Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 779
Chính tôi cũng không chắc chắn tiếp theo Hồ Phàm sẽ làm gì với mình, Mao Khả Ngọc đưa người vào trong, là Hàn Cẩn, lão Tứ và hai tên thuộc hạ cao to.
Tôi không ngờ lão Tứ vậy mà cũng là một tay mở khóa2siêu hạng, anh ta chỉ nạy mấy cái là đã mở được cái khóa sắt hoen rỉ chẳng còn hình dáng gì nữa. Tay bác sĩ trước đó khám cho tôi cũng đi vào, trong hành động của anh ta rất giống một pháp y chuyên5khám nghiệm tử thi.
Giống như lời tôi đã nói trước đó, tay bác sĩ tìm thấy hai đầu đạn nằm dưới bộ hài cốt, mặc dù nó đã bị rỉ đến mức không còn hình dạng ban đầu. Gã kiểm tra xác của Hồ Vũ xong6thì cần thận bọc nó vào trong túi đựng xác, chuẩn bị mang ra ngoài.
Giờ đã tìm được xác của Hồ Vũ, tôi chẳng muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa. Tòa nhà này chứa đầy oán khí, không biết năm đó nơi đây5đã từng có biết bao oan hồn chết oan uổng.
Chúng tôi đi theo đường cũ trở lại mặt đất, cái cơ quan trên tường đã bị lão Tứ dùng đá kẹp lại. Chờ đến khi chúng tôi “quay về nhân gian” thì sắc trời bên ngoài3đã sẩm tối, tôi nhìn quanh, lo lắng cho tình hình của chú họ.
Đương lúc tôi đang sầu lo nhìn về phía bóng tối đằng xa, một họng súng đen ngòm đã chĩa ngay trước mặt mình. Tôi biết ngay cảnh này sẽ xảy ra mà, lừa lọc và giết chóc vốn là phong cách nhất quán trước sau như một của tập đoàn Thái Long, sao Hổ Phàm có thể ngoại lệ chứ?
Tôi nói với vẻ hờ hững: “Sao nào? Ông Hồ, nhanh như vậy mà ông đã lật lọng muốn giết tôi rồi?”
Hổ Phàm mỉm cười: “Không, cậu hiểu lầm rồi, thật ra là tôi muốn cậu đưa ra lựa chọn.”
Tôi cười khẩy: “Ô? Nói nghe thử xem...”
Hồ Phàm gật đầu: “Giờ chúng ta đã tìm được Hồ Vũ, tất nhiên tôi phải thực hiện hứa hẹn lúc trước, đưa cậu về nước an toàn. Nhưng vấn đề bây giờ là cậu đã biết chuyện năm đó rồi và đối với chúng tôi thì nó là một tai họa ngầm rất lớn. Nếu thả cậu về, rất có thể sẽ gây ra những thiệt hại không lường trước được”
Tôi lạnh lùng hừ: “Chẳng lẽ đến bây giờ ông mới nhận ra vấn đề này à? Hay là lúc mời tôi đến giúp đỡ thì ông chưa từng nghĩ tới? Tôi nghĩ hẳn là đều không phải, mà là ngay từ đầu ông đã nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào rồi phải không?”
Hổ Phàm nhún vai: “Cũng có thể nói như vậy! Nhưng tôi vẫn có thể cho cậu một cơ hội để lựa chọn, đó là gia nhập với chúng tôi, trở thành một thành viên của tổ chức chúng tôi, đến lúc đó bí mật này sẽ không còn là bí mật nữa”
Tôi không trả lời ngay mà nhìn quanh một lượt những người có mặt ở đây, họ đều là những cao thủ có bản lĩnh, chẳng lẽ họ cũng đã từng giống như tôi, bị buộc phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết à?
Hay vốn chẳng có gì để lựa chọn cả, bởi vì đại đa số con người khi đối mặt với lựa chọn này đều sẽ không do dự mà chọn gia nhập, vì nếu có thể còn sống thì chẳng ai muốn chết cả!
Nhưng tôi không muốn gia nhập tập đoàn Thái Long khỉ gió này, dù cuộc sống của tôi không phải là kiểu “năm tháng yên bình” gì, nhưng tôi cũng không muốn biến nó thành “sóng to gió lớn” đầu!
Nhưng nếu giờ mà từ chối Hồ Phàm thì chắc tôi cũng chẳng còn cuộc sống sau này nữa, do đó tôi rất thành khẩn nói với Hồ Phàm rằng: “Ông có thể để tôi cân nhắc một lúc không?”
