Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 737
Khi y tá bế đứa trẻ ra cho Lâm Đào nhìn, chú Lê để anh ta dùng dây đỏ đã ngâm chu sa buộc lên chân đứa trẻ, dùng để trấn hồn khu tà.
Quay trở lại2phòng bệnh, tôi nhìn đứa trẻ vừa mới ra đời kia, thấy nó rất xấu, nhưng đồng thời lại cảm thấy nó rất đáng yêu, nhỏ xíu, mặt mũi toàn nếp nhăn và đương nhiên, trên5đầu nó còn có luồng khí đen nữa…
Tôi thấy chú Lê nói với Lâm Đào: “Nhớ đấy, đây mới chỉ là cửa đầu tiên mà gia đình cậu vượt qua thôi, nếu sau này lại có6chuyện gì thì phải nhanh chóng đem đứa trẻ đến tìm tôi. Còn nữa… trước khi đứa trẻ này được năm tuổi thì không thể có đứa thứ hai.”
Lâm Đào cười khổ: “Một đứa đã hành5hạ vợ cháu thế này, sao chúng cháu còn muốn đứa thứ hai nữa, chỉ cần Mộc Mộc có thể khỏe mạnh trưởng thành là được rồi.”
Rời khỏi bệnh viện, tôi khá bận tâm đến chuyện3này nên ngập ngừng hỏi chú Lê: “Đứa trẻ này thật sự có thể trưởng thành ạ? Cháu nhìn thấy… nó… có thứ kia trên đầu.”
Chú Lê hỏi ngược lại tôi: “Cháu nói đến khí đen trên đầu nó?”
Tôi gật đầu: “Chú cũng nhìn thấy ạ, như thế là bình thường à?”
Chú Lê cười ầm lên: “Cháu bảo một đứa trẻ vừa sinh mà trên đầu có khí đen thì bình thường được à? Tất nhiên là nó không bình thường rồi! Nếu cái này có trên những đứa trẻ khác thì chắc chắn không bình thường! Nhưng ở trên người đứa trẻ này thì lại là bình thường, điều đó chứng minh tên quỷ nhỏ Mộc Mộc kia đã thành công đầu thai chuyển thế, nếu hôm nay chúng ta nhìn thấy một đứa trẻ trắng trẻo hồng hào thì hỏng chuyện rồi! Như thế có nghĩa là tên quỷ nhỏ kia không biến thành cái thai đó. Một đứa trẻ không có hồn phách thì dù có thể sống sót, cũng mãi chỉ là một đứa đần độn mà thôi…”
Tôi hỏi: “Tức là có khí đen mới tốt ạ!”
Chú Lê gật đầu: “Chú đã ra tay mà lại.”
Tôi vẫn còn thắc mắc: “Nhưng vì sao chú lại bảo hai người họ không được có đứa con thứ hai trong vòng năm năm?”
Chú Lê giải thích: “Lệ khí của con quỷ nhỏ kia vẫn chưa được hóa giải hết, tuy nó đã chuyển thế làm người nhưng trong lòng vẫn còn tính cách của quỷ nhỏ, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà trong nhà lại xuất hiện một đứa trẻ khác, chỉ sợ sẽ khiến nó ghen tị và làm ra những chuyện mà người lớn không ngờ được.”
Tôi nghe chú nói thế thì chỉ biết thổn thức: “Vậy thì đứa con trai này của Lâm Đào cũng không dễ nuôi rồi!”
Chú Lê cũng bất lực: “Đương nhiên rồi, thiếu nợ thì chỉ có thể tự trả, nói trắng ra thì đứa con trai này chính là quỷ đòi nợ của Lâm Đào. Nhưng nếu không cho nó sinh ra thì chỉ sợ nó sẽ tiếp tục dây dưa với Lâm Đào đến chết mới thôi…”
Cứ như vậy, chú Lê lại có thêm một khách hàng lâu dài và ổn định, lão cáo già này tính toán tốt thật đấy!
Không biết có phải sắp đến cuối năm rồi hay không mà khoảng thời gian này luôn không được yên ổn, sự cố xảy ra liên tiếp ở các nơi, tuần này tôi đã theo chú Lê chạy đi làm phép cho mấy cái tang lễ rồi.
Thật ra trước kia tôi rất lười làm mấy việc nhỏ này, nhưng mỗi lần chú Lê làm phép thì phải có học trò Đinh Nhất đi cùng, tôi ở nhà một mình cũng buồn nên sau này đi theo anh ta luôn.
Trưa hôm nay chú Lê đột nhiên gọi cho tôi, nói là vừa nhận việc, bảo tôi và Đinh Nhất nhanh chóng tới chỗ chú ấy. Ban đầu tôi tưởng lại theo chú ấy đi làm phép, nhưng khi đến nơi mới biết hóa ra là để tôi tìm xác.
