Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 791
Tôi thấy gần đây sắc mặt của Chiều Tài càng ngày càng tốt, nhưng nghĩ đến tất cả mọi việc được như bây giờ đều nhờ vào viện nội đan hồ ly kia chống đỡ, trong lòng tôi không khỏi hơi lo lắng trùng trùng. Còn một việc tuy chị chưa nói ra miệng,2nhưng tôi biết chị ấy vẫn luôn muốn có một đứa con với lão Triệu...
Mỗi khi nghĩ đến đây, tôi thật sự không biết có nên nói cho chị ấy biết khả năng của việc này là bằng không hay không. Xong việc tôi cũng từng nói với lão Triệu một lần, nhưng ý5của anh ấy lại là hi vọng chúng tôi đừng nói ra, suy cho cùng có tồn tại ít hi vọng, cũng tốt hơn tuyệt vọng vì biết sự thật nhiều.
Ăn xong cơm tối, tôi thừa dịp Chiều Tài đang thu dọn phòng bếp, bèn kéo lão Triệu lại hỏi việc này, nhưng anh6ấy lại cười và nói với tôi: “Gia đình không con không tốt sao? Mãi mãi là thế giới hai người, muốn đi ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Tôi nhìn vẻ mặt của anh ấy, không giống như đang nói dối, vì thế tôi vỗ5bờ vai của anh ấy và nói: “Đời này chị của em có thể gặp được anh, đáng giá!”
Nhưng lão Triệu lại cười ha hả: “Người anh em, cậu nói ngược rồi”
Ra khỏi nhà lão Triệu, tôi vẫn rầu rĩ không vui đi đằng trước, Đinh Nhất nhận ra vì sao tôi không vui,3nên đuổi theo, sau đó vỗ lên vai tôi nói: “Đừng nhọc lòng một cách mù quáng nữa, chuyện nên làm cậu cũng đã làm rồi, chuyện về sau phải xem tạo hoá của họ thôi. Lại nói, mỗi người đều có số mạng của chính mình... Cậu không phải thần tiên, không thay đổi được số mạng của người khác, cũng không thay đổi được số mạng của bản thân mình”
Tôi đột nhiên phát hiện ra tuy rằng Đinh Nhất không hay nói nhiều lắm, nhưng dường như mỗi cầu đều rất có tính triết lý. Vì thế tôi cười và nói với anh ta: “Biết rồi, đại triết học gia của tôi ơi!”
Tuy ngoài lời nói vậy, nhưng tôi vẫn không đành lòng nhìn thấy Chiều Tài và lão Triệu không có con cái. Chờ về sau có cơ hội gặp lại Trang Hà, tôi lại hỏi thăm anh ta một chút, xem thử có thể nghĩ cách giúp hai vợ chồng họ hay không.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất đến nhà chú Lê từ sớm để giúp việc, vừa dán câu đối, vừa đốt pháo, cảm giác đúng là hơi giống hương vị ăn Tết ở nhà. Chú Lệ chủ yếu phụ trách thức ăn hôm nay của chúng tôi, cơm chú ấy nấu là ngon số một.
Nhưng tôi không ngờ là, đêm ba mươi Tết mà còn có hai vị khách không mời mà đến... Chuyên ghé thăm của hai vị này đúng thật là làm chúng tôi khá bất ngờ. Hơn nữa bởi vì chuyện của chú họ, thế cho nên giờ mà tôi nhìn thấy họ, trong lòng ít nhiều hơi chột dạ.
Lúc ấy tôi và Đinh Nhất đang làm sủi cảo, chú Lê còn ở trong phòng bếp nấu cơm tất niên của chú ấy, đột nhiên tôi rùng mình một cái không rõ ngọn nguồn, sau đó không tự giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn ra, lòng lập tức nặng nề, nghĩ thầm sao hai oan gia này lại tới đây? Vì thế tôi vội vàng bỏ sủi cảo trên tay xuống, sau đó cho Đinh Nhất một ánh mắt rồi đi ra ngoài.
Khi tôi đi đến ngoài cửa thì thấy lão Hắc và lão Bạch đang đứng trước cửa sổ chờ tối với vẻ mặt tươi cười xấu xa, tôi vội đi đến gần họ, sau đó chắp tay nói: “Hai anh năm mới vui vẻ nhé!”
Lão Bạch nghe thế thì cười hì hì: “Hôm nay năm mới, quỷ sai của âm ti chúng tôi trừ mấy người trực ban ra, tất cả đều được nghỉ một ngày, cho nên hai anh đây muốn tới chỗ này của cậu kiếm ly rượu uống...”