Hồ Phàm gật đầu, phất tay để lão Tứ đưa tôi về lều vải, sau đó phái người canh giữ chặt chẽ ngoài cửa lểu. Thật ra tôi nói muốn cân nhắc một lúc cũng chỉ là để kéo dài thời gian, vì nếu giờ mà đồng ý ngay thì lại hơi giả quá”
Ngay lúc tôi đang vò đầu bứt tại trong lều thì đột nhiên bên ngoài vang lên mấy tiếng súng! Tôi muốn ra ngoài xem thử chuyện gì xảy ra nhưng bị lão Tứ cản lại, anh ta nói: “Đám người Đức mà cậu nói vừa đến đây, bên ngoài nguy hiểm lắm, cậu vẫn nên ở lại lều đi!”
Tôi thầm nghĩ song phương đang đọ súng rồi, chẳng lẽ tôi ở lại trong lều vải thì sẽ an toàn à? Lừa trẻ con chắc? Nhưng nếu bây giờ cứ nhất quyết muốn đi ra thì cũng không thực tế, thế là tôi đành phải hậm hực quay về lều vải và ngồi xuống.
Tiếng động bên ngoài ngày càng ồn ào, lòng tôi cũng ngày càng hoảng loạn, không biết lần này có thể vượt qua được hay không. Nếu hai nhóm người này dừng lại nói chuyện với nhau một lần, sẽ phát hiện đã có người từng cứu tồi từ đám người Đức kia đi, còn trộm cả chiếc đồng hồ bỏ túi của chúng nữa, đến lúc đó tôi sẽ rơi vào tình cảnh hoàn toàn vô vọng.
Đương lúc trái tim tôi đang lo lắng, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng động kỳ quái phát ra phía sau lều vải, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy có một mũi dao đột nhiên đâm từ ngoài lều vào. Lòng tôi nảy lên, tôi nhận ra ngay đây chính là con dao thép của mình!
Chú họ luôn xuất hiện ở giây phút quan trọng nhất, điều này khiến lòng tôi có thứ cảm động khó hiểu. Tôi thấy chú ấy đưa tay lên ra hiệu im lặng, sau đó lại ra hiệu cho tôi từ từ chui ra từ cái lỗ hổng chú ấy vừa mở ra.
Đấy đã là lần thứ hai tôi chạy trốn khỏi Hồ Phàm, không biết sau khi họ phát hiện thì có tức đến mức nổ tung không nhỉ? Đằng trước vẫn đang rất hỗn loạn, tôi và chú họ thừa dịp đánh ngã hai thuộc hạ canh gác ở phía sau, rồi lại lại trốn vào trong rừng sâu.
Nhưng lần này hiển nhiên không còn may mắn như lần trước, chúng tôi vừa trốn đi không lâu thì loáng thoáng nghe thấy đằng sau có tiếng người đuổi theo. Nếu giờ chỉ có một mình chủ họ thì chắc chắn chúng sẽ không dễ dàng đuổi kịp chú ấy.
Nhưng bây giờ đang có kẻ vướng víu là tối nên muốn thoát cũng không dễ dàng. Cơn đau phần xương sườn khiến tôi chạy quá chậm, nếu còn tiếp tục như thế này, chẳng mấy chóc chúng tôi sẽ bị đuổi kịp. Không còn cách nào khác, chú họ đành phải đưa tôi chạy vào cái hang động lần trước bị Mao Khả Ngọc tìm được.
Cũng chính bởi vì lúc trước nơi này bị Mao Khả Ngọc phát hiện, cho nên hắn không nghĩ ra chúng tôi sẽ quay trở lại đây! Cái này có thể gọi là “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”. Vào hang động, chú họ bảo tôi ở đây và nấp đi, chú ấy sẽ ra ngoài nghĩ cách dụ đám tuy binh kia đi...
Nhìn bóng lưng chú họ rời đi lần nữa, trong tim tôi bỗng nhảy ra một câu hỏi, vì sao ông “chú họ” này lại cứu tôi hết lần này đến lần khác? Nếu như trước kia chú ấy vẫn luôn ở bên cạnh thím họ là vì muốn che giấu thân phận, thế thì chú ấy cần gì phải đối xử tốt với tôi như thế?
Đây là vấn đề mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, có lẽ chỉ có chú ấy mới có thể cho tôi một đáp án chính xác... Ngay tại lúc tôi đang suy nghĩ chuyện của mình thì mấy tiếng súng vang lên khiến tôi sực tỉnh, hỏng bét! Chủ họ gặp nguy hiểm!
Lúc ấy tôi đột nhiên kinh ngạc và phát hiện, có phải tôi đã đặt kỳ vọng quá cao vào chú họ không, chú ấy không phải siêu nhân, càng chẳng phải là thần tiên! Lúc đối mặt với súng đạn thật sự cũng sẽ bị thương... thậm chí là chết!