Cuối cùng cũng có đất dụng võ nên tôi khá hưng phấn, nhưng sau khi nghe chú Lê nói sơ về tình hình, tôi lại thấy không thoải mái lắm. Chuyện lạ khoảng năm giờ sáng hôm qua, có một chiếc xe khách chở đầy hành khách bị trượt bánh vì đường tuyết quá trơn, cả chiếc xe bị lật xuống dưới cầu.
Dù đã gần tới thời điểm lạnh nhất trong năm, nhưng dòng sông bên dưới mới chỉ đóng một lớp băng mỏng khoảng mấy centimet, bị một chiếc xe khách chở đầy người nện xuống, chắc chắn băng sẽ bị vỡ và chìm xuống nước.
May mà ngay lúc ấy có một chiếc xe con đi qua phát hiện, lập tức báo cảnh sát. Nhưng nước bên dưới khá sâu, lại chảy xiết, nên người gọi điện báo cảnh sát cũng không dám tùy tiện xuống nước cứu người! Đợi đến khi đội cứu hộ chạy đến thì hầu như đã không còn nhìn thấy trần xe đâu nữa.
Vì lúc ấy xe khách đụng vào thành cầu trước rồi mới bị lật xuống, nên trước khi rơi xuống nước, kính chắn gió phía trước đã vỡ nát hết. Đợi đến khi nhân viên cứu hộ xuống cứu người thì đã có một số hành khách ngoi trên mặt nước rồi.
Kết quả cuối cùng của tai nạn này là có rất nhiều người bị thương nhẹ, chết mười hai người, sáu người bị thương nặng, và một người mất tích… Nhưng vấn đề lại nằm ở người bị mất tích này. Căn cứ vào ghi chép của xe khách lúc xuất trạm, trên xe lúc ấy có cả thảy năm mươi lăm người, bao gồm cả tài xế và người soát vé, nhưng tìm đi tìm lại vẫn thiếu mất một người!
Về sau thẩm tra đối chiếu thông tin vé xe mới phát hiện, người mất tích là một hành khách nữ tên Trịnh Tiểu Lệ, năm nay hai mươi tám tuổi, làm kế toán. Lần này cô gái về nhà thăm cha mẹ, không ngờ lại gặp phải tai nạn nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa tìm thấy người.
Nghe nói cha mẹ của cô gái khóc ngất trên bờ sông, gặp ai cũng hỏi có thấy con gái Trịnh Tiểu Lệ của họ không…
Nhưng chuyện này cũng quá kì lạ, lúc ấy xe khách đã được vớt ra khỏi sông, nhưng mãi mà vẫn không tìm thấy Trịnh Tiểu Lệ đâu. Có người đưa ra giả thiết, hay là cô ấy đã bị dòng nước xiết dưới sông kéo trôi đi rồi?!
Lòng dạ những nhân viên cứu hộ ở hiện trường đều nặng trĩu, nếu thật sự như vậy thì rất phiền phức! Bởi vì hạ nguồn của con sông này nối liền với ba thành phố, giờ trên mặt sông còn có một lớp băng mỏng, nếu thi thể của cô gái bị dòng nước cuốn xuống hạ nguồn thì có trời mới biết sẽ bị đưa đến nơi nào?!
Không ai muốn xảy ra những sự cố tai nạn giao thông như thế này, nhưng một khi đã xảy ra rồi thì phải có cách giải quyết, bồi thường cho các nạn nhân và xử lý người đã gây ra tai nạn, nhưng sợ nhất là những tình huống dây dưa kiểu thế này. Nếu vẫn mãi không tìm thấy thi thể thì chuyện này sẽ không chấm dứt được.
Mặc dù chiếc xe khách xảy ra tai nạn trực thuộc công ty vận tải hành khách, nhưng nó lại là một chiếc xe thuộc sở hữu của một công ty tư nhân, cho nên bên công ty bảo hiểm chỉ chịu bồi thường một phần, phần còn lại do chủ xe là ông Lam Ngũ gánh chịu.
Người ủy thác công việc lần này cho chúng tôi chính là ông Lam Ngũ này, ông Lam Ngũ cũng không phải người bình thường, trước kia ông ấy là người thuộc băng đảng, về sau rửa tay gác kiếm không làm nữa mà mua hai chiếc xe khách nhỏ về chạy vận chuyển hành khách. Sau này việc làm ăn tốt lên, đến bây giờ trong công ty của ông ta đã có hơn hai mươi chiếc xe lớn nhỏ chuyên chạy theo tuyến.
Vụ tai nạn lần này vừa có người chết, người bị thương, lại có cả người mất tích, xem ra năm nay ông Lam Ngũ gặp xui xẻo rồi! Nhưng chú Lê nói lão già này nhiều tiền lắm, chưa đến mức vì sự cố lần này mà sạt nghiệp, mỗi tội cô gái bị mất tích Trịnh Tiểu Lệ này lại khiến ông ta phải đau đầu.