hy vọng đồng đội của chúng tôi chết không rõ ràng như thế này!”
Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của họ, dẫu sao tổ chức lễ truy điệu là để lưu giữ tên tuổi! Bây giờ vụ án chưa rõ, đến lúc đó cả bài từ truy điệu cũng không dễ viết! Vì thế tôi vỗ lên bờ vai của cậu ta và nói: “Yên tâm đi! Tôi tin tưởng bằng những nỗ lực chung của chúng ta, chắc chắn sẽ cho họ một lời giải thích thỏa đáng!”
Lúc này một nhân viên công vụ của nhà tang lễ đã đi tới, mở ngăn kéo tủ đông có chứa di thể của hai vị liệt sĩ cho chúng tôi. Khi anh ta từ từ kéo ra khóa kéo của một chiếc túi bọc xác trong đó, mùi máu tươi lập tức xộc vào mũi tôi.
Tôi không thể không nhíu mày lại, nghĩ thầm cũng đã đông lạnh nhiều ngày thế rồi mà thi thể vẫn còn có mùi máu đậm như vậy, sự thảm thiết ở hiện trường lúc ấy hẳn là không khó tưởng tượng ra. Đáng tiếc với khoảng cách hiện giờ tôi đứng lại không cảm nhận được một chút tàn hồn nào tồn tại, đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì.
Tuy rằng trong lòng tôi thật sự không dám đụng chạm đến di thể của liệt sĩ, nhưng dưới tình huống như vậy, tôi cũng không có lựa chọn khác. Tôi nhìn một lát, cuối cùng vẫn chạm vào một cánh tay của thi thể, bởi vì đó đã là nơi tương đối hoàn chỉnh trên cả thân thể rồi.
Tuy nhiên dù tôi có ép mình đặt tay lên, nhưng lại vẫn như cũ, cái gì cũng không cảm nhận được. Lúc sau tôi lại thử một thi thể khác, nhưng kết quả vẫn giống nhau, nửa tia tàn hồn cũng không tồn tại!
Có lẽ là bởi vì bọn họ chết quá thảm, cho nên hồn bay phách tán? Điểm này tôi vẫn phải về hỏi chú Lê thử mới được. Xem ra trước mắt chỗ tôi là không tìm thấy bất kỳ manh mối có ích gì, giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở hai người bên kia!