Tôi biết mê rượu là lão Hắc, nhưng anh ta lại không bỏ được mặt mũi tự mình nói ra, cho nên đành phải để lão Bạch mở miệng. Thật ra đây cũng không phải việc gì khó, nhưng mà tốt nhất còn ăn cơm cùng với hai quỷ sai, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy quái quái. Nhưng nếu bây giờ người ta đã tới rồi, tôi đây cũng chẳng dám nói gì, vì thế bèn khách sáo mời hai con quỷ này vào trong nhà.
Đinh Nhất và chú Lê không mở thiên nhẫn, dĩ nhiên là không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, vì thế tôi nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tại chú Lê, chú ấy nghe xong thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cầm thêm hai bộ chén đũa vào.
Đó là bữa cơm tất niên xấu hổ nhất mà tôi từng ăn, bởi vì chú Lê và Đinh Nhất đều không nhìn thấy bọn họ, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào mình tôi giữ thể diện ở trên bàn. Tuy rằng tôi đã nghĩ kỹ, nếu họ hỏi chuyện nhân ma, tôi sẽ nói với họ là mình vẫn chưa gặp được người nào như vậy. Suy cho cùng biển người mênh mông, nào có dễ tìm thấy như thế chứ?
Mà khi bọn họ hỏi tới thật, lòng tôi vẫn không khỏi căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói với họ: “Hai
“: anh yên tâm, em vẫn luôn tìm mà, chỉ cần để em gặp được, chắc chắn sẽ thông báo cho các anh trước tiên”
Lão Bạch nghe thế thì gật đầu: “Vậy đành nhờ chú em rồi, đến cùng chúng tôi là quỷ sai, nếu lúc không làm việc, muốn đi lại ở nhân gian cũng không tiện lắm. Nhưng nếu không nhanh chóng tìm được người này, tương lai phía trên điều tra ra, đến lúc đó hai anh em chúng tôi có thể phải chịu xử phạt không nhẹ”
Tôi lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vì thế cười nhấc ly rượu lên: “Chuyện này em đây hiểu rõ, nào, hôm nay năm mới, mình không nói những chuyện phiền nhiễu bực mình đó nữa, hai anh phải uống nhiều vào nhé!”
Lão Hắc vừa nghe thế thì lập tức cầm ly lên cùng với tôi, sau đó uống một hơi cạn sạch. Tôi vội rót đầy rượu lại cho họ, sau đó cười nịnh nọt: “Hôm nay là ba mươi Tết, hai anh phải ăn uống thỏa thuê, cái khác em không dám nói, nhưng rượu và thức ăn chắc chắn có đủ”
Cuối cùng hai con hàng này đều không cần tôi rót rượu cho, tự rót tự uống thoải mái không thôi, chờ bọn họ uống thỏa thuê, tiết mục giao thừa cũng diễn được một nửa rồi. Nhìn Hắc Bạch Vô Thường xiêu vẹo đi khỏi, tối hơi ngượng ngùng nói với chú Lê: “Chậc, uổng phí cả một bàn đồ ăn ngon”
Chú Lê cũng lắc đầu liên tục: “Còn không phải à, thứ quỷ đã ăn rồi thì người phàm không thể đụng vào nữa, chậc, gỏi lại ném hết cả đi!”
Tôi thèm thuồng nhìn từng món ăn ngon bị đổ vào thùng rác, nén giận trong lòng. Chẳng qua cũng may chú Lê biết họ tới, nên chừa lại cho chúng tôi một phần, có rất nhiều đồ ăn ngon vẫn chưa nấu.
Vì thế chú Lê đeo tạp dề lên với vẻ khổ sở, xoay người đi vào phòng bếp...
Đến khi ba chúng tôi chính thức được ăn cơm, tiết mục giao thừa cũng gần kết thúc, đầu tiên chú Lê uống một hớp rượu trắng, sau đó nói với vẻ thích ý: “Được rồi, ăn thì ăn đi, nhưng bữa cơm này của mình cũng không thể cho họ ăn chùa, chờ tới một ngày chú xuống đó, cháu hãy đánh tiếng chào hỏi với họ, kiếm cho chú một cái chức quan gì đấy!”
Tôi nghe thế thì luôn mồm nói: “Phì phì phì! Đang tốt nhất chú nói cái gì thế?”
Không ngờ chú Lê lại nghiêm trang nói: “Hế? Tuổi còn trẻ mà mê tín hơn cả chú”
Tôi thật sự không nhịn được cười: “Chú Lê, chú mới uống một hớp rượu đã say rồi, hai ta một người là thầy bói già, một người là thầy bói trẻ, chú nói ai mê tín hơn ai hả?”
Chú Lề bật cười ha ha: “Được, đến đây nào hai thầy bói trẻ, chúng ta cụng ly cái nào, cầu cho năm nay chúng ta bình an, tài lộc cuồn cuộn!”